• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người xưa có câu, long phụng trình tường*.

Một khoảng không im ắng, chẳng ai dám nói gì.Nói không ngoa thì 80% khách tới mật thất đều là vì Nguyên Tinh Thần, dù sao được xem một chị đẹp gái nhảy múa trong mật thất kinh dị cũng là một trải nghiệm đặc biệt mà.(*) Rồng, phượng báo điềm lành: nói về hạnh phúc lứa đôi, sự may mắn, thịnh vượng về công danh, tài lộc và địa vị xã hội. Rồng và phượng là hai linh vật trong tứ linh (long, lân, qui, phụng).(*) Titan là sinh vật phản diện chính chuyên ăn thịt con người trong series Attack on Titan (Shingeki no Kyojin).Cô gái trong mái đình búi tóc, trên đó còn cắm một cây trâm đỏ thắm. Người đó mặc quần áo trong cung màu đỏ, A Dương tới gần còn có thể nhìn thấy trên váy thêu hình hoa mẫu đơn.

Chèn 2 miếng gỗ khắc hình long phụng sinh động như thật vào lỗ hở trên cửa, cánh cửa gỗ đỏ thắm lập tức mở ra. Có lẽ vì cánh cửa đã hơi cũ nên lúc mở còn kèm theo tiếng “kẹt kẹt” nghe rất rợn người.

Bên trong là một khoảng sân, trên tường treo đèn lồng tỏa ra ánh sáng màu đỏ mờ ảo. Giữa sân có một mái đình hình lục giác nhỏ nhìn rất cổ kính, 6 người mặc quần áo hiện đại đứng đây trông rất lạc quẻ.2 tay Bạch Mộc Trạch thành thạo thao tác trên màn hình điện thoại, mấy phút sau mới đáp: “Chơi game.”A Dương nhớ tới mảnh giấy vừa rồi mình nhận được trong phòng ngủ, Lý Hải đọc thầm theo nó: “Giọng ca của Trân nhi đúng thật là giọng trời, nghe khanh ca một khúc có thể giải trăm mối sầu.”

“A Dương, phải làm sao đây?” Cô gái nấp phía sau run rẩy nói.“Tam lang, tại sao chàng không tin em! Con tiện nhân Tương phi kia vu hãm em có tư tình với thị vệ thì chàng lại tin, bao nhiêu năm tình cảm của em với chàng cũng chẳng bằng một tờ giấy giả do con khốn đó bày ra!”Bạch Mộc Trạch ấn nút tạm dừng, ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

Thiếu niên tên A Dương đằng trước an ủi: “Đừng sợ, chắc ở đây không có ma đâu, để anh đi tới mái đình phía trước xem có manh mối gì không.”“Cung tường liễu, trâm ngọc bích, ngón tay thon thon đỏ hồng~ Chén rượu cô độc khóa nỗi sầu xuân, vài chuyện xưa cũ đâu dễ mở lời~”*

A Dương cảnh giác tiến vài bước lên trước, bỗng mái đình lục giác sáng lên, một luồng sáng trắng chiếu thẳng vào người trong mái đình. A Dương thì không sao, chỉ bị dọa sợ một chút, còn cô em ở sau lại không được như thế, cô ta bắt đầu hét lớn.3 người nam là Thẩm Kha, Mạnh Vũ và Bạch Mộc Trạch nhận bộ đàm, sau đó đi theo nhân viên nữ vào mật thất của mình. Lúc đi ngang qua mật thất dán số 5, họ nghe thấy rõ ràng tiếng kêu gào của người chơi bên trong truyền ra: “A a a a a Trân phi ơi tôi sai rồi!!! Tôi đáng chết!!!”

Cô gái trong mái đình búi tóc, trên đó còn cắm một cây trâm đỏ thắm. Người đó mặc quần áo trong cung màu đỏ, A Dương tới gần còn có thể nhìn thấy trên váy thêu hình hoa mẫu đơn.Nguyên Tinh Thần làm thêm ở mật thất này, bình thường ban ngày sẽ đi học, buổi tối thì tới làm thêm kiếm tiền sinh hoạt. Cuối tuần rảnh rỗi, hôm bận nhất phải đóng vai ma nữ 5, 6 lần.

Cô gái đưa lưng về phía họ, 2 tay đặt lên bụng mình, trong sân vang lên giọng nói dịu dàng: “Tam lang, chàng đã đến rồi sao?”“Vậy tôi mở cho mọi người nhé?” Cậu lễ tân hỏi.

Một khoảng không im ắng, chẳng ai dám nói gì.“A a a a a!” Cô gái kinh hãi bỏ chạy, những người còn lại cũng sợ ngây người.

Cô gái thấy không ai đáp lại mình bèn nói thêm: “Tam lang, sao chàng không nói gì, đang ghét bỏ thần thiếp chăng?”(*) Cung tường liễu – Lí Xuân Ái  — Bản dịch của Mạn.

A Dương lùi về bên cạnh bạn đồng hành hỏi: “Ai là Tam lang vậy?”“Vậy cũng đâu cần tới cuối tuần sau chứ.”Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đột nhiên vỗ thiếu niên bên cạnh, “Lý Hải, chẳng phải cậu là Tam lang à!”

Đồng đội nhao nhao lắc đầu.Ánh đèn trong mái đình sáng lên, không còn là ánh sáng trắng nữa mà là ánh sáng màu đỏ quỷ dị. Trân phi mặc đồ trắng, mái tóc dài đen như mực rối bời trên vai.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đột nhiên vỗ thiếu niên bên cạnh, “Lý Hải, chẳng phải cậu là Tam lang à!”

Lý Hải điên cuồng lắc đầu: “Tôi không phải, tôi là Hoàng thượng mà!” Cậu ta còn chìa bảng hiệu trước ngực ra cho cô ta nhìn, “Này, làm gì có ai là Tam lang, NPC này tìm nhầm người rồi.”

A Dương bất lực nói: “Anh trai ơi, cậu không nghe giới thiệu cốt truyện à, Trân phi luôn gọi Hoàng thượng là Tam lang đấy! Đó là biệt danh giữa 2 người họ, hiểu chưa?”

Lý Hải bối rối, chính xác hơn là sợ hãi mới đúng. “Không không không… Không thể nào, thực sự là tôi… tôi không dám đâu, A Dương, hay là cậu đi thay tôi đi?”Ánh sáng đỏ lại tắt, cô gái diễn vai Tương phi có cảm giác như ai đó đang sờ mặt mình, ánh sáng đỏ vừa sáng lên, khuôn mặt trắng bệch đầy máu của Trân phi đã tựa vào vai cô ta, u ám nói: “Tại sao? Tại sao lại muốn hại ta!”(*) Cung tường liễu – Lí Xuân Ái  — Bản dịch của Mạn.

Cô gái tóc đuôi ngựa dùng sức đẩy Lý Hải lên trước: “Chậc, lằng nhà lằng nhằng, có phải đàn ông không hả.”

Lý Hải cảm thấy cả người rét run, cắn răng đi lên phía trước.Cô gái thấy không ai đáp lại mình bèn nói thêm: “Tam lang, sao chàng không nói gì, đang ghét bỏ thần thiếp chăng?”

Trân phi đột nhiên bật cười: “Ha ha ha, rốt cuộc Tam lang cũng đã đến rồi.” Tiếng cười rất bình thường, nhưng trong môi trường âm u thế này lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ quỷ dị. “Tam lang, đã lâu rồi chàng chẳng tới thăm thần thiếp, không phải chàng thích nghe thần thiếp ca nhất sao? Tam lang, còn nhớ người đã từng nói gì với thần thiếp không?”Viên Hàm Sương rất khó chịu: “Ôi Nhiễm Nhiễm, cậu chẳng biết gì hết, Mối Thù Chốn Thâm Cung là mật thất hay nhất đấy, đánh giá tới 9.9 điểm lận, hơn nữa tớ chưa chơi mật thất chủ đề kinh dị bao giờ, thật sự rất muốn thử một lần.”Viên Hàm Sương đối diện với anh, cảm giác như tim đang đập bình bịch, quả nhiên chiến thuật theo đuổi đàn ông trên mạng rất hữu ích, ai ngờ Bạch Mộc Trạch chỉ nói: “Ngại quá, cô đang làm phiền tôi.”Thẩm Kha cười: “Không sao đâu, có giáo sư Bạch của chúng ta ở đây, siêu Titan* kiêm siêu trí tuệ trong mật thất mà, Đại Bạch, cậu thấy sao?”

Lý Hải quay đầu cầu cứu: “Tôi nói gì vậy?”Cô lấy một chai nước khoáng trong ngăn tủ ra uống vài ngụm, giúp cuống họng đỡ rát hơn một chút.Họ đang đứng ở chỗ phát số của bệnh viện, cửa sổ có hàng rào sắt ngăn cách, bên dưới còn có một cái ổ khóa. Hiện tại toàn bộ không gian đều khá sáng sủa, có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

A Dương nhớ tới mảnh giấy vừa rồi mình nhận được trong phòng ngủ, Lý Hải đọc thầm theo nó: “Giọng ca của Trân nhi đúng thật là giọng trời, nghe khanh ca một khúc có thể giải trăm mối sầu.”

Trân phi nghe vậy liền khẽ khàng nói: “Vậy thiếp ca cho Tam lang nghe một khúc, có được không?”Thất Nguyệt là một NPC khác trong mật thất này, nếu chỉ có Nguyên Tinh Thần e là cô sẽ mệt chết mất.

“Được được được.” Lý Hải trả lời như người máy.

“Cung tường liễu, trâm ngọc bích, ngón tay thon thon đỏ hồng~ Chén rượu cô độc khóa nỗi sầu xuân, vài chuyện xưa cũ đâu dễ mở lời~”*

Tần Nhiễm trưng cầu ý kiến của mọi người: “Tôi thấy được đấy, các anh thì sao?”(*) Cung tường liễu – Lí Xuân Ái  — Bản dịch của Mạn.Nhân viên nữ lấy ra bịt mắt màu đen cho mọi người đeo, dẫn họ vào mật thất.Thực ra mật thất không công khai tuyển nhân viên bán làm thêm, nhưng nhờ kỹ thuật diễn của Nguyên Tinh Thần khá tốt, lại có thêm tài ca hát và nhảy múa nên diễn vai Trân phi này vừa mê người vừa đáng sợ.

Bài hát này của Trân phi nhẹ nhàng mà xen chút quyến rũ, khiến mọi người đều bị cuốn vào khi nghe nàng hát.Bài hát này của Trân phi nhẹ nhàng mà xen chút quyến rũ, khiến mọi người đều bị cuốn vào khi nghe nàng hát.“Đây là 3 bộ đàm, đã dò kênh sẵn cho mọi người rồi, ấn giữ nút màu đỏ là có thể nói chuyện.”

Hết bài, Trân phi lại hỏi: “Tam lang, thiếp ca khúc này có hay không?” Trong giọng nói còn có chút ngọt ngào của một cô gái nhỏ.

Lý Hải gật đầu vỗ tay: “Rất hay, ái phi thật sự hát rất hay.”Thẩm Kha nói với bạn: “Đại Bạch, mật thất này hấp dẫn thật đấy, cuối tuần sau nhất định phải đi!”

Vừa dứt lời, đèn đuốc trong đình đột nhiên tắt ngúm, cả khoảng sân tối tăm lại như trước.

Giọng nói tàn khốc của Trân phi vang lên trong bóng đêm: “Vậy sao chàng còn sai người hạ độc chết em! Tam lang ơi! Bệ hạ ơi! Lòng dạ người thật độc ác biết bao!”Tần Nhiễm kéo Viên Hàm Sương đang bực bội nói: “Đừng nóng, lát nữa vẫn còn cơ hội mà.”

Ánh đèn trong mái đình sáng lên, không còn là ánh sáng trắng nữa mà là ánh sáng màu đỏ quỷ dị. Trân phi mặc đồ trắng, mái tóc dài đen như mực rối bời trên vai.“Gần đây khách đều tới chơi Mối Thù Chốn Thâm Cung, có ngày chúng tôi còn phải xếp tới 5 suất đấy ạ.”Cậu lễ tân nhìn thông tin đặt chỗ trên máy tính, “Thật ngại quá, gần đây suất chơi Mối Thù Chốn Thâm Cung đều đã được đặt trước hết rồi ạ, sớm nhất cũng phải tới cuối tuần sau mới có đợt.”

Ánh đỏ lóe lên, đối diện với mọi người là khuôn mặt đẫm máu và nước mắt của Trân phi.Lý Hải bối rối, chính xác hơn là sợ hãi mới đúng. “Không không không… Không thể nào, thực sự là tôi… tôi không dám đâu, A Dương, hay là cậu đi thay tôi đi?”Cô gái đưa lưng về phía họ, 2 tay đặt lên bụng mình, trong sân vang lên giọng nói dịu dàng: “Tam lang, chàng đã đến rồi sao?”

“Tam lang, tại sao chàng không tin em! Con tiện nhân Tương phi kia vu hãm em có tư tình với thị vệ thì chàng lại tin, bao nhiêu năm tình cảm của em với chàng cũng chẳng bằng một tờ giấy giả do con khốn đó bày ra!”

Lý Hải sắm vai Tam lang đã sớm ngồi sụp xuống một góc, cô gái nhát gan thì sợ suýt phát khóc.Cô gái sắm vai Tương phi gào khóc: “Xin lỗi, xin lỗi mà, đều là lỗi của tôi.”Nguyên Tinh Thần đi ra từ cửa ngầm, lấy bộ đàm cài bên hông ra nói: “Thất Nguyệt, bên này tôi xong rồi, cô chuẩn bị sẵn đi, tôi về phòng cuối đây.”

Ánh sáng đỏ lại tắt ngúm, lúc sáng lại, gương mặt đầy máu của Trân phi đã phi thẳng tới trước mặt Lý Hải. Lý Hải nhắm nghiền mắt lại, ôm đầu hét to: “A a a a a đừng tìm tôi mà! Đi tìm Tương phi đi!”A Dương mở cửa hét lớn: “Lý Hải, nhanh chạy đi.”

Cô gái sắm vai Tương phi gào khóc: “Xin lỗi, xin lỗi mà, đều là lỗi của tôi.”A Dương bất lực nói: “Anh trai ơi, cậu không nghe giới thiệu cốt truyện à, Trân phi luôn gọi Hoàng thượng là Tam lang đấy! Đó là biệt danh giữa 2 người họ, hiểu chưa?”Đồng đội nhao nhao lắc đầu.

Ánh sáng đỏ lại tắt, cô gái diễn vai Tương phi có cảm giác như ai đó đang sờ mặt mình, ánh sáng đỏ vừa sáng lên, khuôn mặt trắng bệch đầy máu của Trân phi đã tựa vào vai cô ta, u ám nói: “Tại sao? Tại sao lại muốn hại ta!”Trân phi đột nhiên bật cười: “Ha ha ha, rốt cuộc Tam lang cũng đã đến rồi.” Tiếng cười rất bình thường, nhưng trong môi trường âm u thế này lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ quỷ dị. “Tam lang, đã lâu rồi chàng chẳng tới thăm thần thiếp, không phải chàng thích nghe thần thiếp ca nhất sao? Tam lang, còn nhớ người đã từng nói gì với thần thiếp không?”

“A a a a a!” Cô gái kinh hãi bỏ chạy, những người còn lại cũng sợ ngây người.Nhân viên nữ phổ biến cho họ nghe một số quy tắc trong mật thất, sau đó dẫn họ đi cất vật dụng tùy thân vào tủ chứa đồ.

Đèn đỏ lại lóe lên, Trân phi đứng trước mái đình, làn tóc dài tung bay trong không trung, nàng giơ 2 tay lên cao, xòe 5 ngón tay ra để lộ móng tay màu đen cực dài, gào thét: “Ta muốn các ngươi phải đền mạng!”

Sau đó đột nhiên đánh tới phía trước, A Dương dẫn đầu chạy về một phía khác, tiếc là cửa đã bị khóa, cậu ta đành chạy tới cánh cửa chỗ Tương phi đang xụi lơ trên đất.Giọng nói tàn khốc của Trân phi vang lên trong bóng đêm: “Vậy sao chàng còn sai người hạ độc chết em! Tam lang ơi! Bệ hạ ơi! Lòng dạ người thật độc ác biết bao!”

Trân phi thấy những người khác chạy bèn khóa mục tiêu lên Lý Hải.

“Tam lang, đi cùng em nào!”Ánh sáng đỏ lại tắt ngúm, lúc sáng lại, gương mặt đầy máu của Trân phi đã phi thẳng tới trước mặt Lý Hải. Lý Hải nhắm nghiền mắt lại, ôm đầu hét to: “A a a a a đừng tìm tôi mà! Đi tìm Tương phi đi!”“Tam lang, đi cùng em nào!”

Lý Hải liều mạng xin tha: “Chị ơi bỏ qua cho em đi mà, em là Tam lang giả thôi.”Rõ ràng đang nói tới mật thất nhưng ánh mắt của cô ta lại luôn ngó nghiêng.

A Dương mở cửa hét lớn: “Lý Hải, nhanh chạy đi.”Trân phi thấy những người khác chạy bèn khóa mục tiêu lên Lý Hải.

Lý Hải nghe tiếng bạn mới phản ứng lại, nhanh chân chạy về phía A Dương. Trân phi làm như đang đuổi theo phía sau, nhưng thực chất đã thả chậm tốc độ, đợi tới lúc Lý Hải xông ra khỏi cửa, A Dương và một thiếu niên khác vội vàng dùng người chắn cửa lại.

Trân phi bên ngoài đã điên cuồng đập cửa: “Tam lang, chàng ra đây! Ra đây đi!”Trân phi bên ngoài đã điên cuồng đập cửa: “Tam lang, chàng ra đây! Ra đây đi!”

Sau khi đập 3 lần, bên ngoài đã im bặt.“Khách chơi Nhà Thương Điên có ở đây không ạ?” Một nữ nhân viên mặc quần áo bảo hộ hô lên.

A Dương mở hé cửa ra, trong sân đã không còn bóng dáng của ma nữ nữa, cậu ta nặng nề thở ra một hơi, nói: “Quả nhiên là mật thất khó nhất, cảm giác thật thật đấy.”Nhân viên nữ bắt đầu kể cho họ nghe câu chuyện ở bệnh viện: “Đây là bệnh viện công lập Lê Hoa, mọi người là bác sĩ thực tập mới tới, hôm nay tới đây là để làm quen với môi trường bệnh viện trước, đồng thời tìm đúng khoa mà mình thực tập, chỉ cần tìm ra bác sĩ giữ giấy chứng nhận thực tập là có thể về. Phải chú ý, trừ các khoa bình thường ra, bệnh viện này còn có khoa Tâm thần, gần đây bệnh nhân khoa Tâm thần không ngoan lắm, mọi người phải cẩn thận nhé.

Nguyên Tinh Thần đi ra từ cửa ngầm, lấy bộ đàm cài bên hông ra nói: “Thất Nguyệt, bên này tôi xong rồi, cô chuẩn bị sẵn đi, tôi về phòng cuối đây.”Viên Hàm Sương ghé đầu tới gần, “Đây là trò gì vậy, em cũng muốn chơi.”

Bên kia bộ đàm nói: “Được được.”

Thất Nguyệt là một NPC khác trong mật thất này, nếu chỉ có Nguyên Tinh Thần e là cô sẽ mệt chết mất.Trân phi nghe vậy liền khẽ khàng nói: “Vậy thiếp ca cho Tam lang nghe một khúc, có được không?”

Cô lấy một chai nước khoáng trong ngăn tủ ra uống vài ngụm, giúp cuống họng đỡ rát hơn một chút.

Nguyên Tinh Thần làm thêm ở mật thất này, bình thường ban ngày sẽ đi học, buổi tối thì tới làm thêm kiếm tiền sinh hoạt. Cuối tuần rảnh rỗi, hôm bận nhất phải đóng vai ma nữ 5, 6 lần.Sao Tần Nhiễm không nhìn ra suy nghĩ của Viên Hàm Sương được, cô ta lập tức hỏi: “Anh trai, bên các anh còn mật thất kinh dị nào nữa không?”

Thực ra mật thất không công khai tuyển nhân viên bán làm thêm, nhưng nhờ kỹ thuật diễn của Nguyên Tinh Thần khá tốt, lại có thêm tài ca hát và nhảy múa nên diễn vai Trân phi này vừa mê người vừa đáng sợ.Cô gái tóc đuôi ngựa dùng sức đẩy Lý Hải lên trước: “Chậc, lằng nhà lằng nhằng, có phải đàn ông không hả.”

Nói không ngoa thì 80% khách tới mật thất đều là vì Nguyên Tinh Thần, dù sao được xem một chị đẹp gái nhảy múa trong mật thất kinh dị cũng là một trải nghiệm đặc biệt mà.Lý Hải liều mạng xin tha: “Chị ơi bỏ qua cho em đi mà, em là Tam lang giả thôi.”

***

“Xin chào, chúng tôi muốn chơi Mối Thù Chốn Thâm Cung.”Tần Nhiễm nghe vậy vội an ủi bạn thân: “Không sao mà, chúng ta chơi mật thất khác cũng được.”A Dương cảnh giác tiến vài bước lên trước, bỗng mái đình lục giác sáng lên, một luồng sáng trắng chiếu thẳng vào người trong mái đình. A Dương thì không sao, chỉ bị dọa sợ một chút, còn cô em ở sau lại không được như thế, cô ta bắt đầu hét lớn.

Cậu lễ tân nhìn thông tin đặt chỗ trên máy tính, “Thật ngại quá, gần đây suất chơi Mối Thù Chốn Thâm Cung đều đã được đặt trước hết rồi ạ, sớm nhất cũng phải tới cuối tuần sau mới có đợt.”Bạch Mộc Trạch thản nhiên: “Cũng được.”

“Hả? Cuối tuần sau ư?” Thẩm Kha hơi kinh ngạc.Lý Hải sắm vai Tam lang đã sớm ngồi sụp xuống một góc, cô gái nhát gan thì sợ suýt phát khóc.

“Gần đây khách đều tới chơi Mối Thù Chốn Thâm Cung, có ngày chúng tôi còn phải xếp tới 5 suất đấy ạ.”

“Vậy cũng đâu cần tới cuối tuần sau chứ.”

Cậu lễ tân giải thích: “NPC sắm vai Trân phi chỉ làm thêm thôi, bình thường chỉ tới buổi tối, hơn nữa chưa chắc gì rảnh, bình thường chỉ có thứ bảy chủ nhật mới ở đây suốt ngày, vì thế 1 tuần tối đa cũng có 15 suất, hay là mọi người đặt trước cho cuối tuần sau nhé? Chậm một chút thì cuối tuần sau chưa chắc gì còn suất đâu.”Vừa dứt lời, đèn đuốc trong đình đột nhiên tắt ngúm, cả khoảng sân tối tăm lại như trước.

“À được được được, cho chúng tôi đặt trước đi.”Lý Hải quay đầu cầu cứu: “Tôi nói gì vậy?”

Viên Hàm Sương nghe hôm nay không được chơi bèn bĩu môi: “Vậy giờ phải làm sao? Dù sao cũng không thể uổng công một chuyến được, vì ra ngoài mà tôi tốn rất nhiều thời gian trang điểm đấy!”

Tần Nhiễm nghe vậy vội an ủi bạn thân: “Không sao mà, chúng ta chơi mật thất khác cũng được.”

Viên Hàm Sương rất khó chịu: “Ôi Nhiễm Nhiễm, cậu chẳng biết gì hết, Mối Thù Chốn Thâm Cung là mật thất hay nhất đấy, đánh giá tới 9.9 điểm lận, hơn nữa tớ chưa chơi mật thất chủ đề kinh dị bao giờ, thật sự rất muốn thử một lần.”

Rõ ràng đang nói tới mật thất nhưng ánh mắt của cô ta lại luôn ngó nghiêng.

Sao Tần Nhiễm không nhìn ra suy nghĩ của Viên Hàm Sương được, cô ta lập tức hỏi: “Anh trai, bên các anh còn mật thất kinh dị nào nữa không?”“Mọi người ngồi đợi một chút nhé, chúng tôi chuẩn bị mật thất, 2 giờ sẽ bắt đầu.”

Cậu lễ tân tra một chút, “Có một gian còn trống, tên là Nhà Thương Điên, cũng là loại kinh dị, nhưng độ khó câu đố khá cao, mọi người thấy sao ạ?”

Tần Nhiễm trưng cầu ý kiến của mọi người: “Tôi thấy được đấy, các anh thì sao?”Bên kia bộ đàm nói: “Được được.”Cậu lễ tân tra một chút, “Có một gian còn trống, tên là Nhà Thương Điên, cũng là loại kinh dị, nhưng độ khó câu đố khá cao, mọi người thấy sao ạ?”

Viên Hàm Sương lại có vấn đề: “Độ khó câu đố cao à, vậy nếu chúng ta không trốn thoát nổi thì phải làm sao?”

Thẩm Kha cười: “Không sao đâu, có giáo sư Bạch của chúng ta ở đây, siêu Titan* kiêm siêu trí tuệ trong mật thất mà, Đại Bạch, cậu thấy sao?”Lý Hải nghe tiếng bạn mới phản ứng lại, nhanh chân chạy về phía A Dương. Trân phi làm như đang đuổi theo phía sau, nhưng thực chất đã thả chậm tốc độ, đợi tới lúc Lý Hải xông ra khỏi cửa, A Dương và một thiếu niên khác vội vàng dùng người chắn cửa lại.

Nhà Thương Điên ở trong mật thất số 1, chủ đề này là mật thất 6 sao duy nhất trong cửa hàng, có thể thấy độ khó từ đó, vì thế bình thường rất ít người chơi chủ đề này, ít đến mức ông chủ đang suy nghĩ có nên bỏ chủ đề này không.A Dương lùi về bên cạnh bạn đồng hành hỏi: “Ai là Tam lang vậy?”Hết bài, Trân phi lại hỏi: “Tam lang, thiếp ca khúc này có hay không?” Trong giọng nói còn có chút ngọt ngào của một cô gái nhỏ.(*) Titan là sinh vật phản diện chính chuyên ăn thịt con người trong series Attack on Titan (Shingeki no Kyojin).

Bạch Mộc Trạch thản nhiên: “Cũng được.”Trong cửa hàng có rất nhiều ghế ngồi nghỉ, Bạch Mộc Trạch ngồi xuống một cái ghế sô pha, Viên Hàm Sương bước trên đôi giày cao gót, ra giọng đáng yêu hỏi: “Giáo sư Bạch, anh đang làm gì đó?”

“Vậy tôi mở cho mọi người nhé?” Cậu lễ tân hỏi.(*) Rồng, phượng báo điềm lành: nói về hạnh phúc lứa đôi, sự may mắn, thịnh vượng về công danh, tài lộc và địa vị xã hội. Rồng và phượng là hai linh vật trong tứ linh (long, lân, qui, phụng).

“Được, chọn căn này đi.” Thẩm Kha lấy điện thoại ra trả tiền, sau khi ra ngoài mọi người sẽ trả lại tiền cho anh ta, bình thường họ đều đi chơi như thế.

“Mọi người ngồi đợi một chút nhé, chúng tôi chuẩn bị mật thất, 2 giờ sẽ bắt đầu.”

Trong cửa hàng có rất nhiều ghế ngồi nghỉ, Bạch Mộc Trạch ngồi xuống một cái ghế sô pha, Viên Hàm Sương bước trên đôi giày cao gót, ra giọng đáng yêu hỏi: “Giáo sư Bạch, anh đang làm gì đó?”“Được, chọn căn này đi.” Thẩm Kha lấy điện thoại ra trả tiền, sau khi ra ngoài mọi người sẽ trả lại tiền cho anh ta, bình thường họ đều đi chơi như thế.

2 tay Bạch Mộc Trạch thành thạo thao tác trên màn hình điện thoại, mấy phút sau mới đáp: “Chơi game.”

Viên Hàm Sương ghé đầu tới gần, “Đây là trò gì vậy, em cũng muốn chơi.”“Có.” Vài người đứng dậy đi tới quầy lễ tân.“Hả? Cuối tuần sau ư?” Thẩm Kha hơi kinh ngạc.

Bạch Mộc Trạch ấn nút tạm dừng, ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

Viên Hàm Sương đối diện với anh, cảm giác như tim đang đập bình bịch, quả nhiên chiến thuật theo đuổi đàn ông trên mạng rất hữu ích, ai ngờ Bạch Mộc Trạch chỉ nói: “Ngại quá, cô đang làm phiền tôi.”

Viên Hàm Sương: … Quấy rầy rồi!

“Khách chơi Nhà Thương Điên có ở đây không ạ?” Một nữ nhân viên mặc quần áo bảo hộ hô lên.

“Có.” Vài người đứng dậy đi tới quầy lễ tân.

Tần Nhiễm kéo Viên Hàm Sương đang bực bội nói: “Đừng nóng, lát nữa vẫn còn cơ hội mà.”Sau khi đập 3 lần, bên ngoài đã im bặt.

Nhân viên nữ phổ biến cho họ nghe một số quy tắc trong mật thất, sau đó dẫn họ đi cất vật dụng tùy thân vào tủ chứa đồ.“Xin chào, chúng tôi muốn chơi Mối Thù Chốn Thâm Cung.”

“Đây là 3 bộ đàm, đã dò kênh sẵn cho mọi người rồi, ấn giữ nút màu đỏ là có thể nói chuyện.”“Được rồi, giờ mọi người có thể tháo bịt mắt ra.”

3 người nam là Thẩm Kha, Mạnh Vũ và Bạch Mộc Trạch nhận bộ đàm, sau đó đi theo nhân viên nữ vào mật thất của mình. Lúc đi ngang qua mật thất dán số 5, họ nghe thấy rõ ràng tiếng kêu gào của người chơi bên trong truyền ra: “A a a a a Trân phi ơi tôi sai rồi!!! Tôi đáng chết!!!”

Thẩm Kha nói với bạn: “Đại Bạch, mật thất này hấp dẫn thật đấy, cuối tuần sau nhất định phải đi!”

Nhà Thương Điên ở trong mật thất số 1, chủ đề này là mật thất 6 sao duy nhất trong cửa hàng, có thể thấy độ khó từ đó, vì thế bình thường rất ít người chơi chủ đề này, ít đến mức ông chủ đang suy nghĩ có nên bỏ chủ đề này không.

Nhân viên nữ lấy ra bịt mắt màu đen cho mọi người đeo, dẫn họ vào mật thất.

“Được rồi, giờ mọi người có thể tháo bịt mắt ra.”

Họ đang đứng ở chỗ phát số của bệnh viện, cửa sổ có hàng rào sắt ngăn cách, bên dưới còn có một cái ổ khóa. Hiện tại toàn bộ không gian đều khá sáng sủa, có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Nhân viên nữ bắt đầu kể cho họ nghe câu chuyện ở bệnh viện: “Đây là bệnh viện công lập Lê Hoa, mọi người là bác sĩ thực tập mới tới, hôm nay tới đây là để làm quen với môi trường bệnh viện trước, đồng thời tìm đúng khoa mà mình thực tập, chỉ cần tìm ra bác sĩ giữ giấy chứng nhận thực tập là có thể về. Phải chú ý, trừ các khoa bình thường ra, bệnh viện này còn có khoa Tâm thần, gần đây bệnh nhân khoa Tâm thần không ngoan lắm, mọi người phải cẩn thận nhé.

Được rồi, tiếp theo các bác sĩ thực tập có thể đi hoàn thành nhiệm vụ của mình, nếu có vấn đề thì cứ liên hệ với chúng tôi thông qua bộ đàm, còn một điều nữa, không nên tấn công NPC của chúng tôi nhé, chúc mọi người chơi vui.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang