- Ôi gì đây. _ hắn nhăn nhó.
- Nói, sao đi không gọi tụi tôi _ Long ép hắn vào tường. May là ấn tay bên không bị thương
- Thì tôi thấy cũng đơn giản nên không phiền hai người nữa.
- Đơn giản à, ông biết nó nguy hiểm như thế nào không hả _ Hoàng ấn vào vai còn lại của hắn.
- À…._ hắn bất ngờ thốt nên.
- Tôi biết mà. _ Long hầm hầm nhìn hắn. Rồi kéo sệch một bên vai áo của hắn ra.
- Thế này là thế nào. _ Hoàng lừ
- Thôi mà. CHỉ là vết thương nhỏ thôi.
- Nhỏ à. Đi kiểm tra lại cho tôi.
- Không sao đâu thật mà. _ sao hắn mềm lòng trước hai người này quá vậy.
- Sao ông lại làm thế. Sao lại nhất định phải trả thù cho Hân. _ Long dựa lưng vào tường.
- Tôi không biết, chắc là thương hại. _ hắn cười nhạt.
- Không. Hình như ông thích nhỏ rồi _ Hoàng nói
- Điên à. Tôi thích gì cái con nhỏ đó.
- Ông nói dối.
- Tôi không điên. Mà con bé thế nào rồi.
- Vẫn thế.
Vừa rứt câu thì Duy lao phầm từ trong phòng ra không ngừng gọi bác sĩ.
- Chuyện quái gì vậy_ hắn nhau mày
- Không rõ. _ Long nhún vai.
- Vào đi _ Hoàng nói.
3 người họ đi vào thấy Cườg đang lúi húi nhìn gì đó. Hắn nhìn nó, đôi mắt sâu thẳm ấy lại xuất hiện. Tình trạng của nó hiện giờ là sao. Đột nhiên ho rồi ứa máu từ miệng. Khiến hai anh em nhà Cường hoảng hốt gọi bác sĩ. Những lúc như thế này sao hắn lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ lùng. Hắn đến bên giường, nhìn nó, chỉ nhìn thôi, nhìn cơ thể mềm yếu của nó, nhin khuôn mặt xinh xắn nhưng đã tái nhợt đi từ khi nào. Tự nhiên sao hắn thấy có gì đó nghèn nghẹn ở trong tim, nhìn nó thế này, hắn giường như chẳng đủ sức sống. Khi bác sĩ vào hắn cũng lặng lẽ đi ra ngoài. Không nói gì cả. Long và Hoàng cũng chị biết nhìn nó nhìn hắn rồi khẽ lắc đầu. Chỉ có Cường và Duy là hốt hoảng nên chạy đôn chạy đáo vì lo lắng cho nó. Một giọt nước mắt khe rơi từ khoé mi của nó – vì điều gì đó, nhưng chẳng ai để ý đến nữa vì khi đó bác sĩ đang kiểm tra tình trạng của nó.