“Nước.”
Gian nan mở mắt, Thích Tuệ Miễn cảm thấy cổ họng của nàng sắp bốc hỏa, nhưng trong phòng lại tối đen không có người.
Gắng gượng rất lâu mới đến được gần bàn, nàng cảm thấy không ổn, tình trạng bây giờ của nàng so với tối hôm qua còn tệ hơn.
Khắp người không có một tí sức lực, cả người yếu ớt như một đống bùn nhão, hai đầu gối đau như bị dùi khoan đến mức như sắp phế đến nơi rồi.
Uống một ngụm nước nguội mới cảm thấy tốt hơn một tí.
Nàng không biết mình về như thế nào, chỉ nhớ lúc đó thấy Yến Cảnh Nhiên muốn đi, nàng muốn theo, kết quả vừa nhấc chân, cả người liền hôn mê.
Nhớ đến Yến Cảnh Nhiên, nàng lại nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, không nhịn được mà giơ tay trái lên, nhìn ngón út.
Hôm nay lúc nàng cảm thấy sắp chết, là do ngón út này nhói lên, sau đó nàng mới sống lại.
Hơn nữa, khi sách Thiên Kim và mấy cái tên như cao Cốt Hổ xuất hiện trong đầu nàng, dường như ngón tay cũng đột nhiên nhói lên.
Chẳng lẽ ngón tay này có điều gì kì lạ?
Nhìn rất lâu Thích Tuệ Miễn cũng không nhìn ra ngón tay này có chỗ nào không giống.
Nàng cố gắng nhớ lại chuyện hôm nay xảy ra, phát hiện mỗi lần khi cơ thể xuất hiện dị tượng đều là khi nàng đang suy nghĩ tìm cách.
Ví dụ như hôm nay nàng nghĩ làm thế nào để điều dưỡng cơ thể thì trong đầu lập tức xuất hiện sách Thiên Kim, mà khi lo lắng đứa bé kia lưu lại di chứng thì xuất hiện cao Cốt Hổ.
Thần kỳ nhất là, khi đầu nàng chỉ muốn sống không muốn chết, cơ thể bắt đầu nóng như lửa thiêu, sau đó xoa dịu lại các triệu chứng khó thở của nàng.
Lẽ nào chỉ cần nàng tập trung lực suy nghĩ, thì có thể đạt được thứ muốn có?
Nghĩ đến đây, một tia mừng rỡ nhấp nháy trong mắt nàng. Nếu là như thế thật, không phải là nàng có thể xuyên về hiện đại rồi hay sao?
Ý nghĩ này không ngừng xuất hiện, nàng liên tục nói trong đầu: “Ta muốn quay về, ta muốn quay về. ”
Nếu là lúc trước, nàng nhất định cảm thấy mình điên rồi, thế mà đi làm chuyện đần độn như vậy.
Nhưng sau khi trải qua chuyện xuyên không, nàng cảm thấy không có gì là không có khả năng.
Qua rất lâu sau cơ thể vẫn không hề có phản ứng.
“Lẽ nào không xuyên về được?”
Nói không thất vọng là giả, bình tĩnh nghĩ lại, hôm nay khi xuất hiện dị thường đều liên quan đến phương thuốc. Thế là nàng nhắm mắt trầm tư nghĩ đến sách Thiên Kim liên tục. Quả nhiên trong đầu xuất hiện phương thuốc của sách Thiên Kim lần nữa.
Tổng cộng có hơn hai mươi loại dược liệu nàng đều chưa từng nghe qua bao giờ.
Phương thuốc này thật sự có thể trị khỏi cho nàng?
Nàng không hiểu rõ về trung y, nhưng cơ thể nàng đã đến mức dầu cạn đèn khô rồi, chỉ có thể thử thôi.
Không dễ dàng gắng gượng kéo dài đến ngày hôm sau, Thích Tuệ Miễn yếu ớt mở mắt, lại thấy trong phòng vẫn không có ai cả. Bây giờ, ngay cả xuống giường nàng cũng không xuống nổi.
“Thúy Huệ, Thúy Huệ.”
Nàng gọi mấy tiếng nhưng không ai trả lời.
Hết cách, nàng đành cố sức hất gối ngọc trên giường xuống đất, phát ra tiếng vang giòn giã.
Lần này cuối cùng cũng có phản ứng. Cửa phòng bị đẩy ra, Thúy Huệ phiền chán đứng ở cửa kêu gào: “Rốt cuộc ngươi có cho người ta nghỉ ngơi không? Sáng sớm tinh mơ gào cái gì mà gào? Hét tang à?”
Thúy Huệ thật sự vô cùng ghét chủ tử này của mình, bản thân nàng ấy muốn chết, còn khiến người bên cạnh xui xẻo cùng.
“Mau đi mời đại phu.”
Thích Tuệ Miễn không có tâm tư nào để ý đến thái độ của Thúy Huệ, nàng chỉ biết nàng sắp chống đỡ không nổi rồi.
“Ta đi đâu mời đại phu? Đại phu trước đây cô thường dùng Thích gia đều chào hỏi qua rồi, không khám cho cô. Lại thêm chuyện cô náo tối hôm trước, cả vương phủ này đều ghét chết cô, ai sẽ đi mời đại phu chứ?”
Thúy Huệ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Thích Tuệ Miễn, đương nhiên hiểu rõ tình trạng sức khỏe của nàng.
Thấy dáng vẻ hiện tại của Thích Tuệ Miễn, cũng biết nàng thật sự không ổn.
Ánh mắt Thúy Huệ xẹt qua tia độc ác, nếu Tuệ Miễn chết đi, có phải mình sẽ được giải thoát hay không?