Thích Tuệ Miễn bình tĩnh đi phía trước, Thúy Huệ đi phía sau một chút cũng không biết chủ tử mình hiện tại đang tìm cách đối phó với nàng ta.
Trở lại vương phủ, Thích Tuệ Miễn sai Thúy Huệ vào phòng bếp, còn chính mình thì tự đi tìm quản gia.
Nàng là Vương phi, theo lý mà nói thì phải là quản gia đến gặp nàng, nhưng nàng cũng hiểu rõ mình có địa vị thế nào trong vương phủ, mọi người đều như không nhìn thấy nàng, vả lại nàng cũng không có khái niệm tôn ti trên dưới nên đã trực tiếp đi đến sảnh trước tìm gặp quản gia.
Nhìn thấy Thích Tuệ Miễn, Hứa quản gia bất giác cau mày, sau đó cúi đầu hành lễ: “Vương phi nếu có việc gì cứ gọi lão nô đến là được, người làm như vậy là quá đề cao lão nô rồi.”
Thích Tuệ Miễn biết những người này duy trì bộ mặt cung kính đã là không tệ rồi, nàng không thèm để ý, vẫy vẫy tay nói: “Hứa quản gia, ta đến tìm ngươi là muốn nhờ ngươi một việc.”
“Vương phi cứ nói.”
“Ta muốn mua hai nha hoàn, không biết ngươi có thể tìm cho ta người nào phù hợp không?”
Hứa quản gia không ngờ Thích Tuệ Miễn vì chuyện này, ông cau mày, cũng không có trả lời.
Theo lời của Vương gia, chính là trực tiếp mặc kệ vị Vương phi này.
Nha hoàn trong Tiêu Dao Vương phủ không nhiều, tất cả đều do Vương gia lựa chọn tỉ mỉ , không biết có phải nàng muốn tìm người vì mục đích gì khác không?
Trong thời gian ngắn, trong đầu Hứa quản gia hiện lên vô số suy nghĩ.
Thích Tuệ Miễn không biết đối phương đang nghĩ gì, chỉ thấy Hứa quản gia chần chừ không chịu đồng ý, nàng liền nghĩ chuyện này có chút phiền phức: “Thế nào? Không thể mua người sao Hứa quản gia?”
Hứa quản gia đang định trả lời, đột nhiên có một cô gái nhỏ vẻ mặt lo lắng chạy tới: “Ông ơi, ông ơi, bà không ổn rồi, bà đột nhiên lại ngất xỉu, con định đi tìm Tuyền Cơ ca ca nhưng hắn đã đi ra ngoài rồi.”
“Cái gì?”
Hứa quản gia không thèm quan tâm đến Thích Tuệ Miễn nữa, ông nhanh chóng xoay người chạy đi. Nói ra thì cũng thật làm khó Hứa quản gia, bởi ông tuổi đã cao mà còn phải chạy nhanh như vậy.
Thích Tuệ Miễn suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo. Theo lời cô gái nhỏ kia miêu tả, có vẻ như là nhồi máu cơ tim hoặc nhồi máu não, mà cả hai cái này đều có thể gây chết người.
Nghĩ đến đây, bước chân Thích Tuệ Miễn nhanh hơn một chút.
Khi Hứa quản gia vừa về tới phòng của mình đã thấy phu nhân của mình nằm bất động trên đất, vừa định tiến lại đỡ thì nghe thấy một giọng nói lo lắng: “Đừng nhúc nhích.”
“Vương phi?”
Hứa quản gia không biết Thích Tuệ Miễn đi theo ông từ lúc nào, lúc này cũng không bày ra bộ mặt cung kính nữa, lạnh lùng nói: “Vương phi, lão nô có việc phải làm, Vương phi xin dời bước.”
Nói xong ông liền chuẩn bị bước đến di chuyển phu nhân của mình đi.
“Đừng động đến bà ấy.”
Thích Tuệ Miễn thấy Hứa quản gia không nghe, nàng nói lớn hơn một chút.
Hứa quản gia sửng sốt, chỉ thấy Thích Tuệ Miễn đang nhìn chằm chằm mình: “Bà ấy không biết vì sao lại ngất, ngươi không thể tùy tiện động vào. Có đôi khi người ta không hề có chuyện gì, bị các ngươi làm thế này mới thật sự xảy ra chuyện.”
Thích Tuệ Miễn vừa nói, vừa đi đến bên cạnh Hứa lão phu nhân, nàng ngồi xổm xuống, áp tai lên người bà ấy cẩn thận lắng nghe.
Có thể nàng cư xử khác đi so với Thích Tuệ Miễn trong quá khứ, nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy nên Hứa quản gia nhất thời không hề để ý.
Đến khi Hứa quản gia phản ứng lại thì đã thấy Thích Tuệ Miễn đặt hai tay lên ngực của phu nhân mình, ấn xuống từng cái rất mạnh.
“Ngươi làm cái gì đấy?”
Hứa quản gia không chút nghĩ ngợi, bước đến kéo Thích Tuệ Miễn sang một bên, hung hăng nói: “Vương phi, bình thường là lão phu đắc tội ngươi, không liên quan đến phu nhân của ta. Nếu ngươi còn làm phiền bà ấy, ta nhất định…”
Hứa quản gia chưa nói xong đã nghe thấy tiếng ho yếu ớt vang lên, sau đó Hứa lão phu nhân vốn đang nằm dưới đất cũng có chút động đậy.
“Ông ơi, ông ơi, bà tỉnh rồi.”