Úy Trì Hi nơm nớp lo sợ cầm cự cho xong hết một bản nhạc, nghĩ thầm sẽ đẩy Úy Trì Thác Dã ra, chuẩn bị thoát thân chuồn êm. Cô sợ là nếu tiếp tục ngây ngốc ở lại, chỉ lo là trái tim yếu ớt của cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô vừa sợ hãi Thác Dã sẽ nhận ra chân tướng, nhưng đồng thời lại khát vọng Thác Dã sẽ nhận rõ được chân tướng, sự mâu thuẫn này cứ giằng xé trong cô, đan xen vào nhau khiến cho tâm tư của cô càng thêm rối rắm, Mamma Mia! Vấn đề này thật nan giải.
Tiếc rằng, Úy Trì Thác Dã dường như vẫn chưa đủ thỏa mãn, ôm chặt lấy thắt lưng cô trong cánh tay giống như sắt thép. Úy Trì Hi cố vùng vẫy nửa ngày cũng không thoát ra được.
“Cô gái, em thử rục rịch tiếp nữa xem?” Úy Trì cố chịu đựng nơi nào đó đang căng lên đau nhức, nghiến răng nghiến lợi rên rỉ. Thân thể mềm mại ôn hương mê hoặc của Úy Trì Hi ở trong lòng ngực anh cứ chà tới chà lui mãi. Cô gái này không biết làm như vậy là đang dụ dỗ anh sao?
“Á…” Úy Trì Hi rất muốn nói ra tiếng, nhưng cô lại không muốn mạo hiểm. Lần trước trong vụ ‘Gái đứng đường’ anh đã mời riêng một ‘gia sư dạy thục nữ’ để quản thúc cô, nếu lần này anh phát hiện ra cô ở sau lưng anh lại bầy ra dáng vẻ ‘Ướt át’ như thế này để xuất hiện trước mặt công chúng, thì thật khó mà đảm bảo là sau này anh không chỉ đơn giản đem cô nhốt ở trong nhà, nơi nào cũng không được phép đi mà thôi đâu. Đúng vậy, cô không thể mạo hiểm thế được, trước khi anh còn chưa kịp tháo mặt nạ của cô xuống, thì cô nhất thiết phải rời khỏi nơi này.
“Muốn uống một ly không, bảo bối?” Úy Trì Thác Dã cười gian xảo, trong đôi mắt như đang nhìn thấy con mồi, không thèm quan tâm tới sự giãy dụa của cô, ngay lập tức ôm lấy cô kéo ra khỏi sàn nhảy.
“A?” Úy Trì Hi còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mình giống như một chú gà con bị anh quắp được, dùng ‘Lăng Ba Vi Bộ’ đem tới nơi vừa rồi đã cùng Tiếu Tiếu ăn vài thứ.
Trong hội trường mọi người vẫn tiếp tục tham gia tiệc tùng vui vẻ, không một ai muốn để ý đến bọn họ.
“Muốn uống gì?” Úy Trì Thác Dã tháo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn, khóe môi cong lên, “Một ly Punch?”
Oh my god! Úy Trì Hi rủa thầm một tiếng, Thác Dã đã chủ động tháo mặt nạ xuống, không phải điều này cũng có nghĩa là tiếp theo cũng muốn cô tự lấy mặt nạ xuống chứ? Đừng thế chứ!
Lúc này mà anh còn có nhã hứng uống Punch? Nếu như anh biết đang đứng trước mắt anh chính là cô con gái bảo bối yêu quý, thì xem thử anh có còn cười được nữa không.
Úy Trì Hi vội vàng đưa tay giữ lấy mặt nạ của mình, lắc lắc cái đầu tỏ ý từ chối.
“Không thích Punch? OK, vậy thì uống rượu Brandy nhé?” Úy Trì Thác Dã cố ý chọn một ly rượu mạnh, thích thú quan sát phản ứng của cô gái nhỏ trước mắt. Cô lắc đầu như trống bỏi, bộ ngực cũng theo đó rung lên. Ánh mắt Úy Trì Thác Dã sâu thẳm, cầm lấy ly rượu Brandy thong thả hớp một ngụm. Anh săn mồi trước giờ chưa từng thất thủ.
Oh my god! Cũng không thể kêu cứu mạng chứ? Người đàn ông này rõ ràng chỉ đang muốn giày vò cô mà thôi.
Lợi dụng lúc Úy Trì Thác Dã uống rượu, Úy Trì Hi liếc nhìn toàn cảnh chung quanh, tính toán với tốc độ nhanh nhất trốn đi ——
Nhưng, tất nhiên là cô lại tính toán sai, còn chưa kịp cất bước đã bị Thác Dã ôm vào lòng.
“Bảo bối, rất ‘gấp’ sao? À, trước tiên thong thả uống ly rượu đã.” Úy Trì Thác Dã mập mờ nói. Anh làm sao lại không biết ý đồ thực sự của vật nhỏ này, muốn chạy cũng phải hỏi trước xem anh có đồng ý hay không.
Chẳng qua, bây giờ câu trả lời của anh là KHÔNG.
“Á?” Úy Trì Hi chán nản mếu máo, không cam tâm tình nguyện uống một hớp rượu Thác Dã đưa cho, trời ạ! Rượu này cay xé mũi.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới thứ trong xách tay, quy tắc ‘Tam dược’ của Tiếu Tiếu.
Trong đầu hiện lên một kế hoạch…