“ Tại sao lại là anh chứ, sao người cứu tôi là anh, người gọi cho tôi trước lúc tôi lim đi cũng là anh, người xuất hiện trong mơ đưa tôi về thực tại là anh, và ….. và…. người đến thăm tôi cũng là anh… tại sao… … tôi…tôi”
chỉ nghĩ đến đây nó, nó lặng người đi. Không nói gì cả, mắt hướng vào màn hình điện thoại, vào số điện thoại lạ và cuộc gọi cách đây khá lâu. Rồi lại hướng ra ngoài cửa sổ, đôi mắt buồn nhìn về một khoảng không gian vô định nào đó, không một điểm trên bầu trời xanh nhẹ kia.
Hắn đứng ngoài cửa phòng, nhìn qua cửa kính thấy nó.
“ Nếu là tôi luôn khiến em đau khổ, thì tôi sẽ không đến cạnh em nữa.”. Nhẹ nhàng, hắn lại đi. Bước chân nhẹ trên cái hành lang dài rộng của bệnh viện, trước đây nếu như mùi thuốc sát trùng khiến hắn nghe tởm thì bây giờ hắn thấy lòng như sát muối khi cảm nhận được mùi của bệnh viện. Có 2 con người đứng cuối hành lang nhìn khuất đi cái bóng của thằng bạn thân. Họ chỉ biết nhìn nhau. Tâm trạng của 3 người như nối là một, Hoàng và Long biết hắn đang nghĩ gì và sẽ làm gì. Vì họ thực sự là những người bạn.