Bạch Mộc Trạch bước tới gần cô hơn, trong mắt toàn là ý cười: “Nếu em muốn nhìn thì tôi cũng không ngại cởi tiếp đâu.”Còn Bạch Mộc Trạch chỉ muốn biết: “Cô ấy không thấy các người thay quần áo chứ?”Kỳ Việt quay đầu lại, cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Thẩm Kha từng nói: Đàn ông mà, phải thể hiện hormone của mình ra, khiến đối phương không thể ngừng lại được!Kỳ Việt nhẹ nhàng thở phào, may mà chỉ là một con rối thôi, anh ta lập tức an ủi Thẩm Thanh Vũ trong lòng: “Không sao đâu, đừng sợ.”Bạch Mộc Trạch lại hỏi: “Quản gia, Nguyễn Kiều đâu rồi?”Lời giục của quản gia già đã cứu cánh cho Nguyên Tinh Thần, cô nói: “Nếu tôi ở đây khiến ngài bất tiện, vậy tôi ra ngoài nhé.”
Giờ đây Nguyên Tinh Thần nhìn thì không được, mà không nhìn cũng chẳng xong, vốn định chiếm tí hời, ai ngờ lại tự đưa đầu vào tròng.“Hừm, nếu không phải đang ở mật thất thì bà đây đã cào rách da cô ta rồi!”“Ừm, lúc chúng tôi chuẩn bị thay quần áo thì nó xuất hiện.”
Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.Kỳ Việt thấy cô ta đã lấy được mũ bèn dịu dàng nói: “Tiểu Vũ làm rất tốt mà.”Tất nhiên Mạc Hoài Nam là người đi trước nhất, “Mọi người đi theo tôi, chậm thôi.”
“Cậu chủ à, ngài thay đồ xong chưa?”Tang Cách ở phía trước Bạch Mộc Trạch, cô ta nghĩ phía trước hẳn là Kỳ Việt và Thẩm Thanh Vũ, dù sao 2 người này đều đáng ghét cả nên bèn giơ chân đạp người phía trước một cái, không ngờ lại đạp trúng Kỳ Việt.Nhao nhao đi được một đoạn, đèn cuối hành lang sáng lên, dưới ngọn đèn đỏ là một con rối bị treo lơ lửng giữa không trung.
Lời giục của quản gia già đã cứu cánh cho Nguyên Tinh Thần, cô nói: “Nếu tôi ở đây khiến ngài bất tiện, vậy tôi ra ngoài nhé.”Quản gia làm như không nghe thấy, ánh sáng càng ngày càng mờ, lúc ông ta đi xuống lầu dưới, cả tầng 2 đã đen kịt.“Cậu chủ à, ngài thay đồ xong chưa?”
Cửa vừa mở he hé ra đã bị Bạch Mộc Trạch ấn lại, “Không nhìn nữa à?”Tang Cách lắc đầu: “Không có, tôi đã lật tung hết cả rồi.”Sao cái giọng này nghe như bạn trai tra hỏi bạn gái vậy?
“Ờ, ờ, ờ, xin ngài mau thay đồ đi.”“Nhiều mũ thế này, sao ta biết được mi cần cái nào chứ?”
Cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai, lỗ tai Nguyên Tinh Thần đỏ bừng, Bạch Mộc Trạch đã trông thấy hết, “Giữ nguyên góc này đi, tôi sẽ thay quần áo.”“Ờ, ờ, ờ, xin ngài mau thay đồ đi.”
Vài phút sau, Bạch Mộc Trạch đã thay đồ xong xuôi, “Đi thôi.”Nhiệm vụ đơn lần này là của Kỳ Việt.
Nguyên Tinh Thần nhanh chóng mở cửa ra, cứng nhắc đi ra ngoài.Bạch Mộc Trạch không thèm để ý tới anh ta, chỉ chờ câu trả lời của Nguyên Tinh Thần.
Vừa thấy cô, Thẩm Thanh Vũ đã sợ hãi hét lớn: “Á! Là con rối này này!”Mạc Hoài Nam bình tĩnh nói: “Chỉ là một con rối thôi.”“Nếu các vị đã thay quần áo xong, vậy thì đi theo tôi tới tầng 2 xem triển lãm rối nhé.”
Bạch Mộc Trạch bước ra đã thấy 4 người còn lại cũng ăn mặc giống mình, đều là quần áo sọc trắng xanh, trông có hơi giống đồng phục trong bệnh viện.Con rối nghiêng đầu nhìn anh ta, không hề đáp lại.Cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai, lỗ tai Nguyên Tinh Thần đỏ bừng, Bạch Mộc Trạch đã trông thấy hết, “Giữ nguyên góc này đi, tôi sẽ thay quần áo.”
Mạc Hoài Nam và Tang Cách thấy anh bước ra liền chủ động đi tới, Mạc Hoài Nam nói: “Hóa ra con rối này đi vào phòng anh.”
Bạch Mộc Trạch liền hỏi: “Cô ấy có đi qua phòng của các anh nữa à?”Lệnh của NPC không phải muốn từ chối là từ chối được.“Cô không đứng vững thì có, đừng có trách tôi.”Kỳ Việt hô: “Còn dư đèn pin không?”
“Ừm, lúc chúng tôi chuẩn bị thay quần áo thì nó xuất hiện.”Thẩm Thanh Vũ hét toáng lên rồi thả tay ra, cô ta mất hồn dựa vào cửa.Cô ta từ từ đi sang bên ấy, định kéo dài thêm được chút nào hay chút đó, Nguyên Tinh Thần lại đột nhiên nói: “Cô chỉ có 10 phút thôi!”
Mạc Hoài Nam thấy vẻ mặt của Bạch Mộc Trạch đột nhiên trở nên nghiêm nghị, cứ tưởng rằng con rối có vấn đề gì, nhưng sau đó chỉ nghe anh hỏi con rối: “Em nhìn lén họ thay quần áo đấy à?”Mạc Hoài Nam thấy vẻ mặt của Bạch Mộc Trạch đột nhiên trở nên nghiêm nghị, cứ tưởng rằng con rối có vấn đề gì, nhưng sau đó chỉ nghe anh hỏi con rối: “Em nhìn lén họ thay quần áo đấy à?”Quản gia già cầm đèn pin ra chiếu sáng, “Chắc chập mạch rồi, để tôi đi xem thế nào, phòng triển lãm ngay phía trước, mọi người cứ đi thẳng dọc hành lang là được.”
Sao cái giọng này nghe như bạn trai tra hỏi bạn gái vậy?Bạch Mộc Trạch bước ra đã thấy 4 người còn lại cũng ăn mặc giống mình, đều là quần áo sọc trắng xanh, trông có hơi giống đồng phục trong bệnh viện.
Nguyên Tinh Thần lập tức giả ngu: “Anh đang nói gì vậy, hình như tôi không nghe rõ lắm?”
“Anh Bạch à, đây chỉ là con rối thôi, chắc anh xem nó là Nguyên Tinh Thần đúng không, lúc đầu tôi cũng nghĩ thế, sau đó mới phát hiện con rối này chỉ giống thôi chứ không có linh hồn của con người đâu.” Kỳ Việt nói.Thẩm Thanh Vũ đưa cái mũ tới, Nguyên Tinh Thần đội lên đầu, rất hài lòng nói: “Đây là mũ của tôi đấy, đẹp quá. Hở? Giày của tôi đâu rồi? Anh có thể giúp tôi đi tìm giày không?”
Bạch Mộc Trạch không thèm để ý tới anh ta, chỉ chờ câu trả lời của Nguyên Tinh Thần.Thẩm Thanh Vũ cầm quần áo mới bước vào, hét toáng lên, Kỳ Việt lập tức chạy tới, “Sao vậy Tiểu Vũ?”
Nguyên Tinh Thần thấy thế vội nháy mắt với quản gia già, lúc này thuộc tính điều khiển ma quỷ vẫn còn hiệu quả.
“Nếu các vị đã thay quần áo xong, vậy thì đi theo tôi tới tầng 2 xem triển lãm rối nhé.”“Nó có nói tìm ở đâu đâu!”
Bạch Mộc Trạch lại hỏi: “Quản gia, Nguyễn Kiều đâu rồi?”Bạch Mộc Trạch liền hỏi: “Cô ấy có đi qua phòng của các anh nữa à?”Lúc này Kỳ Việt mới nhìn rõ mặt con rối: “Nguyên Tinh Thần?”
Nghe thấy cái tên này, quản gia già cứng đờ, một lát sau mới xoay người lại mỉm cười nói: “Cậu chủ quên rồi ư, nó là Nguyễn Kiều đấy.” Quản gia già chỉ vào Nguyên Tinh Thần, “Con rối gỗ này là quà sinh nhật của ông chủ tặng cậu, cậu đặt tên cho nó là Nguyễn Kiều.”Nghe thấy cái tên này, quản gia già cứng đờ, một lát sau mới xoay người lại mỉm cười nói: “Cậu chủ quên rồi ư, nó là Nguyễn Kiều đấy.” Quản gia già chỉ vào Nguyên Tinh Thần, “Con rối gỗ này là quà sinh nhật của ông chủ tặng cậu, cậu đặt tên cho nó là Nguyễn Kiều.”Vừa thấy cô, Thẩm Thanh Vũ đã sợ hãi hét lớn: “Á! Là con rối này này!”
Thẩm Thanh Vũ tỏ vẻ khinh bỉ: “Ái chà~ Khẩu vị nặng nhỉ, còn đặt tên cho con rối nữa.”Thẩm Kha từng nói: Đàn ông mà, phải thể hiện hormone của mình ra, khiến đối phương không thể ngừng lại được!Phía sau cánh cửa đỏ thẫm có một cái đầu người ló ra, anh ta hét lên: “A Nam, anh tới xem thử đi!”
Bạch Mộc Trạch lại thấy không hợp lý, rõ ràng tình cảm của Tôn Thư dành cho Nguyễn Kiều không phải là của một người dành cho con rối.Cô ta lấy lại tinh thần, bắt đầu quan sát những con rối này, “Bình tĩnh, bình tĩnh nào… Chỉ cần không lấy nhầm thì không sao mà.”Giờ đây Nguyên Tinh Thần nhìn thì không được, mà không nhìn cũng chẳng xong, vốn định chiếm tí hời, ai ngờ lại tự đưa đầu vào tròng.
Hơn nữa, tại sao anh ta lại phải viết nhật ký cho con rối chứ? Quản gia già không nói, Bạch Mộc Trạch cũng không hỏi tới nữa: “Tôi biết rồi.”“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Quản gia vẫy tay với Nguyên Tinh Thần: “Nguyễn Kiều, mi đi đi, ta dẫn khách và cậu chủ lên lầu.”
Nguyên Tinh Thần lập tức xoay người lại, cất những bước chân cứng nhắc rời khỏi.Nguyên Tinh Thần bị lộ thân phận nên chỉ có thể tiếp tục giả vờ: “Anh đang nói gì vậy? Hình như tôi nghe không rõ lắm.” Cô gật gù cái đầu, tiếp tục giả vờ thành con rối.***
***
Cầu thang thông từ tầng 1 tới tầng 2 cũng treo đầy con rối, Bạch Mộc Trạch đi phía sau, hỏi Mạc Hoài Nam và Tang Cách: “Trong phòng 2 người có manh mối gì không?”Bạch Mộc Trạch lại thấy không hợp lý, rõ ràng tình cảm của Tôn Thư dành cho Nguyễn Kiều không phải là của một người dành cho con rối.
Tang Cách lắc đầu: “Không có, tôi đã lật tung hết cả rồi.”Thẩm Thanh Vũ bất động, Nguyên Tinh Thần cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn cô ta chằm chằm.
Mạc Hoài Nam cũng nói: “Ngoài con rối gỗ kia thì không còn chuyện gì khác nữa.”Nghe tiếng bước chân, cả nhóm từ từ đi ngược lên hành lang.
Nhắc tới con rối, Bạch Mộc Trạch lại hỏi: “Con rối xuất hiện lúc nào vậy?”Mạc Hoài Nam lắc đầu: “Không.”Sau khi con rối chắc chắn rằng mũ của mình vẫn còn liền trở lại hình dáng ban đầu, bấy giờ Thẩm Thanh Vũ mới biết là không thể lấy mũ bừa được.
“Lúc nào ư…” Mạc Hoài Nam nhớ lại, “Vừa vào phòng được một chút thì xuất hiện.”Lúc Mạc Hoài Nam kể hết mọi chuyện, họ đã tới tầng 2.Thẩm Thanh Vũ lập tức chắc chắn rằng đây là cái mũ mà NPC cần!
Lúc đó Thẩm Thanh Vũ định thay quần áo mà trong phòng không có phòng thay đồ riêng, cô ta chỉ có thể lấy rèm cửa che lại, còn Mạc Hoài Nam và Kỳ Việt thì kéo chăn lên như lớp che.Mạc Hoài Nam cũng nói: “Ngoài con rối gỗ kia thì không còn chuyện gì khác nữa.”
Thẩm Thanh Vũ cầm quần áo mới bước vào, hét toáng lên, Kỳ Việt lập tức chạy tới, “Sao vậy Tiểu Vũ?”Hơn nữa, tại sao anh ta lại phải viết nhật ký cho con rối chứ? Quản gia già không nói, Bạch Mộc Trạch cũng không hỏi tới nữa: “Tôi biết rồi.”
Chỉ thấy Thẩm Thanh Vũ run tay chỉ về phía bên kia rèm cửa: “Ở đó có người!”Thẩm Thanh Vũ tỏ vẻ khinh bỉ: “Ái chà~ Khẩu vị nặng nhỉ, còn đặt tên cho con rối nữa.”
Kỳ Việt quay đầu lại, cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.Quản gia vẫy tay với Nguyên Tinh Thần: “Nguyễn Kiều, mi đi đi, ta dẫn khách và cậu chủ lên lầu.”
Phía sau cánh cửa đỏ thẫm có một cái đầu người ló ra, anh ta hét lên: “A Nam, anh tới xem thử đi!”
Dù Mạc Hoài Nam không muốn nhưng vẫn tới xốc rèm cửa ra.Thẩm Thanh Vũ không từ chối được nên chỉ đành cắn răng bước qua.“Lúc nào ư…” Mạc Hoài Nam nhớ lại, “Vừa vào phòng được một chút thì xuất hiện.”
Thẩm Thanh Vũ sợ tới nỗi la hét ầm ĩ, mặt úp vào ngực Kỳ Việt không dám nhìn.Lúc đó Thẩm Thanh Vũ định thay quần áo mà trong phòng không có phòng thay đồ riêng, cô ta chỉ có thể lấy rèm cửa che lại, còn Mạc Hoài Nam và Kỳ Việt thì kéo chăn lên như lớp che.Đang nói thì chợt nghe một tiếng cót két, hình như ở bên kia hành lang có một cánh cửa mở ra.
Con rối gỗ ngờ nghệch bước ra, nghiêng đầu nói: “Tôi tới giúp mọi người thay quần áo.” Nói ra từng chữ một, không hề có cảm xúc gì.Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
Mạc Hoài Nam bình tĩnh nói: “Chỉ là một con rối thôi.”Bạch Mộc Trạch bước tới gần cô hơn, trong mắt toàn là ý cười: “Nếu em muốn nhìn thì tôi cũng không ngại cởi tiếp đâu.”
Lúc này Kỳ Việt mới nhìn rõ mặt con rối: “Nguyên Tinh Thần?”
Con rối nghiêng đầu nhìn anh ta, không hề đáp lại.
Kỳ Việt nhẹ nhàng thở phào, may mà chỉ là một con rối thôi, anh ta lập tức an ủi Thẩm Thanh Vũ trong lòng: “Không sao đâu, đừng sợ.”Thẩm Thanh Vũ trừng mắt: “Lại là nó!”“Á!”
Thẩm Thanh Vũ tức giận nói: “Anh bảo nó ra ngoài đi!”Kỳ Việt buông tay đẩy cô ta ra một chút, “Tiểu Vũ, mau đi đi, NPC đang ở đây mà, chắc chắn ở đây an toàn hơn bên ngoài nhiều.”
Kỳ Việt cũng không dám đụng tới con rối nên đành phải ôn tồn nói: “Bọn ta sắp thay quần áo rồi, có thể mời mi ra khỏi đây trước được không?”“Không, cần, tôi, giúp, sao?”Nhắc tới con rối, Bạch Mộc Trạch lại hỏi: “Con rối xuất hiện lúc nào vậy?”
“Không, cần, tôi, giúp, sao?”Dù Mạc Hoài Nam không muốn nhưng vẫn tới xốc rèm cửa ra.
Thẩm Thanh Vũ hét: “Không cần!” Cô ta ngẩng đầu lên liền bị ngoại hình của con rối dọa sợ, “Mày mau ra ngoài đi!”Kỳ Việt cũng không dám đụng tới con rối nên đành phải ôn tồn nói: “Bọn ta sắp thay quần áo rồi, có thể mời mi ra khỏi đây trước được không?”
“Sau đó con rối đã bỏ đi.”
Lúc Mạc Hoài Nam kể hết mọi chuyện, họ đã tới tầng 2.
Còn Bạch Mộc Trạch chỉ muốn biết: “Cô ấy không thấy các người thay quần áo chứ?”Giọng nói của Thẩm Thanh Vũ đã giúp Tang Cách tìm đúng mục tiêu, vì để không bị họ phát hiện là mình làm, thế là cô ta cũng kêu lên: “Có thứ gì đó đá tôi!”
Mạc Hoài Nam lắc đầu: “Không có, 3 chúng tôi thay phiên nhau thay quần áo sau rèm cửa, sau đó thì đi ra ngoài.”Tang Cách vốn nóng tính, định đánh cho cô ta một trận nhưng tầm mắt đã bị cản trở, căn bản không thể tìm thấy Thẩm Thanh Vũ được, chỉ có thể ngậm cục tức này.
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Mạc Hoài Nam hơi cảm động: “Giáo sư Bạch, anh nguy hiểm hơn chúng tôi nhiều, thế mà còn quan tâm chúng tôi tới vậy.”
Bạch Mộc Trạch hơi sửng sốt rồi đáp: “Đều là đồng đội cả mà.”Mạc Hoài Nam và Tang Cách thấy anh bước ra liền chủ động đi tới, Mạc Hoài Nam nói: “Hóa ra con rối này đi vào phòng anh.”
Mạc Hoài Nam càng nghĩ càng thấy mình đã đứng về đúng phe rồi!Bạch Mộc Trạch nghe tiếng động liền kéo Tang Cách về nhóm, “Ân oán gì thì chờ lát nữa giải quyết, làm nhiệm vụ trước đi.”
***Thẩm Thanh Vũ lập tức đẩy cửa ra ngoài, cô ta thở hổn hển chạy tới cạnh Kỳ Việt, “Hu hu hu, A Việt, đáng sợ quá.”
Mới tới hành lang tầng 2, đèn tắt ngúm, biệt thự rơi vào bóng tối.Những con rối này đều được điêu khắc khác nhau, duy chỉ có một điểm chung là không có mắt, chỉ có một con mặc váy hoa ở hàng thứ 2 là có mắt và được vẽ con ngươi.
Quản gia già cầm đèn pin ra chiếu sáng, “Chắc chập mạch rồi, để tôi đi xem thế nào, phòng triển lãm ngay phía trước, mọi người cứ đi thẳng dọc hành lang là được.”
Kỳ Việt hô: “Còn dư đèn pin không?”
Quản gia làm như không nghe thấy, ánh sáng càng ngày càng mờ, lúc ông ta đi xuống lầu dưới, cả tầng 2 đã đen kịt.***Thẩm Thanh Vũ tức giận nói: “Anh bảo nó ra ngoài đi!”
Tất nhiên Mạc Hoài Nam là người đi trước nhất, “Mọi người đi theo tôi, chậm thôi.”“Mọi người, có thấy mũ của tôi không?”
Thẩm Thanh Vũ đẩy Tang Cách: “Tôi với A Việt đi sau cô.”
Tang Cách bị cô ta đẩy đụng vào lan can, khoanh tay mắng: “Cô bị điên đấy à, tối bưng mà quờ quạng cái gì thế hả!”
“Cô không đứng vững thì có, đừng có trách tôi.”Nhiệm vụ đơn đầu tiên là dành cho Thẩm Thanh Vũ, cô ta liều mạng lắc đầu: “Tôi sợ lắm, tôi không đi đâu!”Kỳ Việt giục: “Tiểu Vũ, tranh thủ đi!”
Tang Cách vốn nóng tính, định đánh cho cô ta một trận nhưng tầm mắt đã bị cản trở, căn bản không thể tìm thấy Thẩm Thanh Vũ được, chỉ có thể ngậm cục tức này.Giọng Mạc Hoài Nam vang lên từ phía trước: “Tôi bắt đầu đi đây.”
Bạch Mộc Trạch nghe tiếng động liền kéo Tang Cách về nhóm, “Ân oán gì thì chờ lát nữa giải quyết, làm nhiệm vụ trước đi.”
“Hừm, nếu không phải đang ở mật thất thì bà đây đã cào rách da cô ta rồi!”Thẩm Thanh Vũ sợ tới nỗi la hét ầm ĩ, mặt úp vào ngực Kỳ Việt không dám nhìn.
Giọng Mạc Hoài Nam vang lên từ phía trước: “Tôi bắt đầu đi đây.”
Nghe tiếng bước chân, cả nhóm từ từ đi ngược lên hành lang.
Tang Cách ở phía trước Bạch Mộc Trạch, cô ta nghĩ phía trước hẳn là Kỳ Việt và Thẩm Thanh Vũ, dù sao 2 người này đều đáng ghét cả nên bèn giơ chân đạp người phía trước một cái, không ngờ lại đạp trúng Kỳ Việt.Thẩm Thanh Vũ hét: “Không cần!” Cô ta ngẩng đầu lên liền bị ngoại hình của con rối dọa sợ, “Mày mau ra ngoài đi!”
“Á!”
“Sao vậy A Việt? Á, ai đá tôi vậy?”
Giọng nói của Thẩm Thanh Vũ đã giúp Tang Cách tìm đúng mục tiêu, vì để không bị họ phát hiện là mình làm, thế là cô ta cũng kêu lên: “Có thứ gì đó đá tôi!”Bạch Mộc Trạch hơi sửng sốt rồi đáp: “Đều là đồng đội cả mà.”
Bạch Mộc Trạch cảm giác được xung quanh không có gì lạ thường liền hiểu ra là Tang Cách đang trả thù.
Nhao nhao đi được một đoạn, đèn cuối hành lang sáng lên, dưới ngọn đèn đỏ là một con rối bị treo lơ lửng giữa không trung.
Thấy có người tới, nó ngẩng đầu lên, rõ ràng là Nguyên Tinh Thần.
Thẩm Thanh Vũ trừng mắt: “Lại là nó!”
“Mọi người, có thấy mũ của tôi không?”
Mạc Hoài Nam lắc đầu: “Không.”
Nguyên Tinh Thần giơ tay trái lên chỉ vào Thẩm Thanh Vũ: “Cô, tìm giúp tôi cái mũ với.”
Nhiệm vụ đơn đầu tiên là dành cho Thẩm Thanh Vũ, cô ta liều mạng lắc đầu: “Tôi sợ lắm, tôi không đi đâu!”Chỉ thấy Thẩm Thanh Vũ run tay chỉ về phía bên kia rèm cửa: “Ở đó có người!”
Lệnh của NPC không phải muốn từ chối là từ chối được.
Thẩm Thanh Vũ bất động, Nguyên Tinh Thần cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn cô ta chằm chằm.Hầu hết những con rối trên kệ đều đội mũ, Thẩm Thanh Vũ nghĩ ngợi một chút, tùy tiện cầm lấy một cái bất kỳ. Cô ta cầm cái mũ màu hồng nhạt, nhưng vừa chạm tay vào vành nón đã bị con rối bắt lấy tay, “Đừng, đụng, vào, mũ, của, tôi!”
Kỳ Việt buông tay đẩy cô ta ra một chút, “Tiểu Vũ, mau đi đi, NPC đang ở đây mà, chắc chắn ở đây an toàn hơn bên ngoài nhiều.”Tang Cách bị cô ta đẩy đụng vào lan can, khoanh tay mắng: “Cô bị điên đấy à, tối bưng mà quờ quạng cái gì thế hả!”Cô ta gỡ cái mũ xuống, con rối cử động rồi kêu lên: “Tôn Thư, cứu em!”
“Nó có nói tìm ở đâu đâu!”Nguyên Tinh Thần nhanh chóng mở cửa ra, cứng nhắc đi ra ngoài.
Đang nói thì chợt nghe một tiếng cót két, hình như ở bên kia hành lang có một cánh cửa mở ra.Nguyên Tinh Thần lập tức giả ngu: “Anh đang nói gì vậy, hình như tôi không nghe rõ lắm?”
Thẩm Thanh Vũ không từ chối được nên chỉ đành cắn răng bước qua.“Anh Bạch à, đây chỉ là con rối thôi, chắc anh xem nó là Nguyên Tinh Thần đúng không, lúc đầu tôi cũng nghĩ thế, sau đó mới phát hiện con rối này chỉ giống thôi chứ không có linh hồn của con người đâu.” Kỳ Việt nói.
Cô ta từ từ đi sang bên ấy, định kéo dài thêm được chút nào hay chút đó, Nguyên Tinh Thần lại đột nhiên nói: “Cô chỉ có 10 phút thôi!”“Sao vậy A Việt? Á, ai đá tôi vậy?”
Kỳ Việt giục: “Tiểu Vũ, tranh thủ đi!”Thẩm Thanh Vũ đẩy Tang Cách: “Tôi với A Việt đi sau cô.”
Thẩm Thanh Vũ đành phải tăng tốc bước đi, tới bên cạnh cửa có chút ánh sáng, cô ta cẩn thận đẩy cửa ra, quan sát tình hình bên trong.
Đây là một căn phòng điêu khắc, bên trong bày đủ các loại dụng cụ và con rối gần hoàn thiện, Thẩm Thanh Vũ thấy không có gì nguy hiểm bèn đi vào trong.
“Nhiều mũ thế này, sao ta biết được mi cần cái nào chứ?”
Hầu hết những con rối trên kệ đều đội mũ, Thẩm Thanh Vũ nghĩ ngợi một chút, tùy tiện cầm lấy một cái bất kỳ. Cô ta cầm cái mũ màu hồng nhạt, nhưng vừa chạm tay vào vành nón đã bị con rối bắt lấy tay, “Đừng, đụng, vào, mũ, của, tôi!”
Thẩm Thanh Vũ hét toáng lên rồi thả tay ra, cô ta mất hồn dựa vào cửa.
Sau khi con rối chắc chắn rằng mũ của mình vẫn còn liền trở lại hình dáng ban đầu, bấy giờ Thẩm Thanh Vũ mới biết là không thể lấy mũ bừa được.
Cô ta lấy lại tinh thần, bắt đầu quan sát những con rối này, “Bình tĩnh, bình tĩnh nào… Chỉ cần không lấy nhầm thì không sao mà.”
Những con rối này đều được điêu khắc khác nhau, duy chỉ có một điểm chung là không có mắt, chỉ có một con mặc váy hoa ở hàng thứ 2 là có mắt và được vẽ con ngươi.
Thẩm Thanh Vũ lập tức chắc chắn rằng đây là cái mũ mà NPC cần!
Cô ta gỡ cái mũ xuống, con rối cử động rồi kêu lên: “Tôn Thư, cứu em!”Mạc Hoài Nam hơi cảm động: “Giáo sư Bạch, anh nguy hiểm hơn chúng tôi nhiều, thế mà còn quan tâm chúng tôi tới vậy.”
Thẩm Thanh Vũ lập tức đẩy cửa ra ngoài, cô ta thở hổn hển chạy tới cạnh Kỳ Việt, “Hu hu hu, A Việt, đáng sợ quá.”Thẩm Thanh Vũ đành phải tăng tốc bước đi, tới bên cạnh cửa có chút ánh sáng, cô ta cẩn thận đẩy cửa ra, quan sát tình hình bên trong.
Kỳ Việt thấy cô ta đã lấy được mũ bèn dịu dàng nói: “Tiểu Vũ làm rất tốt mà.”Nguyên Tinh Thần giơ tay trái lên chỉ vào Thẩm Thanh Vũ: “Cô, tìm giúp tôi cái mũ với.”
Thẩm Thanh Vũ đưa cái mũ tới, Nguyên Tinh Thần đội lên đầu, rất hài lòng nói: “Đây là mũ của tôi đấy, đẹp quá. Hở? Giày của tôi đâu rồi? Anh có thể giúp tôi đi tìm giày không?”
Nhiệm vụ đơn lần này là của Kỳ Việt.