• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không.

- Tự nhiên lạ à. Thôi mình về đi, cũng muộn rồi. _ Nó đứng dậy bước vài bước

- Hân. Anh thích em. _ Cường vẫn ngồi nghế đá nói khá to

- Gì vậy, em không đùa kiểu này đâu nha.

- Em nghĩ anh giống đùa lắm sao _ Cường đứng dậy nhìn thẳng vào mắt nó.

- Nhưng mà….

- Nhưng gì. Anh thích em thật đó.

- Em … Em thì có cái gì để thích cơ chứ. Với lại anh cũng biết rồi mà, em không có hứng với mấy chuyện yêu đương vớ vẩn đó còn gì.

- Không có hứng. Yêu không phải là vớ vẩn.

- ……. Không trả lời.

- Anh thích em, vì tất cả con người em thôi.

- Nhưng em không hiểu.

- điều gì.

- Em chưa bao giờ nghĩ là anh sẽ thích em được. Em cũng thích anh, nhưng đó là tình cảm anh em, em chưa từng nghĩ mình sẽ vượt quá giới hạn đó.

- Anh em. Anh không cần Anh em.

- Nhưng em không cho phép mình vượt quá cái giới hạn đó._ nó gần như hét nên

- Tại sao em phải đặt ra cái giới hạn đó làm gì.

- EM không biết … …. Nhưng em.

- Em không nói được. Vì sao, em thích người khác rồi ư.

- Không. Em không có. Em không thích ai cả.

- Có đấy, em thích thằng Phong, em thích hắn rồi.

- Không, em không bao giờ có tình cảm với hắn, anh đừng ăn nói linh tinh.

- Anh không nói linh tinh, em không thích sao em lại quan tâm với nó như thế, nó gọi là em đến, nó cần em cũng đến. em còn ở nhà nó còn gì.

- Nó là hắn ra điều kiện thôi.

- Điều kiện à.

- Anh đừng nói cái giọng đó.

- Anh nói đúng, anh khẳng định mình đúng sao anh lại không được nói cơ chứ.

- Không chả có gì đúng hết.

- Hay em cần thời gian. Anh cho em thời gian để suy nghĩ mà, em không thấy anh tốt với em sao.

- Đúng anh tốt, anh rất tốt là đằng khác, nhưng mà từ trước tới nay em chỉ coi anh là người anh trai mà thôi.

- Lại là anh trai.

- Em không cần thời gian, em luôn luôn có cầu trả lời: em cảm ơn đã giành tình cảm cho em, nhưng em cũng xin lỗi là em không đáp trả được nó.

- Anh không tin, anh không muốn nghe.

- Nhưng đó là sự thật. _ giọng nó trầm xuống _ em về đây.

Nó quay lưng đi, dù biết làm thế là có lỗi với Cường, để Cường một mình. nhưng nó làm đúng, nó không thể đứng lại đó thêm một giây một phút nào nữa. Sao những lúc thế này Cường lại nhắc đến tên hắn chứ. Nó đã không muốn nghĩ, không muốn gì cả. Sau ngày hôm nay nó và hắn coi như không liên quan gì đến nhau nữa. Cũng mày nó kìm nén được khi chưa tát cho Cường một cái. Nó không có tình cảm với hắn – đó là sự thật, không ai có thể phủ nhận được điều đó. Mà sao cường lại giám khẳng định như vậy. Mỗi một bước đi, từng dòng suy nghĩ của nó lại trở nên vô cùng rắc rối. Nó chạy, chạy thật nhanh về phía trước. Về đến nhà nó lao phầm nên giường, đóng cửa lại. Úp mặt xuống gối mà mắt mở trừng trừn. Nó làm tổn thương Cường rồi, làm tổn thương người anh trai mà nó yêu quý. Nó cảm thấy mệt mỏi kinh khủng. Mọi thứ cứ đến với nó ào ào rồi chống chất nên nhau – nó không biết phải làm gì. định gọi cho Vân, nhưng giờ này chắc Vân ngủ rồi, nó không làm phiền nữa. Nó thiếp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK