Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn sống?”

Giọng nói lạnh lùng mang theo một chút không xác định được, Tô Hảo mở mắt có hơi khó khăn.

Lọt vào trong tầm mắt nàng lúc này là một mảnh hỉ phục đỏ thẫm, một nam nhân diện mạo tuấn mỹ đang nghi hoặc đánh giá nàng, trong đôi mắt có thâm ý.

Hai người nhìn nhau vài giây, Tô Hảo cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung, vô số hình ảnh giống như thác nước phun trào ra, khiến nàng không kịp phòng ngừa.

Nàng thế mà xuyên qua rồi?

Rõ ràng một giây trước còn đang phẫu thuật cho bệnh nhân, giây tiếp theo không hiểu sao lại xuyên vào nữ nhân tên là Thích Tuệ Miễn này.

Hôm nay là ngày nữ nhân này động phòng hoa chúc, người nam nhân trước mắt này chính là phu quân của nàng, Tiêu Dao Vương Yến Cảnh Nhiên.

Những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là nữ nhân này cách đây một ngày còn lựa chọn thắt cổ tự sát.

Lượng tin tức lớn như thế, tuy Tô Hảo vẫn luôn trấn tĩnh nhưng lúc này cũng không khỏi có chút ngây ngốc.

“Ngươi…”

Muốn nắm quyền chủ động nên nàng mở miệng trước, vừa mở miệng lại cảm thấy cổ họng của mình không hiểu sao lại đau, giọng nói cũng khó nghe muốn chết, giống như đàn hộp bị hỏng vậy, vừa thô vừa khàn.

Duỗi tay sờ cổ, nàng nhịn không được hít một hơi.

Nhìn thấy động tác của nàng, thâm ý trong mắt Yến Cảnh Nhiên càng sâu hơn.

Dấu vết trên cổ không làm giả được, lúc trước rõ ràng đã không còn hơi thở, sao hiện tại vẫn còn sống?

Trách không được bọn hạ nhân hoảng sợ, cho dù là hắn cũng cảm thấy lạ kỳ vô cùng.

Chẳng lẽ trước đó dùng dược giả chết gì đó? Nàng vậy mà chuẩn bị cũng đầy đủ đấy chứ.

Trong mắt Yến Cảnh Nhiên tràn đầy sự trào phúng.

“Vậy mà còn sống thật!”

“Nếu vậy thì tang lễ kia cũng bỏ bớt được rồi.”

“Ngươi đã không muốn, bổn vương đương nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu. Ngươi cũng không cần đòi chết đòi sống nữa, ngày mai bổn vương liền tiến cung xin phụ hoàng ban một đạo thánh chỉ hòa li với ngươi, giải quyết tâm nguyện của ngươi, ngươi có thể tiếp tục theo đuổi thái tử điện hạ của ngươi rồi.”

Vừa nói xong lời này, sắc mặt Yến Cảnh Nhiên lãnh đạm khiến cho người ta nhìn không ra được cảm xúc gì.

Trong Kinh Thành không ai không biết nữ nhi ốm yếu của nhị phòng Thích gia kia ái mộ thái tử điện hạ, những chuyện này nọ nàng làm kia không cần hỏi cũng đều có thể biết được một mớ.

Nàng đã trở thành trò cười cho Kinh Thành từ lâu rồi.

Nhờ nàng ban tặng, hiện giờ hắn cũng trở nên nổi danh giống như nàng rồi, nghĩ đến câu nói lưu truyền trong Kinh Thành kia: “Ma ốm phối với người què vừa hay xứng đôi”, khuôn mặt hắn bất giác hiện lên vẻ trào phúng.

Còn không phải sao, một con ma ốm thanh danh bị hủy xứng với tên què ru rú trong nhà tính tình cổ quái như hắn thật đúng là tuyệt phối.

Hắn đang nghĩ tới việc làm sao giải quyết những phiền toái mà nàng mang tới đó, thì nàng cũng đã giúp hắn đưa ra lựa chọn, như thế ngược lại cũng bớt việc.

Nghĩ đến đây, hắn mở miệng nhàn nhạt nói.

“Thích tiểu thư nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày mai ngươi liền tự do.”

“Từ từ.”

Tô Hảo mở miệng có hơi khó khăn nói.

Nàng vừa rồi vẫn luôn chưa nghĩ thông suốt, đối phương cũng chẳng cho nàng cơ hội để mở miệng.

Nhưng mà ý của đối phương nàng nghe hiểu, người ta muốn hòa li.

Nàng cảm thấy vấn đề này phải từ từ nói rõ ràng, chỉ là không ngờ rằng nàng đã mở miệng giữ lại, nhưng mà Yến Cảnh Nhiên giống như không nghe thấy được vậy, trực tiếp đẩy xe lăn rời đi.

“Này!”

Tô Hảo giãy giụa từ trên giường bò dậy muốn đuổi theo, chỉ là không ngờ tới thân thể này quá yếu, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Nghe được động tĩnh phía sau, Yến Cảnh Nhiên cuối cùng cũng dừng xe lăn, hắn quay đầu nhìn người nằm trên đất một cái, thần sắc đạm mạc mở miệng nói:

“Thích tiểu thư vẫn nên bảo trọng thân thể cho tốt, ngươi lăn lộn như vậy e là không thấy được thái tử điện hạ.”

Ai cũng biết Thích gia có một nữ nhi cả ngày ôm ấm sắc thuốc, cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy, sợ là hơi thở này vừa thở xong lại chẳng còn nữa.

Nàng chết không quan trọng, quan trọng là đừng làm bẩn nơi ở của mình.

Nói xong lời này, Yến Cảnh Nhiên không hề dừng lại mà đẩy xe lăn rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang