Hoàn cảnh ở đây kém hơn khu B rất nhiều, không có cửa sổ, đến cả giường cũng chẳng có, tội phạm phải nằm trên đống rơm để ngủ. Chỗ gần cửa phòng giam có đặt 2 cái chậu, 1 đựng đồ ăn, một đựng nước.Hứa Dạng đưa nước cho bà Tần, bà Tần tham lam uống lấy uống để, “Ừm, uống ngon lắm.”
Có một người đàn ông thiếu 2 tay đang nằm liếm láp cơm trong bát, thấy có người đến, hắn cảnh giác lùi lại, phát hiện không phải là quản ngục thì lại tiếp tục ăn cơm.Còn Hứa Dạng thì khác, cậu ta suýt chút đã áp người vào tường, dùng tốc độ như sên bò để đi dọc theo bức tường. Lý Mạn đi theo sau cậu ta được vài bước, chợt ngừng lại, thực sự không nhịn nổi nữa: “Hứa Dạng à, có thể đi nhanh tí được không?”Hứa Dạng nghe lời Lý Mạn, lấy cơm của bà Tần đổi nước với những tù nhân khác, tội phạm cực đói thấy được thêm đồ ăn đều rất vui vẻ giao dịch.
“Giờ xem ra đãi ngộ khu A vẫn là tốt nhất.” Thẩm Kha nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi nói.Bà Tần thầm nghĩ, thế cũng tốt, bèn đá bát cơm ra ngoài: “Lấy đi.”“Ha ha ha, khụ khụ, tất nhiên là không rồi, ở đây là địa ngục đấy nhóc à.”
“Cậu nhìn kỹ lại đi, tội phạm bị giam ở đây bị tàn tật nặng hơn nhiều.”Lý Mạn nghe tiếng kêu của cậu ta, thầm nghĩ cướp không ổn, phải tìm cách khác thôi.Có một người đàn ông thiếu 2 tay đang nằm liếm láp cơm trong bát, thấy có người đến, hắn cảnh giác lùi lại, phát hiện không phải là quản ngục thì lại tiếp tục ăn cơm.Bà Tần cười quỷ dị: “Người Câm à, mày đáng chết lắm!”
Trong một vài góc phòng còn có một người đàn ông không có chân nằm, Thẩm Kha thấy thế rất khó chịu, “Nhà tù này không bình thường chút nào.”Cô gái lấy bảng tên xuống, đứng dậy đi tới trước, “Đưa tay ra đi.”
“E là đây không phải loại nhà tù mà chúng ta nghĩ đâu.”“E là đây không phải loại nhà tù mà chúng ta nghĩ đâu.”6 phòng giam, mỗi phòng đều có 2 người, họ tìm được bảng tên của Kẻ Điếc, nhưng người đó đã bị biến dạng nên không thể nhìn ra được giới tính.“Thật à?”
Thẩm Kha chưa hiểu anh đang nói gì, vừa định hỏi thì chợt phát hiện Bạch Mộc Trạch đang ngồi trước cửa phòng số 2.Hứa Dạng bịt miệng, trong bụng cực kỳ buồn nôn.
Bạch Mộc Trạch chỉ vào bà cụ nằm trên đống rơm nói: “Trên người bà ta có bảng tên của Người Câm.”“Cảm ơn bà, Hứa Dạng, cậu lấy bát cơm ra đi.”
Thẩm Kha bèn hỏi bà ta: “Bà ơi, có thể cho tôi bảng tên trên người bà không?”Bạch Mộc Trạch không dừng lại lâu mà đi tiếp về phía trước, ở trong phòng số 3 là cụ già khi trước, “Ông, hóa ra ông ở đây.”“Tôi không có lấy không đâu, bà đưa cơm cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ cho bà thêm 1 phần nữa, có được không?”
Bà cụ trông rất yếu, ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái rồi chẳng nói gì.Bà cụ trông rất yếu, ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái rồi chẳng nói gì.“Vậy thì cậu phải nhanh lên, trước khi hết thời gian đếm ngược mà không tìm ra được thì các cậu sẽ còn thảm hơn tôi nữa đấy.”
Thẩm Kha vò đầu: “Thế là sao?”
“Có lẽ là vì chúng ta không phải nhân vật trên bảng tên.”
Bạch Mộc Trạch không dừng lại lâu mà đi tiếp về phía trước, ở trong phòng số 3 là cụ già khi trước, “Ông, hóa ra ông ở đây.”Hứa Dạng nhận được ký ức của Người Câm, đầu đau mà cổ họng cũng đau.
Ông ta tựa vào tường, thấy là anh bèn khàn giọng nói: “Nhóc con, đã tìm thấy đồ cậu cần chưa?”“Vẫn chưa ạ.”
“Vẫn chưa ạ.”May mà Hứa Dạng rụt lại kịp, nếu không chắc đã bị hắn cắn đứt một lớp da rồi.Sau khi trở lại chiều cao bình thường, Dương Manh Manh cảm thấy việc hoạt động dễ dàng hơn rất nhiều, ở khu C có nhiều thông tin về Nhỏ Mù và Người Câm nên Lý Mạn nắm áo Hứa Dạng rồi từ từ đi tới chỗ cần tới.
“Vậy thì cậu phải nhanh lên, trước khi hết thời gian đếm ngược mà không tìm ra được thì các cậu sẽ còn thảm hơn tôi nữa đấy.”Hóa ra là vậy…Loay hoay một hồi, cuối cùng vẫn lấy bảng tên trên người đưa cho Hứa Dạng, “Hừ, đúng là một con bé gian xảo, hừm, thứ các cô cần đây, lấy đi.”
“Ông à, ở đây không phải nhà tù đúng không?”Bà Tần thấy hơi sai sai nhưng cũng thấy cô ta nói rất đúng.Hứa Dạng hào hứng dán bảng tên lên người mình, anh ta cảm thấy chỗ yết hầu của mình cực kỳ đau đớn, vội ôm họng quỳ rạp xuống đất.
“Ha ha ha, khụ khụ, tất nhiên là không rồi, ở đây là địa ngục đấy nhóc à.”
“Ông ơi, ông có biết Hứa Tư Tư ở đâu không?”Ông ta tựa vào tường, thấy là anh bèn khàn giọng nói: “Nhóc con, đã tìm thấy đồ cậu cần chưa?”
Ông ta giơ tay chỉ vào một góc, lúc này Bạch Mộc Trạch mới phát hiện ở chỗ không có ánh sáng có một cô gái đang ngồi.Thằng Thọt tới tìm cô ta, mời cô ta tham gia vào vụ án của con gái mình.
“Hứa Tư Tư?”Người Lùn đưa ra yêu cầu rằng Kẻ Điên phải ngồi tù với quan tòa, ngoài ra phải bồi thương cho cả nhà Thằng Thọt là 2 triệu.
Cô gái ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy nghi ngờ.“Á!” Dương Manh Manh sợ hãi, lấy được bảng tên liền chạy về khu A.Hứa Dạng nhìn một cái, hô lên 2 tiếng.
Cụ già đột nhiên nói: “Con bé này không có lưỡi nên không trả lời cậu được đâu.”
Cô gái hé môi, máu tươi từ trong miệng chảy ra, Thẩm Kha vịn vào tường nôn khan một lúc.Lúc bà ta tới trước mặt Hứa Dạng, cậu ta mới phát hiện trên mặt bà ta có 2 cái bướu lớn trên má, trĩu xuống tới cằm. Vì má không chịu nổi sức nặng của khối u nên lớp da cũng bắt đầu nứt nẻ, lộ ra phần thịt đỏ như máu.
Có vẻ như cụ già biết rất nhiều thông tin, vì thế Bạch Mộc Trạch lại hỏi: “Sao cô ta lại ở đây vậy ạ?”Hứa Dạng tìm được tới bà cụ phòng số 2 theo hướng dẫn của Bạch Mộc Trạch, chưa đợi cậu ta bi bô nói gì, bà cụ đã chủ động bước tới.“Cô muốn lấy cơm của tôi? Không có cửa đâu!” Bà Tần keo kiệt như thế, sao lại dễ dàng để người khác chiếm hời của mình được.
“Haizz, đều là tội nghiệt cả!” Cụ già thở dài, “Con bé này bị giam vào đây vì bạo lực học đường, cậu nói xem nó có đáng thương không chứ? Nhưng người bị nó tung tin đồn lại càng đáng thương hơn, tự sát mất rồi, trong nhà con bé này có tiền nên được người ta bảo lãnh ra ngoài, nhưng nó đã vào nhà tù số 9 rồi thì sao dễ ra ngoài được chứ.”“Ố ộ ố!” (Đáng sợ quá!)
Hóa ra là vậy…Hứa Dạng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Cảm ơn ông nhé, nhớ bảo trọng ạ.”Thấy đồ ăn trong bát, Hứa Dạng lại bắt đầu buồn nôn, đồ cho heo ăn còn ngon hơn thứ này nhiều.
Bạch Mộc Trạch vỗ vai Thẩm Kha, cả hai đi tiếp.
6 phòng giam, mỗi phòng đều có 2 người, họ tìm được bảng tên của Kẻ Điếc, nhưng người đó đã bị biến dạng nên không thể nhìn ra được giới tính.Giọng điệu bà cụ rất xấu xa: “Hừ, chẳng phải trong mấy phòng giam khác có hay sao, các người không có mắt nhìn à!”Cô gái hé môi, máu tươi từ trong miệng chảy ra, Thẩm Kha vịn vào tường nôn khan một lúc.
“Về trước đi, đổi cho những người khác tới.”“Tất nhiên là còn nhớ chứ, Hứa Dạng, đưa bát cơm cho bà ta đi.”“Cảm ơn ông nhé, nhớ bảo trọng ạ.”
2 khu B, C đã điều tra gần hết, ngoài môi trường khiến người ta hơi sợ thì chẳng gặp nguy hiểm gì.***Bà Tần vẫn nhớ những lời vừa nãy cô ta nói nên bèn hỏi: “Cơm cô hứa cho tôi thêm đâu?”
Bạch Mộc Trạch bảo Dương Manh Manh một mình tới khu B lấy bảng tên, Dương Manh Manh khiếp vía: “Tôi đi một mình á?”Thấy họ đứng yên, bà Tần quát: “Còn không mau đi đi!”
“Cứ làm theo lời tôi, không có nguy hiểm được.”
“Được rồi.”Bạch Mộc Trạch vỗ vai Thẩm Kha, cả hai đi tiếp.
Dương Manh Manh nhìn cô gái đó, nói nguyên văn câu mà Bạch Mộc Trạch đã nói với mình: “Người hại cô đã bị cắt lưỡi rồi, cô ta đã phải trả giá đắt cho những sai lầm của mình!”
Cô gái nghe xong thì rất vui, “Ha ha ha ha, quá tốt rồi! Rõ ràng là Hứa Tư Tư hại tôi thành ra thế này, tại sao chỉ một mình tôi bị trừng phạt thôi chứ! Nó đáng đời lắm!”Cô gái ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
“Có thể cho tôi đồ của tôi chưa?”Thế là cô ta nói với Hứa Dạng: “Cậu tới xem bà Tần có đụng vào cơm không, nếu có hô 1 tiếng, nếu không thì hô 2 tiếng.”
Cô gái lấy bảng tên xuống, đứng dậy đi tới trước, “Đưa tay ra đi.”“Ông ơi, ông có biết Hứa Tư Tư ở đâu không?”Hứa Dạng chạy tới đỡ cô ta, “Ô ô, ô ô ô ố?” (Manh Manh, cô không sao chứ?”
Dương Manh Manh mở lòng bàn tay chìa ra trước mặt cô ta. Cô gái túm lấy, hét lên: “Người Lùn, mày rất đáng chết!”Lý Mạn tính toán trong lòng rồi quay đầu lại nói với bà Tần: “Bà à, có thể cho chúng tôi ăn cơm của bà không?”
“Á!” Dương Manh Manh sợ hãi, lấy được bảng tên liền chạy về khu A.
Hứa Dạng chạy tới đỡ cô ta, “Ô ô, ô ô ô ố?” (Manh Manh, cô không sao chứ?”Dương Manh Manh lắc đầu, dán bảng tên lên người mình.
Dương Manh Manh lắc đầu, dán bảng tên lên người mình.Lý Mạn còn đỡ, không nhìn thấy những cảnh này nên tối đa chỉ thấy hơi ồn ào thôi.
Ký ức của Người Lùn hiện lên trong đầu Dương Manh Manh, cô ta đã nhớ ra thân phận của mình, là một luật sư rất nổi tiếng, xác suất thành công của những vụ án cô ta nhận lên tới 99%.
Thằng Thọt tới tìm cô ta, mời cô ta tham gia vào vụ án của con gái mình.Lý Mạn liền hỏi: “Vậy chúng tôi phải tìm nước ở đâu đây?”Dương Manh Manh mở lòng bàn tay chìa ra trước mặt cô ta. Cô gái túm lấy, hét lên: “Người Lùn, mày rất đáng chết!”
Người Lùn đưa ra yêu cầu rằng Kẻ Điên phải ngồi tù với quan tòa, ngoài ra phải bồi thương cho cả nhà Thằng Thọt là 2 triệu.
“2 triệu ư? Nhưng trong ký ức của Thằng Thọt chỉ có 1 triệu thôi mà?” Thẩm Kha nghi hoặc.Hoàn cảnh ở đây kém hơn khu B rất nhiều, không có cửa sổ, đến cả giường cũng chẳng có, tội phạm phải nằm trên đống rơm để ngủ. Chỗ gần cửa phòng giam có đặt 2 cái chậu, 1 đựng đồ ăn, một đựng nước.
Dương Manh Manh nói: “1 triệu còn lại là phí luật sư mà Người Lùn đòi.”Hôm quan tòa phán quyết, Người Lùn mất tích, lúc cô ta tỉnh dậy đã thấy mình bị nhốt trong nhà tù số 9.
Vì số tiền đó, Người Lùn tìm tới Kẻ Điên và Nhỏ Mù để làm nhân chứng, chỉ điểm Kẻ Điên đã từng có mâu thuẫn với nạn nhân trong trường, thậm chí còn ngụy tạo ghi âm để định tội Kẻ Điên.Lý Mạn khẽ nói với Hứa Dạng: “Người này tên là bà Tần, hẳn là bình thường thích tham vặt, tham nhiều quá sẽ có chuyện.”
Hôm quan tòa phán quyết, Người Lùn mất tích, lúc cô ta tỉnh dậy đã thấy mình bị nhốt trong nhà tù số 9.Cụ ông ở phòng số 3 mỉa: “Bà Tần, bà còn dám tham vặt ở đây cơ à, không sợ trên người cũng nổi đầy bướu hay sao?”
“Pháp luật công bằng nhưng cô lại xử lý vụ án vì tiền bạc, thậm chí còn ngụy tạo bằng chứng, đây là một sự xúc phạm cho nghề luật sư!”Có vẻ như cụ già biết rất nhiều thông tin, vì thế Bạch Mộc Trạch lại hỏi: “Sao cô ta lại ở đây vậy ạ?”
Đó là lần cuối cùng Người Lùn nhìn thấy Kẻ Điên.Các tù nhân phản ứng dữ dội hơn mấy lần trước, tất cả đều gào thét, đập lan can ầm ĩ.
***Cụ già đột nhiên nói: “Con bé này không có lưỡi nên không trả lời cậu được đâu.”
Sau khi trở lại chiều cao bình thường, Dương Manh Manh cảm thấy việc hoạt động dễ dàng hơn rất nhiều, ở khu C có nhiều thông tin về Nhỏ Mù và Người Câm nên Lý Mạn nắm áo Hứa Dạng rồi từ từ đi tới chỗ cần tới.
Các tù nhân phản ứng dữ dội hơn mấy lần trước, tất cả đều gào thét, đập lan can ầm ĩ.Hứa Dạng cầm chậu, hơi lúng túng.“Hứa Tư Tư?”
Lý Mạn còn đỡ, không nhìn thấy những cảnh này nên tối đa chỉ thấy hơi ồn ào thôi.
Còn Hứa Dạng thì khác, cậu ta suýt chút đã áp người vào tường, dùng tốc độ như sên bò để đi dọc theo bức tường. Lý Mạn đi theo sau cậu ta được vài bước, chợt ngừng lại, thực sự không nhịn nổi nữa: “Hứa Dạng à, có thể đi nhanh tí được không?”“2 triệu ư? Nhưng trong ký ức của Thằng Thọt chỉ có 1 triệu thôi mà?” Thẩm Kha nghi hoặc.
“Ô ỗ ố ồ, ô ố ộ ố!” (Tôi cũng muốn mà, nhưng đáng sợ quá!”“Ông à, ở đây không phải nhà tù đúng không?”
Lý Mạn bất lực, chỉ có thể dùng sức đẩy cậu ta một cái, cả hai đi từ khu B tới khu C ít nhất cũng mất nửa tiếng.
Hứa Dạng tìm được tới bà cụ phòng số 2 theo hướng dẫn của Bạch Mộc Trạch, chưa đợi cậu ta bi bô nói gì, bà cụ đã chủ động bước tới.
Lúc bà ta tới trước mặt Hứa Dạng, cậu ta mới phát hiện trên mặt bà ta có 2 cái bướu lớn trên má, trĩu xuống tới cằm. Vì má không chịu nổi sức nặng của khối u nên lớp da cũng bắt đầu nứt nẻ, lộ ra phần thịt đỏ như máu.
Hứa Dạng bịt miệng, trong bụng cực kỳ buồn nôn.
Bà cụ đưa cái chậu sắt trong tay cho cậu ta, “Lão khát nước quá, cậu đi múc đầy chậu này cho tôi đi.”Đó là lần cuối cùng Người Lùn nhìn thấy Kẻ Điên.
Hứa Dạng cầm chậu, hơi lúng túng.“Cứ làm theo lời tôi, không có nguy hiểm được.”“Pháp luật công bằng nhưng cô lại xử lý vụ án vì tiền bạc, thậm chí còn ngụy tạo bằng chứng, đây là một sự xúc phạm cho nghề luật sư!”
Lý Mạn liền hỏi: “Vậy chúng tôi phải tìm nước ở đâu đây?”Ánh sáng trong khu C càng mờ hơn, trong mỗi phòng giam đều có ánh sáng màu đỏ chiếu vào, sự quỷ dị được lộ rõ ra.
Giọng điệu bà cụ rất xấu xa: “Hừ, chẳng phải trong mấy phòng giam khác có hay sao, các người không có mắt nhìn à!”Lý Mạn nói thêm: “Anh dùng cơm đổi nước với họ đi, nhớ kỹ, mỗi người chỉ đổi một ít thôi, đừng có cho nhiều.”
Cụ ông ở phòng số 3 mỉa: “Bà Tần, bà còn dám tham vặt ở đây cơ à, không sợ trên người cũng nổi đầy bướu hay sao?”
Bà Tần không thèm quan tâm: “Tôi đã từng tuổi này rồi mà còn sợ gì nữa, cùng lắm thì chết thôi, ông tự lo cho bản thân mình trước đi.”Lý Mạn bất lực, chỉ có thể dùng sức đẩy cậu ta một cái, cả hai đi từ khu B tới khu C ít nhất cũng mất nửa tiếng.Hứa Dạng thấy người trong phòng số 1 không có tay nên nghĩ lấy từ chỗ hắn trước. Cậu ta ngồi xuống, nhích tới gần phòng giam, định nhân lúc người đàn ông này không để ý sẽ lấy chậu nước đi, nhưng người đàn ông không có tay mà lại cực kỳ linh hoạt, Hứa Dạng vừa vươn tay ra thì hắn đã xông tới, há miệng cắn cậu ta.
Lý Mạn khẽ nói với Hứa Dạng: “Người này tên là bà Tần, hẳn là bình thường thích tham vặt, tham nhiều quá sẽ có chuyện.”
Hứa Dạng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thấy họ đứng yên, bà Tần quát: “Còn không mau đi đi!”
Hứa Dạng lập tức bưng chậu sắt đi.Trong một vài góc phòng còn có một người đàn ông không có chân nằm, Thẩm Kha thấy thế rất khó chịu, “Nhà tù này không bình thường chút nào.”Bạch Mộc Trạch chỉ vào bà cụ nằm trên đống rơm nói: “Trên người bà ta có bảng tên của Người Câm.”
Ý của bà Tần là họ phải lấy nước ở các phòng giam khác, nhưng trong tù mà, thức ăn nước uống đều như mạng sống của họ, ai mà cam tâm đưa nguồn nước quý báu của mình cho người khác chứ?
Hứa Dạng thấy người trong phòng số 1 không có tay nên nghĩ lấy từ chỗ hắn trước. Cậu ta ngồi xuống, nhích tới gần phòng giam, định nhân lúc người đàn ông này không để ý sẽ lấy chậu nước đi, nhưng người đàn ông không có tay mà lại cực kỳ linh hoạt, Hứa Dạng vừa vươn tay ra thì hắn đã xông tới, há miệng cắn cậu ta.
May mà Hứa Dạng rụt lại kịp, nếu không chắc đã bị hắn cắn đứt một lớp da rồi.
“Ố ộ ố!” (Đáng sợ quá!)
Lý Mạn nghe tiếng kêu của cậu ta, thầm nghĩ cướp không ổn, phải tìm cách khác thôi.
Thế là cô ta nói với Hứa Dạng: “Cậu tới xem bà Tần có đụng vào cơm không, nếu có hô 1 tiếng, nếu không thì hô 2 tiếng.”
Hứa Dạng nhìn một cái, hô lên 2 tiếng.
Lý Mạn tính toán trong lòng rồi quay đầu lại nói với bà Tần: “Bà à, có thể cho chúng tôi ăn cơm của bà không?”2 khu B, C đã điều tra gần hết, ngoài môi trường khiến người ta hơi sợ thì chẳng gặp nguy hiểm gì.
“Cô muốn lấy cơm của tôi? Không có cửa đâu!” Bà Tần keo kiệt như thế, sao lại dễ dàng để người khác chiếm hời của mình được.
“Tôi không có lấy không đâu, bà đưa cơm cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ cho bà thêm 1 phần nữa, có được không?”“Có thể cho tôi đồ của tôi chưa?”
“Thật à?”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi cần đồ trong tay bà mà, tất nhiên sẽ không lừa bà rồi.”“Về trước đi, đổi cho những người khác tới.”Cứ thế, chậu sắt đã đầy nước.
Bà Tần thầm nghĩ, thế cũng tốt, bèn đá bát cơm ra ngoài: “Lấy đi.”Dương Manh Manh nói: “1 triệu còn lại là phí luật sư mà Người Lùn đòi.”
“Cảm ơn bà, Hứa Dạng, cậu lấy bát cơm ra đi.”Bà cụ đưa cái chậu sắt trong tay cho cậu ta, “Lão khát nước quá, cậu đi múc đầy chậu này cho tôi đi.”
Thấy đồ ăn trong bát, Hứa Dạng lại bắt đầu buồn nôn, đồ cho heo ăn còn ngon hơn thứ này nhiều.
Lý Mạn nói thêm: “Anh dùng cơm đổi nước với họ đi, nhớ kỹ, mỗi người chỉ đổi một ít thôi, đừng có cho nhiều.”“Cậu nhìn kỹ lại đi, tội phạm bị giam ở đây bị tàn tật nặng hơn nhiều.”
Hứa Dạng nghe lời Lý Mạn, lấy cơm của bà Tần đổi nước với những tù nhân khác, tội phạm cực đói thấy được thêm đồ ăn đều rất vui vẻ giao dịch.
Cứ thế, chậu sắt đã đầy nước.
Hứa Dạng đưa nước cho bà Tần, bà Tần tham lam uống lấy uống để, “Ừm, uống ngon lắm.”“Giờ xem ra đãi ngộ khu A vẫn là tốt nhất.” Thẩm Kha nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi nói.
Lý Mạn nói: “Đã đưa nước cho bà rồi, có thể đưa bảng tên cho chúng tôi chưa?”
Bà Tần vẫn nhớ những lời vừa nãy cô ta nói nên bèn hỏi: “Cơm cô hứa cho tôi thêm đâu?”
“Tất nhiên là còn nhớ chứ, Hứa Dạng, đưa bát cơm cho bà ta đi.”
Bà Tần thấy cơm trong chén chỉ còn một ít bèn rất tức giận: “Cô lừa tôi!”
Lý Mạn cười khẽ: “Sao lại thế được, bà à, bà nghĩ thử đi, nãy bà đưa cơm cho chúng tôi, vậy có phải là bà đã không có cơm để ăn rồi không? Giờ tôi đưa bát cơm này cho bà, thế chẳng phải là bà lại được thêm 1 phần rồi sao?”
Bà Tần thấy hơi sai sai nhưng cũng thấy cô ta nói rất đúng.
Loay hoay một hồi, cuối cùng vẫn lấy bảng tên trên người đưa cho Hứa Dạng, “Hừ, đúng là một con bé gian xảo, hừm, thứ các cô cần đây, lấy đi.”
Hứa Dạng hào hứng dán bảng tên lên người mình, anh ta cảm thấy chỗ yết hầu của mình cực kỳ đau đớn, vội ôm họng quỳ rạp xuống đất.
Bà Tần cười quỷ dị: “Người Câm à, mày đáng chết lắm!”
Hứa Dạng nhận được ký ức của Người Câm, đầu đau mà cổ họng cũng đau.