Một chiếc xe màu đen dừng lại ở trước cổng trường, Úy Trì Hi mở cửa xe, sau khi chào tạm biệt tài xế, cô ôm lấy tập sách dày cộm, cúi đầu lầm lũi bước nhanh về phía phòng học của mình.
Á ——
Cô kêu lên, cú va chạm mạnh này đã khiến cho tập sách của cô bị rơi vãi lung tung trên mặt đất.
“Xin lỗi bạn nha. Xin hỏi bạn có bị làm sao không?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu Úy Trì Hi.
Cô ngẩng đầu lên, wow—— một cô gái thật xinh đẹp a, cặp mắt long lanh quyến rũ, đôi môi đỏ hồng căng mọng, da thịt mềm mại trong suốt…
Đặc biệt là nụ cười quyến rũ và đầy mê hoặc của cô gái kia, phải mất một lúc lâu, Úy Trì Hi mới che dấu được xấu hổ bằng một khuôn mặt tươi cười: “Ồ, thật xin lỗi, có phải mình đã va phải bạn hay không?”
Cô gái này tuy rằng có dáng người cao gầy, nhưng với nhan sắc khuynh thành thế này, chắc có lẽ vẫn luôn được mọi người thương yêu chìu chuộng. Úy Trì Hi còn sợ do mình không cẩn thận va vào lại làm bị thương người đẹp.
“Ha ha, tôi không yếu ớt đến mức như vậy. Cậu tên là gì?” Cô gái lại nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, giọng nói rất nhẹ nhàng, chỉ là ——
Tiếng nói hơi ồm ồm. Úy Trì Hi cảm thấy tiếc rẻ, thật đáng tiếc, giá như giọng của cô ấy trong veo như giọng em bé, tiếng nói nếu nũng nịu thêm chút nữa thì mới tương xứng.
“Mình tên là Úy Trì Hi. Còn cô?” Úy Trì Hi lời vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức kéo theo là tiếng ho khan của cô gái.
“Úi —— Mình là con trai!” Cậu cười khổ. Đây không phải là lần đầu tiên cậu bị người ta lầm lẫn giới tính, “Bạn Úy Trì, mình tên là Tề Gia Nhạc, là học sinh mới chuyển trường.”
Úy Trì Hi miệng há to thành hình chữ “o”, như vậy cũng quá đáng tiếc đi. Rõ ràng xinh đẹp như vậy lại là—— con trai.
“Hắc hắc, thật xin lỗi bạn rất nhiều.” Úy Trì Hi không dám nói thêm gì nữa, sợ càng nói càng sai. Tranh thủ thời gian ngồi xổm người xuống nhặt những tập sách bị rơi trên mặt đất lên.
Tề Gia Nhạc cũng ngồi xuống giúp cô nhặt sách, rồi nói: “Mình mới chuyển đến ‘Cách Nhã Uy’ hôm qua, bạn là người bạn mới đầu tiên mà mình quen biết nha.”
“Ồ? Vậy sao, thật ra ở ‘Cách Nhã Uy’ không phải có thể dễ dàng kết bạn đâu. Mặc dù có rất nhiều cậu ấm cô chiêu nhưng mỗi người đều giống như chim Khổng Tước.” Úy Trì Hi cũng bắt đầu thân mật bắt chuyện với cậu ta.
“Bạn Úy Trì, mình cảm thấy bạn cũng là người rất thân thiện.” Vẻ mặt của cậu vẫn luôn mỉm cười.
Ở học viện Cách Nhã Uy này, Úy Trì Hi và Đinh Tiếu Tiếu bị xem như loại người khác loài. Có lẽ Tề Gia Nhạc trước mắt đây cũng được xem là một cậu ấm lắm tiền, nếu không thì không thể bước vào được ngưỡng cửa cao quý của cái lồng học viện quý tộc này. Chẳng qua với khuôn mặt này của cậu ta, chỉ sợ là sẽ làm cho đàn ông thì ghen ghét còn phụ nữ thì thêm đố kỵ.
“Bạn quá khen. Mình phải về lớp học trước rồi. Để hôm nào đó mình sẽ giới thiệu bạn thân Đinh Tiếu Tiếu của mình cho bạn biết mặt nha. Vừa rồi thật sự rất xin lỗi.” Úy Trì Hi nhìn cậu ta cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay rồi quay lưng ôm sách rời đi.
Đôi mắt trong sáng rực rỡ, lấp lánh như ánh sao. Cô không biết rằng nụ cười kia, đã làm cho trái tim Tề Gia Nhạc rung động, căng lên như một sơi dây đàn.
Cậu nhặt lên quyển sách bên chân vốn đã bị cô đánh rơi, nhẹ nhàng mở ra, đập vào mắt là một dòng chữ xinh đẹp——
Úy Trì Hi.
Cậu ghi nhớ kỹ tên của cô.