Hoàng thành mới đổi chủ, sau một trận tắm máu triệt để, màn đêm lạnh lẽo, mọi người đều cảm thấy bất an. Sâu trong con ngõ nhỏ dưới bức tường cung điện lạnh giá, ngoài việc tích tụ một lớp màu trắng tinh, thì chỉ có cung nữ thái giám cẩn thận bước qua.
Tại thiên lao, Trần Loan ôm đầu gối nằm trong góc, bộ quần áo mỏng manh cũ nát không thể chống lại hơi ẩm và sự lạnh lẽo bao trùm lên nhà lao, chưa kể đến những thủ vệ mặc khôi giáp dày đeo trường kiếm bên ngoài, nàng cũng không nâng mắt, chỉ xê dịch thân mình, cách xa Kỷ Tiêu đang xám xịt mặt mày một chút.
Đêm dài lạnh lẽo, chung quy thiên lao quá mức ớn lạnh, hai người trước nay luôn sống trong nhung lụa như Trần Loan và Kỷ Tiêu dù thế nào cũng không khép mắt được.
Lại một tiếng thở dài sa sút khác, Trần Loan cau mày nhẫn nhịn, hơi nhúc nhích thân mình, nhìn về phía Kỷ Tiêu đang suy sụp không thôi.
Làm trữ quân mười mấy năm, tới một ngày bị hãm hại rồi bỏ tù, kêu trời không thấu gọi đất không thưa, tình cảnh tuyệt vọng như vậy, đủ để vị Thái Tử bị phế luôn không có não này thở ngắn than dài thật lâu.
“Hai viên ngọc quý của phủ Trấn Quốc Công, cuối cùng vẫn là mạng nàng khổ hơn.”
Thiên lao tĩnh mịch, Kỷ Tiêu khó khăn quay đầu nói với Trần Loan, để lộ từng vết roi đỏ ngang dọc dưới vạt áo lỏng lẻo.
Trần Loan mím môi châm chọc, ngược lại không nói gì.
Nàng sinh ra ở phủ Trấn Quốc Công, lại là đích nữ duy nhất, vinh sủng phú quý đầy người. Sau khi cập kê, nàng được gả cho Thái Tử đương triều, thân phận và địa vị rất rõ ràng.
Mà thứ muội Trần Diên của Trần Loan, hiện giờ lại trở thành phượng hoàng trên cây ngô đồng, đã sớm leo lên Bát hoàng tử Kỷ Hoán, hiện tại thân ở phi vị, vinh quang sủng ái không giảm.
Triều cục rối ren, lòng người hoảng sợ, khi chủ nhân cũ mới của hoàng thành thay đổi, Kỷ Tiêu bị phế, khiến Thái Tử Phi như nàng đương nhiên cũng không chạy thoát, rơi vào chốn ngục tù hiu quạnh này, đáy lòng Trần Loan bình thản đến lạ.
Bên ngoài thắp vài ngọn nến đung đưa, đó là ánh sáng duy nhất trong nhà lao, có người xách đèn lồng mở cửa lao, mang đồ ăn vào cho hai người.
Hôm nay đồ ăn không bị ôi thiu, so sánh với mấy ngày trước thì tốt hơn rất nhiều, thậm chí bên dưới lá cải, còn có vài miếng thịt không lớn không nhỏ.
Kỷ Tiêu đỏ mắt, nhưng lại quay người đi cực nhanh, gương mặt âm u chìm trong bóng tối thâm trầm, hoà hợp vừa phải.
Trần Loan thoáng sửng sốt, sau đó dịch đồ ăn đến trước mặt hắn ta, lần đầu lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn rồi lại mang theo cảm giác giải thoát như trút được gánh nặng: “Ăn đi, lần cuối cùng.”
Bữa cơm cuối cùng trước khi hành hình, gọi là cơm chặt đầu.
Cuối cùng lại rơi xuống đầu phu thê Thái Tử trước kia từng phong cảnh vô hạn.
Sau một lúc im lặng, khi Kỷ Tiêu ngẩng đầu lên lần nữa, khóe mắt vẫn đỏ hoe, sống lưng cũng thoáng cong xuống như thể không chịu nổi gánh nặng, hắn ta đưa tay hất đổ khay đồ ăn, nước canh và hạt cơm trong đó nhanh chóng rơi đầy đất.
Trần Loan cũng không thèm đếm xỉa đến hắn ta, chỉ bê phần của mình, đút từng hạt cơm vào đôi môi khô nứt, ánh sáng màu cam nhạt le lói, trong lúc hoảng hốt, dường như trước mắt lại xuất hiện một bóng dáng thon dài.
Cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, Trần Loan rùng mình, nàng vòng tay ôm lấy đầu gối, để lộ ra sườn mặt thon gầy.
Đã rất lâu rồi nàng không dám nghĩ đến người nọ.
Không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ, đó là một vết sẹo bị thối rữa theo thời gian, một khi chạm vào sẽ đau thấu tim.
Kỷ Tiêu yên lặng nhìn nàng vài lần, sau đó cong môi lộ ra ý cười không rõ, tựa như trào phúng chế nhạo: “Từ lâu ta đã biết hắn tâm địa sắt đá, hoàn toàn không màng đến tình cảm huynh đệ, lại chưa từng nghĩ tới ngay cả nàng mà hắn cũng có thể dứt bỏ.”
Trần Loan không chút dao động, cả người bình tĩnh như một vũng nước đọng, đôi mắt trong veo in dấu dáng vẻ chật vật lúc này của Kỷ Tiêu, hỏi lại: “Ta và hắn thì liên quan gì?”
“Thôi, nói tới nói lui vẫn là Cô (*) bất tài, vừa không bảo vệ được người mình yêu cũng không bảo vệ được chính thê, đủ thứ chuyện trước kia, thật sự làm khổ nàng.” Kỷ Tiêu không thể tìm thấy chút manh mối nào trong mắt nàng, một lát sau hắn ta vươn tay cười tự giễu.
(*): Cô là tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Khổ cho nàng, thân là tiểu thư khuê các quý nữ thế gia, mà ngày ngày phải che đậy những chuyện lùm xùm giữa hắn ta và phụ tá, gả vào Đông Cung ba năm, không nói tới việc thân thể vẫn còn trong sạch, thậm chí nàng chưa từng được sống một ngày thoải mái.
Kiếp này, không được phu quân sủng ái, dưới gối cũng không có con nối dõi hầu hạ.
Trần Loan cụp mi suy nghĩ, ngược lại thật sự cũng cảm thấy hơi chua xót, kéo dài trống rỗng, nàng lắc đầu, nói: “Tự trách bản thân mình.”
Không biết nhìn người, coi rắn độc là người thân, bị những lời ngon ngọt che mắt, tất cả đều là lỗi của nàng. Kết cục cuối cùng, dù tốt hay xấu, dù tiếc nuối hay hối hận, nàng đều phải gánh chịu.
Đêm đã khuya, ngoài trời có tuyết rơi, nhiệt độ liên tục giảm xuống, dù sao Trần Loan đã quen được cưng chiều, sao có thể chịu nổi cái lạnh như vậy? Còn chưa tới hừng đông đã sốt cao, cả người run rẩy cuộn tròn lại.
Nàng bị sốt đến mơ hồ, rất nhiều mảnh vụn vặt hỗn loạn và bóng tối thổi qua, cuối cùng trên trán xuất hiện một mảng lớn lạnh lẽo, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi Trần Loan tỉnh lại, đầu vẫn còn hơi choáng váng, lọt vào tầm mắt là một màu vàng tươi sáng, những tua rua đa dạng thêu tinh xảo từ đỉnh đầu rủ xuống, trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường có một chiếc lư hương bằng vàng, làn khói lượn lờ toả ra vị ngọt nhẹ nhàng.
Bên mép giường có hai cung nữ mặc quần áo màu lam nhạt, thấy nàng tỉnh dậy, bọn họ vội vàng tiến lên hầu hạ, đỡ nàng nửa ngồi dậy, nói: “Cô nương cảm thấy khá hơn chưa?”
Bàn tay vốn đang được cung nữ đỡ lấy của Trần Loan hơi rụt lại, tầm mắt đảo quanh phòng một vòng rồi thu về, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.
Đã rất lâu rồi không nghe ai đó gọi nàng một tiếng cô nương.
Sau khi gả vào Đông Cung, từ đại cô nương ngây thơ không rành thế sự, được phủ Quốc Công nuông chiều từ bé đã trở thành Thái Tử Phi nương nương cao không thể với tới.
Thân thể vẫn còn đau nhức không có sức lực nâng người dậy, Trần Loan uống ngụm nước được đưa tới bên miệng, hỏi: “Ta đang ở đâu?”
Những ký ức trước đó lũ lượt ùa về, thiên lao âm u sâu thẳm, côn trùng và đàn chuột, đủ loại dụng cụ tra tấn treo trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến nàng lập tức nhớ tới tình cảnh của bản thân.
Nàng đã ăn cơm chặt đầu, vậy hiện giờ nàng đang ở đâu?
Hai cung nữ kia nhìn nhau vài lần, sau đó yên lặng cúi đầu, né tránh không đáp, chỉ gọi người đưa thuốc và đồ ăn lên, tiếp theo đóng cửa đi ra ngoài.
Xuyên qua khe hẹp khi mở cửa, Trần Loan nhìn thấy thị vệ đứng canh ngoài cửa, cũng nhìn thấy bóng dáng lạnh lẽo của đao kiếm dưới ánh mặt trời.
Không cần hỏi nhiều, trong lòng nàng đã có đáp án.
Chén thuốc được đưa vào phòng rất hữu dụng, bệnh tình của Trần Loan nhanh chóng thuyên giảm, ngoại trừ việc không thể rời khỏi sân nhỏ này, ngược lại ngày tháng cũng coi như nhàn nhã tự tại.
Sau mấy ngày nắng ráo, nhiệt độ chợt thay đổi đột ngột, bữa trưa qua đi, trời bắt đầu đổ tuyết lớn như lông ngỗng, chẳng mấy chốc đã rơi trắng toàn bộ hoàng thành, lấp đầy các ngõ ngách quanh co.
Trong khoảng sân nhỏ nơi Trần Loan ở, tuyết dày uốn cong ngọn cây, nàng khoác chiếc áo choàng trắng tinh, vài bông tuyết cuốn trong cái lạnh lẽo của đất trời rơi xuống cánh môi ấm áp của nàng, sau đó dịu dàng hóa thành nước.
Dáng người nàng quá mức mỏng manh, Xảo Vân vẫn luôn hầu hạ nàng nhiều ngày qua hơi dừng bước chân, sau đó nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cô nương, bên ngoài trời lạnh, bệnh cảm lạnh của ngài chỉ mới khỏi, vào nhà nghỉ ngơi trước, lát nữa Thượng Y Cục sẽ đưa quần áo tới.”
Sau khi đưa quần áo tới sẽ phải diện thánh.
Không biết vì sao, trong lòng Trần Loan hơi rối loạn.
Hiện giờ, một người là quân vương trên vạn người, một người là tù nhân cùng đường bí lối, giữa hai người bọn họ, đi đến cục diện như hiện tại, thật sự không có gì để nói.
Lúc tắm rửa thay quần áo, Xảo Vân nhớ tới tính tình trước kia của vị này, vẫn không nhịn được khuyên nhủ vài câu, tất nhiên cũng rất cẩn thận đề cập tới: “Hoàng Thượng vẫn nhớ tình cũ với cô nương, hiện tại hoàn cảnh của cô nương không tốt, nên thận trọng từng bước ở lại trong cung mới là kế sách hay nhất.”
Ngụ ý nói nàng hãy nắm bắt cơ hội tuyệt vời đêm nay.
Hiện tại người đời đều cho rằng cựu Thái Tử và Thái Tử Phi đã bị tra tấn đến chết, mà vị tân quân khó lường kia lại mất rất nhiều công sức đưa Trần Loan ra ngoài, lột xác thay đổi thân phận ở lại trong cung. Những người hầu hạ thân cận đương nhiên đều nhớ tới tin đồn ồn ào huyên náo lan truyền giữa hai người mấy năm qua.
Lùi vạn bước mà nói, nàng đã là người phụ nữ có gia đình, gặp mặt như vậy, vốn không hợp lẽ thường.
Trần Loan bỗng chốc mở mắt, không biết nhớ tới chuyện gì, thật lâu không nói lời nào, ngược lại hỏi thời gian: “Hôm nay là 26?”
Xảo Vân gật đầu nói phải.
Kỷ Tiêu đã chết, chết ngày hôm trước, một ngày nắng đẹp hiếm hoi, người theo hắn ta xuống hoàng tuyền, chính là người phụ tá tác oai tác quái khiến Đông Cung bị vạn người chỉ trích.
Trần Loan khép mắt suy nghĩ không nói nữa.
Cái chết của hai người này không thể khiến lòng nàng gợn sóng, chỉ là đạo lý môi hở răng lạnh xưa nay vẫn thế, kết cục của bản thân nàng, có thể tốt hơn sao?
Trời dần tối, màu xám nhàn nhạt tụ lại một chỗ, tiếp theo mới là bóng tối sâu thẳm dày đặc không tan kéo đến che trời lấp đất, tuyết vẫn đang rơi, vì vậy lộ ra chút ánh bạc trong bóng tối.
Trên cây chổi tre tích tụ một lớp tuyết, Xảo Vân cầm tới góc tường gõ rơi, khi quay lại vừa lúc nhìn thấy một tiểu cung nữ lạ mặt, trong tay nâng bầu rượu.
“Cô nương, đây là rượu ấm Hoàng Thượng lệnh cho nô tỳ đưa tới, mời cô nương nếm thử.” Tiểu cung nữ kia hành nửa lễ, cũng không nhiều lời, đặt bầu rượu trong tay xuống, rời khỏi sân nhỏ.
Xảo Vân nhíu mày thật sâu, luôn cảm thấy tiểu cung nữ này trông rất quen, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Trần Loan rót cho mình một chén, rượu trong veo tinh khiết và ấm áp, nàng nhìn chằm chằm một lúc, không nói gì cả, uống liên tiếp vài ngụm, bị sặc tới mức nước mắt đảo quanh hốc mắt, cay nồng.
Rượu có tác dụng chậm nhưng hơi nặng, Trần Loan nhanh chóng cảm thấy đầu óc hơi nóng lên, nhưng trên đường bị gió lạnh ban đêm thổi qua, nàng lại hoàn toàn tỉnh táo.
Kỷ Hoán vẫn đang xử lý chính vụ, Trần Loan bị đưa vào thiên điện, yên lặng đợi chốc lát, nàng cảm thấy hơi nóng, cũng thấy hơi lo lắng, nên đã mở cửa sổ xuất thần nhìn cảnh tuyết bên ngoài.
Mãi cho đến khi ngoài cửa truyền tới hàng loạt tiếng bước chân, Trần Loan mới hoảng hốt hoàn hồn, móng tay xanh mướt cắm vào da thịt non mềm, sinh ra cảm giác đau đớn, buộc bản thân phải giữ sắc mặt như thường hành lễ với người dẫn đầu.
Người đàn ông vẫn mặc bộ đồ đen sâu thẳm, khác với trước kia ở chỗ tường long (*) uốn lượn trên mặt lụa đen một cách sống động, sắc bén, uy nghiêm, đứng trên vạn người.
(*): Con rồng mang điềm lành.
Lư hương tại thiên điện hun bằng nhựa thông, từng làn hương toả ra nghiền nát không khí, quấn quanh người nọ, không biết do địa long trong điện đốt quá mạnh hay bởi vì trong mắt Trần Loan chợt xuất hiện một tầng hơi nước, nàng nhất thời không nhìn rõ gương mặt người nọ.
Mùi hương thôi thúc hơi nóng trong cơ thể, nhưng ý thức của Trần Loan vẫn tỉnh táo, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận rất rõ tầm mắt sắc bén đang dừng trên người mình, di chuyển xuống dưới từng chút một, như thể lăng trì.
Chỉ một ánh mắt, đã khiến sống lưng nàng cứng đờ, đứng ngồi không yên.
Cũng may ánh mắt Kỷ Hoán không dừng lại trên người nàng quá lâu. Hắn quyết đoán ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê vàng, tay ghế bên dưới bàn tay là một con tường long cưỡi mây đạp gió, vẻ mặt hung ác nham hiểm, lạnh nhạt tiêu điều.
Trong sự yên lặng chết chóc, nàng trấn tĩnh lại, hành đại lễ, nói nhỏ: “Trần Loan đội ơn Hoàng Thượng không giết.”
Người đàn ông ở địa vị cao lại khẽ cười nhạo một tiếng, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện, ngón tay thon dài mảnh khảnh của hắn thưởng thức chuỗi vòng ngọc trên tay, trong mắt không mang theo chút độ ấm nào.
Lồng ngực Trần Loan chợt bốc lên một ngọn lửa, cảm giác rung động khó giải thích truyền khắp tứ chi bách xương, khiến nàng không kịp thở một hơi, hơi nóng tản ra cực nhanh cực mạnh, chỉ trong chốc lát, trước đôi mắt hạnh trong veo xinh đẹp của nàng đã nhuốm một tầng lụa mỏng.
Rượu kia…
Rượu có vấn đề!
Cảm giác nóng rực lan đến mọi nơi trên cơ thể, một khi bao phủ dày đặc sẽ hoá thành ngọn lửa lớn cháy lan rộng trên đồng cỏ. Trong bầu không khí ngột ngạt, quân vương thật lâu không mở miệng, Trần Loan thật sự chịu không nổi, thân thể mềm nhũn, trượt xuống dưới chân ghế lạnh lẽo, nước trà ấm áp hắt tung toé trên mặt đất..
Biến cố như vậy nằm ngoài dự đoán của mọi người, ánh mắt Kỷ Hoán ngưng lại, bàn tay thon dài hơi phất về phía ngoài, người hầu hạ trong điện đều cúi đầu khom lưng đi ra ngoài.
Kỷ Hoán chậm rãi đi đến trước mặt Trần Loan, sau đó ngồi xổm xuống, góc áo màu vàng tươi rũ trên mặt đất, phát ra ánh sáng nghiêm nghị, hắn nhíu mày thật sâu, hỏi: “Cảm lạnh vẫn chưa khỏi?”
Rõ ràng bọn họ gần nhau đến vậy, nhưng cũng rõ ràng đã xa nhau bốn năm, Trần Loan kìm nén nước mắt lắc đầu, khi ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy các đường nét kiên nghị mơ hồ trên sườn mặt hắn.
“Rượu đưa tới… Nóng…” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, cuộn tròn người lại, Kỷ Hoán nhìn dáng vẻ này của nàng, lặng lẽ cau mày, trầm mặc một lát mới mở miệng, lạnh giọng nói: “Không muốn gặp trẫm thì đừng gặp, nàng không cần phải như vậy.”
Từ bé tửu lượng của nàng rất kém, chỉ vài ngụm đã say.
Một lần duy nhất nhìn thấy nàng uống rượu, là bốn năm trước chúc mừng hắn giành được quân công (*), tiểu cô nương mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, nàng say không nhẹ, hỏi hắn rốt cuộc có thích nàng hay không.
(*): Những công trạng, thành tích trong quân sự.
Lần đầu tiên hắn thể hiện tình yêu của mình trước mặt nàng.
Nhưng nàng đã say hoàn toàn, nửa chữ cũng không nghe lọt.
Nửa tháng sau, trên điện Kim Loan, vị Hoàng Đế lớn tuổi mỉm cười tuyên bố với các quan viên, hứa gả đích nữ phủ Trấn Quốc Công cho Thái Tử Kỷ Tiêu làm Thái Tử Phi, triều thần ôm tâm tư khác nhau, suy đoán hàm nghĩa trong đó.
Ngày ấy gió lạnh bi thương, Kỷ Hoán trở về vương phủ đổ bệnh một trận, khi ốm nặng hắn thường tự hỏi, liệu nàng có bị ép buộc bởi đủ loại chuyện bất đắc dĩ mà không ai biết hay không.
Nhưng chính miệng Trần Loan đã nói với hắn, Kỷ Tiêu quyền cao chức trọng, ngồi vững vị trí trữ quân, nàng thật sự cam tâm tình nguyện gả cho hắn ta.
Điều nực cười nhất chính là, rõ ràng nàng là người tới trêu chọc trước, ngày ngày quấn lấy hắn, cuối cùng lại có thể mỉm cười thản nhiên, coi như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng thoát thân.
Ngược lại là hắn, canh cánh trong lòng bao lâu nay.
Người khác không được nói, không được nhắc đến, bản thân mình cũng không thể nghĩ tới, không thể chạm vào.
Lúc này Trần Loan ngoại trừ lắc đầu, thì đã không thể nói được lời nào, ngọn lửa trong người bùng cháy dữ dội, nàng cắn môi dưới, mơ hồ đoán được loại thuốc trong rượu.
Kỷ Hoán từng bước tiến lại gần, gần tới mức có thể thấy rõ hàng loạt giọt mồ hôi tinh mịn thấm ra trên cánh mũi nàng, mùi hoa nhài thoang thoảng quyến rũ lòng người, cuối cùng hắn đưa tay nâng cằm mỹ nhân, đối diện với đôi mắt to ướt đẫm sương mai của nàng.
Không biết vì sao, ánh mắt người đàn ông lạnh hơn vài phần, thật lâu sau, hắn mới thong thả buông tay, chậm rãi phun ra một chữ: “Tra!”
Sinh ra trong hoàng thất, lớn lên trong sự bí ẩn của cung đình, vừa nhìn tình huống này, trong lòng hắn đã có phán đoán.
Bên ngoài thiên điện vẫn tối đen như trước, Kỷ Hoán từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang cuộn tròn người, bực bội tận đáy lòng, hắn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Trẫm sai người đi mời thái y.”
Tiểu cô nương đã mất lý trí từ lâu, bàn tay nhỏ bé non mịn cọ vào lòng bàn tay khô ráo của hắn, tê tê dại dại quyến rũ vô cùng.
Nàng tinh tế hừ một tiếng khó chịu, vừa mềm lại ngọt, khác hoàn toàn với vẻ lạnh nhạt mấy năm nay, khiến người ta mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Ngay cả vị đế vương nắm quyền sinh sát trong tay, cũng sửng sốt chốc lát, bất chợt pháo hoa bùng cháy kinh người dưới đáy mắt.
Thật ra hắn có rất nhiều lời muốn hỏi nàng, những lời này tích tụ thành bụi trong lòng, từng có lần khiến hắn cảm thấy như nghẹn trong cổ họng, nhưng chỉ cần nàng cười ngốc nghếch với hắn, hắn lại không nói được lời nào.
Tiểu cô nương vẫn là dáng vẻ năm đó, ngây ngô có thừa, hoàn toàn không giống như đã từng gả cho người, nàng bắt đầu mất trí và nói những lời mê sảng, chiếc áo khoác nhỏ màu hải đường càng tôn lên đôi môi hồng răng trắng, nụ cười ngốc nghếch khiến người ta trìu mến.
Nàng ngồi lệch trên đệm mềm hơi thở như lan, đôi mắt trong veo đẫm nước mơ hồ, không làm gì cũng tạo nên một bức tranh mỹ nhân say rượu tuyệt đẹp.
Sắc mặt Kỷ Hoán hung ác, đứng dậy tiến vài bước ôm người lên, nàng mềm mại tựa vào người hắn, gương mặt ấm áp cọ qua cọ lại trên long bào, chỉ trong nháy mắt, hắn đã bị mùi sơn trà độc đáo trên người người phụ nữ ép cho mu bàn tay nổi gân xanh nhàn nhạt.
Sau đó, dù biết rằng không thể, nhưng vẫn chọn làm điều sai trái.
Lúc công thành đoạt đất, thân thể cao lớn của người đàn ông chợt khựng lại, cứng đờ như một con đại bàng lạnh giá ở Tái Bắc(*), một đôi mắt kiếm hẹp dài lẫn lộn cảm xúc bên trong, cuối cùng chậm rãi đắm chìm, lộ ra ý cười khó có thể phát hiện.
(*): Là một thuật ngữ vị trí địa lý ở Trung Quốc thời xưa, nó có nghĩa là biên giới, là ranh giới phân chia giữa nền văn minh nông nghiệp và các bộ lạc du mục phương Bắc trong các thời kỳ lịch sử khác nhau.
Búi tóc của tiểu cô nương rời rạc, cây trâm ngọc lỏng lẻo nghiêng lệch, sau đó lộn vài vòng rồi rớt xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Mái tóc đen uốn lượn trên da thịt tuyết trắng, trắng đen đan xen khiến người ta không thể rời mắt, thỉnh thoảng thấp giọng nỉ non vài tiếng, khiến màn đêm thêm phần sống động.
Tuyết ngoài cửa sổ ngày càng nặng hạt, tới nửa đêm, trời lại đổ mưa không rõ lý do, đập vào khiến lá mai khô trong sân nhỏ rơi đầy đất.