Bác sĩ đều đã đi họp hết, y tá cũng bị điều đi tìm Nguyên Tinh Thần, vì thế hiện tại khu vực này rất yên tĩnh.“Tiếp theo làm gì đây?”
Đây xem như là chuyện tốt với người chơi, nhưng chẳng ai biết có nguy hiểm vì tiềm ẩn không, thậm chí Tần Thư Nguyệt còn cảm thấy môi trường yên tĩnh nhiều khi lại đáng sợ hơn ồn ào nhiều.Tần Thư Nguyệt cũng không muốn ở đây nữa, cô ta thức thời chạy ra ngoài, tựa vào cửa để xem tình hình.Tần Thư Nguyệt lẩm bẩm: “Sao anh ta lại thành ra thế này?”
Cô ta nắm vạt áo Mạc Hoài Nam, dè dặt bước đi.Bạch Mộc Trạch vội tắt đèn pin, Mạc Hoài Nam cũng lùi về khu vực an toàn, “Cái quái gì thế này?”Cô ta bước tới chỗ rèm cửa, kéo phăng ra. Một người phụ nữ ngửi được mùi, ngẩng đầu lên để lộ gương mặt dữ tợn.
Đèn hành lang mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi 5m.Xem ra chỉ cần không soi ánh sáng lên mặt thì anh ta sẽ không phát điên.“Chìa khóa trên cổ anh ta!” Bạch Mộc Trạch phát hiện ra thứ họ cần, nhưng vị trí này lại cực kỳ khó.
“Á á á!”Mạc Hoài Nam kéo Tần Thư Nguyệt ra sau lưng, cảnh giác nhìn về phía trước. Bạch Mộc Trạch bước lên, phát hiện chỉ là một bức chân dung, nhưng đúng là rất quỷ dị, nhất là cặp mắt kia, trông hệt như người sống vậy, nhìn rất đáng sợ.
Đột nhiên có tiếng hét chói tai vang lên, Mạc Hoài Nam lập tức quay đầu lại: “Thư Nguyệt?”Cô gái này lại bắt đầu giở thói ba hoa nữa rồi, Bạch Mộc Trạch không thèm để ý tới Tần Thư Nguyệt, chỉ lo nhìn số phòng để tìm cho đúng.Tần Thư Nguyệt ưm ưm vài tiếng, Mạc Hoài Nam hơi dùng sức quá nên cô ta sắp không thở nổi nữa.
Tần Thư Nguyệt chỉ vào tường: “Có… Có người kìa!”Tần Thư Nguyệt thở phào, từ từ nhắm mắt lại để trấn tĩnh, “May mà chỉ là chân dung, nhưng tôi cũng nhắc nhở 2 người, lỡ thực sự là người thì nguy to rồi.”“Á!” Tần Thư Nguyệt hét lên, người đàn ông mình từng thích đã biến thành zombie, chuyện này khiến cô ta khó mà chấp nhận được.“Im đi!” Bạch Mộc Trạch nghiêm giọng, “Cô ra ngoài trước đi, ở đây sẽ ảnh hưởng tới chúng tôi.”
Mạc Hoài Nam kéo Tần Thư Nguyệt ra sau lưng, cảnh giác nhìn về phía trước. Bạch Mộc Trạch bước lên, phát hiện chỉ là một bức chân dung, nhưng đúng là rất quỷ dị, nhất là cặp mắt kia, trông hệt như người sống vậy, nhìn rất đáng sợ.“Cô có thể ở lại đây, tiện thể tâm sự chuyện xưa với Kỳ Việt luôn.”
“Chỉ là chân dung thôi, ở trước còn treo vài bức nữa, nếu cô sợ thì đừng nhìn qua 2 bên.”Tần Thư Nguyệt: Cảm ơn đã nhắc, tôi tự thấy được mà.
Tần Thư Nguyệt thở phào, từ từ nhắm mắt lại để trấn tĩnh, “May mà chỉ là chân dung, nhưng tôi cũng nhắc nhở 2 người, lỡ thực sự là người thì nguy to rồi.”Mạc Hoài Nam mệt nhọc thở gấp, may mà đã lấy được chìa khóa rồi, “Giáo sư Bạch, đây.” Anh ta nghĩ cho Bạch Mộc Trạch giữ đồ là an toàn nhất.
Cô gái này lại bắt đầu giở thói ba hoa nữa rồi, Bạch Mộc Trạch không thèm để ý tới Tần Thư Nguyệt, chỉ lo nhìn số phòng để tìm cho đúng.Ánh sáng từ từ di chuyển, trông quần áo của đối phương thì có vẻ đây cũng là bác sĩ như họ.“Chỉ là chân dung thôi, ở trước còn treo vài bức nữa, nếu cô sợ thì đừng nhìn qua 2 bên.”
“Đến rồi.” Trước mặt là văn phòng khoa Nội, anh đẩy cửa ra, bên trong tối om vì không bật đèn. Bạch Mộc Trạch lần mò trên tường để mở công tắc, nhưng thử vài lần mà vẫn không được, “Đèn hư rồi.”Bạch Mộc Trạch đứng dậy, nhìn tình hình bên ngoài qua ô cửa kính, “Thả cô ta ra đi, anh ta đi rồi.”2 người lần lượt vào văn phòng trong bóng tối, Bạch Mộc Trạch sờ thấy một chiếc đèn pin trên tủ, thử bật lên, không chỉ dùng được mà còn rất sáng nữa.
Tần Thư Nguyệt sợ hãi nói: “Tôi chờ 2 người ở ngoài cửa nhé.”Theo sơ đồ ở hành lang, văn phòng của khoa Nhi và khoa Nội nằm cùng một tầng, vị trí ở bên trong nên phải đi qua một cánh cửa sắt.
Dù chân dung rất khủng bố nhưng ít ra nó sẽ không nhảy bổ tới để hù dọa.Dù chân dung rất khủng bố nhưng ít ra nó sẽ không nhảy bổ tới để hù dọa.Bạch Mộc Trạch tìm thấy một căn phòng, mở cửa chờ Mạc Hoài Nam vào. Sau đó anh đóng cửa khóa trái lại, bảo Mạc Hoài Nam bịt miệng Tần Thư Nguyệt lại, cả ba ngồi xuống nấp dưới góc tường.
“Tùy cô.” Cô ta không vào, Bạch Mộc Trạch lại thấy rất tiện.Bạch Mộc Trạch lạnh lùng nói: “Cô nhanh như thế, sao chúng tôi bì lại kịp?”
Mạc Hoài Nam dặn cô ta: “Đừng đi đâu nhé, có việc gì cứ hét lên.”Kỳ Việt ngửi được hơi người, trong cổ họng phát ra tiếng rên hừ hừ, anh ta lắc lắc đầu, dường như đang xác định hướng người đang tới.
2 người lần lượt vào văn phòng trong bóng tối, Bạch Mộc Trạch sờ thấy một chiếc đèn pin trên tủ, thử bật lên, không chỉ dùng được mà còn rất sáng nữa.Bạch Mộc Trạch cất kỹ chìa khóa, nói ra một tin xấu: “Xem ra những người làm nhiệm vụ thất bại đều sẽ trở thành NPC trong mật thất này, hơn nữa còn biến thành zombie, có lẽ ở khoa Nhi còn 1 người nữa, 2 người phải chuẩn bị sẵn sàng đấy.”
Có ánh sáng nên tìm đồ cũng dễ hơn rất nhiều, trên bàn, trong ngăn kéo của giá sách đều xem qua một lượt nhưng không tìm được chìa khóa, Mạc Hoài Nam vội nói: “Có khi nào là ở trên người bác sĩ Trần không?”Mạc Hoài Nam lại nói: “Để tôi cho, tôi chạy khá nhanh, chìa khóa trên cổ anh ta đúng không?”
Họ vừa nghĩ tới đây thì chợt nghe tiếng xích sắt ở chỗ vách ngăn. Mạc Hoài Nam liếc nhìn Bạch Mộc Trạch, từ từ đi tới vén bức màn ngăn cách ra.“Cô ta lại bị gì nữa vậy?” Bạch Mộc Trạch rất thiếu kiên nhẫn.Cô ta nắm vạt áo Mạc Hoài Nam, dè dặt bước đi.
Khoảnh khắc đèn pin lướt qua, người bị khóa bên trong lập tức gào lên.Cô ta gật đầu lùi về sau, nhỏ giọng nói: “Sao các anh không nhắc tôi!”
Bạch Mộc Trạch vội tắt đèn pin, Mạc Hoài Nam cũng lùi về khu vực an toàn, “Cái quái gì thế này?”Họ vừa nghĩ tới đây thì chợt nghe tiếng xích sắt ở chỗ vách ngăn. Mạc Hoài Nam liếc nhìn Bạch Mộc Trạch, từ từ đi tới vén bức màn ngăn cách ra.
Bóng đen kia bị kích thích nên ra sức giãy giụa, tiếng xích sắt va chạm đã thu hút Tần Thư Nguyệt, cô ta chạy vào hỏi: “Sao vậy?”“Ha ha ha, NPC hù dọa còn phải xét nguyên nhân sao?”
Nghe tiếng, bóng đen kia lại càng giãy tợn hơn, Bạch Mộc Trạch lập tức nói: “Đừng lên tiếng.”Ánh sáng chiếu dài trên đất, Mạc Hoài Nam tính toán khoảng cách rồi tranh thủ tìm vị trí cách xa Kỳ Việt nhất nhưng vẫn có thể lấy được chìa khóa trên cổ anh ta.Văn phòng khoa Nhi cách vị trí hiện tại của họ không xa, bước ra ngoài, căn phòng thứ 2 bên phải, tin tốt duy nhất là chỗ này cách khoa Nội khá xa, nếu không có gì thì hẳn Kỳ Việt đã quay về chỗ ban đầu, cũng sẽ chẳng sang đây.
3 người im lặng đứng một hồi, người đó cũng ngừng lại.Tần Thư Nguyệt bĩu môi, lúc cô ta vào khoa bên kia, rèm cửa cũng bị kéo ra, hơn nữa ánh sáng hơi tối nên Tần Thư Nguyệt không hề để ý tới việc cảnh tượng bị thay đổi.Bạch Mộc Trạch bật đèn pin lên để anh ta xác định vị trí. Đúng lúc này, Kỳ Việt đã thoát khỏi được dây xích, lao tới phía họ.
Bạch Mộc Trạch mở đèn pin lần nữa, đầu tiên là dò từ từ trên mặt đất, thấy bóng đen không phản ứng mới đưa đèn tới người đó.Nghe tiếng, bóng đen kia lại càng giãy tợn hơn, Bạch Mộc Trạch lập tức nói: “Đừng lên tiếng.”
Ánh sáng từ từ di chuyển, trông quần áo của đối phương thì có vẻ đây cũng là bác sĩ như họ.“Không có, không có… Cô đi tìm người khác mà dọa đi mà!”
Nếu là bác sĩ thì chắc chắn sẽ có bảng tên, anh soi đèn pin tới chỗ ngực người đó, bản thân cũng bước tới 2 bước.Hơi người sống đã kích hoạt tính chất zombie trong cơ thể Kỳ Việt, anh ta há miệng ra muốn lao tới cắn xé người tới, tay quơ quào trong không trung, Mạc Hoài Nam chỉ có thể ngồi xuống đợi.
Bác sĩ Kỳ… Anh ta là Kỳ Việt ư?Được rồi, xem như lần này cô ta ẩu đi.
Bạch Mộc Trạch quay về, nói phát hiện của mình cho Mạc Hoài Nam và Tần Thư Nguyệt nghe. Cả hai cũng hoảng hồn, Tần Thư Nguyệt không tin lắm: “Không thể nào đâu.”Bị ánh sáng kích thích, Kỳ Việt lại bắt đầu phát cuồng, ra sức giãy khỏi dây xích, lúc này họ mới phát hiện anh ta đang bị trói dính trên giường.Dáng người Mạc Hoài Nam lực lưỡng, cánh tay cũng dài, nhưng muốn lấy được chìa khóa thì còn thiếu một chút nữa, anh ta chỉ có thể tiến về phía trước một bước.
Bạch Mộc Trạch chiếu đèn pin tới mặt người đó, những đường màu đen phủ kín mặt, đôi mắt đen kịt không thấy tròng trắng đâu, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét, đúng thực là Kỳ Việt.Đây xem như là chuyện tốt với người chơi, nhưng chẳng ai biết có nguy hiểm vì tiềm ẩn không, thậm chí Tần Thư Nguyệt còn cảm thấy môi trường yên tĩnh nhiều khi lại đáng sợ hơn ồn ào nhiều.
Tần Thư Nguyệt lẩm bẩm: “Sao anh ta lại thành ra thế này?”Khoảnh khắc đèn pin lướt qua, người bị khóa bên trong lập tức gào lên.
Bị ánh sáng kích thích, Kỳ Việt lại bắt đầu phát cuồng, ra sức giãy khỏi dây xích, lúc này họ mới phát hiện anh ta đang bị trói dính trên giường.Mất ánh sáng, Kỳ Việt lảo đảo ngã nghiêng, cơ thể cũng như y tá Tiểu Hà, vặn vẹo đi trên hành lang.
“Chìa khóa trên cổ anh ta!” Bạch Mộc Trạch phát hiện ra thứ họ cần, nhưng vị trí này lại cực kỳ khó.
Anh tắt đèn pin đi, Kỳ Việt gầm rú 2 tiếng rồi từ từ yên tĩnh trở lại.
Xem ra chỉ cần không soi ánh sáng lên mặt thì anh ta sẽ không phát điên.Bóng đen kia bị kích thích nên ra sức giãy giụa, tiếng xích sắt va chạm đã thu hút Tần Thư Nguyệt, cô ta chạy vào hỏi: “Sao vậy?”“Ở đây này!”
Kỳ Việt đang bị trói nên tạm thời không nguy hiểm mấy, Bạch Mộc Trạch nói: “Chỉ cần không có ánh sáng thì anh ta sẽ không nhúc nhích đâu, 2 người ra ngoài trước đi, để tôi lấy chìa khóa.”Bạch Mộc Trạch chiếu đèn pin tới mặt người đó, những đường màu đen phủ kín mặt, đôi mắt đen kịt không thấy tròng trắng đâu, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét, đúng thực là Kỳ Việt.Vào văn phòng, lại tìm thấy chiếc đèn pin thứ 2.Tần Thư Nguyệt bị dọa tới bật khóc, Nguyên Tinh Thần thấy cực kỳ nhàm chán, “Chán chết đi được, cô phải cẩn thận đấy, ở nhà thương điên này, con người đáng sợ hơn ma cỏ nhiều.
Mạc Hoài Nam lại nói: “Để tôi cho, tôi chạy khá nhanh, chìa khóa trên cổ anh ta đúng không?”Nguyên Tinh Thần thả tay: “Ở đây còn ai nữa à?”
Bạch Mộc Trạch bật đèn pin lên để anh ta xác định vị trí. Đúng lúc này, Kỳ Việt đã thoát khỏi được dây xích, lao tới phía họ.Nữ zombie này cũng giống với Kỳ Việt, đều bị xích lại, xem trên quần áo thì đây là bác sĩ Viên, rõ ràng là Viên Hàm Sương.
“Á!” Tần Thư Nguyệt hét lên, người đàn ông mình từng thích đã biến thành zombie, chuyện này khiến cô ta khó mà chấp nhận được.
“Im đi!” Bạch Mộc Trạch nghiêm giọng, “Cô ra ngoài trước đi, ở đây sẽ ảnh hưởng tới chúng tôi.”***1 bước, 2 bước, 3 bước… Anh ta dừng lại ở bước thứ 5, giơ tay lên lấy chìa khóa, dù chìa khóa được đeo trên cổ nhưng sợi dây khá mảnh, kéo một cái là đứt ngay.
Tần Thư Nguyệt cũng không muốn ở đây nữa, cô ta thức thời chạy ra ngoài, tựa vào cửa để xem tình hình.“Nhưng tôi đâu có hại cô đâu hu hu hu.”
Cô ta đang cực kỳ sợ hãi mà lại có người vỗ vai cô ta ngay lúc này, tất nhiên Tần Thư Nguyệt lại bắt đầu hét toáng lên.Chỗ Tần Thư Nguyệt vừa đúng đối diện anh ta, Kỳ Việt đâu còn ra dáng con người nữa, dọa cô ta sợ tới mức khóc ầm lên.
“Cô ta lại bị gì nữa vậy?” Bạch Mộc Trạch rất thiếu kiên nhẫn.Bác sĩ đều đã đi họp hết, y tá cũng bị điều đi tìm Nguyên Tinh Thần, vì thế hiện tại khu vực này rất yên tĩnh.
“Chắc bị chân dung dọa nữa rồi, không cần quan tâm đâu.” Lần này đến cả Mạc Hoài Nam cũng lười ra ngoài xem cô ta thế nào.Phòng làm việc của bác sĩ Tống có mùi kẹo trái cây nhàn nhạt, chuyện này khiến Bạch Mộc Trạch nhớ lại lúc bé đi khám bệnh, bác sĩ thích cho các bé ăn kẹo trái cây để chúng ngoan ngoãn ngồi yên.
Tần Thư Nguyệt ngã ra ngay cửa, bị dọa tới mức răng va vào nhau.
Nguyên Tinh Thần cũng ngồi xuống, mái tóc dài và bộ đồ trắng trong đêm tối lại càng u ám hơn, “Cô đang nhìn gì vậy?”
“Không có, không có… Cô đi tìm người khác mà dọa đi mà!”
Nguyên Tinh Thần thả tay: “Ở đây còn ai nữa à?”Đột nhiên có tiếng hét chói tai vang lên, Mạc Hoài Nam lập tức quay đầu lại: “Thư Nguyệt?”
“Nhưng tôi đâu có hại cô đâu hu hu hu.”
“Ha ha ha, NPC hù dọa còn phải xét nguyên nhân sao?”
Tần Thư Nguyệt bị dọa tới bật khóc, Nguyên Tinh Thần thấy cực kỳ nhàm chán, “Chán chết đi được, cô phải cẩn thận đấy, ở nhà thương điên này, con người đáng sợ hơn ma cỏ nhiều.Cô ta đang cực kỳ sợ hãi mà lại có người vỗ vai cô ta ngay lúc này, tất nhiên Tần Thư Nguyệt lại bắt đầu hét toáng lên.
Tần Thư Nguyệt: Cảm ơn đã nhắc, tôi tự thấy được mà.
***Tần Thư Nguyệt thấp giọng khóc thút thít: “Đáng sợ quá!”Vị ngọt thoáng giảm bớt đi cảm giác sợ hãi trong lòng, Tần Thư Nguyệt bắt đầu có gan tìm manh mối hơn.
Trong văn phòng, Bạch Mộc Trạch nhắc Mạc Hoài Nam: “Không lấy được cũng không sao đâu, thử lần sau được mà.”
Anh cầm đèn pin lùi ra phía cửa, vừa đủ để tìm thấy Kỳ Việt.Tần Thư Nguyệt không hiểu ý anh là sao, trực tiếp lột vỏ 1 cây rồi cho vào miệng.
Ánh sáng chiếu dài trên đất, Mạc Hoài Nam tính toán khoảng cách rồi tranh thủ tìm vị trí cách xa Kỳ Việt nhất nhưng vẫn có thể lấy được chìa khóa trên cổ anh ta.
1 bước, 2 bước, 3 bước… Anh ta dừng lại ở bước thứ 5, giơ tay lên lấy chìa khóa, dù chìa khóa được đeo trên cổ nhưng sợi dây khá mảnh, kéo một cái là đứt ngay.
Kỳ Việt ngửi được hơi người, trong cổ họng phát ra tiếng rên hừ hừ, anh ta lắc lắc đầu, dường như đang xác định hướng người đang tới.
Dáng người Mạc Hoài Nam lực lưỡng, cánh tay cũng dài, nhưng muốn lấy được chìa khóa thì còn thiếu một chút nữa, anh ta chỉ có thể tiến về phía trước một bước.Kỳ Việt ngoài cửa không nghe thấy tiếng, cũng chẳng ngửi thấy mùi, chỉ có thể rời đi tay không.
Hơi người sống đã kích hoạt tính chất zombie trong cơ thể Kỳ Việt, anh ta há miệng ra muốn lao tới cắn xé người tới, tay quơ quào trong không trung, Mạc Hoài Nam chỉ có thể ngồi xuống đợi.Nếu là bác sĩ thì chắc chắn sẽ có bảng tên, anh soi đèn pin tới chỗ ngực người đó, bản thân cũng bước tới 2 bước.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi! Anh ta rón rén tới lấy chìa khóa nhưng lại vấp ngã lên người Kỳ Việt, may mà anh ta phản ứng nhanh nên lập tức cầm chìa khóa chạy ra ngoài.Bạch Mộc Trạch thầm đoán trong lòng, cho nhiều công cụ soi sáng như thế, hẳn là nhiệm vụ sau sẽ tiến hành trong không gian tối rồi.
Kỳ Việt bị mất chìa khóa nên lập tức giật ra khỏi xiềng xích, bắt đầu xông ra ngoài, Bạch Mộc Trạch tắt đèn pin, cố gắng hết sức chạy ra ngoài, thấy Tần Thư Nguyệt đang ngồi bệt dưới đất liền lớn giọng hét: “Mau chạy đi!”Mạc Hoài Nam dặn cô ta: “Đừng đi đâu nhé, có việc gì cứ hét lên.”
Tần Thư Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại thì Bạch Mộc Trạch đã chạy đi, phía sau Mạc Hoài Nam cũng chạy ra, thấy Tần Thư Nguyệt không động đậy gì mà cũng chẳng thể vứt cô ta lại được, chỉ có thể túm áo kéo cô ta lên.Trong văn phòng, Bạch Mộc Trạch nhắc Mạc Hoài Nam: “Không lấy được cũng không sao đâu, thử lần sau được mà.”
Mất ánh sáng, Kỳ Việt lảo đảo ngã nghiêng, cơ thể cũng như y tá Tiểu Hà, vặn vẹo đi trên hành lang.Tần Thư Nguyệt khóc lắc đầu: “Tôi không đi đâu, có chết cũng không đi!”Bạch Mộc Trạch mở đèn pin lần nữa, đầu tiên là dò từ từ trên mặt đất, thấy bóng đen không phản ứng mới đưa đèn tới người đó.
Chỗ Tần Thư Nguyệt vừa đúng đối diện anh ta, Kỳ Việt đâu còn ra dáng con người nữa, dọa cô ta sợ tới mức khóc ầm lên.“Chắc bị chân dung dọa nữa rồi, không cần quan tâm đâu.” Lần này đến cả Mạc Hoài Nam cũng lười ra ngoài xem cô ta thế nào.Kỳ Việt bị mất chìa khóa nên lập tức giật ra khỏi xiềng xích, bắt đầu xông ra ngoài, Bạch Mộc Trạch tắt đèn pin, cố gắng hết sức chạy ra ngoài, thấy Tần Thư Nguyệt đang ngồi bệt dưới đất liền lớn giọng hét: “Mau chạy đi!”
“Ở đây này!”Thời gian không nhiều lắm, họ không thể nán lại, phải nhanh chóng lấy được chiếc chìa khóa thứ 2.
Bạch Mộc Trạch tìm thấy một căn phòng, mở cửa chờ Mạc Hoài Nam vào. Sau đó anh đóng cửa khóa trái lại, bảo Mạc Hoài Nam bịt miệng Tần Thư Nguyệt lại, cả ba ngồi xuống nấp dưới góc tường.
Kỳ Việt ngoài cửa không nghe thấy tiếng, cũng chẳng ngửi thấy mùi, chỉ có thể rời đi tay không.
Tần Thư Nguyệt ưm ưm vài tiếng, Mạc Hoài Nam hơi dùng sức quá nên cô ta sắp không thở nổi nữa.Nguyên Tinh Thần cũng ngồi xuống, mái tóc dài và bộ đồ trắng trong đêm tối lại càng u ám hơn, “Cô đang nhìn gì vậy?”
Bạch Mộc Trạch đứng dậy, nhìn tình hình bên ngoài qua ô cửa kính, “Thả cô ta ra đi, anh ta đi rồi.”
Tần Thư Nguyệt thấp giọng khóc thút thít: “Đáng sợ quá!”
Mạc Hoài Nam mệt nhọc thở gấp, may mà đã lấy được chìa khóa rồi, “Giáo sư Bạch, đây.” Anh ta nghĩ cho Bạch Mộc Trạch giữ đồ là an toàn nhất.“Á á á!”Kỳ Việt đã phá bỏ xiềng xích, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Tần Thư Nguyệt im lặng, vẫn chuẩn bị đi cùng họ, ít ra còn có thể giúp đỡ lẫn nhau một chút.***
Bạch Mộc Trạch cất kỹ chìa khóa, nói ra một tin xấu: “Xem ra những người làm nhiệm vụ thất bại đều sẽ trở thành NPC trong mật thất này, hơn nữa còn biến thành zombie, có lẽ ở khoa Nhi còn 1 người nữa, 2 người phải chuẩn bị sẵn sàng đấy.”Bạch Mộc Trạch lấy 2 cây kẹo bỏ vào túi, ra hiệu Mạc Hoài Nam và Tần Thư Nguyệt cũng lấy vài cây, biết đâu sau này lại cần dùng.Đèn hành lang mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi 5m.
Tần Thư Nguyệt khóc lắc đầu: “Tôi không đi đâu, có chết cũng không đi!”Anh cầm đèn pin lùi ra phía cửa, vừa đủ để tìm thấy Kỳ Việt.
“Cô có thể ở lại đây, tiện thể tâm sự chuyện xưa với Kỳ Việt luôn.”
Kỳ Việt đã phá bỏ xiềng xích, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Tần Thư Nguyệt im lặng, vẫn chuẩn bị đi cùng họ, ít ra còn có thể giúp đỡ lẫn nhau một chút.“Tùy cô.” Cô ta không vào, Bạch Mộc Trạch lại thấy rất tiện.
Thời gian không nhiều lắm, họ không thể nán lại, phải nhanh chóng lấy được chiếc chìa khóa thứ 2.Tần Thư Nguyệt chỉ vào tường: “Có… Có người kìa!”
***
Văn phòng khoa Nhi cách vị trí hiện tại của họ không xa, bước ra ngoài, căn phòng thứ 2 bên phải, tin tốt duy nhất là chỗ này cách khoa Nội khá xa, nếu không có gì thì hẳn Kỳ Việt đã quay về chỗ ban đầu, cũng sẽ chẳng sang đây.
Vào văn phòng, lại tìm thấy chiếc đèn pin thứ 2.Tần Thư Nguyệt ngã ra ngay cửa, bị dọa tới mức răng va vào nhau.
Bạch Mộc Trạch thầm đoán trong lòng, cho nhiều công cụ soi sáng như thế, hẳn là nhiệm vụ sau sẽ tiến hành trong không gian tối rồi.
Phòng làm việc của bác sĩ Tống có mùi kẹo trái cây nhàn nhạt, chuyện này khiến Bạch Mộc Trạch nhớ lại lúc bé đi khám bệnh, bác sĩ thích cho các bé ăn kẹo trái cây để chúng ngoan ngoãn ngồi yên.
Quả nhiên, trên bàn có một hộp kẹo lớn, trên đó viết: Dành cho bé ngoan.
Bạch Mộc Trạch lấy 2 cây kẹo bỏ vào túi, ra hiệu Mạc Hoài Nam và Tần Thư Nguyệt cũng lấy vài cây, biết đâu sau này lại cần dùng.Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi! Anh ta rón rén tới lấy chìa khóa nhưng lại vấp ngã lên người Kỳ Việt, may mà anh ta phản ứng nhanh nên lập tức cầm chìa khóa chạy ra ngoài.
Tần Thư Nguyệt không hiểu ý anh là sao, trực tiếp lột vỏ 1 cây rồi cho vào miệng.
Vị ngọt thoáng giảm bớt đi cảm giác sợ hãi trong lòng, Tần Thư Nguyệt bắt đầu có gan tìm manh mối hơn.
“Tiếp theo làm gì đây?”Tần Thư Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại thì Bạch Mộc Trạch đã chạy đi, phía sau Mạc Hoài Nam cũng chạy ra, thấy Tần Thư Nguyệt không động đậy gì mà cũng chẳng thể vứt cô ta lại được, chỉ có thể túm áo kéo cô ta lên.
Cô ta bước tới chỗ rèm cửa, kéo phăng ra. Một người phụ nữ ngửi được mùi, ngẩng đầu lên để lộ gương mặt dữ tợn.
Tần Thư Nguyệt hít một hơi thật sâu, vừa định hét lên thì đã bị Mạc Hoài Nam bịt miệng lại. Động tác này có hơi thành thạo, “Đừng có hét.”Tần Thư Nguyệt sợ hãi nói: “Tôi chờ 2 người ở ngoài cửa nhé.”
Cô ta gật đầu lùi về sau, nhỏ giọng nói: “Sao các anh không nhắc tôi!”
Bạch Mộc Trạch lạnh lùng nói: “Cô nhanh như thế, sao chúng tôi bì lại kịp?”
Tần Thư Nguyệt bĩu môi, lúc cô ta vào khoa bên kia, rèm cửa cũng bị kéo ra, hơn nữa ánh sáng hơi tối nên Tần Thư Nguyệt không hề để ý tới việc cảnh tượng bị thay đổi.
Được rồi, xem như lần này cô ta ẩu đi.
Nữ zombie này cũng giống với Kỳ Việt, đều bị xích lại, xem trên quần áo thì đây là bác sĩ Viên, rõ ràng là Viên Hàm Sương.