Nhìn bản thân trong gương, tiểu Đào vẫn không có cách nào thoát khỏi cảm giác lâng lâng như trên mây ấy.
Thì ra lúc cô khoác lên bộ váy cưới gả cho người cô yêu, trong ánh mắt nụ cười đều sẽ ẩn ẩn ý cười hạnh phúc thế này đây ư?
Đeo xong khăn voan nhân viên trang điểm đem vương miện cẩn thận cài lên cho cô, hoàn tất xong khâu chuẩn bị.
"Đã là công chúa thì phải đeo vương miện, chị dâu à! Chuẩn bị xong chưa?"
Lạc Thần từ sau đi đến ý cười rạng rỡ trên gương mặt, anh đã thay âu phục dáng người đỉnh đạc cao lớn khẽ khom người làm động tác mời.
Tiểu Đào hít sâu một hơi căng thẳng đứng lên trong cái nâng tay nhẹ nhàng của nhân viên, cô chậm rãi bước tới chớp chớp mắt nhìn Lạc Thần.
"Đến giờ rồi sao?"
Thấy cô căng thẳng như thế Lạc Thần liền bật cười không chút khách khí, anh nhún vai nói:
"Đến rồi, nhưng người đưa chị tiến vào lễ đường không phải tôi."
Tiểu Đào tò mò nôn nóng hỏi:
"Vậy ai sẽ nắm tay tôi vào lễ đường?"
Trong thoáng chốc cô đã nghĩ đến Đào Dật, nhưng nói thật cô hiện tại đã không muốn nhìn thấy người ba ấy lần nào nữa.
Lạc Thần vẫn cười mãi, anh khẽ hất cằm ra phía cửa.
"Không phải tới rồi sao!"
Tiểu Đào nhìn theo ánh mắt anh liền thấy Diệp Sầm Mân khí thế hiên ngang đi vào, vẫn là điệu cười giọng nói hào sảng như trước.
"Cháu gái nhỏ, đã đến giờ làm cô dâu xinh đẹp nhất trần đời rồi."
Ông xoè bàn tay dày rộng ra trước mặt cô, hốc mắt tiểu Đào nóng hổi cô cố nhịn xuống sự chua xót nơi chóp mũi mỉm cười đặt tay lên tay ông.
"Con cảm ơn cậu."
Thấy cô xúc động như thế Diệp Sầm Mân cười vỗ vỗ tay cô, đem tay cô khoác lên cánh tay mình.
"Ngoan, đi thôi."
Tiểu Đào kiên định gật đầu cất bước theo ông, cố gắng đè xuống ánh nước trong đáy mắt.
Ngày trước cô rất hâm mộ chị Hy khi có anh trai và ba đưa vào lễ đường, vậy mà hôm nay cô cũng có diễm phúc ấy!
Vì ngoại trừ cậu thì sau lưng cô chính là Lạc Thần và Lôi Kiệt song song hộ tống đưa cô tiến vào lễ đường.
Cánh cửa gỗ cao ngất dày nặng chậm chạp mở ra ngay khi cô vừa bước đến, thấy bên trong tối đen như mực tiểu Đào nghi hoặc chần chừ không dám bước vào.
Diệp Sầm Mân vỗ nhẹ tay cô trấn an, thế là trong sự cổ vũ của ông cô lại tiếp tục tiến lên trước.
Vào trong rồi tiểu Đào mới kinh ngạc phát hiện không phải là tối đen như mực vì trên đỉnh đầu cô chính là bầu trời đêm rộng lớn lấp lánh các vì sao.
Không đợi cô hết ngạc nhiên thì tách một tiếng một ánh đèn loé lên soi sáng đường đi cho cô.
Khoé môi tiểu Đào nhịn không được khẽ cong lên, lần này đã không sợ hãi nữa mà cất bước đi không chút do dự.
Thế là từng bước cô đi sẽ là một ánh đèn sáng lên, cho đến cuối cùng một bóng người thân thuộc xuất hiện trước tầm mắt.
Dáng người ấy cao lớn rất có cảm giác an toàn khiến cô muốn dựa dẫm cả đời, dung mạo ấy đẹp không sao tả xiết khiến cô si mê quyến luyến, nụ cười ấy dịu dàng trìu mến vô ngần khiến cô chìm đắm trầm luân.
Tiểu Đào biết, cô đã được ánh sáng chiếu rọi đi đến đúng nơi có một Lạc Cẩn Du đang cười dịu dàng đợi cô đến.
Diệp Sầm Mân đưa tiểu Đào đến trước mặt Lạc Cẩn Du, đem tay cô đặt vào tay anh, ông khẽ thở ra một hơi vỗ lên tay hai người.
"Tiểu Đào, sau này Diệp gia sẽ là nhà mẹ đẻ của con. Nếu có uất ức thì quay về tìm cậu, nghe không?"
Tiểu Đào cố nhịn nước mắt, cái miệng nhỏ mếu máo bẹt ra trong buồn cười làm sao. Cô chủ động ôm Diệp Sầm Mân một cái, nghẹn ngào nói:
"Dạ vâng, con nghe lời cậu."
Diệp Sầm Mân vui vẻ mỉm cười đưa tay đặt nhẹ lên đầu cô, sau đó ông nhìn qua Lạc Cẩn Du một cái rồi mới rời đi.
Cuối cùng chỉ còn hai người họ, giữa không gian tối tăm chỉ có duy nhất một ánh đèn trên đầu hai người, Lạc Cẩn Du đặt vào tay cô một bó hoa sau đó hỏi một câu không ăn nhập gì.
"Hôm nay thấy anh đẹp trai không?"
Tiểu Đào đang xúc động nghe thế cũng phải trừng mắt nhìn anh, nhưng quả thật hôm nay anh đẹp trai cực kỳ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc âu phục trắng, tưởng chừng màu trắng ưu nhã sẽ che lấp đi sự ngông cuồng của anh ấy vậy mà ngược lại càng làm tăng thêm cái nhan sắc như yêu nghiệt này.
Thoáng chốc hai má tiểu Đào đỏ bừng, bị ánh mắt dịu dàng ấy của anh nhìn chăm chú cô ngượng ngùng cúi đầu nói:
"Rất đẹp."
Lạc Cẩn Du hài lòng mỉm cười, anh đưa tay nâng má cô lên nhẹ hôn xuống cánh môi cô. Không chút xấu hổ thản nhiên nói:
"Em hôm nay cũng rất đẹp, đôi ta quả là cực kỳ xứng đôi vừa lứa."
"Đang ở lễ cưới đó! Còn có người."
Sao anh vẫn không chịu tém bớt cái nết lại vậy?
Tiểu Đào ngượng ngùng, vì chỉ có một ánh đèn cô không nhìn rõ được xung quanh nhưng theo trực giác cô vẫn cảm nhận được có không ít ánh mắt đang nhìn mình nha.
Lạc Cẩn Du lại như không thèm để ý, tay anh vẫn để bên má cô nhẹ xoa rồi ấn ấn xuống cánh môi hồng nhuận của cô.
"Không cần để ý, hôm nay bọn họ tới chỉ để làm nền cho chúng ta mà thôi."
Không biết trong cái xó nào, Tần Hạo gào lên:
"Phục vụ cho mấy cái bịch! Đem đồ ăn về nhà ăn, chứ còn tham gia lễ cưới quái gì nữa!"
"Mẹ nó cậu táng đầu tôi làm gì?"
Và sau đó, không có sau đó nữa. Vì Tần Hạo đã bị Lạc Thần và Lôi Kiệt mỗi người một bên bịt miệng ấn đầu xuống bàn.
Nụ cười trên môi Lạc Cẩn Du hơi méo mó nhưng sau cùng vẫn dịu dàng đem tiểu Đào quay về chủ đề chính.
"Anh từng nói sẽ tặng em bó hoa cưới đẹp nhất!"
Tiểu Đào theo ánh mắt anh nhìn xuống boa hoa baby xen kẻ ba màu xanh, trắng, hồng, trong tay mình.
Lạc Cẩn Du một tay khác vẫn nắm chặt tay cô, sau đó anh chậm rãi khụy một gối xuống nâng lên một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh đèn.
Tiểu Đào nhìn sâu vào ánh mắt anh, giờ khắc này nó chứa ý rất nhiều cảm xúc mà cô chưa từng thấy ở anh, hạnh phúc, nghiêm cẩn, lại vô cùng nhu tình.
Lạc Cẩn Du nhẹ mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc trầm giọng nói:
"Như bó hoa baby này, anh muốn tặng em một niềm tin vào tình yêu vĩnh cửu, dịu dàng và ngọt ngào nhất! Đào Lâm Lâm gả cho anh nhé! Sau hôm nay anh liền có thể danh chính ngôn thuận làm em to bụng rồi!"
Nước mắt tràn mi, tiểu Đào vẫn phải bị anh chọc cho vừa khóc vừa cười.
"Giờ nào rồi, anh còn giở trò lưu manh với em!"
Lạc Cẩn Du cười, một nụ cười muốn có bao nhiêu lưu manh thì có bấy nhiêu.
"Vậy Lạc phu nhân à, em có muốn về một nhà để quản thúc kẻ lưu manh này không?"
Tiểu Đào hít mũi cười khẽ ra tiếng, cô nâng tay lên.
"Vậy em tạm chấp nhận kẻ lưu manh này vậy."
Lạc Cẩn Du bật cười, niềm hạnh phúc dâng trào trong ánh mắt. Anh đeo nhẫn vào ngón áp út của cô sau đó thành kính đặt xuống một nụ hôn.
"Cảm ơn em đã chấp nhận, Lạc phu nhân của anh."
Anh đứng lên nắm chặt lấy tay cô giơ lên cao, tiểu Đào không biết anh muốn làm gì cô tò mò vươn mắt nhìn theo.
Chỉ thấy trong nháy mắt toàn hội trường đồng loạt sáng lên, tiểu Đào há hốc miệng khi thấy khách khứa đông đảo bên dưới còn có không ít người quen của cô.
Giang Trầm và Tạ Liên Hoa, Tạ Liên Thành, Vương Quốc Sâm, Uý Nham, Lạc Thần, Lôi Kiệt, Tần Hạo, Lục Cường, bác Tô, Lý Hương và cả...
Mục Hy khi sáng còn trò chuyện video call với cô, đang nắm tay Triệu Thần Huân mỉm cười vẩy tay với cô.
Lạc Cẩn Du cao ngạo nâng tay tiểu Đào lên hướng mắt về phía dưới khán đài, giọng nói hữu lực mà từ tính cất cao.
"Trời đất chứng dám đời này Lạc Cẩn Du sống hay chết đều chỉ ở bên một người! Vợ tôi, Đào Lâm Lâm."
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm còn cả tiếng huýt sáo của kẻ không đứng đắn nào đó thoáng chốc khiến cho cả hội trường náo nhiệt không ngừng.
Lạc Cẩn Du mỉm cười nhìn hốc mắt đỏ hoe của tiểu Đào, anh nhẹ hôn lên trán cô trấn an.
"Không sao, có anh ở đây. Bóng đêm vô tận đã có anh soi sáng bảo vệ cho em."
"Cẩn Du ơi!"
"Anh đây!"
"Em vui lắm, vui vì được gả cho anh."
Lạc Cẩn Du cọ nhẹ chóp mũi lên chóp mũi cô, dịu giọng đáp:
"Anh cũng rất vui, vì đã cưới được em."
Tiểu Đào bật khóc nức nở ngay khi anh dứt lời, Lạc Cẩn Du mỉm cười chậm rãi dời những cái hôn xuống đến môi cô, trằn trọc dây dưa đến cuối đời.
Bùm bùm bùm.
Bầu trời đêm thoáng chốc rực rỡ vô số sắc màu cùng muôn vàn đoá pháo hoa diễm lệ, phá tan sự tĩnh mịch cô liêu và tăm tối vốn có của màn đêm.
Tựa như cái cách Lạc Cẩn Du bá đạo ngang ngược xông vào cuộc sống của cô, vẽ lên vô số hình ảnh, tô lên muôn vàn sắc màu.
Để rồi giờ đây cuộc đời của cô chỉ còn lại bóng hình người đàn ông ấy, anh một đời chở che yêu thương cô vô điều kiện thay cho tháng ngày bất hạnh ở quá khứ.
__End__
Danh Sách Chương: