Lời anh nói còn chưa dứt, đã khiến cho cô nổi trận lôi đình!
Cũng tại lúc bé, cô phát điên cái quái gì lại ôm chân anh kêu ‘Papa’! Cô không biết đã tự đấm ngực dậm chân bao nhiêu lần, việc đó làm cho cô hối hận mãi…
Hận đến mức chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình! Á, đương nhiên là cô cũng không có can đảm làm việc đó…
“Cha gì mà cha! Người cũng không phải là ba người ta! Úy Trì Thác Dã! Từ bây giờ người ta trịnh trọng tuyên bố! Người ta với người cắt đứt quan hệ cha con!” Cô hét lên, lực cánh tay cũng nhẹ nhàng nới lỏng ra, làm đau anh, thì trong lòng cô cũng không thấy khá hơn.
“Đừng quên, họ của con là do ta ban cho. Mạng của con là do ta nuôi lớn!”
Cô gái nhỏ này bây giờ cũng đã đủ lông đủ cánh rồi hử? Đã có thể lớn tiếng chỉ trích anh, còn thừa dịp lúc anh bị thương mà uy hiếp!
Anh theo thói quen híp lại đôi mắt đẹp của mình, nhưng trong lòng lại dâng lên vài phần tán thưởng. Đã là con gái của Úy Trì Thác Dã anh thì cũng nên có loại khí phách thế này.
Cô thừa nhận, sinh mạng này của cô sống được là nhờ anh! Nhưng như vậy không có nghĩa là cô phải làm con gái của anh!
Tiếp theo, cô thô lỗ vung tay quẹt ngang nước mắt nước mũi trên mặt, bắt chước theo bộ dạng khinh thường trước giờ của anh, nhếch khóe môi lên, áp sát vào mặt anh nói: “Nói vậy, là muốn người ta lấy thân để báo đáp ‘ân tình’ này của người sao!”
“…” Hơi thở của cô có mùi hương thơm ngát, thoang thoảng mùi U Lan, kích thích các giác quan của anh, khiến cho anh bị thất thần vài giây. Giọng của anh như bị ngắt ngứ trong cuống họng, nói không ra lời. Cô thực sự chỉ mới mười sáu tuổi?
Á, ngay lúc này đây sao cô lại… quyến rũ đến thế?
Shit! Anh đang nghĩ gì vậy!
Ha ha a…
Úy Trì Hi cười khúc khích, lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc này của anh, ‘bô lão’ cũng thật đáng yêu quá đi.
“Thế nào? Nhìn thấy người ta ‘tươi non’ nên tâm cũng động đậy rồi?” Úy Trì Hi nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống anh, tay thì nắm chặt cuộn băng vải, khóe miệng khẽ nhếch lên, trông giống như một nữ vương kiêu ngạo.
“Đúng là nhóc con!” Anh phì cười một tiếng, chỉ bằng một tay đã có thể dễ dàng khống chế cô, kéo mặt cô sát lại gần, trầm giọng nói: “Không phải với người nào cũng có thể nói lấy thân báo đáp, biết không, hử?”
“Á!” Khuôn mặt xinh đẹp của Úy Trì Hi đột nhiên đỏ bừng, ngực thắt lại, nhịp tim cũng bắt đầu gia tăng tốc độ. Hơi thở của anh, vẫn giống như cái đêm tươi đẹp kia, khiến cho lòng cô lân lân.
Đơi đến khi cô lấy lại tinh thần, Úy Trì Thác Dã đã gượng đau từ dưới đất đứng lên, nhưng cảm giác chóng mặt mơ hồ trước sau vẫn luôn vấn vít trong đầu anh. Anh có hơi lảo đảo, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng: “Chúng ta phải mau chạy khỏi nơi này. Trên người có điện thoại không?” Điện thoại di động của anh đã bị vỡ nát trong cuộc vật lộn.
“Hả? Ba lô của người ta bị cướp, nên di động cũng không còn.” Cô nhíu mày đáp, thân hình nhỏ bé đỡ lấy anh, thành thật khai báo. “Người cẩn thận một chút. Lần này người ta theo bọn Tiếu Tiếu đến Thailand du lịch, nói cái gì mà chuyến du lịch phiêu lưu mạo hiểm ở đảo Phuket, kết quả lại là bị lạc nhau, vừa rồi còn gặp phải mấy gã khách làng chơi đáng chết…”
Vừa nghĩ tới hai gã người Thái đáng chết kia, đến bây giờ cô vẫn còn thất kinh hồn vía.
Úy Trì Thác Dã ôm sát lấy thân hình đang khẽ run lên của cô, một chút thương xót xoẹt qua trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn thốt ra những lời lạnh lùng vô tình ——
“Đáng đời.”