- Không biết. Không biết gì hết.
- Trả lời đi, có phải cô thích tôi rồi không.
- ĐIÊN À. Tôi thề tôi mà thích anh sét đánh tôi liền.
“ĐOÀNG “. Nó vừa nói rứt câu thì sét ở đây nổ cái đùng một cái, Hắn chưa kịp nở nụ cười vì hắn nói đúng thì đã chết đứng người vì có một vòng tay ôm từ phía trước hắn, rất chặt. 2 con mắt của hắn trợn hết cỡ luôn. Đây là lần đầu tiên có người ôm hắn chặt và ấm như thế này. Hắn cứ đứng đó, tim đập thình thịch thình thịch. Không gian chỉ toàn tiếng mưa. Con nó sau khi định hình có chuyện gì sảy ra thì đã đẩy hắn ra lập tức. Hai má ửng hồng nên. Rõ đáng yêu. Quay sang nhìn hắn, ấp úng:
- Xin …. Xi….n … lỗi… Tôi sợ sét.
Rồi chạy mất tiêu luôn. Hắn ngơ người một lúc mới kịp đuổi theo. Kéo tay nó vào một mái hiên khác:
- Tự nhiên chạy đi đâu đấy.
- Kéo tôi vào đây làm gì.
- Thế bị dở à mà chạy ngoài mưa, xong tối về lại ốm.
- Chuỵện của anh phải quan tâm à.
- Osin của tôi mà. Ít thì cũng còn ngày hôm nay nữa đó.
- Hừ.
- Mưa này chắc lại nghỉ rồi.
- Gì. Tôi không nghỉ được.
- Thế cô định đi mưa đến trường sao.
- Bây giờ tôi phải làm sao.
- Hôm qua xin phép nghỉ lí do gì.
- Ốm.
- Thế thì hôm nay cứ ôm mà xin thôi.
- Nó cứ làm sao ý.
- Sao chả sao.
- Nhưng mà….
- Thôi được rồi. Để tôi _ hắn nói xong rút điện thoại ra gọi cho Hoàng _ Alô Cưng hử.
- Ông muốn chết à.
- Ít sợ.
- Sao không đi học.
- Mưa này, ông bảo tôi bay đến à.
- Ý nghĩ không tồi.
- Grừ.
- Thế có chuyện gì.
- Xin phép cho con bé hân tại nạn xe vào viện rồi nhá.
- Gì. Đùa à. Tôi vừa gọi điện cho Hân xong mà, thế có nặng khôn g, chiếu chụp chưa.
- Sờ tốp. hỏi lắm thế. Không sao, không có lí do nào nghĩ học thì cứ nghĩ bừa thế đi.
- Ông đùa kinh thân. Hú hồn thằng bé.
- Có mà bé. Thế trốn tiết à mà giờ vẫn nghe máy
- Cănteen. Không trốn sao nghe được máy ông.
- Ừ. Long đâu