Màn đêm tối đen như mực, bao trùm lên khắp nơi, ánh trăng sáng tỏ soi rọi những tòa cao ốc mọc san sát nhau, đèn đêm rực rỡ điểm tô thêm vẻ đẹp lộng lẫy của thành phố ven biển về đêm.
Đây là quảng trường đặc sắc nhất của thành phố, đường phố phức tạp, xa hoa trụy lạc, ca múa nhục dục, long xà hỗn tạp.
Một gã thanh niên cao lớn đứng giữa phố, khuôn mặt cương nghị tuấn tú lộ ra nét thâm độc, làn gió đêm nhẹ thổi vài sợi tóc trên trán hắn, mơ hồ thấy được vết sẹo do đao chém trên lông mày hắn. Người đàn ông híp lại ánh mắt thâm thúy, hai tay đút trong túi quần, một lời cũng không nói, nhưng cả người lại phát ra khí lạnh thấu xương khiến người qua đường đều phải tránh xa.
Hắn, chính là huyền thoại của thành phố này – Úy Trì Thác Dã.
Chín tuổi hắn gia nhập xã hội đen, mười năm gió tanh mưa máu, lãnh khốc tuyệt tình, dựa vào đôi tay đã gầy dựng được thế giới của chính mình, sáng lập ra Xích Long bang – bang phái xã hội đen lớn nhất, trở thành lão đại trẻ tuổi nhất của hắc bang, hơn nữa còn khiến cho chính quyền nể sợ ba phần.
“Paris by Night” – quán bar tọa lạc trên ngã tư con phố sầm uất này, nó trở thành quang cảnh nguy nga lộng lẫy, tuyệt đẹp nhất trong khu vực.
Úy Trì Thác Dã vừa bước vào cửa quán, ông chủ quán bar Hà Hỏa Hoan ngay tức khắc mỉm cười chạy ra đón, trên danh nghĩa lão ta là chủ quán bar, nhưng thực tế thì phải dựa vào sự che chở của Xích Long bang, vì vậy, khi thấy ông chủ đích thực, lão ta nào dám chậm trễ: “Lão đại, ngài đã đến, Âu Thiến Nhi tiểu thư chờ rất lâu rồi.”
Theo hướng ngón tay Hà Hỏa Hoan, Úy Trì Thác Dã nhìn thấy trên ghế sô pha trong một góc tối, có một cô gái xõa mái tóc dài đen nhánh đang buồn bã ngồi uống bia. Lập tức, ánh mắt hắn lộ ra tia sáng sắc lạnh.
“Thiến Nhi.” Úy Trì Thác Dã nhẹ bước đến trước mặt cô gái tóc đen.
“Thác Dã, cuối cùng anh cũng đến rồi.” Âu Thiến Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông cao lớn trước mặt là người mà mình ngưỡng mộ đã lâu, lập tức đứng dậy ôm chằm lấy hắn. Nhớ đến lúc nãy đứng ngồi không yên chờ hắn thật lâu, uất ức trong lòng nhất thời tuôn ra, cô bắt đầu khóc thút tha thút thít nói, “Thác Dã, em chờ anh rất lâu nha, em rất sợ, rất sợ..”
Không thích ngửi mùi nước hoa nồng đậm xông vào mũi, Úy Trì Thác Dã nhíu mày, những vẫn nhẫn nại tính khí đẩy con “Bạch tuộc” trên người ra: “Lúc nãy có chút việc nên đến trễ.”
Hắn lạnh lùng nói, phụ nữ đối với hắn mà nói, cho đến bây giờ đều chỉ là phụ kiện trang trí.
“Làm sao bây giờ, Thác Dã, Tề gia đã đến nhà em cầu hôn, em sợ, thật sự rất sợ..” Âu Thiến Nhi ủy khuất vểnh cái miệng nhỏ nhắn, mở to đôi mắt ngập nước, vừa mới qua tuổi mười tám cô thực sự không muốn kết hôn lúc này, huống chi người cô thích hoàn toàn không phải là Tề Gia Chấn, mà là người đàn ông mạnh mẽ bá đạo trước mắt– Úy Trì Thác Dã.
Vẻ khinh thường nhanh chóng hiện lên trong mắt Úy Trì Thác Dã: “Xem ra Tề gia cũng thật có lòng.”
“Thác Dã, anh dẫn em trốn đi được không, em không muốn kết hôn với Tề Gia Chấn.” Âu Thiến Nhi nắm lấy cánh tay hắn, thân mình nhỏ xinh rúc vào trong lòng ngực hắn.
“Úy Trì Thác Dã!” Thình lình phát ra một tiếng hét to, làm cho tất cả mọi người trong quán bar đều nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.
“Tề Gia Chấn!” Âu Thiến Nhi sợ hãi hô lên, run rẩy dán chặt vào thân hình của Úy Trì Thác Dã.
Người này chính là nhân vật nổi tiếng trong thành phố, Tề gia đại thiểu – Tề Gia Chấn. Hắn hung hổ vọt tới trước mặt Úy Trì Thác Dã, lập tức bị mấy người đàn ông lực lưỡng ngăn cản. “Úy Trì Thác Dã, mày năm lần bảy lượt phá hư chuyện tốt của tao, mày có gan muốn cùng cha mày tranh đoạt phụ nữ à!”
“Chậc! Chậc! Ngọn gió nào thổi Tề gia đại thiểu của chúng ta tới đây vậy, con phố hỗn tạp này không phải là nơi mà các công tử trong thành phố này nên tới đâu.” Úy Trì Thác Dã phất tay bảo thủ hạ tránh ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi cười nói.
“Hừ! Mày tạm thời cứ ở đây nói lời châm chọc. Tao cho mày biết, Âu gia đã đồng ý hôn sự của tao và Thiến Nhi, lần này sẽ không để cho mày dễ dàng đắc ý như vậy!” Tề Gia Chấn thật sự tức điên lên, hắn bám theo Âu Thiến Nhi đến đây, đợi một lúc lâu, kết quả là nhìn thấy cảnh tượng này! Bị cắm sừng rồi! Úy Trì Thác Dã cướp phụ nữ của hắn không chỉ một lần, huống hồ, Âu gia đã hứa với Tề gia, sau khi kết hôn lập tức rót vào một triệu, cho nên, bất kể như thế nào, lần này hắn cũng không buông tay!
“Thiến Nhi, em đến đây với anh, Úy Trì Thác Dã không phải là người tốt, mỗi lần nó giành được bạn gái của anh qua tay mình liền vứt bỏ bọn họ, nó sẽ không thật lòng thích em, Thiến Nhi.” Tề Gia Chấn tuy rằng không muốn thừa nhận, hắn hai mươi lăm tuổi, dù gì cũng là công tử nổi tiếng trong thành phố này, có tài có thế, tuấn tú lịch sự, nhưng tất cả những người phụ nữ kia, ai nấy đều chuyển hướng sang tên nhóc Úy Trì Thác Dã kém hắn sáu tuổi kia.
“Anh Gia Chấn, em… Em không….” Âu Thiến Nhi nhỏ giọng kháng cự, cô nhát gan đến mức thậm chí không thể nói một câu đầy đủ.
“Thiến Nhi, đừng sợ.” Úy Trì Thác Dã dịu dàng quàng bả vai Âu Thiến Nhi, cố ý thì thầm vào tai cô, “Chúng ta đi chỗ khác, để tránh bị người ta quấy rầy.” Giọng nói của hắn nhẹ đủ để cho Tề Gia Chấn nghe được, hơn nữa còn mờ ám đến mức làm cho người ta dễ dàng suy tưởng.
“Úy Trì Thác Dã, mày đừnh khinh người quá đáng!” Tề Gia Chấn giận dữ, hoàn toàn không để ý đến thân phận của mình, muốn xông lên phía trước đánh Úy Trì Thác Dã, nhưng hắn làm sao mà qua được thuộc hạ đã được huấn luyện nghiêm khắc của Xích Long bang, chỉ cần một cái trở tay thì hắn đã ngoan ngoãn văng xa 180 cm.
Úy Trì Thác Dã nháy mắt với Hà Hỏa Hoan, liền mang theo con chim sợ cành cong Âu Thiến Nhi bước ra khỏi “Paris by Night”. Để lại Tề Gia Chấn ở nơi đó gầm lên giận dữ, mất hết hình tượng.
Âu Thiến Nhi ngốc nghếch theo sát Úy Trì Thác Dã đi vào một con hẻm nhỏ tối đen, giờ phút này cô ngoại trừ sợ hãi ra còn có vui mừng, dù sao người đàn ông mà cô ngưỡng mộ trong lòng đã vì cô mà xuất đầu lộ diện, coi như đến lúc đó cha cô có ép gả cô cho Tề Gia Chấn thì cô cũng không sợ, bởi vì cô biết, Thác Dã sẽ không để cho cô đi lấy chồng.
Chỉ là, cô không biết nguyên nhân thực sự mà Thác Dã mang cô đến con hẻm nhỏ này là gì, mà vở kịch hay đã sắp sửa được trình diễn.
Khi thời gian gần đến, Úy Trì Thác Dã mạnh mẽ đẩy Âu Thiến Nhi vào vách tường sặc sỡ, không đợi cô kịp phản ứng đã phủ lấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô, một tay vói vào trong áo lót của cô, một tay nâng cặp mông săn chắc lên, động tác xoa nắn thô lỗ.
“Ưm —- Thác Dã…” Đầu óc Âu Thiến Nhi rối tung hỗn loạn, tình dục phút chốc tập kích cô, hơn nữa lúc nãy ở quán bar có uống bia, làm cho cô mơ màng say dục vọng.
Khóe mắt hắn liếc nhìn bóng người ở đầu hẻm, khóe miệng lộ ra nụ cười quen thuộc, Âu Thiến Nhi dưới thân cũng bị hắn châm ngòi dục hỏa.
“Úy Trì Thác Dã —-“ Đầu hẻm mơ hồ truyền đến tiếng gầm giận dữ của Tề Gia Chấn, nếu không phải mấy người vạm vỡ ngăn chặn hắn, hắn thề, hắn nhất định sẽ giết thằng khốn này!
Răng rắc! Răng rắc!
Vài luồng ánh sáng chói mắt hiện lên, Tề Gia Chấn theo phản xạ che mặt mình lại, không xong, ở đâu ra đám chó này! Theo bản năng, hắn cất bước bỏ chạy.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, trong ngõ hẻm chỉ còn tiếng thở gấp của Âu Thiến Nhi.
Xem ra, vở kịch hay đã đến lúc nên kết thúc.
Khi âm thanh tạp nham ầm ĩ dần dần biến mất tại đầu hẻm của con phố sa đọa, thí có một đầu tóc đen nho nhỏ từ trong giỏ vứt rác chui ra, hai tròng mắt trong suốt lấp lánh trong ngõ tối.
Úy Trì Thác Dã đang định nhân dịp này thoát ra, bỗng nhiên, một khối gì đó mềm nhũn quấn lấy bắp đùi của hắn.
“Papa, papa —-“ Một chuỗi âm thanh trẻ con non nớt dưới chân hắn truyền lên, mềm mại êm ái như tiếng chim hoàng oanh.
Hắn buông Âu Thiến Nhi ra, cúi xuống tìm nơi phát ra tiếng nói, một thân hình nho nhỏ còn chưa dài bằng chân của hắn, giờ phút này đang ôm chặt đùi phải của hắn, thì ra là một đứa bé, ánh sáng mờ ảo làm hắn không nhìn thấy rõ được mặt đứa bé.
“Papa, ba là papa của con.” Đứa bé nói ê a, ôm lấy chân Úy Trì Thác Dã không chịu buông tay, giống như ôm món đồ chơi mà mình yêu thích.
“A —“ Âu Thiến Nhi thở nhẹ, cuối cùng cũng ổn định thân thể như nhũn ra của mình, đồng thời, cô cũng nghe được rất rõ ràng, “Thác Dã, anh thật sự có con!”
“Papa, ba là papa!” Đứa bé giống như là muốn xác nhận chủ quyền của mình, nâng cái đầu nho nhỏ nhìn lên, tại con hẻm nhỏ tối đen, hai tròng mắt tỏa sáng ngay tức khắc hấp dẫn ánh mắt Úy Trì Thác Dã.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua đôi mắt đen nào sáng trong như vậy, giống như vầng trăng soi sáng đêm tối.
“Phải, ba là papa của con.” Khi Úy Trì Thác Dã phục hồi lại tinh thần, hắn mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Có điều, hắn không nghĩ tới, chỉ bởi vì câu nói này, mà từ nay về sau thay đổi vận mệnh đứa nhỏ, đồng thời, cũng bởi vì câu nói này, mà nhiều năm sau đã làm cho hắn cảm nhận sâu sắc được hai chữ “hối hận” .
Ánh trăng dần dần bị mây đen che đi, thỉnh thoảng có mấy cơn gió nhẹ thổi qua, sau khi bọn họ rời đi, con hẻm nhỏ lại khôi phục đêm an bình, nhưng loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng nói trẻ con non nớt đứt quãng quanh quẩn trong con hẻm nhỏ, nhưng liền nhanh chóng bị gió cuốn đi, chỉ còn lại một không gian yên tĩnh.