Nhớ tới những căn phòng mở cửa kia, Bạch Mộc Trạch nói: “Hẳn là những thứ này phải ở trong mấy căn phòng vừa nãy thôi.”Nói xong cô ta bèn đứng sang bên cạnh, nhường chỗ cho người khác đi vào.Mọi người xuống lầu chỗ Nguyễn Kiều biến mất, hóa ra cạnh phòng khách có một cánh cửa ngầm, đẩy ra là một cầu thang rất dài, bên trong rất tối, không nhìn thấy rõ đường đi mà chỉ có thể cẩn thận mò mẫm đi.Bạch Mộc Trạch đưa quyển sổ cho họ xem: “Trong sổ ghi chép của Tôn Thư có viết ông cụ Tôn sẽ đưa Nguyễn Kiều xuống tầng hầm để phạt, vì thế chỗ hiện tại chúng ta cần đi là tầng hầm.”
Mạc Hoài Nam nói: “Vậy chúng ta nhanh đi đi.”
Càng kéo dài thì họ sẽ càng nguy hiểm.“Tất nhiên sẽ không rồi, chúng ta còn phải cùng nhau đi ra ngoài, vẫn còn tương lai tốt đẹp mà.”
Đầu tiên là phòng điêu khắc con rối ở giữa, Thẩm Thanh Vũ không dám vào trong nữa: “Tôi nhắc nhở mấy người trước nhé, đừng có đụng vào mũ của con rối, nếu không chúng sẽ đánh người đấy.”Cuối cùng là những gì Tôn Thư viết cho Nguyễn Kiều:“A Nam, có lẽ giữa chúng ta có vài hiểu lầm, tôi biết là có thể vì quan hệ giữa tôi và Tiểu Vũ, nhưng A Nam, anh biết không, trong mật thất này có thêm 1 đồng đội sẽ lợi hơn là có thêm 1 kẻ thù đấy.”
Nói xong cô ta bèn đứng sang bên cạnh, nhường chỗ cho người khác đi vào.Mạc Hoài Nam nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn chọn ở lại: “Cô là con gái, có người ở bên cạnh vẫn ổn hơn, giáo sư Bạch yên tâm, ở đây có tôi rồi.”Câu nói này của Bạch Mộc Trạch khiến những người còn lại có hơi mất bình tĩnh.
“Hay là để tôi vào trước xem sao.” Dứt lời, Mạc Hoài Nam liền đi vào trong.Bạch Mộc Trạch muốn tới phòng này là vì quyển sổ kia của Tôn Thư, khóa bên trên vẫn chưa mở ra được.
Bạch Mộc Trạch theo sát anh ta, phòng điêu khắc này không rộng lắm, có 1 cái tủ trên tường để trưng bày những con rối đã khắc, trên cái bàn ở giữa phòng bày biện đầy dụng cụ và một ít gỗ.Vị trí tầng hầm hiện tại vẫn là ẩn số, nhưng chắc chắn là phải đi xuống tầng 1.Nghe anh ta nói thế, Mạc Hoài Nam lại càng khinh bỉ, “Tôi không có hứng thú về chuyện của anh và cô ta, nhưng anh làm ơn ra ngoài nói rõ ràng với Thư Nguyệt đi, đừng để cô ấy uổng phí tình cảm nữa.”
Anh nhìn thấy một tờ giấy được để ở dưới cái đục, là bản vẽ khắc phù hiệu ngôi sao 6 cánh, “Xem ra là chúng ta phải tự làm rồi.”“Tôi không sao, ừm… đúng là hơi đau thật.”Mạc Hoài Nam mỉa mai: “Không phải ai cũng giống anh, lấy tình cảm ra làm trò đùa đâu.”
Mạc Hoài Nam ngượng ngùng nói: “Dùng sức thì tôi làm được, nhưng mấy công việc tỉ mỉ thế này e là không rồi.”***Thẩm Thanh Vũ ôm eo anh ta, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần anh không phản bội em thôi.”Cô ta ngồi xuống ghế, bắt đầu đẽo gỗ trên bàn theo bản vẽ.
Tang Cách lại rất hứng thú: “Để tôi.”Tang Cách nghe vậy liền phân tâm, cây đục đâm vào tay cứa ra một vết rách, Mạc Hoài Nam hoảng hốt, vô thức đi vòng vòng trong phòng, anh ta thấy quần áo mặc trên người con rối bèn thuận tay xé ra một mảnh nhỏ rồi băng lại cho Tang Cách.
Cô ta ngồi xuống ghế, bắt đầu đẽo gỗ trên bàn theo bản vẽ.Tang Cách không ngẩng đầu mà chỉ nói: “2 người đi đi, tôi ở một mình được rồi.”
Kỳ Việt thấy ở đây không còn manh mối gì có ích nữa bèn nói: “Để tôi tới phòng khác xem thử.” Anh ta còn gọi cả Mạc Hoài Nam: “A Nam, ở đây có anh Bạch và Tang Cách là được rồi, nhiều người cũng vô dụng, hay là anh đi với tôi đi.”Mạc Hoài Nam ngượng ngùng nói: “Dùng sức thì tôi làm được, nhưng mấy công việc tỉ mỉ thế này e là không rồi.”
Mạc Hoài Nam vô thức nhìn Bạch Mộc Trạch, anh gật đầu, “Anh đi đi, ở đây có chúng tôi là được rồi.”Mở xem quyển sổ của Tôn Thư, Tang Cách cực kỳ tức thay cho Nguyễn Kiều, “Ông cụ Tôn đang nhận cháu nuôi đấy à, rõ ràng là tìm một nơi để trút giận mà, cháu của mình thì là bé cưng không nỡ đánh mắng, sau đó thì trút hết lên đầu Nguyễn Kiều.”Thẩm Thanh Vũ không tin: “Con rối biết chuyển động kia à? Sao có thể được.”
Kỳ Việt, Mạc Hoài Nam và Thẩm Thanh Vũ đi tới căn phòng thứ 2, là phòng piano.Mạc Hoài Nam nói: “Vậy chúng ta nhanh đi đi.”
“Tiểu Vũ, nếu em sợ thì đứng ngoài cửa đi.” Kỳ Việt cúi người, thì thầm bên tai cô ta: “Trông chừng giúp anh, đừng để người khác đi vào.”Nhưng ham muốn khống chế của ông cụ Tôn không hề giảm bớt chút nào, Nguyễn Kiều không muốn Tôn Thư không vui nên bèn dẫn anh trốn học ra ngoài chơi, nhưng sau khi bị ông cụ Tôn phát hiện, Nguyễn Kiều sẽ bị giam ở dưới tầng hầm, hôm sau ra ngoài trên người toàn là vết thương do bị roi đánh.Mạc Hoài Nam hỏi: “Có chuyện gì?”“Anh cứ nói thêm 1 đồng đội đỡ hơn là thêm 1 kẻ địch mà, sao cũng chính anh cứ nghĩ người ta trở thành kẻ địch vậy, giáo sư Bạch không hề xấu xa như anh nói, trái lại là anh đấy Kỳ Việt, đừng có suy bụng ta ra bụng người.”
Thẩm Thanh Vũ gật đầu: “Ừm, em biết rồi.”“Giáo sư Bạch!”
Mạc Hoài Nam vẫn không biết mưu đồ của Kỳ Việt mà chỉ một lòng muốn tìm manh mối, phù hiệu trong phòng piano rất dễ tìm, treo ngay trên cổ 2 con rối gỗ.Đây là lần đầu tiên có người hỏi cô ta rằng có đau không?
Con rối vẫn đang đánh bản Für Elise, ngay cả khi Mạc Hoài Nam lấy phù hiệu trên cổ chúng cũng không hề phát hiện ra, “Lấy được rồi, đi thôi.”Thấy Mạc Hoài Nam như thế, Tang Cách có hơi cảm động.
“A Nam, đợi đã.” Kỳ Việt gọi anh ta lại.Phù hiệu ngôi sao 6 cánh treo ở trước cổ con rối rất dễ lấy, anh cất đi rồi lục trên giường, tìm thấy một chìa khóa nhỏ dưới gối, có thể mở được khóa trên quyển sổ nhật ký.“Ừm, còn thiếu 3 cái nữa, anh ở đây với Tang Cách đi, để tôi tới phòng khác.”“Không đâu A Nam à, tâm tư Bạch Mộc Trạch thâm sâu, đừng nói là anh, ngay cả tôi cũng không phải đối thủ của anh ta.”
Mạc Hoài Nam hỏi: “Có chuyện gì?”Hóa ra là vì Tần Thư Nguyệt, Kỳ Việt thở dài rồi nói tiếp: “Tôi luôn xem Thư Nguyệt như em gái để đối đãi, vì thế quan tâm cô ấy nhiều hơn bình thường, không ngờ cô ấy lại nảy sinh tình cảm khác với tôi, A Nam yên tâm, đợi tôi ra ngoài rồi sẽ giải thích đàng hoàng với cô ấy, nếu anh thích cô ấy thì có thể lợi dụng lúc này để an ủi Thư Nguyệt, biết lâu lúc này cô ấy lại thích ở bên cạnh anh thì sao.”
“A Nam, có lẽ giữa chúng ta có vài hiểu lầm, tôi biết là có thể vì quan hệ giữa tôi và Tiểu Vũ, nhưng A Nam, anh biết không, trong mật thất này có thêm 1 đồng đội sẽ lợi hơn là có thêm 1 kẻ thù đấy.”Càng kéo dài thì họ sẽ càng nguy hiểm.
Nghe anh ta nói thế, Mạc Hoài Nam lại càng khinh bỉ, “Tôi không có hứng thú về chuyện của anh và cô ta, nhưng anh làm ơn ra ngoài nói rõ ràng với Thư Nguyệt đi, đừng để cô ấy uổng phí tình cảm nữa.”Bạch Mộc Trạch theo sát anh ta, phòng điêu khắc này không rộng lắm, có 1 cái tủ trên tường để trưng bày những con rối đã khắc, trên cái bàn ở giữa phòng bày biện đầy dụng cụ và một ít gỗ.
Hóa ra là vì Tần Thư Nguyệt, Kỳ Việt thở dài rồi nói tiếp: “Tôi luôn xem Thư Nguyệt như em gái để đối đãi, vì thế quan tâm cô ấy nhiều hơn bình thường, không ngờ cô ấy lại nảy sinh tình cảm khác với tôi, A Nam yên tâm, đợi tôi ra ngoài rồi sẽ giải thích đàng hoàng với cô ấy, nếu anh thích cô ấy thì có thể lợi dụng lúc này để an ủi Thư Nguyệt, biết lâu lúc này cô ấy lại thích ở bên cạnh anh thì sao.”“Cô ngồi nghỉ đi, còn lại để tôi làm cho.” Mạc Hoài Nam nghiêm túc cầm cây đục lên.
Mạc Hoài Nam mỉa mai: “Không phải ai cũng giống anh, lấy tình cảm ra làm trò đùa đâu.”A Kiều, giờ anh thật sự không chịu nổi nữa rồi, với gia thế của nhà họ Tôn, dù chúng ta có chạy trốn thì cũng sẽ nhanh chóng bị bắt về thôi, anh không muốn em lại bị tổn thương vì anh nữa, bởi vậy anh chọn cách này để theo đuổi tự do, A Kiều, cuộc sống không có anh, em sẽ vui vẻ hơn đúng không?Lúc Bạch Mộc Trạch ra khỏi cửa đã đụng phải Kỳ Việt, anh ta nói: “Chúng tôi đã tới phòng kho rồi, không có gì hết, còn lại 2 căn phòng, mỗi người tìm 1 phòng đi.”
“Được rồi, A Nam, chuyện của chúng ta dừng ở đây, nhưng tôi thật sự muốn nói cho anh biết là Bạch Mộc Trạch không hề đáng tin như anh nghĩ đâu, ở màn này rõ ràng thân phận của anh ta rất khả nghi, không giải thích với tôi thì thôi, nhưng anh thân với anh ta như thế, sao anh ta không kể cho anh nghe chứ? A Nam, anh đừng để bị anh ta lợi dụng đấy.”“Hay là để tôi vào trước xem sao.” Dứt lời, Mạc Hoài Nam liền đi vào trong.“Được.”
“Tôi biết rõ giáo sư Bạch là người như thế nào.”
“Không đâu A Nam à, tâm tư Bạch Mộc Trạch thâm sâu, đừng nói là anh, ngay cả tôi cũng không phải đối thủ của anh ta.”Nhớ tới những căn phòng mở cửa kia, Bạch Mộc Trạch nói: “Hẳn là những thứ này phải ở trong mấy căn phòng vừa nãy thôi.”“Điều kiện ở đây kém quá, chỉ có thể cầm máu trước thế này thôi, có đau không?”Từng trang sau đó, từng ngày tẻ nhạt của Tôn Thư cứ thế mà trôi qua.
“Anh cứ nói thêm 1 đồng đội đỡ hơn là thêm 1 kẻ địch mà, sao cũng chính anh cứ nghĩ người ta trở thành kẻ địch vậy, giáo sư Bạch không hề xấu xa như anh nói, trái lại là anh đấy Kỳ Việt, đừng có suy bụng ta ra bụng người.”Kỳ Việt thấy ở đây không còn manh mối gì có ích nữa bèn nói: “Để tôi tới phòng khác xem thử.” Anh ta còn gọi cả Mạc Hoài Nam: “A Nam, ở đây có anh Bạch và Tang Cách là được rồi, nhiều người cũng vô dụng, hay là anh đi với tôi đi.”
Mạc Hoài Nam cầm phù hiệu tới phòng điêu khắc, Thẩm Thanh Vũ đi theo vào hỏi, “A Việt, 2 người cãi nhau à?”
Kỳ Việt thả nắm đấm ra, lạnh giọng nói: “Không có.”Năm 8 tuổi, ông cụ Tôn nhận một đứa trẻ từ trong cô nhi viện về, là Nguyễn Kiều, cô đã làm bạn với Tôn Thư trong thời gian cô đơn nhất, tính cách của Tôn Thư cũng ngày càng tươi sáng hơn.Mạc Hoài Nam vẫn không biết mưu đồ của Kỳ Việt mà chỉ một lòng muốn tìm manh mối, phù hiệu trong phòng piano rất dễ tìm, treo ngay trên cổ 2 con rối gỗ.
“Bạch Mộc Trạch đó rất giỏi lừa gạt mọi người, nhưng yên tâm đi, dù bạn bè anh đều phản bội anh thì em cũng không đâu.”“Trong mật thất này, Nguyễn Kiều là NPC quan trọng, cô ấy cũng là con rối, vì thế rất có khả năng phù hiệu ở trên người cô ấy.”Tôn Thư không dám cãi lại ông cụ Tôn, ông cụ Tôn cũng nhìn ra vị trí của Nguyễn Kiều trong lòng anh nên bèn nói: “Tiểu Thư à, nếu con không muốn Nguyễn Kiều bị phạt vì mình thì phải nghe lời của ông nội.”
Kỳ Việt mỉm cười, vuốt tóc cô ta: “Ừm, vẫn là Tiểu Vũ tốt nhất.”Mà giờ Kỳ Việt lại càng thêm chắc chắn chuyện ông cụ Tôn cho họ tới là có mục đích: “Quả nhiên là Tôn Thư đã chết, ông cụ Tôn tìm chúng tôi tới là để cứu anh sống lại.”
Thẩm Thanh Vũ ôm eo anh ta, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần anh không phản bội em thôi.”“Giờ chúng ta đã tìm được 3 cái rồi.” Anh ta để phù hiệu lên bàn.“Tiểu Vũ, nếu em sợ thì đứng ngoài cửa đi.” Kỳ Việt cúi người, thì thầm bên tai cô ta: “Trông chừng giúp anh, đừng để người khác đi vào.”
“Tất nhiên sẽ không rồi, chúng ta còn phải cùng nhau đi ra ngoài, vẫn còn tương lai tốt đẹp mà.”Mạc Hoài Nam vô thức nhìn Bạch Mộc Trạch, anh gật đầu, “Anh đi đi, ở đây có chúng tôi là được rồi.”“Còn thiếu 1 miếng nữa, từ manh mối thì hẳn những miếng phù hiệu này đều được đeo trên người con rối, ở phòng kho không có con rối nên không có phù hiệu tương ứng, vậy miếng cuối cùng ở đâu được đây?” Kỳ Việt suy nghĩ.
***Những con chữ tới đây là hết, vết máu đỏ ở mép trang giấy trắng đã nói cho Bạch Mộc Trạch biết rằng Tôn Thư thực sự đã chết rồi.
Mạc Hoài Nam cầm 2 cái phù hiệu về, Tang Cách vẫn đang vụng về dùng cái đục nhỏ để khắc hoa văn.
“Giờ chúng ta đã tìm được 3 cái rồi.” Anh ta để phù hiệu lên bàn.Ngoài 5 con rối quái dị trong phòng triển lãm ra, trên mặt đất còn có 1 cái đĩa hình ngôi sao 6 cánh. 6 góc trên cái đĩa đều rỗng, phải tìm thứ gì đó khớp với khuôn tròn.
“Ừm, còn thiếu 3 cái nữa, anh ở đây với Tang Cách đi, để tôi tới phòng khác.”
Tang Cách không ngẩng đầu mà chỉ nói: “2 người đi đi, tôi ở một mình được rồi.”“Được, vậy chúng tôi sẽ tới phòng còn lại.”Kỳ Việt thả nắm đấm ra, lạnh giọng nói: “Không có.”
Mạc Hoài Nam nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn chọn ở lại: “Cô là con gái, có người ở bên cạnh vẫn ổn hơn, giáo sư Bạch yên tâm, ở đây có tôi rồi.”Anh nhìn thấy một tờ giấy được để ở dưới cái đục, là bản vẽ khắc phù hiệu ngôi sao 6 cánh, “Xem ra là chúng ta phải tự làm rồi.”
Tang Cách nghe vậy liền phân tâm, cây đục đâm vào tay cứa ra một vết rách, Mạc Hoài Nam hoảng hốt, vô thức đi vòng vòng trong phòng, anh ta thấy quần áo mặc trên người con rối bèn thuận tay xé ra một mảnh nhỏ rồi băng lại cho Tang Cách.Tang Cách lại rất hứng thú: “Để tôi.”
“Điều kiện ở đây kém quá, chỉ có thể cầm máu trước thế này thôi, có đau không?”“A Nam, đợi đã.” Kỳ Việt gọi anh ta lại.
Đây là lần đầu tiên có người hỏi cô ta rằng có đau không?
Từ nhỏ tính tình của Tang Cách là thế, nói trắng ra là như con trai, tất cả mọi người đều xem cô ta như anh em, dù có đập đầu cũng cười ha hả rồi bảo: “Tang Cách, mày ngốc quá, đừng có giả vờ.”
Đúng thế, hễ cô ta khóc lên sẽ bị nói là giả vờ, những bé gái khác thì không như thế, chắc chắn sẽ có người an ủi chúng.
Thấy Mạc Hoài Nam như thế, Tang Cách có hơi cảm động.
“Tôi không sao, ừm… đúng là hơi đau thật.”
“Cô ngồi nghỉ đi, còn lại để tôi làm cho.” Mạc Hoài Nam nghiêm túc cầm cây đục lên.
Tang Cách đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn anh ta.“Ở chỗ Nguyễn Kiều.”
Lúc Bạch Mộc Trạch ra khỏi cửa đã đụng phải Kỳ Việt, anh ta nói: “Chúng tôi đã tới phòng kho rồi, không có gì hết, còn lại 2 căn phòng, mỗi người tìm 1 phòng đi.”
“Được.”“Giờ nói những chuyện này không có ý nghĩa gì nữa, ông ta muốn Tôn Thư sống lại, tôi chỉ là người đóng vai anh ta, mục đích của tôi cũng giống các người, đều là muốn chạy trốn khỏi mật thất.” Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp lại.Phần trước nhật ký ghi chép câu chuyện của Tôn Thư, đúng như anh nghĩ, từ khi bắt đầu có ký ức, anh gần như là một con rối bị ông cụ Tôn nắm trong tay, từ đó có thể thấy được Tôn Thư không hề thích cuộc sống này, thậm chí là cực kỳ kháng cự.
“Vậy anh Bạch chọn trước đi.”
Bạch Mộc Trạch cũng không khách sáo với anh ta, “Tôi tới phòng ngủ của Nguyễn Kiều.”
“Được, vậy chúng tôi sẽ tới phòng còn lại.”Đúng thế, hễ cô ta khóc lên sẽ bị nói là giả vờ, những bé gái khác thì không như thế, chắc chắn sẽ có người an ủi chúng.
Bạch Mộc Trạch muốn tới phòng này là vì quyển sổ kia của Tôn Thư, khóa bên trên vẫn chưa mở ra được.
Phù hiệu ngôi sao 6 cánh treo ở trước cổ con rối rất dễ lấy, anh cất đi rồi lục trên giường, tìm thấy một chìa khóa nhỏ dưới gối, có thể mở được khóa trên quyển sổ nhật ký.Thẩm Thanh Vũ gật đầu: “Ừm, em biết rồi.”
Phần trước nhật ký ghi chép câu chuyện của Tôn Thư, đúng như anh nghĩ, từ khi bắt đầu có ký ức, anh gần như là một con rối bị ông cụ Tôn nắm trong tay, từ đó có thể thấy được Tôn Thư không hề thích cuộc sống này, thậm chí là cực kỳ kháng cự.
Năm 8 tuổi, ông cụ Tôn nhận một đứa trẻ từ trong cô nhi viện về, là Nguyễn Kiều, cô đã làm bạn với Tôn Thư trong thời gian cô đơn nhất, tính cách của Tôn Thư cũng ngày càng tươi sáng hơn.
Nhưng ham muốn khống chế của ông cụ Tôn không hề giảm bớt chút nào, Nguyễn Kiều không muốn Tôn Thư không vui nên bèn dẫn anh trốn học ra ngoài chơi, nhưng sau khi bị ông cụ Tôn phát hiện, Nguyễn Kiều sẽ bị giam ở dưới tầng hầm, hôm sau ra ngoài trên người toàn là vết thương do bị roi đánh.“Tôi biết rõ giáo sư Bạch là người như thế nào.”
Tôn Thư không dám cãi lại ông cụ Tôn, ông cụ Tôn cũng nhìn ra vị trí của Nguyễn Kiều trong lòng anh nên bèn nói: “Tiểu Thư à, nếu con không muốn Nguyễn Kiều bị phạt vì mình thì phải nghe lời của ông nội.”
Từng trang sau đó, từng ngày tẻ nhạt của Tôn Thư cứ thế mà trôi qua.
Cuối cùng là những gì Tôn Thư viết cho Nguyễn Kiều:
A Kiều, giờ anh thật sự không chịu nổi nữa rồi, với gia thế của nhà họ Tôn, dù chúng ta có chạy trốn thì cũng sẽ nhanh chóng bị bắt về thôi, anh không muốn em lại bị tổn thương vì anh nữa, bởi vậy anh chọn cách này để theo đuổi tự do, A Kiều, cuộc sống không có anh, em sẽ vui vẻ hơn đúng không?Bạch Mộc Trạch cũng không khách sáo với anh ta, “Tôi tới phòng ngủ của Nguyễn Kiều.”
Những con chữ tới đây là hết, vết máu đỏ ở mép trang giấy trắng đã nói cho Bạch Mộc Trạch biết rằng Tôn Thư thực sự đã chết rồi.
Nhưng kỳ lạ là manh mối đã rất đầy đủ nhưng anh vẫn không có ký ức gì liên quan tới Tôn Thư, lẽ nào anh không phải Tôn Thư? Hay nói cách khác là vì anh không phải con người nên mới không có ký ức?Tang Cách đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn anh ta.
“Giáo sư Bạch!”“Bạch Mộc Trạch đó rất giỏi lừa gạt mọi người, nhưng yên tâm đi, dù bạn bè anh đều phản bội anh thì em cũng không đâu.”
Tiếng gọi của Mạc Hoài Nam đã làm gián đoạn suy nghĩ của anh, Kỳ Việt đã lấy được phù hiệu thứ 4, Mạc Hoài Nam cũng đã khắc xong miếng thứ 3, cộng thêm miếng trong tay anh nữa là 5 miếng rồi.
“Còn thiếu 1 miếng nữa, từ manh mối thì hẳn những miếng phù hiệu này đều được đeo trên người con rối, ở phòng kho không có con rối nên không có phù hiệu tương ứng, vậy miếng cuối cùng ở đâu được đây?” Kỳ Việt suy nghĩ.
“Ở chỗ Nguyễn Kiều.”
Câu nói này của Bạch Mộc Trạch khiến những người còn lại có hơi mất bình tĩnh.
Thẩm Thanh Vũ không tin: “Con rối biết chuyển động kia à? Sao có thể được.”Nhưng kỳ lạ là manh mối đã rất đầy đủ nhưng anh vẫn không có ký ức gì liên quan tới Tôn Thư, lẽ nào anh không phải Tôn Thư? Hay nói cách khác là vì anh không phải con người nên mới không có ký ức?
“Trong mật thất này, Nguyễn Kiều là NPC quan trọng, cô ấy cũng là con rối, vì thế rất có khả năng phù hiệu ở trên người cô ấy.”
Tang Cách khoanh tay chỉ: “Nhưng chẳng phải Nguyễn Kiều đã bị quản gia đưa đi rồi sao? Giờ sao chúng ta tìm nó được chứ?”
Bạch Mộc Trạch đưa quyển sổ cho họ xem: “Trong sổ ghi chép của Tôn Thư có viết ông cụ Tôn sẽ đưa Nguyễn Kiều xuống tầng hầm để phạt, vì thế chỗ hiện tại chúng ta cần đi là tầng hầm.”
Mở xem quyển sổ của Tôn Thư, Tang Cách cực kỳ tức thay cho Nguyễn Kiều, “Ông cụ Tôn đang nhận cháu nuôi đấy à, rõ ràng là tìm một nơi để trút giận mà, cháu của mình thì là bé cưng không nỡ đánh mắng, sau đó thì trút hết lên đầu Nguyễn Kiều.”
Mà giờ Kỳ Việt lại càng thêm chắc chắn chuyện ông cụ Tôn cho họ tới là có mục đích: “Quả nhiên là Tôn Thư đã chết, ông cụ Tôn tìm chúng tôi tới là để cứu anh sống lại.”
“Giờ nói những chuyện này không có ý nghĩa gì nữa, ông ta muốn Tôn Thư sống lại, tôi chỉ là người đóng vai anh ta, mục đích của tôi cũng giống các người, đều là muốn chạy trốn khỏi mật thất.” Bạch Mộc Trạch bình tĩnh đáp lại.Mạc Hoài Nam tán thành: “Nếu chúng ta đã biết được mục đích của ông cụ Tôn thì hẳn sắp ra ngoài được rồi.”
Mạc Hoài Nam tán thành: “Nếu chúng ta đã biết được mục đích của ông cụ Tôn thì hẳn sắp ra ngoài được rồi.”
Vị trí tầng hầm hiện tại vẫn là ẩn số, nhưng chắc chắn là phải đi xuống tầng 1.Đầu tiên là phòng điêu khắc con rối ở giữa, Thẩm Thanh Vũ không dám vào trong nữa: “Tôi nhắc nhở mấy người trước nhé, đừng có đụng vào mũ của con rối, nếu không chúng sẽ đánh người đấy.”
Mọi người xuống lầu chỗ Nguyễn Kiều biến mất, hóa ra cạnh phòng khách có một cánh cửa ngầm, đẩy ra là một cầu thang rất dài, bên trong rất tối, không nhìn thấy rõ đường đi mà chỉ có thể cẩn thận mò mẫm đi.