• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hura!!!!! Hura!!!!

Cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy được một bãi biển với bờ cát trắng mịn, Úy Trì Hi hét toáng lên vì vui sướng: “Quá tuyệt vời! Cuối cùng cũng có thể được tắm rồi!” Cô hưng phấn nói. Trải qua buổi tối hôm qua, cả người cô đã bẩn đến không còn có thể bẩn hơn. Dứt lời cô chạy vụt xuống bờ cát kia.

Con khỉ lông vàng dường như cũng bị lây phải bầu không khí vui vẻ, liền hoa chân múa tay vui sướng reo hò theo.

Úy Trì Thác Dã thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát được rồi: “Ba đi tìm chút gì ăn, nhớ ngoan ngoãn ở yên chỗ này chờ ba trở lại, nghe không?” Anh hét lên với cô. Sau một phút thất thần, con bé kia đã nhanh tay cởi bỏ quần áo nhảy ùm xuống biển bơi ra xa rồi.

“Vâng! Biết rồi.” Cô vui vẻ hét lên đáp lại, chọc cho con khỉ lông vàng ở trên bờ ngứa ngáy tay chân cũng định nhảy xuống biển nghịch nước.

Úy Trì Hi thoáng nhìn qua phát hiện ra ý đồ của nó, liền đánh bọt nước văng tung tóe lên cố ý xua đuổi: “Con khỉ chết bầm kia, đừng có mơ xuống tắm cùng ta!”

Con khỉ lông vàng tức giận đến độ vò đầu bứt tóc, khiến cho Úy Trì Hi cất giọng cười lanh lảnh như tiếng chuông ngân. Mặc dù con khỉ chết bầm này đã dẫn đường cho bọn họ thoát ra ngoài, nhưng cũng đừng mơ nhân đó có thể chiếm tiện nghi của cô, ảo tưởng được cùng cô ‘tắm uyên ương’!

Úy Trì Thác Dã nhếch miệng cười, xoay người đi xung quanh tìm trái cây, để mặc cuộc đối đầu vui vẻ giữa cô con gái và con khỉ.

“Con khỉ chết bầm, tránh ra mau!” Cô chìm trong làn nước biển xanh thẳm, vừa cười khanh khách vừa mắng, xong lại hắt nước vào người con khỉ lông vàng.

Con khỉ lông vàng kêu thét lên nhảy vọt sang một bên tránh né, nghiến răng nghiến lợi kêu lên ken két, đồng thời không ngừng dậm chân tức giận. Đã không thèm quan tâm đến mong muốn bé nhỏ của nó, cô gái chết tiệt này, trước sau gì cũng luôn chống đối nó, sao không nhớ lại là ai đã dẫn cô ta tới đây. Chỉ dựa vào có chút nhan sắc mà đã hất mặt lên trời, chờ khi nào về nhà thế nào nó cũng phải nói với cha khỉ của nó nhớ khiến cho mẹ khỉ của nó phải luôn an phận thủ thường, đã là giống cái thì nhất định phải dịu dàng hiền lành là tốt nhất. Đồ oắt con, khẹt khẹt.

Bỗng nhiên, trong đầu nó lóe lên một kế, hai mắt như phát sáng nhìn chằm chằm vào đống quần áo của Úy Trì Hi để trên bờ, không nói tiếng nào liền chạy tới, hả, mà nó có nói cô ta cũng không hiểu, rồi gom hết lại ôm vào trong ngực.

“Này! Con khỉ chết bầm kia, sao mày dám lấy quần áo của tao!” Việc làm này của con khỉ thật khiến cho cô sợ hãi. Con mẹ nó, nó thực sự quá xảo quyệt!

“Con khỉ chết tiệt kia, mày dừng tay lại cho tao!”

Con khỉ lông vàng tỏ ra dương dương tự đắc, còn huênh hoang phất phất quần áo trong tay. Tuy rằng nó chỉ là một con khỉ, nhưng nó tuyệt đối không thể để cho con người được phép xem thường mình! Nói đến cùng thì cả hai đều có cùng chung tổ tiên. Lần tiến hoá trước bọn chúng đã thua loài người rồi, nhưng lúc này đã là khỉ thì về mặt thể diện tuyệt đối không thể lại thua tiếp nữa.

“Đồ súc sinh chết tiệt kia, mày chơi ăn gian, rất không có nhân phẩm!”

Nó xoay người, lắc cái mông khỉ đỏ hồng về phía cô đánh một cái rắm, a..hắc…hắc. Nó là khỉ nên cũng chẳng cần nói đến chuyện đạo đức.

“Được lắm, xem tao làm thế nào để trị mày!”

Nhìn thấy cô đang chuẩn bị quay lên bờ, nó liền nhanh chóng ôm lấy mớ quần áo của cô, hấp tấp chạy về phía rừng cây, thỉnh thoảng quay đầu lại làm bộ dạng đắc thắng để trêu chọc cô.

“Mày đứng lại!” Cô gầm lên, nhanh chóng lặn xuống bơi nhanh vào bờ. Trên người cô lúc này chỉ mặc mỗi chiếc áo nịt ngực và quần chíp. Nếu tất cả quần áo đều bị con khỉ chết bầm kia cướp mất, vậy cô làm sao dám nhìn mặt mọi người!

Rào…rào…, ngay lúc cô trồi lên khỏi mặt nước, giống như một đóa sen mới nở…

Phực!

Chiếc áo nịt ngực đã bị đứt móc bật tung ra, thật không may, lại là chiếc móc phía trước!

Bầu ngực trần bất ngờ bị bật nẩy lên, cô sợ hãi lấy hai tay che lại, nguy hiểm thật, may mà không có ai nhìn thấy.

Oh My God! Cô sẽ không xui xẻo như vậy chứ! Đó là đồ của hãng Brada, có lộn không vậy?!

Con khỉ lông vàng đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, haizz. Xem ra nó cũng quá lợi hại đi!

Úy Trì Hi một lần nữa thu người chìm xuống làn nước, lẳng lặng chờ Thác Dã quay lại cứu cô.

Lúc này đây, quần áo thì bị con khỉ chết bầm kia cướp đi, mà ngay cả áo nịt ngực cũng bị đứt mất, cô làm thế nào dám gặp người đây!

Ôi trời ơi! Thật nhức đầu quá đi!​

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK