Sáng nó đến lớp như bình thường, chiều nó làm thêm đến 5h tại quán caffe. Về nhà nấu cơm cho Huy xong nó thay đồ và đi làm tiếp đến khoảng 10h nó đi về. Lúc đầu nó xin làm vào chân rửa đồ, dọn dẹp trong khu vực trong thôi, nhưng vì có một người làm việc tại khu bưng bê đồ cho khách nghỉ, thấy nó xinh xắn dễ nhìn nên đã cho nó vào chân đó. Lúc đầu, nó cũng không thích nhưng nghĩ đi nghĩ lại thôi thì cứ làm. đến đâu được thì nó đến. Nhưng có lẽ như mọi chuyện không tốt đẹp với nó. Nó đụng mặt hắn, long và hoàng trong phòng vip. Thoáng đầu hắn không để ý nên cũng không nhận ra nhưng vì nó cứ lấp lấp, ló ló khiến hắn sinh nghi rồi hắn đứng dậy và đến gần nó, còn Long Hoàng thì chỉ biết nhìn theo:
- cô làm gì ở đây vậy
- Bộ anh đui sao, hay phòng không đủ đèn cho anh nhìn _ nó nói nhưng lại nhìn ra hướng khác
- Cô điên à. Cô biết ở đây nguy hiểm với con gái thế nào không hả.
- Anh điên thì có. bỏ ra tôi đi làm. Tôi còn có việc của tôi
- Cô cần tiền đến thế sao. Tôi có thể cho cô.
- Bỏ ra. Tôi không phải loại ăn xin. Anh vừa phải thôi.
- Nhưng sao cô có thể làm ở đây.
- Không phải chuyện của anh. Tránh xa tôi ra.
Rồi nó bỏ đi.
- Con nhỏ định làm gì nữa vậy_ Long nhăn mặt
- Tôi cũng rối tung nên đây. _ hắn ngồi phịch cái xuống nghế
- Chắc nó nghĩ đây là thời gian rảnh cuối cùng trong ngày nó muốn đi làm, nhưng không có công việc nào nữa nên nó đành làm cái này. _ Hoàng uống một ngụm bia rồi giải thích.
- Ông nói có lý, kể con bé cũng khổ.
- Lại chẳng khổ. Giờ một mình nó phải nuôi hai chị em đi học, lại thằng em bệnh tật gì đấy _ hắn càu nhàu.
- Nhưng biết giúp nó làm sao. Nó không nhận anh em mình giúp mà _ Long nhìn 2 thằng bạn
- Đây mới là cả vấn đề _ Hoàng lắc nhẹ cái đầu.
- Nhưng nó làm việc ở đây thực sự rắc rối lắm đó, ngoài kia toàn thằng dê cáo mý nhau. _ Long cười.
- Bộ ông thì là nai tơ chắc. Sói hơn cả chúng nó _ Hắn liếc xéo Long.
- Thôi đi 2 ông. Chỉ đuợc như thế _ Hoàng nhìn nhìn
- đồ một sách. ngồi yên _ cả hắn và long đều đông thanh cùng một lúc một câu vào mặt Hoàng.
- Tôi phải sợ 2 người á. 2 người nên nhớ tôi là ai nha. _ Hoàng nhảy vồ tới hai thằng bạn
- ối long. Hôm nay ổng ý ổng thay đổi tích cách đột xuất. CHuồn.
Rồi hoàng lôi cổ 2 người kia lại, quật vào nghế. Thật sự là rất ít khi họ như vậy. Rất vui vẻ. Họ nô đùa như những đứa trẻ con. Nó khẽ mở cửa phòng vào. thấy cảnh tượng hú hồn đó, nó mỉm cười, rồi bước lại gần:
- Tôi mang đồ vào đây.
Nghe thấy tiếng nó 3 người họ như bị giât điện. Tách nhau ra và nhảy về chỗ ngồi. Thật sự là nếu ai quan sát cảnh này chắc không thể nhịn được cười mất. Hoàng thì đang cố gắg chỉnh lại vẻ lịnh lãm trang nhã của mình. Còn Long và hắn thì vuốt tóc để lấy lịa phong độ của những chàng công tử hào hoa.
- Thôi không phải cố _ nó cười
- Hả _ 3 người đồng thanh
- Tôi nói là không phải cố gắng chỉnh chu làm gì. Dù gì thì tôi cũng biết các anh đã làm gì và kết quả là thế nào, thật đáng buồn khi trong lớp mình lại có…
- Nài. Cô đừng nghĩ linh tinh đó _ hắn nhìn chằm chằm vào nó
- Anh biết tôi nghĩ gì nào.
- Thế em muốn nói gì. _ Hoàng nói
- Cũng đâu có gì, thấy gì thì tôi nói vậy.
- Nhưng chốt lại là nói gì cơ mà.
- Thì là những con người của thế giới thứ 3.
- Hả _ 3 người họ há hốc mồm
- Tôi cũng khôgn hiểu sao các anh lại có thể….. _ nó chỉ chỉ… lại còn 3 người nữa chứ. Eo ôi. Ghê quá đi
- Em đang nghĩ cái gì thế hả Hân _ Hoàng đỏ mặt
- Không. Tôi chỉ đang nói những gì mình thấy thôi.
- Thế cô thấy những gì. _ hắn nóng hết hai bên má
- THấy tất cả, từ đầu và giờ là kết thúc.
- Từ đâu. Kết thức_ Long ngơ ngác.
- Đừng gỉa nai. Lúc đầu thì 3 người như thế và giờ là bộ dạng tả tơi, dù các anh đã cố chỉnh lại nhưng không thành.
Lúc này 3 người họ mới nhìn lại mình toàn bộ một lần nữa. Thực sự thì không còn gì đễ diễn tả. Hoàng thì quần áo sộc sệch đương nhiên mất 2 cúc áo đầu, cũng chả biết là làm gì. Hắn và Long còn thảm hơn nữa cả một hàng cúc áo đi không con cái nào. Mặc dù lộ ra thân hình khá đẹp của mình nhưng không gây cho nó bất kì phản cảm nào. Rồi 3 người họ nhìn nhau, gục mặt xuống bàn mà không nói được câu nào nữa. Nó cười, không còn là nụ cười nhếch mép khinh khỉnh mà là nụ cười thực sự. Nhưng đáng tiếc cho 3 con người kia đã không được nhìn thấy nụ cười của thiên thân giữa bóng tối. Nó ra ngoài và nói nhỏ một cậu mà không ai nghe thấy “ trẻ con thật”. Còn trong phòng lúc này, 3 người kia đã không con biết phải làm gì nữa. Hoàng thì ngủ, Phong và hắn uống bia vì xấu hổ trước nó, rồi cũng lại ngủ. Bỗng nhiên sao cả nó và 3 người kia đều cảm nhận được sự yên lành, dễ chịu.