Bộ dạng giương nanh múa vuốt như thể sắp ăn tươi nuốt sống Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương vậy.Hóa ra bên cạnh Từ Vi có 4 con hầu tên là Mai Lan Cúc Trúc, cũng chính là Tần Nhiễm và 3 con búp bê giấy này. Là con hầu bên người Từ Vi nên cả bốn đã cùng nhau lớn lên như hình với bóng, những cái túi thơm đã làm chứng cho tình chị em keo sơn này.Bạch Mộc Trạch lắc đầu: “Không sợ, dù em trở thành thế nào thì cũng là Từ Vi mà ta thích, lúc còn sống đã không thể nói cho em nghe được, giờ ta muốn nói với em, thực ra ta đã ái mộ em từ lâu rồi.”
Bạch Mộc Trạch cầm thứ gì đó đi tới phía trước, lạ là Nguyên Tinh Thần đang rất tức giận, vừa nhìn thấy thứ anh cầm trong tay liền lập tức bình tĩnh trở lại.Bỗng, cô ta cảm thấy phía sau đang có người vỗ lưng mình, Tần Nhiễm rít lên khiến ma 2 phát hiện.
“Phương Húc, sao cậu còn chưa đi nữa?”Nguyên Tinh Thần thấy con mồi đã chạy bèn vung tay áo định đuổi theo, nhưng vùng vẫy hồi lâu mới phát hiện mình không thể động đậy gì được, cúi đầu nhìn mới biết Bạch Mộc Trạch đã dán một lá bùa lên người mình.
Sau khi Nguyên Tinh Thần nói cho anh biết lối thoát bí mật thì cửa linh đường đã mở ra được rồi. Nhưng lúc này mọi người đều dồn hết sự chú ý lên người của Nguyên Tinh Thần, không ai phát giác ra chuyện này.3 người cùng đi tới từ đường nhưng lại đụng phải Nguyên Tinh Thần âm u ở chỗ rẽ.
Bạch Mộc Trạch tiến tới gần cô, mỉm cười: “Vi Vi, em thả họ đi đi, ta ở lại với em nhé?”Mạnh Vũ trợn mắt nhìn, NPC Từ Vi chỉ lo tương tác với Bạch Mộc Trạch chứ không truy cứu chuyện tồi tệ của anh ta, vậy mau chạy thôi! Anh ta lập tức chạy biến, Viên Hàm Sương cũng theo sát sau, sợ NPC đến tìm mình.Bộ dạng giương nanh múa vuốt như thể sắp ăn tươi nuốt sống Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương vậy.
Nguyên Tinh Thần hơi sửng sốt đáp: “Phương Húc, ta là ma đấy, cậu không sợ ta sao?”“Đm, đánh trước chặn sau à!” Thẩm Kha đã mệt tới mức chạy không nổi nữa.
Bạch Mộc Trạch lắc đầu: “Không sợ, dù em trở thành thế nào thì cũng là Từ Vi mà ta thích, lúc còn sống đã không thể nói cho em nghe được, giờ ta muốn nói với em, thực ra ta đã ái mộ em từ lâu rồi.”“Ra đi, chúng bị bất động rồi.” Là tiếng của Bạch Mộc Trạch!
Nguyên Tinh Thần cảm thấy lệ khí của Từ Vi đang tan biến dần.Bạch Mộc Trạch khẽ cong khóe môi cười, “Sao vậy, NPC không được phép đánh người à?”
Bạch Mộc Trạch giơ tay ra hiệu cho Thẩm Kha sau lưng, Thẩm Kha lập tức hiểu ngay, nói với Tần Nhiễm: “Đại Bạch bảo chúng ta đi trước, cậu ấy đánh lạc hướng NPC.”“Mạnh Vũ, giờ anh trách tôi đúng không, đúng là tôi bị mù mới lén lút với anh mà.”
Thẩm Kha và Tần Nhiễm lén tựa vào cửa, Mạnh Vũ thấy họ làm thế, biết chắc cửa đã mở bèn nhanh chóng bò dậy chạy ra ngoài cửa, Viên Hàm Sương thấy thế cũng đẩy Tần Nhiễm trước mặt để chạy theo Mạnh Vũ.Tần Nhiễm chui ra từ phía sau nó, thở hổn hển rồi nghi ngờ nhìn búp bê giấy A Lan, hỏi: “Sao lại giúp tao?”
Tần Nhiễm mắng: “2 kẻ không biết xấu hổ này!”Tần Nhiễm cười thầm: “Tôi chợt nhớ ra 3 chị em A Lan, A Trúc và A Cúc đều do anh hại chết đấy, vì vậy đạp anh một cái là đã nhẹ nhàng lắm rồi.”
Nguyên Tinh Thần thấy con mồi đã chạy bèn vung tay áo định đuổi theo, nhưng vùng vẫy hồi lâu mới phát hiện mình không thể động đậy gì được, cúi đầu nhìn mới biết Bạch Mộc Trạch đã dán một lá bùa lên người mình.Sau khi Nguyên Tinh Thần nói cho anh biết lối thoát bí mật thì cửa linh đường đã mở ra được rồi. Nhưng lúc này mọi người đều dồn hết sự chú ý lên người của Nguyên Tinh Thần, không ai phát giác ra chuyện này.Trong hộp có 4 cái túi thơm, lần lượt thêu tên Mai Lan Cúc Trúc.
“Xin lỗi nhé, chúng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ.” Nói xong, Bạch Mộc Trạch xoay người chạy mất.Mạnh Vũ nhìn ra ngoài qua lỗ nhỏ trên cửa, một gương mặt âm trầm dọa anh ta giật nảy mình.
Nguyên Tinh Thần cực kỳ tức giận: “Cái tên chết tiệt này, lại gài mình lần nữa rồi, uổng công tôi nể tình vai của anh là Phương Húc nên mới định tha cho anh một mạng, anh đợi đó cho tôi!”Thẩm Kha nghĩ anh đã bị dọa tới điên rồi, còn nói giúp cho NPC nữa, “Bạch Titan à, khổ cho cậu rồi.”Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương thì không được như thế, cả hai chạy trốn tới phòng ngủ của Từ Uyển, chống cửa nhìn ra, cảm nhận được sức mạnh cực lớn của 2 con ma.
Cô nhớ Hoa Cẩm từng bảo có thể gọi ma tới giúp 1 lần nên vội hô: “Ma 1, ma 2 đâu! Cản họ lại cho ta!”Bạch Mộc Trạch ghét bỏ đứng né sang một bên khiến cô ta lộ ra trước mặt Nguyên Tinh Thần, “2 chị em các cô cần tâm sự mà, không làm phiền.” Bạch Mộc Trạch bình tĩnh bỏ đi.
2 con ma ăn mặc như 2 vợ chồng già từ từ bay ra từ 2 bên linh đường, nghe lời Nguyên Tinh Thần bay ra ngoài tìm người chơi khắp nhà họ Triệu.Đợi tới khi A Mai biết được tin tức ở phủ Triệu thì 3 chị em đã biến thành linh hồn chết oan rồi.Ngoài Bạch Mộc Trạch ra, những người khác không biết lối ra mật thất ở trong từ đường nên chỉ chạy tứ phía để tìm nơi ẩn nấp.Nói sao đi nữa thì anh ta cũng đã vào được từ đường an toàn rồi.
Ngoài Bạch Mộc Trạch ra, những người khác không biết lối ra mật thất ở trong từ đường nên chỉ chạy tứ phía để tìm nơi ẩn nấp.Tần Nhiễm cầm lấy túi thơm, nhận được phần ký ức cuối cùng về chị em của A Mai.
Tần Nhiễm trốn trong bụi hoa run lẩy bẩy, ma 2 hóa trang thành bà Triệu đang bay khắp nơi tìm người, Tần Nhiễm lấy tay bịt miệng mình lại, từ từ thở để nó không nghe được.
Bỗng, cô ta cảm thấy phía sau đang có người vỗ lưng mình, Tần Nhiễm rít lên khiến ma 2 phát hiện.Khó khăn lắm mới chạy được tới từ đường, lại phát hiện búp bê giấy A Lan đang đứng trước cửa.Giờ búp bê giấy A Trúc và A Cúc đã bị đốt, chỉ còn lại A Lan. Dù búp bê giấy không có sự sống nhưng vẫn một mực nhớ tới tình chị em với A Mai, nó giúp Tần Nhiễm tránh khỏi sự truy đuổi của ma 2, dẫn cô ta đi tới từ đường.
Ma 2 nghe tiếng bèn từ từ lướt tới trong bụi hoa, tới gần mới phát hiện chỉ là một con búp bê giấy. Ma 2 nghiêng đầu nhìn nó, búp bê giấy giơ tay chỉ ra một hướng ngoài sân, ma 2 gật đầu rồi bay theo hướng đó.
Tần Nhiễm chui ra từ phía sau nó, thở hổn hển rồi nghi ngờ nhìn búp bê giấy A Lan, hỏi: “Sao lại giúp tao?”Mái tóc đen dài của Nguyên Tinh Thần bung xõa ra, gương mặt tái xanh càng khiến vết bớt kia trở nên sinh động hơn. Máu trên mặt không ngừng chảy ra, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện vết thâm độc như 2 ông bà Triệu khi trước.
Búp bê giấy cười nhưng không nói gì, chỉ dẫn cô ta vào phòng A Mai. Trên giường gỗ có một khoảng tường kép giấu một cái hộp gỗ nhỏ, búp bê giấy đưa hộp cho Tần Nhiễm, ra hiệu cô ta mở ra.Sự xuất hiện của Bạch Mộc Trạch lúc này như là đấng cứu thế xuất hiện vậy, Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương mở cửa ra, phát hiện 2 con ma đã bị dán bùa bất động.
Trong hộp có 4 cái túi thơm, lần lượt thêu tên Mai Lan Cúc Trúc.Nhưng tiệc vui thì chóng tàn, Từ Uyển tham lam tất cả những gì của Từ Vi, bao gồm cả 4 con hầu. Thế là cô ta đòi A Mai sang hầu hạ mình, còn 3 người kia thì theo Từ Vi gả vào phủ Triệu.
Tần Nhiễm cầm lấy túi thơm, nhận được phần ký ức cuối cùng về chị em của A Mai.
Hóa ra bên cạnh Từ Vi có 4 con hầu tên là Mai Lan Cúc Trúc, cũng chính là Tần Nhiễm và 3 con búp bê giấy này. Là con hầu bên người Từ Vi nên cả bốn đã cùng nhau lớn lên như hình với bóng, những cái túi thơm đã làm chứng cho tình chị em keo sơn này.A Lan không vào từ đường được nên thủ ở cửa để bảo vệ an toàn cho Tần Nhiễm, chuyện này khiến cô ta rất cảm động, không ngờ đến cả búp bê giấy còn tình cảm hơn một vài người.Thẩm Kha và Tần Nhiễm lén tựa vào cửa, Mạnh Vũ thấy họ làm thế, biết chắc cửa đã mở bèn nhanh chóng bò dậy chạy ra ngoài cửa, Viên Hàm Sương thấy thế cũng đẩy Tần Nhiễm trước mặt để chạy theo Mạnh Vũ.
Nhưng tiệc vui thì chóng tàn, Từ Uyển tham lam tất cả những gì của Từ Vi, bao gồm cả 4 con hầu. Thế là cô ta đòi A Mai sang hầu hạ mình, còn 3 người kia thì theo Từ Vi gả vào phủ Triệu.Búp bê giấy cười nhưng không nói gì, chỉ dẫn cô ta vào phòng A Mai. Trên giường gỗ có một khoảng tường kép giấu một cái hộp gỗ nhỏ, búp bê giấy đưa hộp cho Tần Nhiễm, ra hiệu cô ta mở ra.Tình cờ là cô đang định tới phòng của Từ Uyển thì lại chạm mặt với 3 người Bạch Mộc Trạch, đúng là khiến cô hận đến nghiến răng mà, “Đúng lúc quá, sao mọi người lại đi vội thế, chi bằng ở lại đây chơi với ta một chút đi.”
Đợi tới khi A Mai biết được tin tức ở phủ Triệu thì 3 chị em đã biến thành linh hồn chết oan rồi.Thẩm Kha nhìn trộm hồi lâu vẫn không thấy được bóng dáng của Bạch Mộc Trạch, “Này, 2 người bỏ Đại Bạch lại rồi chạy đấy à?”
Giờ búp bê giấy A Trúc và A Cúc đã bị đốt, chỉ còn lại A Lan. Dù búp bê giấy không có sự sống nhưng vẫn một mực nhớ tới tình chị em với A Mai, nó giúp Tần Nhiễm tránh khỏi sự truy đuổi của ma 2, dẫn cô ta đi tới từ đường.“Phương Húc, sao cậu còn chưa đi nữa?”Nguyên Tinh Thần cực kỳ tức giận: “Cái tên chết tiệt này, lại gài mình lần nữa rồi, uổng công tôi nể tình vai của anh là Phương Húc nên mới định tha cho anh một mạng, anh đợi đó cho tôi!”
A Lan không vào từ đường được nên thủ ở cửa để bảo vệ an toàn cho Tần Nhiễm, chuyện này khiến cô ta rất cảm động, không ngờ đến cả búp bê giấy còn tình cảm hơn một vài người.Thẩm Kha vẫn hơi do dự, nhưng sau lưng ma 1 đã hung hăng nhào tới, sau khi cân nhắc, Thẩm Kha sải bước phóng vào từ đường.Bạch Mộc Trạch thảnh thơi đi tới từ đường, xem như anh đã nắm được logic của NPC rồi, chỉ được dọa chứ không được đánh người, ít ra hiện tại anh cũng đã xác định được là trong mật thất sẽ không bị nguy hiểm tới tính mạng.
***Cô nhớ Hoa Cẩm từng bảo có thể gọi ma tới giúp 1 lần nên vội hô: “Ma 1, ma 2 đâu! Cản họ lại cho ta!”Viên Hàm Sương ngạc nhiên hô lên: “Là giáo sư Bạch, chúng ta được cứu rồi.”
Thẩm Kha bị ma 1 hóa trang thành ông Triệu đuổi theo suốt một đoạn, từ linh đường chạy tới phòng bếp nhỏ, lại từ phòng bếp nhỏ chạy tới phòng quản gia.Lúc này Tần Nhiễm mới ló đầu ra: “Thẩm Kha, mau vào đi!”
Khó khăn lắm mới chạy được tới từ đường, lại phát hiện búp bê giấy A Lan đang đứng trước cửa.
“Đm, đánh trước chặn sau à!” Thẩm Kha đã mệt tới mức chạy không nổi nữa.Mạnh Vũ phản bác: “Trong tay Bạch Mộc Trạch có đạo cụ mà, tôi không có, không chạy thì ở đấy chờ chết hay gì?”
Lúc này Tần Nhiễm mới ló đầu ra: “Thẩm Kha, mau vào đi!”
Cuối cùng cũng gặp người quen, nhưng Thẩm Kha vẫn e ngại búp bê giấy trước cửa nên không dám động đậy, “Không được, có con hầu giấy giữ cửa kìa.”“À thì, cảm ơn anh.” Mạnh Vũ nói.Bạch Mộc Trạch phát hiện con ma trước mặt mình bề ngoài thì hung ác nhưng chỉ là miệng cọp gan thỏ, căn bản không thể gây hại tới bản thân được. Vì thế anh đứng yên tại chỗ, đợi Nguyên Tinh Thần tới chiến.
Tần Nhiễm giải thích: “Đừng sợ, A Lan là người tốt, nó tới giúp chúng ta đấy.”Bạch Mộc Trạch tiến tới gần cô, mỉm cười: “Vi Vi, em thả họ đi đi, ta ở lại với em nhé?”2 người anh một câu tôi một câu, bắt đầu nhao nhao lên, 2 con ma ngoài cửa lại càng tông mạnh hơn, Viên Hàm Sương thấy sắp không chống đỡ nổi nữa liền sợ hãi khóc toáng lên.
Thẩm Kha vẫn hơi do dự, nhưng sau lưng ma 1 đã hung hăng nhào tới, sau khi cân nhắc, Thẩm Kha sải bước phóng vào từ đường.5 phút trước, lá bùa Bạch Mộc Trạch dán lên người cô đã hết phép, cô đã rất đau lòng khi biết được 2 con ma vẫn chưa bắt được người chơi nào, vì thế Nguyên Tinh Thần quyết định đích thân ra ngoài tìm tung tích người chơi.
“Ối!” Anh ta bị người ta đạp vào trong, tất nhiên người đó là A Lan ngoài cửa.
Thẩm Kha ôm mông trách móc: “Chẳng phải bảo nó là người tốt hay sao?”Đột nhiên, va chạm ngoài cửa ngừng lại.
Tần Nhiễm cười thầm: “Tôi chợt nhớ ra 3 chị em A Lan, A Trúc và A Cúc đều do anh hại chết đấy, vì vậy đạp anh một cái là đã nhẹ nhàng lắm rồi.”“Chúng ta phải làm sao đây, mấy con ma bên ngoài sớm muộn gì cũng phá tan cửa thôi!” Viên Hàm Sương lo lắng hỏi.
Thẩm Kha hét toáng lên kêu oan: “Là quản gia Triệu làm mà, tôi đâu có liên quan gì, xui chết đi được.”
Nói sao đi nữa thì anh ta cũng đã vào được từ đường an toàn rồi.
Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương thì không được như thế, cả hai chạy trốn tới phòng ngủ của Từ Uyển, chống cửa nhìn ra, cảm nhận được sức mạnh cực lớn của 2 con ma.Cô vung tay áo nhào tới chỗ Bạch Mộc Trạch, Bạch Mộc Trạch nghiêng người tránh. Cái quy định chết tiệt của mật thất này là NPC không thể chủ động làm hại người chơi được, nếu không sẽ bị trừng phạt, vì thế Nguyên Tinh Thần chỉ có thể hù dọa anh chứ không thể làm gì khác được.
“Chúng ta phải làm sao đây, mấy con ma bên ngoài sớm muộn gì cũng phá tan cửa thôi!” Viên Hàm Sương lo lắng hỏi.
Mạnh Vũ cũng sốt ruột: “Sao tôi biết được chứ! Chẳng phải tại cô chạy tới trốn ở chỗ của tôi hay sao, giờ thì hay rồi, cả 2 chúng ta đều không chạy thoát nổi.”“Xin lỗi nhé, chúng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ.” Nói xong, Bạch Mộc Trạch xoay người chạy mất.
“Mạnh Vũ, giờ anh trách tôi đúng không, đúng là tôi bị mù mới lén lút với anh mà.”Nắm đấm của Nguyên Tinh Thần đã đưa tới trước mặt anh 1cm rồi nhưng chỉ có thể dừng lại, chuyện này khiến cô cực kỳ cay.
“Tôi có ép cô không? Viên Hàm Sương, cô dan díu với tôi chỉ vì ghen ghét Tần Nhiễm thôi đúng không, làm như tôi không biết ý đồ của cô ấy nhỉ?”“Ối!” Anh ta bị người ta đạp vào trong, tất nhiên người đó là A Lan ngoài cửa.Dựa vào gợi ý, họ chỉ có cách tìm cơ quan bí mật trong từ đường này thì mới trốn khỏi mật thất này được.
2 người anh một câu tôi một câu, bắt đầu nhao nhao lên, 2 con ma ngoài cửa lại càng tông mạnh hơn, Viên Hàm Sương thấy sắp không chống đỡ nổi nữa liền sợ hãi khóc toáng lên.
Mạnh Vũ tuyệt vọng, bắt đầu than thở rằng lúc đầu không nên chơi mật thất này làm gì.
Đột nhiên, va chạm ngoài cửa ngừng lại.Nguyên Tinh Thần hơi sửng sốt đáp: “Phương Húc, ta là ma đấy, cậu không sợ ta sao?”
Mạnh Vũ nhìn ra ngoài qua lỗ nhỏ trên cửa, một gương mặt âm trầm dọa anh ta giật nảy mình.
“Ra đi, chúng bị bất động rồi.” Là tiếng của Bạch Mộc Trạch!
Viên Hàm Sương ngạc nhiên hô lên: “Là giáo sư Bạch, chúng ta được cứu rồi.”Bạch Mộc Trạch giơ tay ra hiệu cho Thẩm Kha sau lưng, Thẩm Kha lập tức hiểu ngay, nói với Tần Nhiễm: “Đại Bạch bảo chúng ta đi trước, cậu ấy đánh lạc hướng NPC.”Mạnh Vũ cũng sốt ruột: “Sao tôi biết được chứ! Chẳng phải tại cô chạy tới trốn ở chỗ của tôi hay sao, giờ thì hay rồi, cả 2 chúng ta đều không chạy thoát nổi.”
Sự xuất hiện của Bạch Mộc Trạch lúc này như là đấng cứu thế xuất hiện vậy, Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương mở cửa ra, phát hiện 2 con ma đã bị dán bùa bất động.Mạnh Vũ tuyệt vọng, bắt đầu than thở rằng lúc đầu không nên chơi mật thất này làm gì.
“À thì, cảm ơn anh.” Mạnh Vũ nói.Thẩm Kha bị ma 1 hóa trang thành ông Triệu đuổi theo suốt một đoạn, từ linh đường chạy tới phòng bếp nhỏ, lại từ phòng bếp nhỏ chạy tới phòng quản gia.
Bạch Mộc Trạch thản nhiên nói: “Bùa bất động có thời gian đấy, mau tới từ đường đi.”
3 người cùng đi tới từ đường nhưng lại đụng phải Nguyên Tinh Thần âm u ở chỗ rẽ.Tần Nhiễm mắng: “2 kẻ không biết xấu hổ này!”
5 phút trước, lá bùa Bạch Mộc Trạch dán lên người cô đã hết phép, cô đã rất đau lòng khi biết được 2 con ma vẫn chưa bắt được người chơi nào, vì thế Nguyên Tinh Thần quyết định đích thân ra ngoài tìm tung tích người chơi.
Tình cờ là cô đang định tới phòng của Từ Uyển thì lại chạm mặt với 3 người Bạch Mộc Trạch, đúng là khiến cô hận đến nghiến răng mà, “Đúng lúc quá, sao mọi người lại đi vội thế, chi bằng ở lại đây chơi với ta một chút đi.”
Viên Hàm Sương là người đi trước, bị Nguyên Tinh Thần dọa hết hồn nên lập tức trốn ra sau lưng Bạch Mộc Trạch.
Bạch Mộc Trạch ghét bỏ đứng né sang một bên khiến cô ta lộ ra trước mặt Nguyên Tinh Thần, “2 chị em các cô cần tâm sự mà, không làm phiền.” Bạch Mộc Trạch bình tĩnh bỏ đi.Nguyên Tinh Thần cảm thấy lệ khí của Từ Vi đang tan biến dần.
Nguyên Tinh Thần hừ lạnh: “Hừ, anh gài tôi rồi mà còn muốn đi à? Mơ đẹp đấy!”Tần Nhiễm trốn trong bụi hoa run lẩy bẩy, ma 2 hóa trang thành bà Triệu đang bay khắp nơi tìm người, Tần Nhiễm lấy tay bịt miệng mình lại, từ từ thở để nó không nghe được.
Cô vung tay áo nhào tới chỗ Bạch Mộc Trạch, Bạch Mộc Trạch nghiêng người tránh. Cái quy định chết tiệt của mật thất này là NPC không thể chủ động làm hại người chơi được, nếu không sẽ bị trừng phạt, vì thế Nguyên Tinh Thần chỉ có thể hù dọa anh chứ không thể làm gì khác được.Cuối cùng cũng gặp người quen, nhưng Thẩm Kha vẫn e ngại búp bê giấy trước cửa nên không dám động đậy, “Không được, có con hầu giấy giữ cửa kìa.”
Mạnh Vũ trợn mắt nhìn, NPC Từ Vi chỉ lo tương tác với Bạch Mộc Trạch chứ không truy cứu chuyện tồi tệ của anh ta, vậy mau chạy thôi! Anh ta lập tức chạy biến, Viên Hàm Sương cũng theo sát sau, sợ NPC đến tìm mình.Thẩm Kha túm áo anh ta định đánh thì bị Tần Nhiễm ngăn lại: “Thôi đi, đừng có so đo với rác rưởi làm gì, nghĩ cách cứu giáo sư Bạch ra đã.”
Bạch Mộc Trạch phát hiện con ma trước mặt mình bề ngoài thì hung ác nhưng chỉ là miệng cọp gan thỏ, căn bản không thể gây hại tới bản thân được. Vì thế anh đứng yên tại chỗ, đợi Nguyên Tinh Thần tới chiến.
Nắm đấm của Nguyên Tinh Thần đã đưa tới trước mặt anh 1cm rồi nhưng chỉ có thể dừng lại, chuyện này khiến cô cực kỳ cay.
Bạch Mộc Trạch khẽ cong khóe môi cười, “Sao vậy, NPC không được phép đánh người à?”
Tất nhiên Nguyên Tinh Thần không thể nói sự thật cho anh biết được: “Ai nói thế, bà đây là người… Là ma tốt bụng, nể tình anh cũng chẳng làm ra chuyện xấu xa gì, mau cuốn xéo đi!” Cô thật sự không thể làm gì anh được hết, thôi cứ để cái tên đáng ghét này đi nhanh đi cho rồi.
Bạch Mộc Trạch thảnh thơi đi tới từ đường, xem như anh đã nắm được logic của NPC rồi, chỉ được dọa chứ không được đánh người, ít ra hiện tại anh cũng đã xác định được là trong mật thất sẽ không bị nguy hiểm tới tính mạng.Thẩm Kha ôm mông trách móc: “Chẳng phải bảo nó là người tốt hay sao?”
Thẩm Kha nhìn trộm hồi lâu vẫn không thấy được bóng dáng của Bạch Mộc Trạch, “Này, 2 người bỏ Đại Bạch lại rồi chạy đấy à?”Trước đây họ đã từng tới từ đường rồi nhưng không phát hiện ra được manh mối gì, Bạch Mộc Trạch chợt nhớ tới bức thư mà Nguyên Tinh Thần đưa cho mình trước đó, anh vội lấy ra đọc kỹ.
Mạnh Vũ phản bác: “Trong tay Bạch Mộc Trạch có đạo cụ mà, tôi không có, không chạy thì ở đấy chờ chết hay gì?”
Thẩm Kha túm áo anh ta định đánh thì bị Tần Nhiễm ngăn lại: “Thôi đi, đừng có so đo với rác rưởi làm gì, nghĩ cách cứu giáo sư Bạch ra đã.”
Vừa dứt lời, Bạch Mộc Trạch đã đẩy cửa đi vào. Thẩm Kha và Tần Nhiễm vội tới đón rồi hỏi: “Đại Bạch, không sao chứ?”Bạch Mộc Trạch cầm thứ gì đó đi tới phía trước, lạ là Nguyên Tinh Thần đang rất tức giận, vừa nhìn thấy thứ anh cầm trong tay liền lập tức bình tĩnh trở lại.
Bạch Mộc Trạch nói: “Cũng tạm, NPC là ma tốt nên không làm tổn thương con người.”
Thẩm Kha nghĩ anh đã bị dọa tới điên rồi, còn nói giúp cho NPC nữa, “Bạch Titan à, khổ cho cậu rồi.”
Dựa vào gợi ý, họ chỉ có cách tìm cơ quan bí mật trong từ đường này thì mới trốn khỏi mật thất này được.***
Trước đây họ đã từng tới từ đường rồi nhưng không phát hiện ra được manh mối gì, Bạch Mộc Trạch chợt nhớ tới bức thư mà Nguyên Tinh Thần đưa cho mình trước đó, anh vội lấy ra đọc kỹ.