Tiểu Đào bị Lạc Cẩn Du hôn đến cả người đều mềm nhũn, cô nằm trên mui xe phía trên là thân hình cao lớn của anh áp xuống không còn đường trốn chạy.
Lạc Cẩn Du cũng chẳng màng xung quanh là màn trời chiếu đất tay cứ thế luồng vào áo cô vuốt ve.
Tiểu Đào phản kháng vô dụng chỉ biết để mặc anh làm bừa, cho đến khi một tiếng ọc ọc vang lên phá vỡ không khí cực kỳ lãng mạn này.
Lạc Cẩn Du trực tiếp phì cười nhìn tiểu Đào đã xấu hổ tới mức muốn độn thổ rồi, anh hỏi:
"Đói rồi sao?"
Cả buổi chiều vẫn chưa ăn gì dĩ nhiên là cô đói rồi chứ sao! Nhưng tiểu Đào nghe được trong giọng anh chứa ý cười thì càng xấu hổ hơn không dám trả lời.
Lương tâm Lạc Cẩn Du bất giác trỗi dậy tha cho cô một lần, anh kéo cô ngồi dậy giúp cô chỉnh lại quần áo tóc tai tươm tất.
"Gần đây có chợ đêm, em có muốn đến đó thử chút xiên nướng không?"
Tiểu Đào chớp mắt hắng giọng đáp:
"Cũng được ạ."
Lạc Cẩn Du ngậm cười hiếm khi không thừa cơ hội trêu cô, anh ôm cô xuống đất nắm tay cô dẫn đi.
Tiểu Đào ngạc nhiên nhìn về chiếc xe vẫn còn đậu bên bờ biển hỏi anh:
"Xe đậu ở đó có sao không anh?"
Lạc Cẩn Du một tay đút túi cười cười đáp:
"Yên tâm, cả cái thành Nam này đố thằng nào dám ăn cắp xe anh."
Tiểu Đào câm nín.
Hai người nắm tay nhau đi dọc bờ biển gió mát thổi đến khiến tinh thần vô cùng khoan khoái, Lạc Cẩn Du quen nước quen cái mang theo tiểu Đào đi vào một con hẻm nhỏ khá tối.
Tiểu Đào hơi sợ bóng tối liền theo bản năng nép sát vào người anh, Lạc Cẩn Du cảm nhận được một khối mềm mại áp lên cánh tay không khỏi nhướng mày cúi đầu nhìn cô.
Bờ môi cô hơi mím lại khiến hai má hơi phình ra, tuy sợ đấy nhưng ánh mắt cứ láo liêng nhìn quanh mãi. Lạc Cẩn Du xì một tiếng rút tay ra khỏi tay cô trực tiếp ôm lấy vai cô kéo vào lòng mình.
"Em sợ cái gì?"
Tiểu Đào chu môi đáp:
"Anh không còn biết con đường nào sáng sủa hơn chút sao."
"Đây là đường tắt đi đến chợ đêm gần hơn."
Anh khinh khỉnh nói tiếp:
"Em không cần lo, ăn cướp ở đây gặp anh đều phải gọi một tiếng cụ đấy!"
Tiểu Đào trợn trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt là một vẻ không hề tin tưởng.
Nhưng chắc ông trời cũng ghét Lạc Cẩn Du kiêu ngạo chẳng xem ai ra gì, cho nên anh vừa dứt lời thì trước mặt họ đã xuất hiện một đám người hung thần ác sát lăm lăm mã tấu trên tay.
Nụ cười trên môi Lạc Cẩn Du vẫn như trước dường như anh chả sợ hãi cảnh tượng trước mắt còn rất có hứng vui cười với tiểu Đào.
"Đó em xem! Nhanh như thế lại có người đến gọi anh bằng cụ cho em nghe kìa!"
Tiểu Đào sợ tới mức hai chân đều run, nghe anh nói thế cô cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Lạc Cẩn Du nhìn sắc mặt tái nhợt của cô khe khẽ thở dài thu hồi lại nụ cười trên môi, ánh mắt anh thoáng chốc đã thay đổi trở nên lạnh lẽo cùng cực.
Anh đẩy tiểu Đào vào một góc khuất nhẹ sờ sờ đầu cô nhỏ giọng nói:
"Nếu sợ thì nhắm mắt lại."
Tiểu Đào hoảng hốt bắt lấy cánh tay anh, cô lắp bắp nói:
"Cẩn Du, mình chạy đi!"
Lạc Cẩn Du cười khẽ một tiếng chọc tay lên trán cô, mắng:
"Em xem thường ông đây quá rồi đấy! Ngoan ngoãn đứng yên cho anh."
Tiểu Đào hé môi muốn kéo anh lại thì anh đã nhanh hơn một bước đứng lên rời đi chắn giữa cô và đám người kia.
Lạc Cẩn Du hơi cụp mắt xắn tay áo sơ mi lên tiện thể cởi hai cái cúc áo trước ngực ra, anh lạnh lùng hỏi:
"Bọn mày thật không biết lựa thời điểm, doạ cho vợ tao sợ rồi! Tao nên làm gì với bọn mày đây nhỉ?"
Kẻ có vẻ là tên cầm đầu trong đám người tiến lên trước hung ác nhìn chằm chằm Lạc Cẩn Du.
"Mày bớt ngông cuồng đi! Mày chặt hết đường sống của người khác thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị trả đũa! Dù cả thành Nam này ai cũng e sợ mày nhưng tao thì không!"
Gã ta nói rồi liền ngã ngớn đê tiện cười cợt nhìn về phía tiểu Đào sau lưng Lạc Cẩn Du, Lạc Cẩn Du híp mắt lại sát khí dần tràn lan trong đáy mắt.
"Đợi tao xử mày xong thì chơi chết con đàn bà kia, xem thử mùi vị thế nào mà lại khiến mày mê mẩn như vậy."
Nụ cười trên môi Lạc Cẩn Du hoàn toàn tắt ngúm, còn không đợi gã kia cười cợt xong thì ngực đã ăn trọn một cú đá.
Nhất thời sự dằn co ban đầu lập tức chấm dứt, một đám hơn mười người liền cầm theo mã tấu lao vào đánh một mình Lạc Cẩn Du.
Tiểu Đào run rẩy cắn răng không dám hét lên, cô nhìn theo bóng dáng Lạc Cẩn Du thoắt ẩn thoắt hiện trong đám người anh nhanh như cắt mà né đi không ít đòn tấn công trí mạng của đám người kia, tiểu Đào nhìn mà tim như muốn nhảy ra bên ngoài.
Cô hoảng hốt lấy di động ra tìm số của Lôi Kiệt gọi đi, chuông reo chỉ hai tiếng liền có người bắt máy.
"Chị dâu à, hai người hẹn hò vui vẻ đi để bọn em còn đi ăn nữa! Cả đám bị muỗi đốt giờ cũng đói muốn lả người rồi!"
Lôi Kiệt trêu ghẹo cô vốn anh ta đang vui vẻ kéo theo đàn em định đi uống vài chén, nào ngờ anh chưa nói dứt câu thì đã nghe tiểu Đào nức nở hét toáng lên.
"Lôi Kiệt có người đánh Cẩn Du! Họ rất đông, anh mau đến đây đi!"
Sắc mặt Lôi Kiệt đại biến vội vàng hỏi:
"Hai người đang ở đâu?"
"Ở... Ở một con hẻm rất tối gần bờ biển!"
Tiểu Đào cũng không biết rõ địa điểm nên chỉ biết miêu tả lung tung nhưng Lôi Kiệt nghe liền hiểu ngay là ở đâu.
"Hai người cẩn thận, bọn tôi đến ngay!"
"Á...!"
Nhưng bỗng bên kia tiểu Đào hét lên một tiếng di động cũng theo đó mà ngắt kết nối.
"Chị dâu! Mẹ nó!
"Anh Kiệt, lão đại có chuyện gì sao?"
Đàn em đi theo sốt ruột hỏi, Lôi Kiệt chửi bậy cơn đói vừa đến liền biến mất tăm.
"Đi, nhanh lên!"
Anh ta hô lớn một tiếng cả đám vốn đang uể oải liền trở nên hung hăng lạnh lùng lao thẳng về phía ngược lại.
Lôi Kiệt âm thầm cắn chặt răng, suốt mấy tháng này không xảy ra chuyện vậy mà họ chỉ một hôm không theo lão đại liền có kẻ thừa cơ tập kích.
Danh Sách Chương: