Tuyền Cơ được sự cho phép của Yến Cảnh Nhiên ngay lập tức đem hộp thuốc đến Phong Vũ Các.
Đến Phong Vũ Các, hắn nhìn thấy Thích Tuệ Miễn như một cái xác, nằm đó không ai chăm sóc cũng không có chút kinh ngạc nào.
Hắn bình tĩnh bước tới, thô lỗ nắm lấy tay Thích Tuệ Miễn, ánh mắt liền lập tức sáng lên, trong mắt ẩn hiện một tia kinh ngạc.
Làm sao có thể như vậy được?
Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường.
Cơ thể nàng đã có dấu hiệu suy kiệt, nhưng các dấu hiệu của sự sống lại rất mạnh mẽ, hai thứ này hoàn toàn mâu thuẫn với nhau.
Đây là lần đầu tiên Tuyền Cơ gặp phải tình huống như vậy, nhìn Thích Tuệ Miễn đang hôn mê bất tỉnh, hắn suy nghĩ một chút rồi lấy ra cây kim bạc luôn mang theo bên người.
“Tùy vào vận may của ngươi vậy.”
Nói xong, Tuyền Cơ cầm cây kim bạc đâm từng cái một vào huyệt đạo của Thích Tuệ Miễn.
Sau khi châm xong hắn liền rời đi, mà lần này, Thích Tuệ Miễn trực tiếp nằm đến mười ngày sau mới tỉnh lại.
Tin tức Thích Tuệ Miễn tỉnh lại truyền đến tai Yến Cảnh Nhiên, hắn kinh ngạc liếc nhìn Tuyền Cơ: “Nàng vẫn còn sống?”
Khó trách Yến Cảnh Nhiên cảm thấy khó tin. Mấy ngày nay Tuyền Cơ ra ra vào vào Phong Vũ Các, bước ra ngoài đều nói khả năng Thích Tuệ Miễn tỉnh lại rất thấp.
Yến Cảnh Nhiên ngay từ đầu không hề để tâm đến chuyện này, từng ngày từng ngày trôi qua, hắn thậm chí còn tin rằng Thích Tuệ Miễn không còn khả năng sống sót, vẫn luôn đợi tin báo tử từ nàng. Nhưng thật không ngờ, nữ nhân đó lại tỉnh dậy.
Nghĩ đến đây, trong mắt Yến Cảnh Nhiên hiện lên một tia hiếu kỳ: “Không phải ngươi nói cơ thể nàng ta đã là đèn cạn dầu rồi sao?”
Đúng thật là Tuyền Cơ hắn có nói, nhưng chuyện này quá kỳ lạ, hắn căn bản không giải thích nổi. “Thuộc hạ cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.”
“Có chút thú vị!”
Tuy nhiên, Yến Cảnh Nhiên không có một chút hứng thú nào với Thích Tuệ Miễn, chỉ là đối với việc Thích Tuệ Miễn ba lần bốn lượt dạo chơi Quỷ Môn Quan vẫn rất tò mò.
“Ngươi phụ trách điều dưỡng sức khỏe cho nàng ta. Ta muốn xem xem nàng ta rốt cuộc có thể sống lại bao nhiêu lần.” Yến Cảnh Nhiên trầm ngâm nói.
Đây cũng là ý muốn của Tuyền Cơ, hắn gật đầu một cái, sau đó đeo hòm thuốc đi đến phòng Thích Tuệ Miễn.
Mười ngày nay Thích Tuệ Miễn không hề ăn uống, hiện tại nhìn không khác gì một con ma.
Thúy Huệ chán ghét nhìn chủ tử của mình. Nàng ta thật không hiểu tại sao Thích Tuệ Miễn có thể sống sót trong tình trạng nguy kịch như vậy?
Thích Tuệ Miễn vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Thúy Huệ, nàng chậm rãi bưng chén cháo lên một hơi uống sạch rồi do dự đặt xuống.
Nàng còn muốn ăn, tuy nhiên nàng cũng biết bản thân hiện tại không được ăn quá nhiều. Mười ngày không ăn uống, nếu ăn quá trong một lúc cũng không tốt cho dạ dày.
“Ai là đại phu tốt nhất trong kinh thành?” Thích Tuệ Miễn mở miệng hỏi Thúy Huệ.
Lần hôn mê này, Thích Tuệ Miễn cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì. Nàng cảm thấy trong người mình như ẩn chứa cả một kho tàng khổng lồ, chuyện này rõ ràng có liên quan đến việc nàng bỗng nhiên biết những phương thuốc kia.
Thích Tuệ Miễn muốn tìm một người trong nghề hỏi một chút về phương thuốc đó.
“Nô tỳ không biết.”
Thúy Huệ ngoài miệng tự xưng mình là “nô tỳ” nhưng thái độ hoàn toàn không coi mình là một hạ nhân: “Hôm đó người không ổn, nô tỳ đã xin ra ngoài tìm đại phu, nhưng khi đại phu nghe là chữa bệnh cho người thì vội nói bản thân không thể chữa được. Những ngày này đều là đại phu trong Vương phủ chẩn đoán và chữa trị cho người.”
“Đại phu của Vương phủ?”
Khi Thích Tuệ Miễn còn đang cảm thấy thật khó hiểu, một bóng người mảnh mai đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng: “Tuyền Cơ bái kiến Vương phi.”
Tuyền Cơ cung kính nói, nhưng ánh mắt hắn lại không có nửa phần kính trọng.
Thích Tuệ Miễn cũng tự biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào nên cũng không so đo với hắn, trực tiếp mở miệng hỏi: “Những ngày này đều là ngươi châm cứu cho ta?”