Bước ra khỏi cổng, nó quay lại ngắm ngôi nhà nó ở chưa được 3 ngày rồi nó quay đi. Nó về đến nhà lại phải làm một tiệc giải thích cho mọi người ở nhà về tất cả mọi chuyện. Rồi cũng về phòng, về căn phòng mới chính là của nó từ trước tới nay. Nó nhằm nghiền mắt, nó chả muốn nghĩ gì cả. Cường bước vào phòng, thấy nó ngủ nên lại bước ra. Cường đang băn khoăn không biết có nên nói cho nó biết về tình cảm của mình không.
- Anh _ Duy vỗ vai Cường khi thấy khuôn mặt đăm chiêu của anh mình.
- Gì vậy, làm anh giật cả mình.
- Anh nghĩ cái gì mà như người mất hồn thế.
- Nghĩ cái gì, em cứ suy đoán linh tinh. _ Cường bước về phòng.
- Oài. Em không đoán linh tinh đâu à nka. Anh thích chị Hân hả _ Duy lẽo đẽo theo sau.
- Gì. Em nói thế mọi người nghe thấy thì sao.
- Có ai mà mọi người. nhưng anh thú thật đi có phải không.
- Không.
- Thôi nha. Anh không dấu được em đâu. _ Duy cười cười.
- Thế còn em thì sao, em không thích hân chắc.
- Thưa vâng. Ngoài tình cảm chị em, em chả có chút đặc biệt nào như anh đâu.
- Ừ thì có, nhưng Hân đâu có thích anh.
- Anh không nói sao chị ý biết.
- Nhưng mà…
- Nhưng cái gì mà nhưng, bình thương anh mạnh dạn lắm cơ mà. Vướng vào tý mà đã…
- Gì. Anh hơi bị dũng cảm đó.
- Vâng.! Vậy anh tỏ tình đi, để lâu bốc hơi đó. Chị hân tốt thế mà, vào tay ai em cũng lo, nhưng là chị dâu em, em thấy ổn hết chỗ để ổn cơ.
- Ừ.
- Anh cứ ừ đi, nhanh thông báo cho em nhá. Em hóng
Duy đi, để lại mình Cường trong phòng suy nghĩ. Có lẽ Cường phải nhanh đưa ra quyết định cho chính mình.