Tin tức từ Thích Tuệ Miễn nhanh chóng truyền đến tai Yến Cảnh Nhiên, đối với chuyện này, hắn không có bất kỳ ý kiến gì.
Thích Tuệ Miễn muốn chịu giày vò thì cứ giày vò, chỉ cần không làm cản trở hắn, chết cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, trong lòng nàng cũng biết, mấy dược liệu nàng muốn thu thập căn bản không thể tạo thành một phương thuốc.
Yến Cảnh Nhiên nghĩ chuyện này sẽ sớm kết thúc, không ngờ chỉ vài ngày sau Thích Tuệ Miễn đã đến Thính Trúc Hiên tìm hắn.
Yến Cảnh Nhiên suy nghĩ một chút, cuối cùng để Thích Tuệ Miễn vào sân nhỏ.
“Thích tiểu thư tìm ta có việc gì?”
Thái độ của Yến Cảnh Nhiên không lạnh không nhạt, vẫn gọi nàng là Thích tiểu thư, bản thân Thích Tuệ Miễn cũng không quan tâm lắm, dù sao đối phương chưa ném nàng ra ngoài đã là rất nhân từ rồi.
“Vương gia, chuyện là như này, ta muốn ra ngoài hiệu thuốc một chuyến nhưng quản gia nói cần người cho phép mới có thể ra ngoài.”
Vừa nãy nàng mang Thúy Huệ ra ngoài thì lãnh đủ một cái sập cửa, buộc phải tới đây lấy khẩu lệnh của Yến Cảnh Nhiên.
“Ta sẽ nói với quản gia, sau này ngươi không cần xin chỉ thị khi ra ngoài nữa.” Yến Cảnh Nhiên thờ ơ nói.
“Đa tạ Vương gia.”
Thích Tuệ Miễn biết Yến Cảnh Nhiên không muốn gặp mặt nàng liền rất thức thời mà rời đi.
Nhìn bóng lưng Thích Tuệ Miễn, Yến Cảnh Nhiên mỉa mai nói: “Thật sự vẫn còn ý định.”
Sau khi rời khỏi Vương phủ , Thích Tuệ Miễn mang theo Thúy Huệ đi thẳng đến hiệu thuốc lớn nhất trong kinh thành. Quả nhiên đúng như lời Tuyền Cơ nói, những loại dược liệu khác đều dễ dàng mua được, duy chỉ có hoa Tuyết Liên và hoa U Minh là không tìm được.
“Chưởng quầy, ngươi có biết nơi nào bán hoa U Minh không?” Thích Tuệ Miễn chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
Bởi vì Thích Tuệ Miễn đã mua rất nhiều thuốc chỉ trong một lần, vì vậy nàng cũng được xem là một khách hàng lớn cho nên chưởng quầy cũng rất tốt bụng, trả lời tất cả các câu hỏi. “Vị phu nhân này thật làm khó lão hủ, hoa U Minh là vật trong truyền thuyết, lão hủ ngay cả thấy cũng chưa từng.”
Thích Tuệ Miễn cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, quả nhiên muốn thu thập đủ các loại dược liệu là chuyện không mấy dễ dàng.
Đây đã là hiệu thuốc lớn nhất trong kinh thành, nơi này không có bán, sợ rằng nơi khác càng không có.
“Chưởng quầy, hiệu thuốc của ông lớn như vậy, có thể nghe ngóng cho ta một chút không?”
Thích Tuệ Miễn nói xong rồi cầm một thỏi bạc đặt lên bàn.
“Điều này?”
Thấy chưởng quầy có chút động tâm, Thích Tuệ Miễn lại bỏ thêm một mồi lửa: “Không giấu gì chưởng quầy, ta dùng nó để cứu mạng. Nếu như có tin tốt, sau khi mọi chuyện thành công ta tất có hậu tạ thật lớn.”
Nghe Thích Tuệ Miễn nói vậy, chưởng quầy mới gật đầu đồng ý.
“Vậy lão hủ giúp phu nhân nghe ngóng một chút, nếu có tin tức gì lập tức cho người đến báo cho phu nhân. Có điều, không biết phu nhân là người của quý phủ nào?”
“Cách mười ngày ta đều tới đây một chuyến, đến lúc đó ngươi nói cho ta biết là được rồi.”
Thích Tuệ Miễn không dám nói cho chưởng quầy biết mình là ai, với danh tiếng của Thích Tuệ Miễn, nàng sợ chưởng quầy nghe xong sẽ đổi ý.
Chưởng quầy cũng không xem trọng chuyện này, bởi bình thường các gia đình giàu có đều không muốn bị lộ tin tức, cho nên hai người cứ như vậy mà thỏa thuận thành công.
Sau khi mua xong dược liệu, Thích Tuệ Miễn lại đến hiệu sách mua một ít sách y học.
Ở thời đại này sách y học rất ít, hơn nữa giá cả rất đắt đỏ. Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, Thích Tuệ Miễn vẫn phải cắn răng mua.
Về phương diện thuốc Đông y, Thích Tuệ Miễn hoàn toàn mù tịt, nhất định phải bù lại mới được.
Lúc đi thì tay không, lúc về lại mang theo đủ mọi đồ đạc, mà phần lớn là do Thúy Huệ cầm, nàng ta liền không vui nói: “Tiểu thư, người không nghĩ cách để đứng vững trong Vương phủ, ngược lại còn mua mấy thứ này làm gì?”
Nghe thấy Thúy Huệ đang phàn nàn, Thích Tuệ Miễn cũng không buồn trả lời. Nhớ lúc trước nàng bệnh tình nguy kịch, chưa kịp ra tay xử lý tiểu nha hoàn to gan lớn mật này, hiện tại càng không thể giữ nàng ta bên người được.