• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan tòa béo ú hắng giọng, cầm một tờ giấy nhàu nhĩ bắt đầu đọc: “Hôm nay phiên tòa của chúng ta sẽ đưa ra phán quyết về vụ án của  Kẻ Điên, ta hỏi các người, có nhận tội hay không?”

Cái giọng phổ thông sứt sẹo này thật khiến người ta nghe vào thấy khó chịu.Ở đằng trước có tiếng cãi nhau, Tưởng Thi Vũ đi tới rồi dừng lại trước cửa phòng ký túc xá 418. Cửa đang khép hờ, bên trong là Kẻ Điên và một nữ sinh khác, hẳn là người chết trong vụ án mạng này.Anh Trần đi trước dẫn đường, Bạch Mộc Trạch quan sát xung quanh, qua cửa kính dọc đường có thể thấy được cảnh tượng đối diện, là khu C nhưng ở một lối đi khác.Quan tòa béo ú về lại băng ghế, bắt đầu đưa ra phán quyết.

Giờ Bạch Mộc Trạch mới phát hiện, bảng tên trước chỗ ngồi của Nguyên Tinh Thần là nguyên cáo.Tiếng người nói chuyện trong ký túc xá càng lúc càng nhỏ, Tưởng Thi Vũ muốn nghe kỹ lại nên bèn mở cửa bước vào trong.Giờ Bạch Mộc Trạch mới phát hiện, bảng tên trước chỗ ngồi của Nguyên Tinh Thần là nguyên cáo.

“Bị cáo, trả lời câu hỏi của ta!” Thấy không ai đáp lại, quan tòa béo ú lại cầm búa gõ vài cái.Vì cơ thể quá béo nên quan toà đứng dậy từ trên ghế hơi tốn sức.“Các người phải học hỏi Người Lùn đấy, thái độ thế này mới là tốt chứ.” Quan tòa béo ú lại đi tới trước mặt Thằng Thọt, “Tới ông.”

Bên dưới truyền tới vài tiếng đáp lại: “Nhận tội, nhận tội ạ.”“Được rồi, tiếp theo, Nhỏ Mù.”

“Ừm, thái độ của các người cũng tốt đấy, bổn quan tòa muốn hỏi một câu, nếu các người trả lời khác với suy nghĩ của ta, hừ, xem trong đầu các người có thứ gì nào, để ta xem ai có thể sống sót rời khỏi đây!”Anh nằm trên ghế tựa, nhắm mắt lại tĩnh lặng, sau khi sắp xếp lại rõ ràng suy nghĩ liền tìm kiếm manh mối trong phòng.Nguyên Tinh Thần ngẩng đầu lên, u ám nhìn Hứa Dạng khiến cậu ta cảm thấy rất sợ.

Vì cơ thể quá béo nên quan toà đứng dậy từ trên ghế hơi tốn sức.“Chỉ là 500 tệ thôi mà, cô hẹp hòi quá rồi đấy.”

Quan tòa béo ú giơ bàn tay bẩn thỉu lên quẹt một ít nước bọt trên miệng, sau đó vo tờ giấy lại thành một cục, “Người Câm, cậu tới đây, nói về tội trạng của mình đi.”***Nhưng cô ta chỉ bước vào một mảng hư không, lúc tỉnh táo lại đã thấy bản thân vẫn còn ngồi trên ghế.

Hứa Dạng ngớ người ra: “Hả?”Giờ thì quan tòa béo ú đã hiểu, đi tới hỏi anh: “Nói thử đi.”Quan tòa béo ú rất hài lòng với câu trả lời này: “Rất tốt, Tiểu Trần à, cậu tháo còng tay cho Người Lùn đi.”

Quan tòa béo ú gõ lên đầu cậu ta một cái, “Nói về tội lỗi của cậu!”Nguyên Tinh Thần gật đầu, “Thỏa mãn rồi, mi làm rất tốt.”

“À à! Tôi… tôi là một phóng viên xấu, vì danh lợi, tiền tài mà cấu kết với Thằng Thọt, tung tin đồn rằng Kẻ Điên là tội phạm giết người, viết tin tức không đúng sự thật, làm tổn hại tới danh dự của Kẻ Điên, tôi đáng chết muôn lần, mong quý quan tòa tha mạng cho ạ.” Lời nói rất thành khẩn, nhưng giọng điệu lại rất hời hợt.“Ừm, thái độ của các người cũng tốt đấy, bổn quan tòa muốn hỏi một câu, nếu các người trả lời khác với suy nghĩ của ta, hừ, xem trong đầu các người có thứ gì nào, để ta xem ai có thể sống sót rời khỏi đây!”“Ngài bị ngã bị thương ở đầu nên hẳn đã quên một vài chuyện, đợi tới chỗ đó rồi, ngài sẽ nhớ được hết thôi.”

Quan tòa béo ú cân nhắc một chút rồi gật đầu: “Ừm, 8 – 9 phần 10. Kẻ Điên, có ý kiến gì với những điều mà cậu ta nói không?”

Nguyên Tinh Thần ngẩng đầu lên, u ám nhìn Hứa Dạng khiến cậu ta cảm thấy rất sợ.Anh Trần không thèm quan tâm tới anh ta, hắn ấn nút trên máy, một dòng điện quét qua toàn thân Thẩm Kha, anh ta bắt đầu run bần bật trên ghế, Dương Manh Manh không dám nhìn mà chỉ đành quay đầu đi.Nguyên Tinh Thần thu gương ma thuật về, hỏi cô ta: “Giờ cô còn nghĩ những gì mình nghe thấy là sự thật nữa không?”

Sau đó lắc đầu, tỏ ý không có ý kiến gì.Quan tòa béo ú gạch tên Kẻ Điếc trên tờ giấy, “Người Lùn, còn cô?”

“Được rồi, tiếp theo, Nhỏ Mù.”Có Dương Manh Manh làm gương, Thẩm Kha cũng biết nên trả lời thế nào, anh ta nhăn mặt lại bắt đầu kêu khóc: “Quý quan tòa ơi! Tôi sai rồi! Tôi không nên nói xấu Kẻ Điên, càng không nên tống tiền cô ta, tôi thực sự đã hối hận lắm rồi, tôi đáng chết quá!”Bạch Mộc Trạch hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ổn, không bị kinh sợ lắm.

Đến lượt Lý Mạn, cô ta nhẹ giọng nói ra tội trạng của Nhỏ Mù: “Tôi không tận mắt chứng kiến Kẻ Điên giết người, chỉ thấy cô ta xuất hiện ở hiện trường vụ án thôi, nhưng Thằng Thọt cho tôi một khoản tiền lớn bảo tôi vu oan cho Kẻ Điên, tôi lại đồng ý.”

Quan tòa béo ú nhìn sang Nguyên Tinh Thần, lần này cô đứng dậy đi tới trước mặt Lý Mạn, 2 tay đập mạnh xuống ván gỗ, “Tiền quan trọng tới thế cơ à! Còn quan trọng hơn tính mạng con người đúng không!”“Gấp cái gì, khi nào tôi có tiền sẽ trả cô mà.”Quan tòa béo ú xoa tay, “Hì hì, vậy ngài nhớ nói tốt vài câu trước mặt người đó giúp tôi nhé.”Quan tòa béo ú gõ lên đầu cậu ta một cái, “Nói về tội lỗi của cậu!”

Lý Mạn từ từ nhắm 2 mắt lại rồi thở dốc, “Đúng thế… Xin lỗi, tôi không hề cố ý.”

Quan tòa béo ú phất tay, anh Trần vội dẫn Kẻ Điên đi.Anh Trần đẩy cửa chống trộm ra, cho Bạch Mộc Trạch vào trong rồi đóng cửa lại.Trong camera đánh số 13 xuất hiện bóng dáng của Nguyên Tinh Thần, cô dừng dưới camera giám sát, tay không viết lên tường vài chữ số. Sau khi viết xong, ống kính chợt lóe lên, Bạch Mộc Trạch ghé lại gần để nhìn, mặt Nguyên Tinh Thần bất chợt xuất hiện trước ống kính, mỉm cười quỷ dị.

“Nguyên cáo, xin giữ yên lặng. Người tiếp theo, tới lượt Kẻ Điếc.”“Được, nói hay lắm! Trước đây không có tội đúng không, Tiểu Trần, mau mau mau, cởi trói cho cậu ta đi.” Quan tòa béo ú cười tới mức thịt trên mặt ép chặt vào nhau.

Tưởng Thi Vũ bắt đầu nhớ lại: “Tôi thật sự có nghe chuyện Kẻ Điên cãi nhau với người chơi, nhưng nội dung chắc khác hơn một chút.”Nguyên Tinh Thần vừa nói thế, Thẩm Kha lập tức đổi giọng: “Tôi đáng chết, nhưng không thể chết bây giờ được, tôi còn chưa chuộc tội mà, tôi muốn mọi người đều phải biết rằng tống tiền là xấu! Chúng ta phải tôn trọng sự thật, suy nghĩ thật đàng hoàng, không được tùy tiện nói xấu người vô tội! Quý quan tòa ơi, tôi nhận tội thế đã được chưa?”

“Chỉ một chút thôi sao?” Nguyên Tinh Thần hỏi cô ta.Tưởng Thi Vũ bắt đầu nhớ lại: “Tôi thật sự có nghe chuyện Kẻ Điên cãi nhau với người chơi, nhưng nội dung chắc khác hơn một chút.”“Chỉ một chút thôi sao?” Nguyên Tinh Thần hỏi cô ta.

Tưởng Thi Vũ nhìn cô rồi đáp: “Thật sự các người đã cãi nhau về chuyện tiền bạc mà, tôi chắc chắn không nghe nhầm chuyện này đâu.”Bạch Mộc Trạch chỉ nói: “Tôi không có tội.”

“Ha ha, ha ha ha, vậy cô có biết tại sao không?” Nguyên Tinh Thần lấy ra chiếc gương ma thuật của Hoa Cẩm, đưa tới trước mặt Tưởng Thi Vũ, “Cứ xem sẽ rõ.”“Nguyên cáo, xin giữ yên lặng. Người tiếp theo, tới lượt Kẻ Điếc.”

***“Nhưng tôi nghe nói cô vừa mua điện thoại mới, đã có tiền mua điện thoại rồi thì sao không trả tiền cho tôi hả?”

Qua lớp sương mù mờ ảo, Tưởng Thi Vũ đi tới một hành lang trống rỗng.Chưa giải được mật mã cửa đã phải tìm mật mã máy tính, đồng đội thì bị giam trong phòng giam, Bạch Mộc Trạch thấy hiện tại mình như bị mắc trong một đống tơ vò.Anh thấy quản ngục nhốt đồng đội của mình vào từng phòng giam khác nhau, trong lồng giam khu D, tình hình của Thẩm Kha khiến Bạch Mộc Trạch hơi lo.

2 bên đều là những cánh cửa màu xanh lá, 413, 414, 415… Đây là ký túc xá ư?Quan tòa béo ú lê cái thân mập mạp rời khỏi, anh Trần gọi quản ngục tới, dẫn từng người về lại phòng giam của mình, Thẩm Kha đã không thể đi lại bình thường được, thấy quản ngục kéo anh ta xềnh xệch từ dưới đất, Bạch Mộc Trạch tới đỡ, nghiêm nghị quát lên: “Bỏ cậu ấy ra!”

Ở đằng trước có tiếng cãi nhau, Tưởng Thi Vũ đi tới rồi dừng lại trước cửa phòng ký túc xá 418. Cửa đang khép hờ, bên trong là Kẻ Điên và một nữ sinh khác, hẳn là người chết trong vụ án mạng này.“Tôi hết tiền ăn cơm rồi, mau trả tiền cho tôi đi!”

Cô ta đứng bên cửa sổ, còn Kẻ Điên thì đứng đối diện với cô ta.

“Khi nào cô mới trả tôi 500 tệ lúc trước mượn đây?”Anh Trần dẫn anh tới một nơi giống như phòng làm việc, trên bàn lớn đặt 3 màn hình, ở giữa là màn hình bình thường, 2 bên trái phải thì chiếu video giám sát, có thể thấy hết tất cả mọi chuyện trong nhà tù số 9.Bạch Mộc Trạch ngồi tại chỗ giãy giụa nhưng cũng vô dụng.“Ha ha ha ha, cô gái này nói chuyện ngọt ngào đấy, Tiểu Trần, tháo đồ trên đầu cô ta ra luôn đi.”

“Gấp cái gì, khi nào tôi có tiền sẽ trả cô mà.”Sau đó lắc đầu, tỏ ý không có ý kiến gì.

“Nhưng tôi nghe nói cô vừa mua điện thoại mới, đã có tiền mua điện thoại rồi thì sao không trả tiền cho tôi hả?”“Yên tâm đi, không thiếu chỗ tốt cho mi đâu.”“Bị cáo, trả lời câu hỏi của ta!” Thấy không ai đáp lại, quan tòa béo ú lại cầm búa gõ vài cái.

“Chỉ là 500 tệ thôi mà, cô hẹp hòi quá rồi đấy.”Bạch Mộc Trạch lạnh giọng nói: “Thằng Thọt đã nhận tội rồi, hẳn phải tới tôi đúng không?”Dương Manh Manh ngồi thẳng người lên, nói rõ ràng tội danh của mình: “Đều do tôi tham tiền! Luật sư thì phải giơ cao chính nghĩa, không nên chui vào lỗ thủng pháp luật, nếu bắt tôi nói thì tôi là người có tội, Kẻ Điên, thật sự rất xin lỗi.”

“Tôi hết tiền ăn cơm rồi, mau trả tiền cho tôi đi!”Anh Trần bước tới, ra hiệu quản ngục cõng anh ta đi.



Tiếng người nói chuyện trong ký túc xá càng lúc càng nhỏ, Tưởng Thi Vũ muốn nghe kỹ lại nên bèn mở cửa bước vào trong.Camera lại lóe lên, Nguyên Tinh Thần biến mất, những thứ trên tường không thể nhìn rõ được qua màn hình, xem ra phải tới hiện trường tìm.

Nhưng cô ta chỉ bước vào một mảng hư không, lúc tỉnh táo lại đã thấy bản thân vẫn còn ngồi trên ghế.Ông ta đi tới trước mặt Nguyên Tinh Thần, hỏi nhỏ: “Xử như thế, ngài đã thỏa mãn chưa ạ?”

Nguyên Tinh Thần thu gương ma thuật về, hỏi cô ta: “Giờ cô còn nghĩ những gì mình nghe thấy là sự thật nữa không?”Bên dưới truyền tới vài tiếng đáp lại: “Nhận tội, nhận tội ạ.”

Tưởng Thi Vũ bịt tai lại, lẩm bẩm: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”Hứa Dạng ngớ người ra: “Hả?”Lý Mạn từ từ nhắm 2 mắt lại rồi thở dốc, “Đúng thế… Xin lỗi, tôi không hề cố ý.”Tưởng Thi Vũ nhìn cô rồi đáp: “Thật sự các người đã cãi nhau về chuyện tiền bạc mà, tôi chắc chắn không nghe nhầm chuyện này đâu.”

Quan tòa béo ú gạch tên Kẻ Điếc trên tờ giấy, “Người Lùn, còn cô?”

Dương Manh Manh ngồi thẳng người lên, nói rõ ràng tội danh của mình: “Đều do tôi tham tiền! Luật sư thì phải giơ cao chính nghĩa, không nên chui vào lỗ thủng pháp luật, nếu bắt tôi nói thì tôi là người có tội, Kẻ Điên, thật sự rất xin lỗi.”Qua lớp sương mù mờ ảo, Tưởng Thi Vũ đi tới một hành lang trống rỗng.

Quan tòa béo ú rất hài lòng với câu trả lời này: “Rất tốt, Tiểu Trần à, cậu tháo còng tay cho Người Lùn đi.”“Ha ha, ha ha ha, vậy cô có biết tại sao không?” Nguyên Tinh Thần lấy ra chiếc gương ma thuật của Hoa Cẩm, đưa tới trước mặt Tưởng Thi Vũ, “Cứ xem sẽ rõ.”

Anh Trần làm theo, Dương Manh Manh xoay xoay cổ tay, thấy hơi đau. Cô ta cười với quan tòa béo ú: “Cảm ơn quan tòa ạ, ngài thực sự chí công vô tư, có thể nói là Bao Thanh Thiên trong mật thất ạ!”

“Ha ha ha ha, cô gái này nói chuyện ngọt ngào đấy, Tiểu Trần, tháo đồ trên đầu cô ta ra luôn đi.”Những người khác khó hiểu, Bạch Mộc Trạch lại càng không hiểu gì, anh chưa nói gì hết mà?Trên giá sách có bày rất nhiều tài liệu về pháp luật, vốn định lấy hết xuống để xem có manh mối gì không nhưng anh lại phát hiện có vài quyển không thể di chuyển được. Bạch Mộc Trạch lấy hết những quyển sách có thể dịch chuyển xuống, phát hiện trên giá có 8 cái rãnh, quyển sách thứ 3 và thứ 6 không di chuyển được theo thứ tự là “Luật Hình sự sửa đổi IX” và “Luật Hình sự sửa đổi IV”, những quyển sách còn lại cũng có các con số, việc cần làm bây giờ là tìm manh mối rồi sắp xếp chúng lại.Cô ta đứng bên cửa sổ, còn Kẻ Điên thì đứng đối diện với cô ta.

“Ôi chao thực sự rất cảm ơn ngài, quý quan tòa chắc chắn sẽ được phúc báo.”

“Các người phải học hỏi Người Lùn đấy, thái độ thế này mới là tốt chứ.” Quan tòa béo ú lại đi tới trước mặt Thằng Thọt, “Tới ông.”

Có Dương Manh Manh làm gương, Thẩm Kha cũng biết nên trả lời thế nào, anh ta nhăn mặt lại bắt đầu kêu khóc: “Quý quan tòa ơi! Tôi sai rồi! Tôi không nên nói xấu Kẻ Điên, càng không nên tống tiền cô ta, tôi thực sự đã hối hận lắm rồi, tôi đáng chết quá!”

“Ông thực sự thấy mình đáng chết ư?”Quan tòa béo ú ý thức được, lập tức nói lại: “Ờ thì… giải tán.”

Nguyên Tinh Thần vừa nói thế, Thẩm Kha lập tức đổi giọng: “Tôi đáng chết, nhưng không thể chết bây giờ được, tôi còn chưa chuộc tội mà, tôi muốn mọi người đều phải biết rằng tống tiền là xấu! Chúng ta phải tôn trọng sự thật, suy nghĩ thật đàng hoàng, không được tùy tiện nói xấu người vô tội! Quý quan tòa ơi, tôi nhận tội thế đã được chưa?”“Khụ khụ.” Anh Trần nhắc ông ta đã nói sai.

Quan tòa béo ú nghiêm mặt, “Miệng mồm khoác lác, căn bản không hề thành thật, Tiểu Trần, mở điện cho ông ta.”“Anh biết tôi ư?”

Thẩm Kha lo lắng: “Này này này này, tôi đã nói những gì cần nói rồi, sao lại mở điện giật tôi chứ?”“Ôi chao thực sự rất cảm ơn ngài, quý quan tòa chắc chắn sẽ được phúc báo.”

Anh Trần không thèm quan tâm tới anh ta, hắn ấn nút trên máy, một dòng điện quét qua toàn thân Thẩm Kha, anh ta bắt đầu run bần bật trên ghế, Dương Manh Manh không dám nhìn mà chỉ đành quay đầu đi.

Bạch Mộc Trạch ngồi tại chỗ giãy giụa nhưng cũng vô dụng.

Kết thúc cơn điện giật, Thẩm Kha xụi lơ trên ghế, mồ hôi ướt đẫm vạt áo, “À, không sao, tôi còn gắng nổi.” Thẩm Kha sợ bạn thân lo nên vẫn không quên an ủi anh.

Bạch Mộc Trạch lạnh giọng nói: “Thằng Thọt đã nhận tội rồi, hẳn phải tới tôi đúng không?”2 bên đều là những cánh cửa màu xanh lá, 413, 414, 415… Đây là ký túc xá ư?

Bàn tay cầm bút của quan tòa béo ú khựng lại, sau đó ông ta hỏi anh Trần: “Sao người này lại vào đây?”

Anh Trần chỉ chỉ vào đầu rồi khẽ nói: “Bị ngốc nên không nhớ rõ ạ.”Quan tòa béo ú hắng giọng, cầm một tờ giấy nhàu nhĩ bắt đầu đọc: “Hôm nay phiên tòa của chúng ta sẽ đưa ra phán quyết về vụ án của  Kẻ Điên, ta hỏi các người, có nhận tội hay không?”

Giờ thì quan tòa béo ú đã hiểu, đi tới hỏi anh: “Nói thử đi.”“À à! Tôi… tôi là một phóng viên xấu, vì danh lợi, tiền tài mà cấu kết với Thằng Thọt, tung tin đồn rằng Kẻ Điên là tội phạm giết người, viết tin tức không đúng sự thật, làm tổn hại tới danh dự của Kẻ Điên, tôi đáng chết muôn lần, mong quý quan tòa tha mạng cho ạ.” Lời nói rất thành khẩn, nhưng giọng điệu lại rất hời hợt.Đến lượt Lý Mạn, cô ta nhẹ giọng nói ra tội trạng của Nhỏ Mù: “Tôi không tận mắt chứng kiến Kẻ Điên giết người, chỉ thấy cô ta xuất hiện ở hiện trường vụ án thôi, nhưng Thằng Thọt cho tôi một khoản tiền lớn bảo tôi vu oan cho Kẻ Điên, tôi lại đồng ý.”

Bạch Mộc Trạch chỉ nói: “Tôi không có tội.”“Ông thực sự thấy mình đáng chết ư?”

“Được, nói hay lắm! Trước đây không có tội đúng không, Tiểu Trần, mau mau mau, cởi trói cho cậu ta đi.” Quan tòa béo ú cười tới mức thịt trên mặt ép chặt vào nhau.

Những người khác khó hiểu, Bạch Mộc Trạch lại càng không hiểu gì, anh chưa nói gì hết mà?

Anh Trần thả Bạch Mộc Trạch ra, cho anh tự do hoạt động“Ngài nghỉ ngơi ở đây trước nhé.”

Quan tòa béo ú về lại băng ghế, bắt đầu đưa ra phán quyết.Anh Trần chỉ chỉ vào đầu rồi khẽ nói: “Bị ngốc nên không nhớ rõ ạ.”Quan tòa béo ú giơ bàn tay bẩn thỉu lên quẹt một ít nước bọt trên miệng, sau đó vo tờ giấy lại thành một cục, “Người Câm, cậu tới đây, nói về tội trạng của mình đi.”

“Sau khi bản quan tòa kiểm chứng, ngoài Đồ Đần ra, những kẻ khác đều có tội! Kẻ Điếc mắc tội nhẹ nhất, bị giam ở khu B, Nhỏ Mù và Người Lùn giam ở khu C, Người Câm và Thằng Thọt phạm phải tội nặng nên tiến hành giam giữ trong khu D, sau 24 tiếng sẽ thi hành hình phạt, tan họp.”

“Khụ khụ.” Anh Trần nhắc ông ta đã nói sai.

Quan tòa béo ú ý thức được, lập tức nói lại: “Ờ thì… giải tán.”“Ngài đi theo tôi.” Hắn dẫn Bạch Mộc Trạch ra ngoài bằng cửa hông, “Kẻ dưới không biết ngài nên mới giam ngài với đám có tội kia cùng nhau.”

Ông ta đi tới trước mặt Nguyên Tinh Thần, hỏi nhỏ: “Xử như thế, ngài đã thỏa mãn chưa ạ?”Bạch Mộc Trạch mở máy tính lên, phát hiện phải có mật mã, gợi ý là sinh nhật của cô.

Nguyên Tinh Thần gật đầu, “Thỏa mãn rồi, mi làm rất tốt.”Cái giọng phổ thông sứt sẹo này thật khiến người ta nghe vào thấy khó chịu.

Quan tòa béo ú xoa tay, “Hì hì, vậy ngài nhớ nói tốt vài câu trước mặt người đó giúp tôi nhé.”

“Yên tâm đi, không thiếu chỗ tốt cho mi đâu.”

Quan tòa béo ú lê cái thân mập mạp rời khỏi, anh Trần gọi quản ngục tới, dẫn từng người về lại phòng giam của mình, Thẩm Kha đã không thể đi lại bình thường được, thấy quản ngục kéo anh ta xềnh xệch từ dưới đất, Bạch Mộc Trạch tới đỡ, nghiêm nghị quát lên: “Bỏ cậu ấy ra!”

Anh Trần bước tới, ra hiệu quản ngục cõng anh ta đi.Quan tòa béo ú cân nhắc một chút rồi gật đầu: “Ừm, 8 – 9 phần 10. Kẻ Điên, có ý kiến gì với những điều mà cậu ta nói không?”

“Ngài đi theo tôi.” Hắn dẫn Bạch Mộc Trạch ra ngoài bằng cửa hông, “Kẻ dưới không biết ngài nên mới giam ngài với đám có tội kia cùng nhau.”

Anh Trần nói chuyện hung tợn đột nhiên cung kính hơn, chuyện này khiến Bạch Mộc Trạch càng thêm tò mò về thân phận của Đồ Đần.Anh Trần nói chuyện hung tợn đột nhiên cung kính hơn, chuyện này khiến Bạch Mộc Trạch càng thêm tò mò về thân phận của Đồ Đần.

“Anh biết tôi ư?”Quan tòa béo ú nhìn sang Nguyên Tinh Thần, lần này cô đứng dậy đi tới trước mặt Lý Mạn, 2 tay đập mạnh xuống ván gỗ, “Tiền quan trọng tới thế cơ à! Còn quan trọng hơn tính mạng con người đúng không!”Kết thúc cơn điện giật, Thẩm Kha xụi lơ trên ghế, mồ hôi ướt đẫm vạt áo, “À, không sao, tôi còn gắng nổi.” Thẩm Kha sợ bạn thân lo nên vẫn không quên an ủi anh.

“Ngài bị ngã bị thương ở đầu nên hẳn đã quên một vài chuyện, đợi tới chỗ đó rồi, ngài sẽ nhớ được hết thôi.”

Anh Trần đi trước dẫn đường, Bạch Mộc Trạch quan sát xung quanh, qua cửa kính dọc đường có thể thấy được cảnh tượng đối diện, là khu C nhưng ở một lối đi khác.

“Ngài nghỉ ngơi ở đây trước nhé.”Bàn tay cầm bút của quan tòa béo ú khựng lại, sau đó ông ta hỏi anh Trần: “Sao người này lại vào đây?”

Anh Trần đẩy cửa chống trộm ra, cho Bạch Mộc Trạch vào trong rồi đóng cửa lại.

Bạch Mộc Trạch xoay tay nắm cửa, cửa đã bị khóa cứng, bên trên có mật mã, xem ra phải tìm được mật mã tương ứng thì mới ra được.

Anh Trần dẫn anh tới một nơi giống như phòng làm việc, trên bàn lớn đặt 3 màn hình, ở giữa là màn hình bình thường, 2 bên trái phải thì chiếu video giám sát, có thể thấy hết tất cả mọi chuyện trong nhà tù số 9.

Anh thấy quản ngục nhốt đồng đội của mình vào từng phòng giam khác nhau, trong lồng giam khu D, tình hình của Thẩm Kha khiến Bạch Mộc Trạch hơi lo.

Trong camera đánh số 13 xuất hiện bóng dáng của Nguyên Tinh Thần, cô dừng dưới camera giám sát, tay không viết lên tường vài chữ số. Sau khi viết xong, ống kính chợt lóe lên, Bạch Mộc Trạch ghé lại gần để nhìn, mặt Nguyên Tinh Thần bất chợt xuất hiện trước ống kính, mỉm cười quỷ dị.

Bạch Mộc Trạch hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ổn, không bị kinh sợ lắm.

Camera lại lóe lên, Nguyên Tinh Thần biến mất, những thứ trên tường không thể nhìn rõ được qua màn hình, xem ra phải tới hiện trường tìm.

Bạch Mộc Trạch mở máy tính lên, phát hiện phải có mật mã, gợi ý là sinh nhật của cô.

Chưa giải được mật mã cửa đã phải tìm mật mã máy tính, đồng đội thì bị giam trong phòng giam, Bạch Mộc Trạch thấy hiện tại mình như bị mắc trong một đống tơ vò.

Anh nằm trên ghế tựa, nhắm mắt lại tĩnh lặng, sau khi sắp xếp lại rõ ràng suy nghĩ liền tìm kiếm manh mối trong phòng.

Trên giá sách có bày rất nhiều tài liệu về pháp luật, vốn định lấy hết xuống để xem có manh mối gì không nhưng anh lại phát hiện có vài quyển không thể di chuyển được. Bạch Mộc Trạch lấy hết những quyển sách có thể dịch chuyển xuống, phát hiện trên giá có 8 cái rãnh, quyển sách thứ 3 và thứ 6 không di chuyển được theo thứ tự là “Luật Hình sự sửa đổi IX” và “Luật Hình sự sửa đổi IV”, những quyển sách còn lại cũng có các con số, việc cần làm bây giờ là tìm manh mối rồi sắp xếp chúng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK