[Hoa Cẩm không dễ dàng buông tha cho Nguyên Tinh Thần như thế, cô ta lấy quạt lông nhẹ nhàng vuốt nhẹ qua mũi Nguyên Tinh Thần.Nhiệm vụ mật thất:Nhiệm vụ mật thất: Hoàn thành]
[Đây là lần đầu tiên Nguyên Tinh Thần được vào phòng nghỉ VIP, môi trường thoải mái hơn bên ngoài sảnh lớn nhiều, nhất là không cần đối mặt với đám ma quỷ kia nên tâm trạng cũng tương đối thả lỏng.“Cũng không phải là tất cả đâu, mật thất chưa thử nghiệm khó tránh khỏi sẽ có khe hở, vì thế lần đầu tiên mở mật thất đều phải giám sát thật kỹ đề phòng xuất hiện vấn đề bên trong, tình cờ tôi trông thấy được thôi, này mau nói đi, cô có thích thằng nhóc đó không?”Giá trị tiếng hét màn này: Hứa Khả Khả 300, Ngô Tĩnh Nghi 280, Giang Na 280, Diêu Tuyết 200, Ngụy Tử Ngôn 180, Trình Phóng 0, tổng cộng 1240]Nguyên Tinh Thần nhắm mắt lại, không muốn trả lời cô ta.“Cô biết không, chị đã gặp qua rất nhiều đàn ông, ai cũng muốn chiếm hời từ chỗ chị, chỉ có hắn là lịch sự.”
[Hoa Cẩm đặt mật thất mới lên kệ kịch bản, sau đó dẫn Nguyên Tinh Thần vào phòng nghỉ dành riêng cho NPC cấp S.Đây là lần đầu tiên Nguyên Tinh Thần đạt được cấp S, nhìn các mục điểm thuộc tính hiển thị trên màn hình, Nguyên Tinh Thần chọn tăng thuộc tính kết nối âm thanh, trong không gian tối tăm, vài âm thanh quỷ dị có thể khiến người chơi hét toáng lên, không cần cô ra sân nữa.Xếp hạng NPC: S]
Đây là lần đầu tiên Nguyên Tinh Thần đạt được cấp S, nhìn các mục điểm thuộc tính hiển thị trên màn hình, Nguyên Tinh Thần chọn tăng thuộc tính kết nối âm thanh, trong không gian tối tăm, vài âm thanh quỷ dị có thể khiến người chơi hét toáng lên, không cần cô ra sân nữa.Hoa Cẩm lắc đầu: “Không, anh ấy… chết rồi.”
“Chào, chào, nhiệt liệt chào mừng, chúc mừng NPC cấp S của chúng ta đã đem vinh quang trở về.”Nguyên Tinh Thần hỏi: “Vậy sau đó thì sao, hai người có bên nhau không?”Nhắc tới Phương Sinh, trong mắt Hoa Cẩm tràn ngập tình yêu.“Cô cho tôi linh hồn, tôi sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của cô.” Đó là câu đầu tiên Ngô Giải nói với cô ta.
Nguyên Tinh Thần vừa ra khỏi cửa đã nhận được sự nghênh đón nhiệt tình của Hoa Cẩm, cô mất tự nhiên nói: “Chị Hoa Cẩm à, tự nhiên chị nhiệt tình như thế khiến tôi hơi được yêu mà kinh sợ đấy.”Hoa Cẩm lưu lạc đầu đường xó chợ, đói thì ăn cơm thừa canh cặn của người khác, khát sẽ uống nước sông, cứ thế được 1 tháng, Hoa Cẩm gặp Ngô Giải.
Hoa Cẩm thân thiết kéo tay Nguyên Tinh Thần cười: “Ôi dào nên thế mà, giờ chị đây cũng có thể gọi là nở mày nở mặt rồi, sợi dây chuyền hồng ngọc bị Hoa Thốc hốt kia đã kiếm được về rồi ha ha ha.”Nguyên Tinh Thần nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng tạm, ít ra với NPC thì dọa sợ cũng khá đơn giản, dù sao bản thân trò 4 góc kia cũng đã rất kinh dị rồi, nhưng lần này NPC hỗ trợ cũng khá đặc biệt đấy, hoàn toàn không chịu sự khống chế của tôi!”“Em gái cơm hộp à, chị xem tướng cho cô nhé?”Hoa Cẩm cong môi, ánh mắt ma mị: “Muốn biết không?”
Nguyên Tinh Thần cạn lời, hóa ra tôi chỉ là công cụ kiếm tiền của chị thôi à?Hoa Cẩm che miệng cười lớn: “Ha ha ha ha ha, em gái cơm hộp đúng là thông minh, ái chà, mau nói nghe thử xem nào, cô nghĩ sao về thằng nhóc đó hả?”
“Đúng rồi, thấy mật thất lần này thế nào hả?”
Nguyên Tinh Thần nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng tạm, ít ra với NPC thì dọa sợ cũng khá đơn giản, dù sao bản thân trò 4 góc kia cũng đã rất kinh dị rồi, nhưng lần này NPC hỗ trợ cũng khá đặc biệt đấy, hoàn toàn không chịu sự khống chế của tôi!”Sau đó Hoa Cẩm đi theo Ngô Giải về mật thất X, thời đó chưa gọi là mật thất, Ngô Giải dùng cái danh quán Điều tra vụ án để thu hút những thám tử tới phá án, một khi bị giam lại rồi sẽ là mãi mãi.Chủ đề mật thất:
“Tuy nói là mật thất do các cô tự biên tự diễn, nhưng NPC hỗ trợ cũng phải phát triển theo kịch bản chứ, tất cả phải xem kịch bản viết thế nào nữa.” Nhìn lại kịch bản Livestream khủng bố trên tay, độ khó đã biến thành cấp 3, “Đơn giản thế cơ à?”Bà chủ ca lâu thấy cô ta cứng đầu như thế cũng chẳng ép nữa, chỉ nói: “Sau này cô làm tiểu thư múa cho tôi đi, đợi khi cô kiếm đủ tiền chuộc thân rồi, muốn đi đâu thì đi.”
Hoa Cẩm đặt mật thất mới lên kệ kịch bản, sau đó dẫn Nguyên Tinh Thần vào phòng nghỉ dành riêng cho NPC cấp S.Nguyên Tinh Thần cười gật đầu: “Muốn chứ.”Ngô Giải dẫn cô ta tới cầu Nại Hà, thấy Phương Sinh đang đi trên cầu, Hoa Cẩm gào khóc: “Phương Sinh, em là Hoa Cẩm đây!”Sau khi Phương Sinh chết, cả ngày Hoa Cẩm chỉ biết dùng rượu để giải sầu, một người khi mất hết hy vọng sẽ bắt đầu sinh ra chán chường.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Tinh Thần được vào phòng nghỉ VIP, môi trường thoải mái hơn bên ngoài sảnh lớn nhiều, nhất là không cần đối mặt với đám ma quỷ kia nên tâm trạng cũng tương đối thả lỏng.Cô ta cũng rất kiêu ngạo, dù người đầy thương tích bị giam trong phòng hầm nhưng vẫn muốn tìm cơ hội để chạy đi lần nữa.[Chủ đề mật thất: Livestream khủng bố][Giá trị tiếng hét màn này: Hứa Khả Khả 300, Ngô Tĩnh Nghi 280, Giang Na 280, Diêu Tuyết 200, Ngụy Tử Ngôn 180, Trình Phóng 0, tổng cộng 1240]
“Em gái cơm hộp à, chị xem tướng cho cô nhé?”Thực ra chính cô cũng không biết mình thế nào, muốn nói là thích nhưng quả thực không tới mức đó, nhưng nếu nói là không thích thì lúc Bạch Mộc Trạch tỏ tình, trong lòng cô cũng hơi vui vui, haizz, bực quá!
Nguyên Tinh Thần giật mình: “Chị Hoa Cẩm, chị còn ngón nghề này nữa cơ à?”Nguyên Tinh Thần bất đắc dĩ: “Giờ tôi không muốn nghĩ tới chuyện tình cảm, lỡ có một ngày tôi bị nhốt ở đây không ra ngoài được thì chẳng phải là khiến người ta mất công hay sao.”
Hoa Cẩm vươn tay xoa mặt cô: “Chút lòng thành thôi.” Cô ta ngó nghiêng một chút rồi kết luận: “Chị thấy sắc mặt cô như hoa đào, sao Hồng Loan* động rồi, em gái cơm hộp, cô sắp có số đào hoa đấy!”Hoa Cẩm để quạt xuống làm lộ ra gương mặt đáng sợ kia, cô ta sờ lên 2 vết thương hở bên miệng rồi lẩm bẩm nói: “Thấy 2 vết thương này không? Là do chính chị rạch đấy, đúng là không tưởng tượng nổi mà.”
Số đào hoa…Lúc đầu trong nội thành vẫn yên bình, Hoa Cẩm sống rất thảnh thơi hạnh phúc, nhưng tiệc vui thì chóng tàn, chiến tranh ở ngoại thành đã lan tới gần nội thành, người dân chạy loạn tứ phía.
Nguyên Tinh Thần nhớ tới câu ‘Tôi thích em’ mà Bạch Mộc Trạch nói trong mật thất, tai lập tức nóng bừng, lại thấy bộ mặt nhiều chuyện của Hoa Cẩm, cô mới chợt hiểu ra: “Chị Hoa Cẩm, chị thấy rồi đúng không!”Hoa Cẩm thông minh, theo vũ công học những điệu Waltz, vốn dung mạo cô ta đã xinh đẹp, đôi mắt lay động lòng người, sườn xám tôn lên vóc dáng xinh tươi, chỉ một thời gian ngắn đã trở thành vũ công nổi tiếng trong ca lâu.
Hoa Cẩm che miệng cười lớn: “Ha ha ha ha ha, em gái cơm hộp đúng là thông minh, ái chà, mau nói nghe thử xem nào, cô nghĩ sao về thằng nhóc đó hả?”
Nguyên Tinh Thần ngồi trên ghế massage, hỏi: “Cái gì chị cũng biết hết, mật thất không bảo mật chút nào.”Sau chuyến đi đó, cuối cùng Phương Sinh không quay về nữa, là đồng đội của hắn đem giúp thư của Phương Sinh về cho cô ta, trong một lần thực hiện nhiệm vụ, hắn đã hy sinh để hỗ trợ đồng đội rút lui.“Tuy nói là mật thất do các cô tự biên tự diễn, nhưng NPC hỗ trợ cũng phải phát triển theo kịch bản chứ, tất cả phải xem kịch bản viết thế nào nữa.” Nhìn lại kịch bản Livestream khủng bố trên tay, độ khó đã biến thành cấp 3, “Đơn giản thế cơ à?”
“Cũng không phải là tất cả đâu, mật thất chưa thử nghiệm khó tránh khỏi sẽ có khe hở, vì thế lần đầu tiên mở mật thất đều phải giám sát thật kỹ đề phòng xuất hiện vấn đề bên trong, tình cờ tôi trông thấy được thôi, này mau nói đi, cô có thích thằng nhóc đó không?”Hoa Cẩm thân thiết kéo tay Nguyên Tinh Thần cười: “Ôi dào nên thế mà, giờ chị đây cũng có thể gọi là nở mày nở mặt rồi, sợi dây chuyền hồng ngọc bị Hoa Thốc hốt kia đã kiếm được về rồi ha ha ha.”[Xếp hạng NPC: S]
Nguyên Tinh Thần nhắm mắt lại, không muốn trả lời cô ta.
Thực ra chính cô cũng không biết mình thế nào, muốn nói là thích nhưng quả thực không tới mức đó, nhưng nếu nói là không thích thì lúc Bạch Mộc Trạch tỏ tình, trong lòng cô cũng hơi vui vui, haizz, bực quá!Giá trị tiếng hét màn này:“Chị Hoa Cẩm, chị cứ nói loài người các cô, vậy chị là gì hả?” Nguyên Tinh Thần rất tò mò.
Hoa Cẩm không dễ dàng buông tha cho Nguyên Tinh Thần như thế, cô ta lấy quạt lông nhẹ nhàng vuốt nhẹ qua mũi Nguyên Tinh Thần.Trong quá trình chạy nạn, Hoa Cẩm bị lạc với người nhà, bị một tên môi giới bắt cóc bán vào ca lâu*.Nguyên Tinh Thần lại hỏi: “Vậy chị tới đây khi nào?”
“Ách xì! Chị Hoa Cẩm, chị đi hóng chuyện người khác có được không!”“Thế đâu có được, chị thích cô mà.”
“Thế đâu có được, chị thích cô mà.”Hoa Cẩm không nói tên hắn là gì, chỉ gọi hắn là Phương Sinh. Mỗi lần Phương Sinh tới phòng khiêu vũ đều mặc âu phục phẳng phiu, lúc khiêu vũ với Hoa Cẩm đều cúi người nâng tay cô ta rồi khẽ hôn lên mu bàn tay một cái.
Nguyên Tinh Thần bất đắc dĩ: “Giờ tôi không muốn nghĩ tới chuyện tình cảm, lỡ có một ngày tôi bị nhốt ở đây không ra ngoài được thì chẳng phải là khiến người ta mất công hay sao.”
Hoa Cẩm khẽ chỉ vào trán Nguyên Tinh Thần một cái: “Cô đấy, nghĩ nhiều quá rồi, chẳng phải loài người các cô thường nói là phải quý trọng những thứ trước mắt sao?”Cô ấm được cưng chiều từ nhỏ sao có thể chịu sự ấm ức này được, cô ta bắt đầu nghĩ cách chạy trốn, nhưng thân thể yếu ớt có thể chạy được tới đâu chứ, sau khi bị bắt về thì lại bị đánh.
“Chị Hoa Cẩm, chị cứ nói loài người các cô, vậy chị là gì hả?” Nguyên Tinh Thần rất tò mò.
Hoa Cẩm cong môi, ánh mắt ma mị: “Muốn biết không?”Trong thành phố có một tên nhà giàu để ý Hoa Cẩm, muốn cưới cô ta làm thiếp, nhưng trong lòng Hoa Cẩm chỉ có Phương Sinh đã chết nên sao bằng lòng được. Tên nhà giàu cho bà chủ một khoản tiền, bà chủ chuốc thuốc mê Hoa Cẩm, đưa cô ta lên giường của gã.
Nguyên Tinh Thần cười gật đầu: “Muốn chứ.”
“Hôm nay tâm trạng chị tốt nên sẽ nói cho cô nghe.”Sau đó Phương Sinh đã nói muốn chịu trách nhiệm với Hoa Cẩm, nhưng Hoa Cẩm biết tim hắn không ở đây, “Đợi anh xong việc, em sẽ chờ anh tới đây dẫn em đi.”
Hoa Cẩm ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, đong đưa chiếc quạt lông màu trắng rồi bắt đầu nhớ lại chuyện xưa: “Chị ấy, từng giống cô vậy, cũng là con người, nghĩ kỹ lại thì chị cũng chẳng nhớ mình ở trong này bao lâu rồi nữa.”“Đúng rồi, thấy mật thất lần này thế nào hả?”
***Phương Sinh hôn lên mu bàn tay cô ta như lúc trên sàn nhảy khi trước: “Được, em chờ anh về nhé.”Nguyên Tinh Thần vừa ra khỏi cửa đã nhận được sự nghênh đón nhiệt tình của Hoa Cẩm, cô mất tự nhiên nói: “Chị Hoa Cẩm à, tự nhiên chị nhiệt tình như thế khiến tôi hơi được yêu mà kinh sợ đấy.”Nếu mật thất sau còn gặp được Bạch Mộc Trạch nữa thì sẽ đồng ý với anh vậy…
Hoa Cẩm sinh ra trong thời dân quốc, từng là một cô ấm nhà giàu.“Ách xì! Chị Hoa Cẩm, chị đi hóng chuyện người khác có được không!”
Lúc đầu trong nội thành vẫn yên bình, Hoa Cẩm sống rất thảnh thơi hạnh phúc, nhưng tiệc vui thì chóng tàn, chiến tranh ở ngoại thành đã lan tới gần nội thành, người dân chạy loạn tứ phía.Hoa Cẩm khẽ chỉ vào trán Nguyên Tinh Thần một cái: “Cô đấy, nghĩ nhiều quá rồi, chẳng phải loài người các cô thường nói là phải quý trọng những thứ trước mắt sao?”
Trong quá trình chạy nạn, Hoa Cẩm bị lạc với người nhà, bị một tên môi giới bắt cóc bán vào ca lâu*.
Chính lúc đó, cô ta gặp được người trong lòng mình.(*) Lầu quán biểu diễn hát múa. Cũng chỉ kĩ viện.
Cô ấm được cưng chiều từ nhỏ sao có thể chịu sự ấm ức này được, cô ta bắt đầu nghĩ cách chạy trốn, nhưng thân thể yếu ớt có thể chạy được tới đâu chứ, sau khi bị bắt về thì lại bị đánh.Nguyên Tinh Thần ngồi trên ghế massage, hỏi: “Cái gì chị cũng biết hết, mật thất không bảo mật chút nào.”Hoa Cẩm cầm lấy cây kéo trên tủ, rạch mạnh vào mặt mình, máu từ gò má chảy dài xuống đất, thịt trên 2 gò má hở ra, trông cực kỳ dữ tợn, “Mày để ý khuôn mặt này của tao đúng không? Ha ha ha ha, tới đây đi, giờ mà còn vừa ý nữa không?”
Cô ta cũng rất kiêu ngạo, dù người đầy thương tích bị giam trong phòng hầm nhưng vẫn muốn tìm cơ hội để chạy đi lần nữa.Hoa Cẩm vươn tay xoa mặt cô: “Chút lòng thành thôi.” Cô ta ngó nghiêng một chút rồi kết luận: “Chị thấy sắc mặt cô như hoa đào, sao Hồng Loan* động rồi, em gái cơm hộp, cô sắp có số đào hoa đấy!”
Bà chủ ca lâu thấy cô ta cứng đầu như thế cũng chẳng ép nữa, chỉ nói: “Sau này cô làm tiểu thư múa cho tôi đi, đợi khi cô kiếm đủ tiền chuộc thân rồi, muốn đi đâu thì đi.”Hóa ra Phương Sinh là nhân viên tình báo của tổ chức ngầm, tới ca lâu là để thu thập thông tin và truyền báo cho những người khác, hôm hắn bị lộ thân phận rồi bị thương đã đến ca lâu, thấy vậy, lần đầu tiên Hoa Cẩm nói với bà chủ rằng cô ta muốn tiếp hắn.
Hoa Cẩm thông minh, theo vũ công học những điệu Waltz, vốn dung mạo cô ta đã xinh đẹp, đôi mắt lay động lòng người, sườn xám tôn lên vóc dáng xinh tươi, chỉ một thời gian ngắn đã trở thành vũ công nổi tiếng trong ca lâu.
Chính lúc đó, cô ta gặp được người trong lòng mình.
Hoa Cẩm không nói tên hắn là gì, chỉ gọi hắn là Phương Sinh. Mỗi lần Phương Sinh tới phòng khiêu vũ đều mặc âu phục phẳng phiu, lúc khiêu vũ với Hoa Cẩm đều cúi người nâng tay cô ta rồi khẽ hôn lên mu bàn tay một cái.
“Cô biết không, chị đã gặp qua rất nhiều đàn ông, ai cũng muốn chiếm hời từ chỗ chị, chỉ có hắn là lịch sự.”
Nhắc tới Phương Sinh, trong mắt Hoa Cẩm tràn ngập tình yêu.Hoa Cẩm đã không còn gì lưu luyến nữa nhìn hắn, nói ra nguyện vọng của mình: “Tôi muốn gặp Phương Sinh.”
Nguyên Tinh Thần hỏi: “Vậy sau đó thì sao, hai người có bên nhau không?”
Hoa Cẩm lắc đầu: “Không, anh ấy… chết rồi.”
Hóa ra Phương Sinh là nhân viên tình báo của tổ chức ngầm, tới ca lâu là để thu thập thông tin và truyền báo cho những người khác, hôm hắn bị lộ thân phận rồi bị thương đã đến ca lâu, thấy vậy, lần đầu tiên Hoa Cẩm nói với bà chủ rằng cô ta muốn tiếp hắn.“Được, có lời hứa của anh thì em chẳng còn gì tiếc nuối nữa.”
Hoa Cẩm đỡ Phương Sinh bị thương về phòng mình, băng bó kỹ càng vết thương cho hắn. Có người tới ca lâu điều tra, Hoa Cẩm đành phải cởi quần áo của mình và Phương Sinh ra.Hoa Cẩm đỡ Phương Sinh bị thương về phòng mình, băng bó kỹ càng vết thương cho hắn. Có người tới ca lâu điều tra, Hoa Cẩm đành phải cởi quần áo của mình và Phương Sinh ra.
“Á! Các người là ai vậy, sao lại tùy tiện xông vào phòng người ta thế.”Số đào hoa…
Người điều tra thấy thế cũng không nghĩ nhiều mà bỏ đi.Nguyên Tinh Thần giật mình: “Chị Hoa Cẩm, chị còn ngón nghề này nữa cơ à?”
Sau đó Phương Sinh đã nói muốn chịu trách nhiệm với Hoa Cẩm, nhưng Hoa Cẩm biết tim hắn không ở đây, “Đợi anh xong việc, em sẽ chờ anh tới đây dẫn em đi.”Lúc Hoa Cẩm tỉnh dậy, tên nhà giàu đang làm chuyện bậy bạ trên người cô ta, Hoa Cẩm đẩy mạnh gã ra, tên nhà giàu lại đánh cô ta một bạt tai.
Phương Sinh hôn lên mu bàn tay cô ta như lúc trên sàn nhảy khi trước: “Được, em chờ anh về nhé.”
Sau chuyến đi đó, cuối cùng Phương Sinh không quay về nữa, là đồng đội của hắn đem giúp thư của Phương Sinh về cho cô ta, trong một lần thực hiện nhiệm vụ, hắn đã hy sinh để hỗ trợ đồng đội rút lui.Nguyên Tinh Thần cạn lời, hóa ra tôi chỉ là công cụ kiếm tiền của chị thôi à?
Hoa Cẩm yếu ớt nói: “Sớm biết thế thì chị đã bắt anh ấy đi bằng mọi giá rồi.”
Nguyên Tinh Thần lại hỏi: “Vậy chị tới đây khi nào?”Tên nhà giàu cực kỳ tức giận, gọi người đuổi Hoa Cẩm ra khỏi cửa.“Hôm nay tâm trạng chị tốt nên sẽ nói cho cô nghe.”
Hoa Cẩm để quạt xuống làm lộ ra gương mặt đáng sợ kia, cô ta sờ lên 2 vết thương hở bên miệng rồi lẩm bẩm nói: “Thấy 2 vết thương này không? Là do chính chị rạch đấy, đúng là không tưởng tượng nổi mà.”
Sau khi Phương Sinh chết, cả ngày Hoa Cẩm chỉ biết dùng rượu để giải sầu, một người khi mất hết hy vọng sẽ bắt đầu sinh ra chán chường.
Trong thành phố có một tên nhà giàu để ý Hoa Cẩm, muốn cưới cô ta làm thiếp, nhưng trong lòng Hoa Cẩm chỉ có Phương Sinh đã chết nên sao bằng lòng được. Tên nhà giàu cho bà chủ một khoản tiền, bà chủ chuốc thuốc mê Hoa Cẩm, đưa cô ta lên giường của gã.
Lúc Hoa Cẩm tỉnh dậy, tên nhà giàu đang làm chuyện bậy bạ trên người cô ta, Hoa Cẩm đẩy mạnh gã ra, tên nhà giàu lại đánh cô ta một bạt tai.Nguyên Tinh Thần nằm trên ghế massage, nghĩ tới những lời Hoa Cẩm nói, cô ta nói không sai, suy nghĩ dông dài làm gì, cứ cố mà quý trọng hiện tại đi.
Hoa Cẩm cầm lấy cây kéo trên tủ, rạch mạnh vào mặt mình, máu từ gò má chảy dài xuống đất, thịt trên 2 gò má hở ra, trông cực kỳ dữ tợn, “Mày để ý khuôn mặt này của tao đúng không? Ha ha ha ha, tới đây đi, giờ mà còn vừa ý nữa không?”
Tên nhà giàu cực kỳ tức giận, gọi người đuổi Hoa Cẩm ra khỏi cửa.Kiếp sau, cô ta làm gì còn kiếp sau chứ, chỉ nguyện kiếp sau anh tìm được một người yêu anh, hiểu anh, sống một đời mỹ mãn.
Mất gương mặt xinh đẹp, đừng nói là ca lâu, đến cả con hầu làm việc vặt cũng chẳng ai thuê.Xếp hạng NPC:
Hoa Cẩm lưu lạc đầu đường xó chợ, đói thì ăn cơm thừa canh cặn của người khác, khát sẽ uống nước sông, cứ thế được 1 tháng, Hoa Cẩm gặp Ngô Giải.(*) Lầu quán biểu diễn hát múa. Cũng chỉ kĩ viện.“Không biết, chị chỉ biết trong mật thất X, trừ người chơi ra đều là người không có linh hồn, kể cả những con ma kia, nhưng 4 người bọn chị đỡ hơn, ít ra còn có suy nghĩ riêng, những con ma kia mới thật sự là cái xác không hồn.”
“Cô cho tôi linh hồn, tôi sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của cô.” Đó là câu đầu tiên Ngô Giải nói với cô ta.
Hoa Cẩm đã không còn gì lưu luyến nữa nhìn hắn, nói ra nguyện vọng của mình: “Tôi muốn gặp Phương Sinh.”
Ngô Giải dẫn cô ta tới cầu Nại Hà, thấy Phương Sinh đang đi trên cầu, Hoa Cẩm gào khóc: “Phương Sinh, em là Hoa Cẩm đây!”
Phương Sinh có nghe, nhưng bị quỷ soa đè lại không thể nhúc nhích gì.“Chào, chào, nhiệt liệt chào mừng, chúc mừng NPC cấp S của chúng ta đã đem vinh quang trở về.”
“Anh cho tôi qua gặp anh ấy một chút với!” Hoa Cẩm cầu xin.
Ngô Giải lạnh lùng nói: “Chỉ nói là gặp mặt thôi, đâu có nói muốn gặp thế nào đâu.”Hoa Cẩm yếu ớt nói: “Sớm biết thế thì chị đã bắt anh ấy đi bằng mọi giá rồi.”
Phương Sinh ở đầu kia hô: “Hoa Cẩm, nếu có kiếp sau, anh chắc chắn sẽ lấy em!”
“Được, có lời hứa của anh thì em chẳng còn gì tiếc nuối nữa.”
Kiếp sau, cô ta làm gì còn kiếp sau chứ, chỉ nguyện kiếp sau anh tìm được một người yêu anh, hiểu anh, sống một đời mỹ mãn.
Sau đó Hoa Cẩm đi theo Ngô Giải về mật thất X, thời đó chưa gọi là mật thất, Ngô Giải dùng cái danh quán Điều tra vụ án để thu hút những thám tử tới phá án, một khi bị giam lại rồi sẽ là mãi mãi.
“Vậy bọn Hoa Thốc cũng tới như thế ư?”
“Không biết, chị chỉ biết trong mật thất X, trừ người chơi ra đều là người không có linh hồn, kể cả những con ma kia, nhưng 4 người bọn chị đỡ hơn, ít ra còn có suy nghĩ riêng, những con ma kia mới thật sự là cái xác không hồn.”
Nguyên Tinh Thần không khỏi cảm khái: “Số phận đúng là thích trêu đùa con người, nếu trước đây chị đồng ý với Phương Sinh thì có lẽ giờ đã sống hạnh phúc rồi.”Ngô Giải lạnh lùng nói: “Chỉ nói là gặp mặt thôi, đâu có nói muốn gặp thế nào đâu.”
Hoa Cẩm cười yếu ớt: “Đúng thế, nhưng làm gì có nhiều nếu như thế chứ? Em gái cơm hộp à, chị kể những chuyện này chỉ là để nói cho cô biết rằng, chuyện tương lai không ai biết trước được điều gì, nhất là đối diện với người mình thích ấy, tình yêu không lừa được con người mà, đừng để bản thân hối hận nhé, được rồi, chị phải đi xếp mật thất đây, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Nguyên Tinh Thần nằm trên ghế massage, nghĩ tới những lời Hoa Cẩm nói, cô ta nói không sai, suy nghĩ dông dài làm gì, cứ cố mà quý trọng hiện tại đi.
Nếu mật thất sau còn gặp được Bạch Mộc Trạch nữa thì sẽ đồng ý với anh vậy…