• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi khi màn đêm buông xuống thì cuộc sống ăn chơi trụy lạc cũng bắt đầu.

Khu phố hỗn tạp vùng phía Nam, khu đèn đỏ càng ngày càng tràn lan. Những người đàn ông bình thường nếu muốn hưởng lạc đều tụ tập đến nơi này.

“Lão Đại, trong hai năm qua thế lực của Thanh Hổ bang đã phất lên nhanh chóng nhờ gái, bài bạc, thuốc phiện, còn Xích Long bang chúng ta lại bận rộn tẩy trắng lý lịch nên đã bị bọn chúng cướp đi rất nhiều mối làm ăn, khiến các anh em trong bang không phục.” Nghiêm Ngự Phong trừng mắt nhìn lão đại Thanh Hổ của Thanh bang đang ngồi đối diện, nói lên bất mãn với Úy Trì Thác Dã.

Đêm nay, Thanh Hổ hẹn Úy Trì Thác Dã đến “Casino” đàm phán chỉ đơn giản là muốn trong khu quản hạt của Xích Long bang kiếm thêm chén canh.

Úy Trì Thác Dã ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, xuyên qua cửa kính, anh quan sát dòng người dưới lầu đang đi lại trên phố, chậm rãi, thoải mái ung dung nhấp một ngụm trà Long Tĩnh.

“Ha ha, Úy Trì lão Đại, anh cũng biết chúng tôi đây chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ, còn phải dựa nhiều vào Xích Long bang các anh. Nghiêm đường chủ thật sự là đã nói quá lời rồi.” Thanh Hổ gượng cười hai tiếng, nịnh nọt nói với Úy Trì Thác Dã.

“Nếu đã là dựa vào, thì cũng không nên ở trong khu quản hạt của chúng tôi mà vụng trộm buôn hàng trắng chứ!” Nghiêm Ngự Phong ngồi bên cạnh phẫn nộ quát to.

“Nghiêm đường chủ, việc này chỉ là do hiểu lầm. Sau khi về tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Thanh Hổ vội vàng cười cầu tài nói, nhưng trong nội tâm cũng đã sớm nguyền rủa tổ tông mười tám đời của Nghiêm Ngự Phong. Tốt xấu gì hắn cũng là bang chủ Thanh Hổ bang, nếu không phải vì e ngại thế lực của Xích Long bang, cơn tức này hắn cũng khó mà giằng xuống được! Nhưng ‘nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn’, tương lai Thanh Hổ hắn chắc chắn sẽ đem Xích Long bang dẫm nát dưới chân!

“Ngự Phong.” Úy Trì Thác Dã liếc mắt ý bảo Nghiêm Ngự Phong an phận một chút, chớ có nóng vội, đặt chén trà xuống, anh nhướng mày nói, “Thanh bang chủ cũng biết rõ, anh em Xích Long bang chúng tôi mấy năm gần đây cũng bắt đầu lấy âu phục và đeo caravat làm đồng phục, cũng chỉ làm các công việc chân chính, theo như quy củ giang hồ từ trước đến nay đều sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau.”

“Úy Trì lão Đại nói rất đúng, người của tập đoàn Xích Long trước giờ tác phong làm việc trong giới đã nổi danh lợi hại. Anh em Xích Long bang không làm côn đồ nữa thì vẫn còn có thể làm bảo vệ, nhưng anh em Thanh bang của tôi không có số mạng tốt như vậy.” Thanh Hổ nói.

“Đó là chuyện nhà của ông. Nếu ông muốn làm bất cứ việc gì trái pháp luật thì hãy cút ra xa xa một chút, đừng có ở trong địa bàn của Xích Long bang mà gây rối!” Nghiêm Ngự Phong giận dữ nói. Hắn không rõ tại sao lão đại lại đồng ý đến đây đàm phán với Thanh Hổ. Đối với loại bang phái hạ đẳng này, hoàn toàn không có gì hay để mà đàm phán!

“Nghiêm đường chủ, việc làm ăn trong giới hắc đạo trong lòng mọi người đều hiểu rõ, từ trước đến nay nào có quan tâm xem việc đó có trái pháp luật hay không trái pháp luật đâu.” Thanh Hổ cố gắng nhẫn nại cười nói mặc dù trong lòng có thể đã tức giận đến ứa gan, “Úy Trì lão Đại, chúng ta cũng không cần phải vòng vo nữa. Chỉ cần các vị cho phép Thanh bang chúng tôi buôn bán trong khu quản hạt của các vị, lợi nhuận sẽ được chia ra anh ba, tôi bảy. Ngoài ra định kỳ mỗi tháng tôi sẽ đưa cho các anh một khoản phí cố định, xem như là chi phí bảo kê.”

Lúc này Thanh Hổ đang tính làm ăn lâu dài, ở khu quản hạt của Xích Long bang rất có tiềm năng. Khu giải trí thì nhiều vô số kể bao gồm quán bar, KTV, hộp đêm, khách sạn, sona, massage, hay vũ trường….., chỉ cần là chỗ ăn chơi cũng đủ cho bọn họ buôn bán rồi. Huống chi trong tay Úy Trì Thác Dã là cả một tập đoàn Xích Long, liên quan đến cả kinh doanh ở nước ngoài, nghe nói còn bao gồm luôn buôn bán vũ khí. Hơn nữa dưới sự bảo vệ của Xích Long thì thậm chí cả cảnh sát cũng phải hổ thẹn kém xa.

Có thể kinh doanh ở khu quản hạt của Xích Long bang, đến cảnh sát cũng phải nhân nhượng ba phần. Đừng nói là chỉ có ba phần lợi nhuận. Xem như có phải chia thành 5:5 Thanh Hổ hắn cũng sẽ vui vẻ đồng ý.

“Shit, mẹ kiếp, chó má!” Nghiêm Ngự Phong vỗ mạnh bàn chửi bới, “Lợi nhuận chia bảy, ba? Ông xem Xích Long bang là nơi giúp ông rửa tiền sao?”

“Ngự Phong.” Úy Trì Thác Dã chặn lại sự kích động của Nghiêm Ngự Phong, bình tĩnh nói với Thanh Hổ, “Thanh bang chủ, đêm nay tôi sở dĩ đồng ý đến ‘Casino’ là đã nể mặt mười mấy anh em Thanh bang các người rồi. Làm đại ca, lẽ ra phải nghĩ cho lợi ích của anh em thủ hạ, đừng nên dẫn bọn họ đi vào đường chết.”

Mỗi câu Úy Trì Thác Dã nói ra đều toát lên khí phách, nhưng lại không để lộ ra chút cảm xúc nào .

Thanh Hổ vừa nghe anh nhắc đến hai chữ “đường chết”, không khỏi siết chặt lấy nắm tay đã đổ đầy mồ hôi: “Úy Trì lão Đại, thôi thì anh tự đưa ra một cái giá.”

“Tôi nghĩ Thanh bang chủ vẫn còn chưa hiểu ý của tôi.” Úy Trì Thác Dã lại nâng tách trà lên hớp một cái, nhìn thấy sắc trời đã tối, anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài qua lớp kính cửa sổ, cảnh vật muôn màu muôn vẻ. Bên đường thấp thoáng một vài cô gái đang đứng, bất chợt có một người đàn ông tiến về phía họ chọc ghẹo.

Đột nhiên, trong nháy mắt một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn lọt vào tầm mắt, tách trà trên tay Úy Trì Thác Dã như bị đóng băng trong không khí.

“Úy Trì lão Đại, vậy ý của anh là thế nào?” Thanh Hổ lo lắng hỏi Úy Trì Thác Dã.

Giống như là không hề nghe thấy những lời Thanh Hổ nói, Úy Trì Thác Dã đứng bật dậy, chỉ bỏ lại một câu: “Ngự Phong, việc ở đây giao cho cậu xử lý.”

Nghiêm Ngự Phong còn không chưa kịp phản ứng thì Úy Trì Thác Dã đã biến mất. Trong không khí còn nhàn nhạt lan tỏa hương trà.

Thanh Hổ ở bên cạnh kêu to.

“À, Thanh bang chủ, ý của lão đại chúng tôi là…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK