Sách Thiên Kim?
Cái quỷ gì vậy?
Nàng là bác sĩ khoa ngoại, không hiểu biết nhiều về trung y, nguyên chủ lại là một hoa si, ngoại trừ theo đuổi nam nhân ra thì cái gì cũng không biết, càng không thể biết cái gì là sách Thiên Kim.
Lúc nàng vừa nghĩ như vậy, trong đầu bỗng nhiên lại hiện ra một số thứ không hiểu được.
“Bán Văn, Tuyết Liên, Mộc Cẩn…”
Đây đều là tên dược liệu trung y, cho nên đây là một phương thuốc? Sách Thiên Kim là một phương thuốc?
Vẻ mặt Thích Tuệ Miễn khiếp sợ, đang muốn miệt mài theo đuổi, lại nghe thấy một giọng nói không kiên nhẫn cất lên: “Tiểu thư, người không ở trong phòng nằm lại ra đây chạy lung tung gì vậy? Còn không bằng đêm qua đã chết rồi đi.”
“Thúy Huệ?”
Nhìn thấy nha hoàn vẻ mặt không kiên nhẫn đột nhiên xuất hiện, Tô Hảo, à không, trong đầu Thích Tuệ Miễn nhảy ra cái tên này, đây là nha hoàn bên cạnh nàng.
“Tiểu thư, chuyện người làm ầm ĩ đêm qua lão gia với phu nhân đều đã biết, lão gia đã nói rõ ràng, nói người không biết xấu hổ, ngài ấy còn bảo,sau này ngài ấy xem như chưa từng có đứa con gái này, người đã chết rồi, không còn liên quan gì tới ngài ấy, thừa tướng cũng lên tiếng, xóa tên người ra khỏi gia phả Thích gia, lần này lão phu nhân cũng không có cách nào để bảo vệ được người.”
“Hiện tại vương gia đang chuẩn bị xe ngựa tiến cung cầu hòa li, người hòa li rồi cũng không thể ở lại trong vương phủ, người cũng không trở về Thích phủ được, người nên ngẫm lại sau này nên làm sao đi, còn chạy lung tung khắp nơi.”
Vẻ mặt Thúy Huệ không kiên nhẫn, nếu không phải khế ước bán mình của nàng ta còn ở trong tay đối phương, thì nàng ta bây giờ đã dọn đồ bỏ chạy từ lâu rồi.
Đi theo một chủ tử không đàng hoàng như vậy, nàng ta cũng là người xui xẻo tám đời.
“Tiểu thư, nếu như người còn có một chút lương tâm, thì trả lại khế ước bán mình cho nô tỳ đi, cũng coi như thành toàn cho tình cảm chủ tớ của chúng ta.”
Thích Tuệ Miễn nghe vậy lạnh lùng liếc nhìn Thúy Huệ một cái, tình cảm?
Chỉ bằng những lời này của nàng ta, còn không biết xấu hổ nói cái gì mà tình cảm chủ tớ?
Phải biết rằng lúc nguyên chủ làm ra những chuyện ngu ngốc trước kia, nha hoàn này ở bên cạnh nàng cũng không ít lần khuyến khích đâu, còn nói cái gì mà thiếp của thái tử đó cũng có sự khác biệt, về sau cũng có thể có phi vị.
Ai cũng biết được cưới hỏi đàng hoàng mới là thê, còn bỏ nhà theo trai thì chỉ có thể làm thiếp.
Cũng chính bởi vì nguyên chủ là loại người không có đầu óc mới có thể xem người như vậy là tâm phúc của mình.
Nhưng mà trước mắt, nàng lại không rảnh rỗi xử lý Thúy Huệ, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nàng lạnh lùng mở miệng hỏi: “Vương gia ở đâu?”
Thúy Huệ sửng sốt, theo bản năng muốn trừng mắt, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng kia của Thích Tuệ Miễn, nàng ta nhịn không được rùng mình một cái, kiềm không được mà buột miệng nói ra:
“Ở, ở ngoài sảnh.”
Thích Tuệ Miễn nghe vậy chạy thẳng đến ngoài sảnh.
Cho đến khi Thích Tuệ Miễn đi đã được một lúc lâu, Thúy Huệ mới phản ứng lại, người chủ tử này của mình hình như có gì đó khác lạ, lúc trước nàng cũng sẽ không dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình.
Ngoài sảnh, quản gia của vương phủ đang bẩm báo là xa ngựa đã chuẩn bị xong, Yến Cảnh Nhiên đẩy xe lăn đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại thấy thân ảnh mảnh mai của Thích Tuệ Miễn kia đứng ở ngay cửa.
“Vương gia, chờ đã.”
Thích Tuệ Miễn thở phì phò, một đoạn đường không dài, vậy mà nàng thiếu chút nữa đứt hơi, may là còn đuổi theo kịp.
Chờ trong chốc lát nàng mới mở miệng nói:
“Vương gia, ta có việc muốn nói riêng với ngươi, có thể để cho bọn họ lui xuống trước được không?”
Yến Cảnh Nhiên nghe vậy lạnh nhạt mở miệng nói: “Thích tiểu thư có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi, bổn vương cũng không có gì để nói riêng với Thích tiểu thư cả.”
Lời Yến Cảnh Nhiên nói có chút khiến cho người khác xuống đài được, nhưng mà Thích Tuệ Miễn cũng không có trách hắn.
Dù sao thì ai mà đã từng gặp qua một nữ nhân như vậy cũng đều sẽ cảm thấy đau đầu.
Cũng mặc kệ trong phòng còn có những người khác, nàng vẫn là nói ra hết những lời nàng muốn nói:
“Vương gia, ta nghĩ là, chúng ta là do hoàng hậu nương nương tự mình tứ hôn, hôm qua mới thành thân, hôm nay người liền đi cầu hoàng thượng hòa li, đây chẳng phải là đánh lên mặt Hoàng Hậu nương nương sao?”
“Cho nên?”
Yến Cảnh Nhiên nhìn nữ nhân trước mắt, con ngươi đều là lạnh lùng.
“Ý của ta là chuyện hòa li tạm thời đừng đề cập tới?”
Thích Tuệ Miễn căng thẳng mở miệng nói.
Yến Cảnh Nhiên nghe vậy ngón tay khẽ nhúc nhích, quan sát Thích Tuệ Miễn hồi lâu mới mở miệng nói: “Chuyện Thích tiểu thư làm đã truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, không ai không tán thưởng sự si tâm của ngươi, nói như vậy Hoàng Hậu nương nương cũng có thể hiểu được. Bổn vương tuy rằng bất tài, nhưng cũng biết dưa hái xanh không ngọt.”
“Ta với Thích tiểu thư cũng xem như có duyên, tuy không làm phu quân của ngươi được, nhưng bổn vương cũng không muốn ủy khuất ngươi, vẫn nên thả tự do cho ngươi mới tốt.”
Khó khăn lắm mới tìm được cớ quẳng nàng đi, hắn nếu như đồng ý vậy chẳng phải còn ngu hơn cả Thích Tuệ Miễn kia à?