Lúc trưa học về, nó đạp xe như điên về nhà. Rất may là không có chuyện gì xảy ra với Huy, nhưng sao trong lòng nó không vơi đi chút nào. Lúc ăn cơm, nó cũng hỏi Huy:
- Hôm nay em có thấy gì lạ không.
- Chị cũng thế sao. Em cứ có cảm giác lo lắng hay sao ý. Em sợ chị trên đường học về có chuyện gì.
- Chị cũng thế. Khi nhìn thấy em an toàn rồi mà chị cũng không bớt lo. Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nữa.
Đúng lúc đó. Có một người công nhân, chân thấp chân cao chạy thẳng vào nhà nó. Thì ra đó là bác hàng xóm cùng khu, làm cùng với bố mẹ tại công trường.
- Hân ơi, Huy ơi.
Nhìn thấy bác lại nghe tiếng gọi hốt hoảng cả hai chị em nó đều chạy ra đỡ bác:
- Có chuyện gì thế bác
- 2 đứa… bố mẹ cháu …_ bác vừa nói vừa thở
- bố mẹ cháu … bố mẹ cháu làm sao ạ _ giọng Huy run run
- Bố mẹ cháu bị tai nạn nơi công trường. Giờ đang ở trong bênh viện.
- Gì ạ. Cả 2 người họ sao. Bênh viện nào ạ.
- Bệnh viên trung ương.
- Cháu cảm ơn. Huy chị em mình đi thôi.
Nó vơ lấy cái cặp trên bàn rồi kéo tay Huy đi, mặc kệ cửa nhà ở đó. 2 chị em ngồi trên taxi rồi mà lòng không sao yên.
- Chị ơi. Bố mẹ không sao chứ ạ.
- Ừ. Không sao đâu. Em đừng lo _ nó nắm chặt lấy tay Huy.
- Dạ. _ thằng bé ngoan ngoãn trả lời.
Tới bênh viện, nó đi thẳng tới phòng cấp cứu. Vừa đến cửa, nó thấy người ta che tấm khăn trắng nên mặt ba mẹ nó, nó thành có 2 người mặc áo công nhân đứng cạnh giường bệnh gọi tên mẹ và bố nó. rồi họ khóc. Nó cứng đơ người, nó không biết họ đang làm gì. Nó siết chặt lấy tay Huy. Nước mắt nó đã lăn dài trên gò má. Huy cũng khóc vì Huy thấy chị nó khóc, Huy cũng chưa biết chuyện gì. Từng bước, từng bước nó đến gần 2 chiếc giường có 2 người bị phủ khăn trắng. Mọi người trong phòng nhìn thấy nó và Huy đều quay đi đau xót, thương cho 2 đứa bé. Huy giật tay chị ra đến kéo áo bác sĩ:
- Bác sĩ ơi. Bố mẹ cháu đâu rồi. Cháu thấy người ta bảo bố mẹ cháu cấp cứu ở phòng này, sao cháu không thấy hộ _ Huy nói với giọng khàn khàn
- Bố mẹ cháu…. _ giọng của vị bác sĩ trầm hẳn xuống.
- Sao bác không trả lời ạ. 2 người nằm trên giường kia không phải bố mẹ cháu đúng không. _ rồi Huy chạy đến chỗ nó _ chị ơi. Đi thôi, họ chỉ nhầm phòng rồi, đây không phải là phòng của bố mẹ đâu. Bố mẹ không thích bị người khác che khăn nên mặt đâu.
Nó đứng lặng ở đó, còn Huy thì cố hết sức kéo nó đi. Huy không tin, Huy không tin đó là bố mẹ mình. Huy nhớ là bố mẹ sẽ về với nhà với em, chứ không phải là đến bệnh viện:
- Chị Hân. Đi tìm bố mẹ, không được đứng ở đây nữa. _ Huy gần như gào nên trong tiếng khóc.
- Huy… _ nó ôm em vào lòng _ đừng thế nữa. yên lặng đi.
- Chị ơi. Đó … đó không phải là bố mẹ mình đâu, bố hứa sẽ về mua ôtô cho em mà. bố mẹ không bỏ chị em mình đâu.
- Thôi nào. đừng khóc, em sẽ ngất mất. _ nó gạt dòng nước mắt đang lăn dài trên má Huy.
- Em muốn mẹ ôm, em muốn được bố xoa đầu. Chị ơi… Em… muốn được ăn cơm với bố mẹ, em… muốn nhiều thứ lắm chị.
Nó không biết phải nói gì nữa. Chỉ biết ôm Huy, ôm thật chặt, nó kìm nén một cách đáng sợ. Huy cứ khóc, cứ nói:
- Chị Hân ơi. Có phải là tại em nên bố mẹ mới thế không, có phải tại em bị bệnh nên bố mẹ phải đi làm xa không, là tại em hả chị.
- Em không được nói thế.
- Không.. em biết mà, EM BIẾT TẤT CẢ LÀ TẠI EM MÀ _ Huy hét nên rồi ngất đi, bác sĩ hốt hoảng bế Huy đi. Nó không còn chạy theo nữa, nó đơ người đến cạnh giường bênh. Khi mà phòng không còn ai, Nó kéo tấm vải trắng che mặt bố mẹ mình xuống. Nó khóc lấc nên, nước mắt chảy ướt đẫm một góc tấm vải trắng, nó cầm tay mẹ:
- Mẹ ơi. Con biết là mẹ không thích bị che mặt đâu, con sẽ không để ai làm thế đâu mẹ. Mẹ ơi, mẹ không chết, mẹ chỉ mệt quá mẹ ngủ thôi, mẹ không bỏ chị em con mà đúng không, con biết mà. Mẹ còn hứa sẽ đan cho 2 chị em con chiếc khăn vào quàng cổ vào mùa đông tới mà. Mẹ còn hưa nhiều lắm. Mẹ nói làm người thì hứa phải làm, thế mới không bị người khác chê cười. nhưng mẹ chưa thực hiện được mà. Mẹ ơi. Mẹ ngủ 1 tí rồi mẹ dậy với con nhá. Con chỉ cho mẹ ngủ 1 tí thôi, con biết mẹ mệt nhưng mẹ dậy con sẽ đấm lưng cho mẹ, Huy sẽ kể chuyện cho mẹ nghe để mẹ hết mệt nhá. Mẹ nói chỉ cần nhìn thấy chị em con cười là mẹ sẽ tiêu tan hết mệt nhọc mà đúng không. Mẹ. Mẹ trả lời con đi. _ rồi nó quay sang giường bên, cầm lấy tay bố _ bố ơi, huy nó nhớ bố lắm, nó thà chịu đau chứ không chịu xa bố đâu, bố về với em đi, bố cũng hứa là sẽ làm cho Huy một gia đình rô bốt bằng gỗ mà. Bố mới làm được bố và mẹ thôi còn 2 con nữa mà. bố và mẹ không bỏ con và em đâu, bố mẹ mở mắt đi.
Người ta đi vào, đạy lại tấm vải trắng, rồi kéo bố mẹ nó đi. Nó gào thét, nó đuổi theo, nó giằng:
- Không được, các chú không được đưa bố mẹ cháu đi đâu hết, các chú không được che khăn, bố mẹ cháu không thích thế đâu. Bỏ ra đi. Chú để bố mẹ cháu về phòng để bác sĩ khám, bố mẹ cháu không chết, các chú đưa bố mẹ cháu đi đâu.
- Hân à. Ngoan nào cháu. Để họ yên nghỉ _ 2 người công nhân giữ tay nó lại
- Không. Bỏ cháu ra, Bố mẹ cháu không chết, bỏ cháu ra, cháu đi với bố mẹ cháu, bố mẹ cháu không chết mà…. bố mẹ cháu không chết …. họ chỉ ngủ thôi. họ mệt nên họ chỉ ngủ thôi … họ không chết … thả cháu ra đi… bỏ cháu ra…. bố mẹ cháu không chết _ nó như đuối sức, giọng nó nhỏ dần, nhỏ dần ngồi nó ngã xuống đất.
Một người phụ nữ trung niên, ôm nó vào lòng, nó lấc nên:
- Mẹ cháu cũng ôm cháu như thế này đó. Bác ơi. Cháu có còn cơ hội để được mẹ ôm như thế nữa không. Còn Huy, còn em cháu, nó phải làm sao.
- Rồi sẽ qua thôi mà cháu.
Nó đến thăm Huy tại phòng hồi sức, môi thằng bé nhợt nhoạt. Ngay cả khi ngủ, Huy cũng khóc, từng giọt nước mắt nóng hổi chảy trên gò má, nó đưa tay gạt đi.
Người ta cho bố mẹ nó vào lò thiêu rồi đưa cho nó 2 hộp tro. Bố mẹ nó làm công nhân lao động trên công trường đang thi công, chẳng có hợp đồng nào chính thức nên không được đền bù thoả đáng. Chủ công ti có đến đưa cho nó một ít tiền gọi là tiền đền bù rồi bỏ đi. đợi ông ta đi khuất, nó nhìn vào chiếc phong bì, cười nhạt nhẽo, mạng của bố mẹ nó chỉ đáng giá có bây nhiêu thôi sao. Rẻ mạt. Giờ đây căn nhà nhỏ bé nhưng sao lạnh lẽo, hương khói nghi ngút, sức khoẻ của Huy ngày càng yếu, nó không biết phải làm gì nữa. Tiền ăn học của 2 chị em nó còn lo được, nhưng còn tiền thuốc của Huy. nó phải làm gì đây. Nó không thể nghỉ học, Huy lại càng không, rồi nó chợt nhớ đến bóng rổ. Nhưng việc đó cùng vô cùng khó khắn, tỉ lệ thắng cũng chỉ là 60-40. Cả đêm nó nằm ôm Huy ngủ và suy nghĩ cuối cùng thì nó quyết định đi làm thêm ở bar.
Ở lớp chỉ có Vân biết chuyện gia đình của nó, nó cũng không muốn cho ai biết nên cũng nói với Vân là coi như không có chuyện gì. Ngày mai bắt đầu thi học kì. Hắn đã đi học, khuôn mặt hắn đỡ nhiều nhưng cũng vẫn còn một vài nốt bầm nhỏ ở mặt. Càng đến gần kì thi hắn càng vui còn nó thì bận rộn cả ngày. Dù có ý định là làm tại bar nhưng nó cũng phải để qua kì thi đã, không thì nó không thể lấy được học bổng.