Thích Tuệ Miễn không biết Yến Cảnh Nhiên có tin tưởng lời mình không, nhưng hắn không hỏi lại, nàng cũng không giải thích gì thêm.
Rất nhanh đã đến hoàng cung.
Thích Tuệ Miễn nhìn quần áo trên người mình, thấy hơi đau đầu, trên người không nhiễm đầy vết máu thì thôi đi, đằng này còn có không ít chỗ bị xé rách, nàng cứ như vậy mà đi vào có được xem là thêm dầu vào lửa?
Trước mắt thời gian gấp gáp nên nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể căng chặt da đầu đi theo Yến Cảnh Nhiên tiến vào cửa lớn hoàng cung.
Mặc dù đã tiếp nhận thân phận hiện tại của mình, nhưng khi nhìn thấy sự uy nghiêm của hoàng cung và các cung nhân đang quỳ xung quanh, Thích Tuệ Miễn mới lần đầu tiên thực sự ý thức được uy nghiêm của hoàng quyền.
Bước chân của nàng không tự giác được mà chậm đi một chút, cả người cũng huy động hai mươi vạn phần tinh thần.
Thái giám dẫn bọn họ vào thư phòng, vừa tiến vào nàng đã thấy có người đang quỳ dưới đất, người đó chính là Nhị lão gia Thích gia Thích Ngạn Tổ, phụ thân của nguyên chủ.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Vì nguyên nhân thân thể nên Yến Cảnh Nhiên không cần quỳ xuống, nhưng Thích Tuệ Miễn biết nàng không có đãi ngộ như thế, nghĩ một lát liền cắn răng quỳ xuống “đùng” một tiếng, biểu hiện sự chân thành của nàng.
Khoảnh khắc đầu gối tiếp đất, nàng cảm thấy xương đầu gối của mình sắp vỡ luôn rồi, không biết sau này có để lại di chứng gì không.
Xem ra nàng có thể dùng thử cao Cốt Hổ rồi.
Trong lúc nàng nghĩ thì nghe thấy một giọng nói từ trên đầu truyền đến: “Quỳ mạnh như vậy quả nhiên là đối với bản thân rất ác, khó trách lại chọn treo cổ tự tử vào ngày đại hỉ, ngươi đang đánh vào mặt của ai?”
Cho dù không cần ngẩng đầu, Thích Tuệ Miễn cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ tràn đầy của Tuyên Vũ Đế.
Lúc này ngoại trừ trầm mặc, nàng không thể làm gì khác.
“Hoàng thượng thứ tội, là thần thất trách, không dạy dỗ con gái đàng hoàng mới để nó phạm phải sai lầm tày đình như vậy, xin hoàng thượng thứ tội.”
Thích Ngạn Tổ vừa nói vừa dập đầu “bịch, bịch”, không lâu sau nhìn máu thấm trên mặt đất, có thể thấy rõ dùng sức đến mức nào.
“Được rồi.”
Tuyên Vũ đế không kiên nhẫn phất tay, Thích Ngạn Tổ mới dừng lại.
“Nữ nhi Thích gia các ngươi mặt mũi cũng lớn thật, hoàng tử của trẫm là vương gia đương triều mà không xứng với con gái ngươi, làm sao, gả cho Tiêu Dao Vương oan ức ngươi hay sao?”
“Hoàng thượng bớt giận, nghịch nữ, nhìn chuyện tốt con làm đi, ta nên đuổi con ra khỏi gia môn từ lâu mới phải.”
Cuối cùng Thích Ngạn Tổ quay đầu nhìn Thích Tuệ Miễn đang quỳ đằng sau tràn đầy chán ghét, không nhịn nổi mà đánh một cái bạt tai khuôn mặt nàng.
Thân thể của này vốn đã yếu ớt, hai ngày nay bị giày vò đến mức kiệt sức, nàng vốn phải ra sức chống đỡ. Nay bị phụ thân dùng sức tát mạnh, nàng liền ngã sấp xuống đất, hô hấp đột nhiên trở nên khó khăn.
Nhưng Thích Ngạn Tổ không hề nhìn nàng mà chỉ cầu xin Tuyên Vũ đế tha mạng không ngừng.
Khoảnh khắc đó, từ sâu trong lòng Thích Tuệ Miễn cảm nhận được một nỗi thê lương.
Tâm trạng này không thuộc về cô, có lẽ là đến từ nguyên chủ.
Nghĩ chắc là nguyên chủ nhìn thấy phụ thân của mình bất chấp sống chết của nàng, nên mới đau lòng tuyệt vọng.
Cái chết chưa bao giờ cách nàng gần đến thế, nàng đã thấy rất nhiều sự sống và cái chết trên bàn phẫu thuật, nhưng nàng chưa bao giờ trải nghiệm qua, sự tuyệt vọng khi gần kề cái chết khiến Thích Tuệ Miễn trừng to con ngươi.
Nàng muốn kêu cứu, nhưng không có bất kì ai chú ý đến nàng.
Thích Ngạn Tổ chỉ mong sao nàng chết sạch sẽ, đối với Tuyên Vũ đế mà nói thì nàng chỉ giống như một con rệp, đến nhìn cũng lười nhìn.
Nàng gửi gắm hy vọng duy nhất trên người Yến Cảnh Nhiên, chỉ thấy đối phương đang cúi thấp đầu không biết nghĩ cái gì, phảng phất như tất cả trò hề này không liên quan đến hắn.
Lúc này không ai có thể giúp nàng.
Nàng phải chết ở đây sao?
Không, nàng không muốn chết.
Ý nghĩ này mạnh mẽ tràn ngập trong đầu nàng, đột nhiên cả người nàng thay đổi vô cùng kì lạ.