Beta: Quinn
Choang——
Tiếng bát đĩa bị vỡ.
"Shit!" Úy Trì Thác Dã khẽ chửi thề, đẩy Đường Giai Kỳ đang dính sát trên người ra, thuận tay cầm lấy chiếc khăn lông che đi bộ phận quan trọng, nhìn người đột nhiên xông vào, anh nhướng mày nói: "Úy Trì Hi, con đã mấy tuổi rồi còn không biết gõ cửa?"
Úy Trì Thác Dã híp lại hai mắt, xem ra anh cần phải lắp đặt hệ thống an ninh cho ngôi biệt thự này, nếu không những người phụ nữ này mỗi người đều quá tùy tiện lui tới. Đặc biệt là cô gái đêm qua, trong tâm trí anh vẫn còn là một bí ẩn.
Úy Trì Hi đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch. Dưới chân là cháo nóng tán loạn đổ trên mặt đất, mảnh vở của bát cháo cắt qua làm cho chân cô máu chảy ra ri rỉ.
"Đáng chết, chân của con đang chảy máu!" Úy Trì Thác Dã vừa nhìn thấy chân cô bị cắt ngang, trong lòng liền lo lắng, lập tức chạy đến ôm lấy cô đem đặt lên trên giường.
Úy Trì Hi không kịp cự tuyệt, cổ họng tắc nghẹn, chỉ có thể tùy ý anh băng bó cho cô.
"Thác Dã, đây là con gái anh à, nhìn trông giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích." Đường Giai Kỳ chậm rãi gài lại quần áo đã bị cởi ra một nửa, đưa tay vuốt tóc của mình, sau đó ngọt ngào mỉm cười nói với Úy Trì Hi.
Cô ta thật đẹp, Úy Trì Hi phải thừa nhận, cúi đầu nhìn lại thân mình nhỏ nhắn của mình. Anh yêu thích vẫn là loại phụ nữ xinh đẹp như thế này, mà cô lúc này giống loại quả sần sùi, sợ là không đủ tư cách.
Trong nháy mắt dân lên một nỗi chua xót, cô cố gắng ép buộc bản thân nuốt xuống những giọt nước mắt vô nghĩa kia.
"Úy Trì Hi, con nhìn lại mình xem sáng sớm mà ăn mặc cái quái gì thế này. Tối hôm qua không có ngoan ngoãn ở trong Xích Long bảo sao?" Úy Trì Thác Dã nhìn cô chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng lớn, để lộ ra đôi chân nhỏ trắng nõn sáng bóng. Cô bé này, chẳng lẽ không biết bây giờ là mùa đông sao?
Anh nói cái gì? Giống như sấm sét giữa trời quang, đánh cho Úy Trì Hi đột nhiên chợt tỉnh! Anh đã quên tối hôm qua cô gái trên giường cùng anh chính là cô sao?
Cổ họng nghẹn lại nói không ra lời, Úy Trì Hi hất lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn nhìn Úy Trì Thác Dã, trong đôi mắt sáng phảng phất nhìn anh lên án.
"Đứa con gái này, từ nhỏ đến lớn đều không làm cho ta bớt lo." Úy Trì Thác Dã than nhẹ một tiếng, đối cô gái nhỏ này anh không đành lòng trách cứ. Sau khi băng bó tốt cái chân bị thương của cô, từ trong tủ quần áo nhanh nhẹn lấy ra vài bộ quần áo ấm, không quan tâm đến Đường Giai Kỳ ngực mông nồn nộn đang đứng bên cạnh, anh nhanh chóng một tay ôm lấy Úy Trì Hi đang ngồi ở trên giường.
"Nhanh nhanh đem mấy bộ quần áo này mặc vào, lát nữa ta sẽ đưa con trở về Xích Long bảo." Bồng cô vào phòng tắm, Úy Trì Thác Dã nói xong cầm quần áo trên tay đưa cho cô, rồi xoay người, đóng cửa lại.
Phịch một tiếng, tất cả những tình cảm dồn nén nãy giờ hung hăn đánh vào càng làm nội tâm Úy Trì Hi tăng thêm đau đớn. Anh đối với cô, cũng không bởi vì chuyện tối hôm qua mà có bất kỳ sự thay đổi nào.
Đau quá, mùi vị khắc khoải này đau đến rơi lệ.
Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng giận dỗi của Đường Giai Kỳ: "Thác Dã, người ta rất vất vả mới đến được đây thế mà anh cũng không thèm để ý. Người ta mặc kệ đó. Con gái của anh có chân có thể tự mình trở về nha..."
"Không cần làm loạn. Ta thích phụ nữ biết vâng lời, biết không?"
"Đừng. . . . em sẽ ngoan ngoãn. . . ."
"Thả tay ra."
"Người ta chỉ cần một lúc thôi. . ."
Loáng thoáng có tiếng rên rỉ, Úy Trì Hi cũng nhịn không được nữa, nhanh chóng mở vòi hoa sen, theo tiếng nước, cô ngã xuống nền đất, để mặc nước lạnh như băng xối vào thân thể mình, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, đau quá, thật sự đau quá.
Anh vì sao lại đối với cô như vậy? Cô không muốn tiếp tục làm con gái của anh nữa. Cô hận anh sau khi có được thân thể của cô mà vẫn còn quan hệ với người phụ nữ khác. Cô cũng hận bản thân vì sao ngay từ đầu lại gọi anh là papa....
Trong phòng tắm tiếng nước xen lẫn với tiếng khóc nức nở của cô, Úy Trì Thác Dã thính giác nhạy bén làm cho anh cảm thấy lo lắng. Cô nhóc kia xảy ra chuyện gì thế này? Đẩy Đường Giai Kỳ ra, anh đi đến trước cửa phòng tắm, gọi lớn: "Úy Trì Hi, con còn ở bên trong chậm chạp cái gì, thay quần áo xong rồi thì mau lên ra đây."
Tiếng nước đột ngột dừng lại, một lát sau, cửa được mở ra. Úy Trì Hi đã ăn mặc chỉnh tề. Y phục của anh được mặc trên người cô trông cô càng thêm nhỏ bé. Nhưng ánh mắt nhỏ xinh kiên định của cô, như lại như muốn nói rằng cô không phải là đứa nhỏ lén mặc quần áo người lớn, cô đã trưởng thành!
Úy Trì Thác Dã cũng đã thay trang phục chỉnh tề, quay đầu nói với Đường Giai Kỳ: "Em tự về đi." Sau đó, kéo Úy Trì Hi vẻ mặt đờ đẫn, đi ra khỏi biệt thự.
Trên đường, Úy Trì Hi lẳng lặng ngồi trên xe không nói tiếng nào.
Úy Trì Thác Dã cũng không nói gì. Anh biết lúc cô đem cháo lên cho anh, chính là lúc để cho một đứa trẻ như cô bắt gặp một màn không nên thấy. Nghĩ lại anh làm cha, đúng thật là không xứng đáng.
Tuy nhiên, nhớ tới xữ nữ yêu kiều đêm qua, anh bỗng nhiên nảy sinh hứng thú say mê. Anh thật sự muốn biết cô gái nào to gan đến vậy, dám nửa đêm nằm ở trên giường của anh.
Úy Trì Hi quay sang nhìn trộm hắn, lúc anh ngủ cũng như khi anh thức, tuy rằng đều mê người giống nhau, nhưng lại rất khác nhau. Mười sáu tuổi, cô cuối cùng cũng hiểu được. Anh có thể tàn nhẫn đem tình yêu cùng với tình dục tách biệt rạch ròi, không một chút lưu tình giẫm đạp lên trái tim thất bại thảm thương của cô.