Reng … reng …. Reng. Tiếng đồng hồ báo thức kêu inh ỏi mà nó không chịu dậy. Thò tay ra khỏi chăn phải vất vả lắm nó mới với được cái đồng hồ lăn lốc trên đầu giường và tắt nó đi. Hôm nay là thứ 2 đầu tuần, phải chào cờ mà nó cứ nằm dài ra như thế, mãi đến khi Huy – em trai nó vào phòng chị la lối om sòm.
- Chị Hân ơi. 7h30’ rồi. Chị không dậy đi học à.
- Cái gìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Lúc này nó mới lồg ra khỏi chăn, chạy ra vơ vội bộ đồng phuc vừa đi vừa kêu “ chết tôi rồi, hôm nay chào cờ, đi muộn là toi”
- Hỳ Hỳ. Em đùa đấy. Giờ mới có 6h hơn thôi.
- Hả. _ mặt nó đần ra một lúc rồi đuổi Huy quanh nhà _ Mày có muốn chết không hả. Chị ngủ mày cũng không để yên nữa là sao.
- Tại chị không chịu dậy đi học chứ. Hết cách rồi.
- Thôi được. Coi như hôm nay chị hiền chị tha, không là mày chết với chị.
- Lều lều. E không sợ đâu. Chị đánh em, em khoe mẹ.
- Nhưng cậu em của tôi ơi. Sáng nào mẹ chẳng đi làm từ sớm sao mà biết chị đánh mày mà mày khoe được chứ.
- Sý. Lúc mẹ về em khoe chị cũng bị la cho coi. Haha.
- Thôi được. Chị không chấp trẻ con nhá.
- Gì. Em 12t rồi đó. Sao chị cứ gọi em là trẻ con mãi thế.
- Không tranh cãi chị đi học đây. _ nó cười giơ tay bye bye Huy và đeo chiếc balô xuống nhà
- À chị ơi. Mẹ mua bánh mì để ở bàn đó. mẹ mua cho em nhưng em không ăn. Chị cầm đi học đi.
- Hâm à. Thế em ăn gì.
- Có cái này rồi. _ thằng bé hì húc móc trong túi quần ra gói mì tôm.
- Nhớ phải nấu chín ăn đó. Không được ăn sống. Hại da dày nghe chưa.
- Em biết rồi mà.
- Được rồi. chị đi học đây.
Nó ung dung xuống nhà cẩm ổ bánh mì và dắt chiếc xe đạp trên đường từ nhà đến trường quen thuộc. Một tay cầm tay lái một tay cầm ổ bánh mì ăn vội. Vừa đến cổng trường nó thấy đông lạ thường, vì cái tính tò mò chết không đổi nó cũng nhanh chóng gửi xe rồi chen chen vào xem là cái gì mà sao mọi người sâu xúm với xem vậy. Trước mắt nó bây giờ là một chiếc xe mui trần thể thao màu đen trắng. Và từ xe bước xuống là 3 con người – à mà không 3 thiên thần (đó là những gì nó nghe thấy từ những người xung quanh). Nhìn kĩ coi nó tự nhủ. 3 người này cao cũng sàn sàn nhau tầm 1m8 hoặc 1m82. Dáng của một cầu thủ bống rổ. người đi đầu tiên. Là một tên có làn da trắng như con gái, mái tóc nâu, mái chém. đôi mắt 2 mí long lanh cuốn hút mặc một chiếc áo trắng, trên 2 hàng cúc áo là một viền đen. Tay áo đuợc gấp nếp gọn gàng, một chiếc quần bò tụt cào một chút ở phần đầu gối và ống đồng. Một đôi giầy thể thao màu đen nhẹ. Tên đứng bên tay trái hắn: có một mái tóc đen gọn gàng, một cặp kính che đi đôi mắt huyện bí. Một chiếc ao trắng tinh không một vết hoen ố. Đi cùng với quần kaki trắng và một đôi giầy thể thao trắg – nói chung từ trên xuống dưới hắn toàn màu trắng. Ngay cả chiếc đồng hồ hắn đeo ở tay cũng là màu trắng nữa. Đi cạnh anh ta là một người đối lập hoàn toàn. tóc anh ta để mào gà phớt ánh đỏ, bên tai trái đeo một chiếc khuyên kim cương đen lấp lánh, một chiếc ao sơ mi đen và có một dòng chữ vàng được ghi ở ngực chắc là nhãn hiệu nhưng đứg xa nó chẳng thể nhìn rõ, đi cùng với chiếc áo đó là một chiếc quần bò tụt, cào rách tứ tung, môt đôi giầy thể thao màu đen mạnh mẽ cuốn hút. “3 tên này hay thật đó, kẻ đi đầu thì vừa đen vừa trắng, 2 tên đằng sau thì một người trắg toàn bộ, còn một người lại đen toàn bộ như 2 cá thể đối lập nhau vậy, nhìn cũng được, vậy mà sao mọi người phải chen lấn zô đây làm chi cho mệt người ra.
- Úi Zời iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Tưởng gì cơ. Có gì đầu mà mọi người phải túm tụm vào xem thế chứ. _ Nó nguýt một cái dài ngoành rồi buông câu nói lạnh tanh khiến bao nhiêu người phải quay ra nhìn nó với nhiều ánh mắt khác nhau, lườm, ngạc nhiên, ……, kể cả là 3 con người đang từ từ tiến vào cổng trường kia.
Thấy mọi người nhìn, nó biết ý, chuồn dần chuồn dần ra ngoài. Thờ phào nhẹ nhõm. Lúc này thì nó cứ thẳng lưng tiến vào cổng trường. Hắn kéo một tên học sinh gần đó và hỏi:
- Con nhỏ đó là ai vậy?
- Dạ. Nó tên Hân, học lớp b1.
- Thú vị đấy. Điều tra về nó cho tôi. hết giờ chào cơ cầm tìm tôi và thông báo. rõ chữ.
- Vâng. Em biết rồi.
- Rồi. đi đi. _ hắn hẩy tay cho tên hs đó đi làm nhiệm vụ của mình.
Long đứng cạnh huých tay:
- định làm gì thế ông.
- thế ông nghĩ tao làm gì. Haha.
- Mới về trường mà đã có trò vui để xem rồi. _ Hoàng lắc đầu cười nhẹ
- Các ông yên tâm đi. Tôi múôn biết con nhỏ đó là ai mà giám to tiếng nói chúng ta không có gì để xem.
- À. Thì ra là thế. _ Long cười cười.
- Gì chứ. Con nhỏ đó coi thường chúng ta quá còn gì. 2 ông muốn chơi cùng tôi không.
- Nói cái gì vậy _ Hoàng nhăn nhó.
- Đã chơi phải có cả 3 chứ. Chúng ta là anh em à _ nối tiếp câu của Hoàng là Long và Hoàng cùng đồng thanh khiến hắn cũng hơi bất ngờ.
Còn về phía nó đang tung tăng nơi sân trường tim bóng dáng nhỏ bạn thân quen thuộc. Mãi không thấy, nó lấy máy nt:
“ bà đang ở đâu thế, đến trường chưa “
“đằng sau bà nè. Haha”
Đọc xong tin nhắn, nó giật mình quay lại.
- Hì hì. bất ngờ không _ nhỏ vân đã đứng đó từ bao giờ.
- Bất ngờ gì. Giật cả mình ý. Bà như con ma vậy.
- Tôi mà là ma, tôi bám theo bà cả đời.
- Gì chứ. Chẳng ma thì bà cũng đang bám theo tôi còn gì.
- Mà thôi đến giờ chào cờ rồi. vào lớp cất cặp nhanh rồi còn ra.
- Ừ. Hìhì.
2 nhỏ kéo nhau chạy tung tăng trên sân trường nhưu 2 con chim trích đáng yêu. 17t rồi mà như hai đứa trẻ 5t vậy đó.
********** Tại phòng hiệu trưởng:
- Chào mừng các em đã trở lại trường. _ giọng thầy hiệu trưởng vui vẻ
- Vâng. cảm ơn thầy _ Hoàng lễ phép
- Hôm nay thầy sẽ giới thiệu các em với toàn trường được không.
- Vâng. Sao cũng được ạ. _ Long nói giọng bình thường không chút biểu cảm.
- Vậy các em về ngồi đây đợi nha. Thầy ra làm một số nghi lẽ cho buổi chào cơ đầu tháng.
- À mà thầy. chúng em được quyền chọn lớp chứ à _ Giờ hắn mới lên tiếng.
- Dĩ nhiên. Em muốn vào lớp nào.
- B1ạ.
- ừ. tốt. Ta sẽ thông báo cho cô chủ nhiệm ngay lập tức.
- Vâng. Cảm ơn thầy.
Khi thầy hiệu trưởng ra khỏi phòng, long tò mò nhìn hắn:
- Tại sao lại là b1. lớp đầu khổi học mệt lắm
- Với tôi không thành vấn đề _ Hoàng từ tốn
- Ông không tính, đồ mọt sách _ Long gạt phăng câu nói của hoàng ra ngoài nhìn chằm chằm vào hắn
- Sao ông ngố thế. Sáng nay chẳng phai ta biết con nhỏ đó học b1 còn gì. phải cùng lớp quậy nó mới đã.
- Thế còn….
- Yên tâm. Chả ai làm gì được chúng ta đâu. Lo lắng chuyện đó làm gì _ hắn cười cười, một nụ cười khinh khỉnh. “Hân à! Cô sẽ là món trò tiêu khiển để tôi quậy phá ngay từ lần đầu tiên quay về trường, có vẻ thú vị đây, và cô sẽ hối hận khi đã cố gắng gây sự chú ý của tôi trước đám đông sáng nay.”