Những kịch bản trước đều viết rõ ra ngọn nguồn câu chuyện, như thế NPC mới có thể nhập vai tốt hơn, nhưng giờ như nhận được một nhân vật trắng tinh vậy, căn bản không biết bố trí khủng bố trong mật thất ra làm sao.“Oẳn tù tì!”Chìa khóa màu bạc khớp với ổ khóa trong cầu thang, hàng rào sắt được mở ra, cả nhóm đi xuống lầu dưới.“Vậy chúng ta chơi oẳn tù tì đi, ai thua sẽ bị búng trán nhé.”
Chẳng trách lúc Hoa Cẩm thấy kịch bản này đã buông một câu: “Sao phải chọn kịch bản này chứ.”“Doris bị bệnh à?” Dương Manh Manh hỏi.Khung ảnh lồng kính rất khó để tháo ra mà không thể hủy được, anh hô ra phía ngoài: “Hứa Dạng, cậu tới đây tí đi.”Theo Viện trưởng vào phòng ăn, trên bàn ăn hình bầu dục đã bày sẵn sữa bò, những chiếc ghế được xếp quanh bàn ăn.
Mãi tới khi bước vào mật thất này, Nguyên Tinh Thần mới hiện ra một ít ký ức về nhân vật này và nhiệm vụ NPC phải hoàn thành.Nguyên Tinh Thần ra cái kéo, Hứa Dạng thì ra bao.
Chẳng lẽ mật thất từ cấp 4 trở lên sẽ được làm theo ý muốn hay sao?“Hình như có manh mối trong bức ảnh này.Trước khi đi, Viện trưởng cầm ngọn nến đi tới trước cửa phòng Nguyên Tinh Thần rồi nhìn thoáng qua, sau đó mới quay người bỏ đi.“Được lắm, đưa trán qua đây nào.” Nguyên Tinh Thần búng mạnh một cái vào đầu Hứa Dạng.
Viện trưởng mặc váy liền đã lấy chìa khóa mở cánh cửa gần cầu thang nhất, “Đã trễ thế này rồi sao còn chưa ngủ nữa!” Tiếng Viện trưởng quở trách vang lên.Hứa Dạng nhìn cô nhảy chân sáo về cửa phòng mình, cứ nghĩ mọi chuyện đã qua hết, ai ngờ cô lại nhảy quay lại, “Bạn tốt ơi, tớ chán quá, cậu có thể chơi trò chơi với tớ được không?”“Hi hi hi, vậy thì tốt rồi, từ giờ cậu chính là bạn tốt của tớ nhé.” Nguyên Tinh Thần vui vẻ bỏ đi, không quên gõ cánh cửa bên cạnh, “Cốc cốc cốc, người tiếp theo, sẽ là cậu đấy~”
Hứa Dạng liên tục xin lỗi: “Viện trưởng, con sai rồi.”Tiếc là chậm hơn rồi, bóng người mặc váy nhạt đã biến mất ở góc rẽ.Cầu thang thông giữa tầng 2 và tầng 1 bị khóa, mà chìa khóa lại ở trong phòng của Doris không khớp, xem ra phải tìm cái mới rồi.
“Phạt con đứng ngoài hành lang, úp mặt vào tường hối lỗi, tối nay không được ngủ nữa!”Bạch Mộc Trạch vẫn đang nhìn bức ảnh trên tường, Kỳ Việt quay sang nhìn anh, “Anh Bạch, lại bị ký ức của nhân vật khống chế đấy à?”
“Dạ, Viện trưởng.”Trò chơi này cũng đặc biệt đấy…“Tận 10 giờ mà còn chưa ngủ sẽ nhận hình phạt nặng hơn phạt đứng nhiều đấy!” Bỏ lại câu đó, Viện trưởng biến mất ở đầu cầu thang.
Hứa Dạng chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng, dựa vào tường run rẩy.“Doris?”
Nguyên Tinh Thần cười trộm, đúng là một thằng nhóc ngốc nghếch.Lúc cậu ta nhìn rõ người trước mặt mới từ từ phản ứng lại, dụi mắt rồi ngáp một cái: “Trời sáng rồi à?”
Cánh cửa thứ 2 là phòng của Tần Nhiễm, có tấm gương trước của Hứa Dạng, những người còn lại đều biết chỉ có cách nằm trên giường mới không bị Viện trưởng phát hiện ra, vì thế cho đến cánh cửa cuối cùng, chẳng ai bị phạt đứng nữa.Dương Manh Manh thấy họ đều đi ra thì nghi hoặc hỏi: “Tìm được rồi à?”“Ha ha ha, sao tớ có thể nhẫn tâm để bạn tốt của mình chơi trò đó chứ? Đơn giản lắm, cậu có biết chơi oẳn tù tì không?”
Trước khi đi, Viện trưởng cầm ngọn nến đi tới trước cửa phòng Nguyên Tinh Thần rồi nhìn thoáng qua, sau đó mới quay người bỏ đi.Trong bóng tối chợt lóe lên một gương mặt người khiến cô ta sợ hãi, Dương Manh Manh vội lùi lại, đứng trước cửa phòng vẫn còn thấy sợ: “Đáng sợ quá, thôi tôi cứ ở lại với mọi người vậy.”Đồng hồ trên tường chỉ 7 giờ 20, Nguyên Tinh Thần thấy đã vội nói: “Ối, phải đi ăn sáng rồi, nếu đến muộn thì Viện trưởng sẽ mắng đấy, tớ đi trước đây, mọi người mau tới nhé.”
“Tận 10 giờ mà còn chưa ngủ sẽ nhận hình phạt nặng hơn phạt đứng nhiều đấy!” Bỏ lại câu đó, Viện trưởng biến mất ở đầu cầu thang.“Dạ, Viện trưởng.”
Nguyên Tinh Thần nhìn Hứa Dạng đứng phạt trong hành lang, nghĩ tên ngốc này sẽ dễ dọa lắm, vì thế bèn mở cửa ra cười hì hì với cậu ta.“Oẳn tù tì!”Hứa Dạng dùng sức kéo khung kính của bức ảnh ra, một chiếc chìa khóa màu bạc rơi ra từ góc dưới bên trái. Bạch Mộc Trạch nhặt chìa khóa lên, thấy kích thước không khớp với quyển nhật ký, vậy hẳn là chìa khóa cầu thang rồi.Phòng của Doris nhỏ hơn phòng họ nhiều, chỉ đủ để chứa một cái giường gỗ.
Hứa Dạng ngu ngơ chào hỏi Nguyên Tinh Thần: “Này, cô là người chơi mới tham gia à?”“Á!” Hứa Dạng bị đau hét lớn.
Nghĩ Nguyên Tinh Thần là người chơi như mình, quả nhiên là rất ngốc.Nhóm họ và Doris đều có mặt, Tần Nhiễm đứng bên trái Viện trưởng, Kỳ Việt đứng bên cạnh Tần Nhiễm.
Nguyên Tinh Thần tung tăng đi tới chỗ Hứa Dạng, trong miệng còn ngâm nga: “Tìm bạn, tìm bạn, tìm bạn nào! Tìm thấy rồi, một người bạn! Chào cái nào, nắm chặt tay, cậu là bạn của tớ!”“Phạt con đứng ngoài hành lang, úp mặt vào tường hối lỗi, tối nay không được ngủ nữa!”
Vốn dĩ là một bài hát thiếu nhi rất nhẹ nhàng, nhưng hát ra từ miệng Nguyên Tinh Thần lại trở nên cực kỳ quái dị.Hứa Dạng giật mình, vươn tay hô: “Oẳn tù tì, tôi thua rồi, cô đánh đi.”
Hứa Dạng dựng hết tóc gáy, “Chị à, đừng có tới đây.”
Nguyên Tinh Thần phớt lờ cậu ta, vẫn cứ nhảy xung quanh. Cô đi tới trước mặt Hứa Dạng, bất chợt thay đổi giọng điệu: “Cậu có chịu… làm bạn của tớ không?” Câu cuối cùng gần như là gào lên.Tang Cách kéo cô ta thì thầm: “Bạch Mộc Trạch này thông minh ghê.”Nguyên Tinh Thần phớt lờ cậu ta, vẫn cứ nhảy xung quanh. Cô đi tới trước mặt Hứa Dạng, bất chợt thay đổi giọng điệu: “Cậu có chịu… làm bạn của tớ không?” Câu cuối cùng gần như là gào lên.
Hứa Dạng không chịu nổi, hét lớn: “Tôi chịu!”Kỳ Việt thở dài: “Xem ra chúng ta phải tự tìm chìa khóa rồi.”
“Hi hi hi, vậy thì tốt rồi, từ giờ cậu chính là bạn tốt của tớ nhé.” Nguyên Tinh Thần vui vẻ bỏ đi, không quên gõ cánh cửa bên cạnh, “Cốc cốc cốc, người tiếp theo, sẽ là cậu đấy~”Chẳng trách lúc Hoa Cẩm thấy kịch bản này đã buông một câu: “Sao phải chọn kịch bản này chứ.”
Trong cửa là Dương Manh Manh, cô ta bịt miệng lại để bản thân không phát ra tiếng động gì.
Hứa Dạng nhìn cô nhảy chân sáo về cửa phòng mình, cứ nghĩ mọi chuyện đã qua hết, ai ngờ cô lại nhảy quay lại, “Bạn tốt ơi, tớ chán quá, cậu có thể chơi trò chơi với tớ được không?”Hứa Dạng nhân cơ hội giải thích: “Mọi người nhìn đi, thật sự không phải do tôi nhát đâu, kiểu tự nhiên xuất hiện thế này là đáng sợ nhất, nếu truy đuổi thì tôi đâu có sợ.”
“Không không không, đừng nói là trò chơi chết chóc gì đấy nhé?”
“Ha ha ha, sao tớ có thể nhẫn tâm để bạn tốt của mình chơi trò đó chứ? Đơn giản lắm, cậu có biết chơi oẳn tù tì không?”Tầng 2 được chia ra 2 khu trái phải, bên trái là một hành lang, cuối hành lang có một cánh cửa bị đóng chặt, bên phải là một cánh cửa được mở toang, thoạt nhìn có vẻ là phòng ăn.
Hứa Dạng gật đầu: “Biết.”Căn phòng không lớn lắm nên nhiều người lại càng chật chội, Dương Manh Manh dứt khoát lùi ra ngoài, tìm kiếm ngoài cầu thang.
“Vậy chúng ta chơi oẳn tù tì đi, ai thua sẽ bị búng trán nhé.”Cánh cửa thứ 2 là phòng của Tần Nhiễm, có tấm gương trước của Hứa Dạng, những người còn lại đều biết chỉ có cách nằm trên giường mới không bị Viện trưởng phát hiện ra, vì thế cho đến cánh cửa cuối cùng, chẳng ai bị phạt đứng nữa.Trong góc chất vài cái thùng giấy, mở ra mới biết đều là lọ thuốc các thứ, có nhiều loại thuốc tiêm nữa.“Không có.” Tần Nhiễm đáp.
Nguyên Tinh Thần đứng mãi cũng hơi mỏi, ngồi xuống đất vẫy tay với Hứa Dạng: “Bạn tốt à, cậu đứng không mệt sao? Ngồi xuống chơi đi.”
Hứa Dạng nghe lời ngồi xuống.Hứa Dạng gật đầu: “Biết.”
“Oẳn tù tì!”Bên trái 3 cái, bên phải 2 cái, đầu và cuối mỗi chỗ 1 cái, tổng cộng là 7 chỗ ngồi, vừa đủ nếu có thêm Viện trưởng.
Nguyên Tinh Thần ra cái kéo, Hứa Dạng thì ra bao.Bạch Mộc Trạch mở cửa phòng ra thấy Hứa Dạng đang tựa vào cửa ngáy o o, thầm nghĩ tâm lý của tên này cũng không tệ chút nào.
“Được lắm, đưa trán qua đây nào.” Nguyên Tinh Thần búng mạnh một cái vào đầu Hứa Dạng.Viện trưởng mặc váy liền đã lấy chìa khóa mở cánh cửa gần cầu thang nhất, “Đã trễ thế này rồi sao còn chưa ngủ nữa!” Tiếng Viện trưởng quở trách vang lên.
“Á!” Hứa Dạng bị đau hét lớn.
“Oẳn tù tì!”
Ván thứ 2, Nguyên Tinh Thần ra đá, Hứa Dạng vẫn ra bao như cũ.
“Ha ha, tôi thắng rồi.” Hứa Dạng giơ tay định búng vào trán Nguyên Tinh Thần, nhưng đối phương lại nhìn cậu ta chằm chằm, Hứa Dạng không dám xuống tay mà chỉ biết im lặng dập tắt hành động mình định làm.Mọi người ra khỏi phòng, Bạch Mộc Trạch còn có lòng giúp cô khép cánh cửa lại.
***Nguyên Tinh Thần xách váy đi tới đầu cầu thang, Bạch Mộc Trạch thấy thế cũng chạy theo cô.
Sáng hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng.
Bạch Mộc Trạch mở cửa phòng ra thấy Hứa Dạng đang tựa vào cửa ngáy o o, thầm nghĩ tâm lý của tên này cũng không tệ chút nào.***
Anh đi tới vỗ vai Hứa Dạng: “Dậy nào.”
Hứa Dạng giật mình, vươn tay hô: “Oẳn tù tì, tôi thua rồi, cô đánh đi.”Chẳng lẽ mật thất từ cấp 4 trở lên sẽ được làm theo ý muốn hay sao?
Lúc cậu ta nhìn rõ người trước mặt mới từ từ phản ứng lại, dụi mắt rồi ngáp một cái: “Trời sáng rồi à?”Nguyên Tinh Thần tung tăng đi tới chỗ Hứa Dạng, trong miệng còn ngâm nga: “Tìm bạn, tìm bạn, tìm bạn nào! Tìm thấy rồi, một người bạn! Chào cái nào, nắm chặt tay, cậu là bạn của tớ!”
Bạch Mộc Trạch hỏi: “Tối qua xảy ra chuyện gì vậy?”Nguyên Tinh Thần nhìn Hứa Dạng đứng phạt trong hành lang, nghĩ tên ngốc này sẽ dễ dọa lắm, vì thế bèn mở cửa ra cười hì hì với cậu ta.
Lạ thật, đáng lẽ Bạch Mộc Trạch định tối sẽ ra tìm manh mối, nhưng vừa nằm lên giường đã thấy buồn ngủ, mãi cho tới hừng đông.
Dương Manh Manh cũng đi ra từ trong phòng, cô ta lo lắng hỏi: “Anh Hứa Dạng à, anh không sao đấy chứ?”
Hứa Dạng chỉ vào cửa phòng của Nguyên Tinh Thần: “Tối qua chơi oẳn tù tì với NPC cả đêm.”“Không không không, đừng nói là trò chơi chết chóc gì đấy nhé?”
Trò chơi này cũng đặc biệt đấy…“Ở đây có một quyển sổ.” Tang Cách tìm thấy một quyển nhật ký màu hồng nhạt đã bị khóa lại ở đầu giường.Doris, Bạch Mộc Trạch, Dương Manh Manh, Tang Cách và Hứa Dạng đều đứng ở bên phải, giữa Viện trưởng và Doris có một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, trông rất tử tế.
***
Bạch Mộc Trạch gõ cánh cửa viết tên Doris nhưng không có phản hồi.
Anh nghĩ NPC đã rời khỏi nên mở thẳng cửa ra đi vào, thấy trên giường có một cục co ro, Bạch Mộc Trạch sững sờ.Vốn dĩ là một bài hát thiếu nhi rất nhẹ nhàng, nhưng hát ra từ miệng Nguyên Tinh Thần lại trở nên cực kỳ quái dị.Lạ thật, đáng lẽ Bạch Mộc Trạch định tối sẽ ra tìm manh mối, nhưng vừa nằm lên giường đã thấy buồn ngủ, mãi cho tới hừng đông.
“Doris?”
Người nằm trên giường bắt đầu vặn vẹo, giọng nói tức tối như vừa tỉnh giấc: “Ai đó?”
Dương Manh Manh đứng ngoài cửa, hỏi: “Rốt cuộc trong này là người chơi hay NPC thế?” Cô ta thấy sao chẳng giống ai hết vậy.Hứa Dạng không chịu nổi, hét lớn: “Tôi chịu!”
Nguyên Tinh Thần vén chăn lên để lộ ra một cái đầu rối bời, “Trời sáng rồi à, có thể phiền mọi người ra ngoài trước được không, tôi phải sửa soạn chút đã.”
Mọi người ra khỏi phòng, Bạch Mộc Trạch còn có lòng giúp cô khép cánh cửa lại.
Tần Nhiễm và Tang Cách cũng đã ra, thấy họ đứng trước cửa phòng Doris, Tang Cách hỏi: “Thế này là thế nào?”
Dương Manh Manh kể chuyện mà Hứa Dạng gặp phải tối qua cho họ nghe, Tang Cách chỉ thấy rất buồn cười: “Mật thất này cũng thú vị đấy chứ.”Hứa Dạng ngu ngơ chào hỏi Nguyên Tinh Thần: “Này, cô là người chơi mới tham gia à?”Nguyên Tinh Thần đứng mãi cũng hơi mỏi, ngồi xuống đất vẫy tay với Hứa Dạng: “Bạn tốt à, cậu đứng không mệt sao? Ngồi xuống chơi đi.”
Một lúc lâu sau, Nguyên Tinh Thần thắt bím tóc kỹ càng rồi mở cửa ra, cười hì hì chào hỏi bọn họ: “Chào buổi sáng nhé.”Bạch Mộc Trạch ghé tới gần để nhìn, phát hiện trong ảnh Doris ngồi trên xe lăn, nét mặt không mấy vui vẻ.
Đồng hồ trên tường chỉ 7 giờ 20, Nguyên Tinh Thần thấy đã vội nói: “Ối, phải đi ăn sáng rồi, nếu đến muộn thì Viện trưởng sẽ mắng đấy, tớ đi trước đây, mọi người mau tới nhé.”***
Nguyên Tinh Thần xách váy đi tới đầu cầu thang, Bạch Mộc Trạch thấy thế cũng chạy theo cô.Bạch Mộc Trạch gõ cánh cửa viết tên Doris nhưng không có phản hồi.
Tiếc là chậm hơn rồi, bóng người mặc váy nhạt đã biến mất ở góc rẽ.
Kỳ Việt thở dài: “Xem ra chúng ta phải tự tìm chìa khóa rồi.”
Tần Nhiễm đứng trước cửa phòng Doris nói: “Giờ chỉ còn căn phòng này là chúng ta chưa tìm thôi.”Tần Nhiễm và Tang Cách cũng đã ra, thấy họ đứng trước cửa phòng Doris, Tang Cách hỏi: “Thế này là thế nào?”
Phòng của Doris nhỏ hơn phòng họ nhiều, chỉ đủ để chứa một cái giường gỗ.Hứa Dạng nghe lời ngồi xuống.
Trong góc chất vài cái thùng giấy, mở ra mới biết đều là lọ thuốc các thứ, có nhiều loại thuốc tiêm nữa.
“Doris bị bệnh à?” Dương Manh Manh hỏi.
Không ai đáp lại cô ta, vì trong trí nhớ của mọi người đều không có chuyện này.
Trên tường có treo một bức ảnh, là ảnh chụp chung của cô nhi viện Thánh Tâm.
Nhóm họ và Doris đều có mặt, Tần Nhiễm đứng bên trái Viện trưởng, Kỳ Việt đứng bên cạnh Tần Nhiễm.
Doris, Bạch Mộc Trạch, Dương Manh Manh, Tang Cách và Hứa Dạng đều đứng ở bên phải, giữa Viện trưởng và Doris có một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, trông rất tử tế.Sáng hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng.
Bạch Mộc Trạch ghé tới gần để nhìn, phát hiện trong ảnh Doris ngồi trên xe lăn, nét mặt không mấy vui vẻ.
“Ở đây có một quyển sổ.” Tang Cách tìm thấy một quyển nhật ký màu hồng nhạt đã bị khóa lại ở đầu giường.
Kỳ Việt trả lời: “Cất trước đi, lúc nào tìm được chìa khóa thì mở ra.”Kỳ Việt trả lời: “Cất trước đi, lúc nào tìm được chìa khóa thì mở ra.”
Vẫn chưa tìm được chìa khóa ở đầu cầu thang, giờ còn phải tìm thêm chìa khóa quyển nhật ký này nữa.
Căn phòng không lớn lắm nên nhiều người lại càng chật chội, Dương Manh Manh dứt khoát lùi ra ngoài, tìm kiếm ngoài cầu thang.“Ha ha, tôi thắng rồi.” Hứa Dạng giơ tay định búng vào trán Nguyên Tinh Thần, nhưng đối phương lại nhìn cậu ta chằm chằm, Hứa Dạng không dám xuống tay mà chỉ biết im lặng dập tắt hành động mình định làm.
Trong bóng tối chợt lóe lên một gương mặt người khiến cô ta sợ hãi, Dương Manh Manh vội lùi lại, đứng trước cửa phòng vẫn còn thấy sợ: “Đáng sợ quá, thôi tôi cứ ở lại với mọi người vậy.”
Hứa Dạng nhân cơ hội giải thích: “Mọi người nhìn đi, thật sự không phải do tôi nhát đâu, kiểu tự nhiên xuất hiện thế này là đáng sợ nhất, nếu truy đuổi thì tôi đâu có sợ.”“Ầy, chuyện vặt vãnh.”Ván thứ 2, Nguyên Tinh Thần ra đá, Hứa Dạng vẫn ra bao như cũ.Nguyên Tinh Thần cười trộm, đúng là một thằng nhóc ngốc nghếch.
Tang Cách nói hùa theo: “Biết rồi, cậu là Titan mà, bên chỗ tôi không có rồi, bên mấy người thì sao?”
“Không có.” Tần Nhiễm đáp.Tang Cách nói hùa theo: “Biết rồi, cậu là Titan mà, bên chỗ tôi không có rồi, bên mấy người thì sao?”
Bạch Mộc Trạch vẫn đang nhìn bức ảnh trên tường, Kỳ Việt quay sang nhìn anh, “Anh Bạch, lại bị ký ức của nhân vật khống chế đấy à?”Mãi tới khi bước vào mật thất này, Nguyên Tinh Thần mới hiện ra một ít ký ức về nhân vật này và nhiệm vụ NPC phải hoàn thành.
“Hình như có manh mối trong bức ảnh này.Trong cửa là Dương Manh Manh, cô ta bịt miệng lại để bản thân không phát ra tiếng động gì.
Anh ghé sát lại gần nhìn thật kỹ, phát hiện tay Ruby đang ôm gấu bông chỉ xuống góc dưới bên trái.
Khung ảnh lồng kính rất khó để tháo ra mà không thể hủy được, anh hô ra phía ngoài: “Hứa Dạng, cậu tới đây tí đi.”
“Sao vậy?”
“Xem xem có thể mở khung kính của khung ảnh này ra không.”Người nằm trên giường bắt đầu vặn vẹo, giọng nói tức tối như vừa tỉnh giấc: “Ai đó?”
“Ầy, chuyện vặt vãnh.”
Hứa Dạng dùng sức kéo khung kính của bức ảnh ra, một chiếc chìa khóa màu bạc rơi ra từ góc dưới bên trái. Bạch Mộc Trạch nhặt chìa khóa lên, thấy kích thước không khớp với quyển nhật ký, vậy hẳn là chìa khóa cầu thang rồi.
Dương Manh Manh thấy họ đều đi ra thì nghi hoặc hỏi: “Tìm được rồi à?”
Tang Cách kéo cô ta thì thầm: “Bạch Mộc Trạch này thông minh ghê.”
Chìa khóa màu bạc khớp với ổ khóa trong cầu thang, hàng rào sắt được mở ra, cả nhóm đi xuống lầu dưới.
Cầu thang thông giữa tầng 2 và tầng 1 bị khóa, mà chìa khóa lại ở trong phòng của Doris không khớp, xem ra phải tìm cái mới rồi.Anh nghĩ NPC đã rời khỏi nên mở thẳng cửa ra đi vào, thấy trên giường có một cục co ro, Bạch Mộc Trạch sững sờ.Viện trưởng bước tới xoa đầu cậu ta, ân cần nói: “Tội nghiệp thằng bé, đói tới xanh mặt mày cả rồi, hôm nay có bánh mì nướng mỡ bò và thịt lợn xông khói mà con thích đấy.”
***Kịch bản của Cô nhi viện Thánh Tâm không giống với 2 màn trước, trong đó chỉ viết giới thiệu bối cảnh là cô nhi viện và tên nhân vật của cô.
Tầng 2 được chia ra 2 khu trái phải, bên trái là một hành lang, cuối hành lang có một cánh cửa bị đóng chặt, bên phải là một cánh cửa được mở toang, thoạt nhìn có vẻ là phòng ăn.
Lúc mọi người đang tự hỏi không biết nên điều tra từ đâu thì cánh cửa gỗ đã mở ra, Viện trưởng bước ra ngoài.
“Các con, tới ăn sáng nào.” Bà ta gọi mọi người vào phòng ăn.
Viện trưởng ban ngày và Viện trưởng tối qua rất khác nhau, trông khoảng 40 tuổi, bộ dạng rất thân thiện.
Hứa Dạng chợt nhớ tới cảnh bị Viện trưởng phạt đứng tối qua, lặng lẽ né ra sau.Trên tường có treo một bức ảnh, là ảnh chụp chung của cô nhi viện Thánh Tâm.
Viện trưởng bước tới xoa đầu cậu ta, ân cần nói: “Tội nghiệp thằng bé, đói tới xanh mặt mày cả rồi, hôm nay có bánh mì nướng mỡ bò và thịt lợn xông khói mà con thích đấy.”Anh đi tới vỗ vai Hứa Dạng: “Dậy nào.”
Bụng Hứa Dạng kêu một tiếng, đúng là hơi đói bụng thật, nhưng cậu ta muốn giải thích một chút, mặt cậu ta không phải xanh vì đói mà là vì bị Doris đánh đấy!”
Theo Viện trưởng vào phòng ăn, trên bàn ăn hình bầu dục đã bày sẵn sữa bò, những chiếc ghế được xếp quanh bàn ăn.
Bên trái 3 cái, bên phải 2 cái, đầu và cuối mỗi chỗ 1 cái, tổng cộng là 7 chỗ ngồi, vừa đủ nếu có thêm Viện trưởng.