• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dãy núi vờn quanh, tùng bách mãi xanh, lọt vào trong tầm mắt đều là màu xanh đậm, tựa như một viên ngọc bích thượng hạng, suối nước róc rách, một đội người vụt qua nhanh như tên bắn, hất lên từng trận vụn cỏ.

Người dẫn đầu cưỡi tuấn mã mặc áo đỏ, lông mày như kiếm, so với nữ tử thì còn chói mắt hơn mấy phần, hắn vừa kéo dây cương, con ngựa dưới người tựa như có linh cảm mà hí lên một tiếng, chậm rãi dừng lại.

Người Đại Yến đều cho rằng mấy ngày trước Viên Viễn đã về nước Tấn rồi, thật ra hắn chỉ đổi chỗ ẩn náu, che giấu tai mắt, thời gian xuất phát thực sự là giờ Mão hôm nay.

Tránh cho trên đường lại đụng phải sát thủ của mấy hoàng huynh hoàng đệ không an phận phái tới, thủ đoạn này hắn chơi với bọn họ đã chán rồi, đợi đến khi hắn trở về thì cũng không cần phải giữ lại để bọn họ nhảy nhót lên xuống nữa.

Người phụ nữ Kỷ Thiền kia thân thể yếu đuối, tính tình cáu kỉnh, lại khó dỗ dành, giống trẻ con vậy, đến lúc đó còn không phải sẽ bị những huynh đệ vô dụng của hắn chọc giận chết à?

Trong lòng Viên Viễn nghĩ như vậy, trên mặt lại thành thật cong khóe miệng, lộ ra nụ cười ngả ngớn xấu xa.

Chậc, có thể xem như là vừa dỗ vừa lừa mà dỗ được là tốt rồi.

Chỉ đợi đến đại hôn vào đầu năm sau, áo cưới như mây, sau này nàng ấy có bản lĩnh lên trời thì còn có thể chạy đi đâu được?

Nghĩ tới đây, Viên Viễn vui vẻ híp mắt, quên sạch việc mình cầu hôn bốn lần bị từ chối ba lần.

Phó tướng cưỡi ngựa chạy đến bên cạnh, đầu tiên là chỉ bầu trời rồi nói: “Điện hạ, trông thời tiết hôm nay không tốt lắm, có thể sẽ có mưa to, chúng ta có cần dừng lại nghỉ ngơi trước không?”

Viên Viễn cũng liếc nhìn theo, không quá hứng thú nói: “Nghỉ đi, Cô cũng không thích thú gì việc bị ướt như chuột lột đâu.”

Thế là người ngựa phía sau đều dừng lại, mười hán tử cẩu thả không chú ý được nhiều như thế, trực tiếp ngồi trên mặt đất vây thành một vòng rồi đốt lửa.

Phó tướng kia đi theo bên cạnh Viên Viễn làm việc từ nhỏ, nhìn thấy được rất rõ lịch sử tình cảm (truy thê) của vị Thái Tử gia này, hắn ta chỉ nhìn vẻ mặt này của Viên Viễn rồi buồn bực nói: “Điện hạ cười vui vẻ như vậy, nhất định là đang nghĩ đến Tam công chúa.”

Viên Viễn nâng mí mắt lên, cũng không biết là nhớ tới cái gì mà cười mắng một tiếng: “Một đại lão gia, ngược lại rất giỏi nhìn mặt nói chuyện.”

Không hề phủ nhận.

Phó tướng đó lắc đầu, giọng nói như sấm rền: “Chẳng qua thuộc hạ cảm thấy điện hạ và công chúa cực kỳ xứng đôi.” Hắn ta tung người xuống ngựa theo Viên Viễn, sau khi tới gần thì giảm thấp giọng: “Mấy ngày trước sau khi công chúa biết chúng ta sẽ rời đi, còn liên tục dặn dò thuộc hạ phải cẩn thận bảo vệ điện hạ chu toàn đấy.”

Đôi mắt phượng đó của Viên Viễn nhất thời sáng lên giống như một ngọn lửa, hắn khẽ chậc một tiếng, nói: “Người phụ nữ này ấy, đa phần là nghĩ một đằng nói một nẻo, cứ phải dỗ được thì mới cho một hai quả táo ngọt mà ăn. Đàn ông chúng ta thì sao, cứ dứt khoát rộng lượng dung túng tính khí này một chút, ngươi xem, đây chẳng phải là ngoan ngoãn rồi à?”



Lâm phó tướng muốn nói lại thôi, ánh mắt phức tạp.

Người bị trị cho ngoan ngoãn nhìn thế nào cũng là Thái Tử mà.

Viên Viễn đè nén độ cong trên môi, giọng nói ôn hòa hơn trước một chút: “Nàng ấy còn nói gì nữa?”

Người phụ nữ đó nói năng chua ngoa, nửa câu quan tâm dặn dò cũng không nói với hắn, vốn tưởng rằng nàng thật sự không chào đón hắn, hóa ra là da mặt mỏng không nói được, toàn ở sau lưng quan tâm hắn.

Phó tướng đó lắc đầu, giọng nói như sấm rền: “Không nói gì nữa, có điều theo thuộc hạ thấy, công chúa rất luyến tiếc điện hạ.”

Người sáng suốt nhìn là biết hắn ta đang mở to mắt nói dối.

Viên Viễn lại rất tán thành mà gật đầu: “Đó là đương nhiên.”

Tiếng vó ngựa từ xa đến gần hấp dẫn sự chú ý của nhóm người này, bao gồm cả Viên Viễn cũng thu lại nụ cười, híp mắt nhìn tốc độ không cần mạng của người đó, tình báo quân sự khẩn cấp tám trăm dặm sợ là cũng không gấp đến mức độ này.

Nếu như là mười sát thủ tới thì hắn còn cảm thấy dễ hiểu, thế nhưng lại chỉ có một người đơn thương độc mã, trông còn là người không cường tráng lắm.

Viên Viễn hững hờ thu hồi ánh mắt, thân thể lại không thể thả lỏng theo.

Bất cứ lúc nào, khinh địch cũng là sai lầm trí mạng, Viên Viễn đương nhiên sẽ không phạm phải.

Giang Tín kìm nén sức lực chạy trọn hai canh giờ, cũng may đám người Viên Viễn bọn họ vừa đi vừa nghỉ, ngược lại chưa đi quá xa, lúc này mới để hắn ta đuổi kịp.

Mãi đến khi Giang Tín xuống ngựa nhanh chân đi về phía Viên Viễn, Viên Viễn mới híp mắt nhận ra hắn ta, cười nhạt nhún vai, mở miệng hỏi: “Sao thế? Cô đã đi xa như vậy rồi mà Hoàng Đế còn muốn phái người đi tiễn à?”

Đùa giỡn thì đùa giỡn, vẻ mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc theo, hắn và Kỷ Hoán đã quen biết nhiều năm, nếu như không có chuyện quan trọng, Kỷ Hoán sẽ không phái người đến đây.

Giang Tín nuốt nước bọt, thở hổn hển khàn giọng nói: “Thái Tử điện hạ dừng bước, trong cung xảy ra chuyện, bệ hạ gọi ngài quay lại một chuyến.”

Viên Viễn xoa khuỷu tay, khóe môi tràn ra ba phần ý cười, nhướng mày nói: “Cung nào? Hoàng cung nước Tấn hay là hoàng cung Đại Yến?”

Phó tướng kia vỗ trán, thực sự không biết nên nói gì mới tốt, người do Hoàng Đế Đại Yến phái tới, giờ phút này bọn họ đang đứng trên đất Đại Yến, còn có thể là cung nào nữa?

Lần này Thái Tử điện hạ vì có thể thành công cưới Tam công chúa mà đã không ít lần cái kéo mặt mo xưng huynh gọi đệ với Hoàng Đế Đại Yến, hôn sự này vừa mới được định ra đã muốn qua cầu rút ván, giống như muốn đòi lại hết cơn giận trước đó vậy.

Giang Tín cũng biết bản tính của vị này, hắn ta ôm quyền ổn định hơi thở, nói: “Quận chúa Cẩm Tú vì để bảo vệ cho Triệu Khiêm thoát ra ngoài mà cầm dao uy hiếp Hoàng Hậu nương nương.”

Viên Viễn đầy hứng thú khẽ cười: “Chậc!”

Hắn lườm Giang Tín một cái thật nhỏ, nói tiếp: “Vậy chẳng phải Hoàng Đế sẽ nổi điên à?”

Hắn nói được một nửa thì đột nhiên chuyển đề tài: “Chuyện này thì liên quan gì đến Cô?”

Chẳng lẽ lại muốn hắn mở đường đến hoàng cung Đại Yến cứu Hoàng Hậu Đại Yến? Là Đại Yến hết người rồi hay người đàn ông Kỷ Hoán kia thành phế vật rồi?

Giang Tín im lặng, giọng nói đột nhiên thấp hơn mấy phần: “Trước đó, quận chúa Cẩm Tú đã lẻn vào cung Diệu Thiền, hạ đoạn trường thảo vào đồ ăn của Tam công chúa…”

Hắn ta trơ mắt nhìn vị trước mặt này chậm rãi thu lại ý cười, giống như không nghe thấy rõ, cau mày gằn từng chữ hỏi: “Ngươi nói ai?”



Giang Tín chỉ có thể nhắm mắt nói: “Tam công chúa ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng Thượng phái thuộc hạ đến đây thông báo cho Thái Tử một tiếng.”

Hồi lâu không có một ai nói chuyện.

Viên Viễn vung roi dài trong tay, khàn giọng mắng một câu thô tục.

Người đàn ông xoay người lên ngựa, nhanh chóng chạy đi, không nói lấy nửa câu, chỉ có sắc mặt đen đến mức giống như bầu trời tựa mực trước khi cơn mưa giông đến. Lâm phó tướng và những người ở lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng kịp phản ứng mà nhao nhao lên ngựa đuổi theo.

===

Thời gian qua giữa trưa, những người giằng co trong cung Diệu Thiền đều không dùng bữa trưa, lúc nào thần kinh cũng căng thẳng, không dám thả lỏng một phút giây nào.

Tình huống của Kỷ Thiền cứ lặp đi lặp lại, nôn rồi lại nôn, nôn cả dịch mật ra rồi mà thân thể vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, lúc này lại lên cơn sốt cao, nóng đến độ hai gò má đỏ bừng, chiếc khăn ướt trên trán được đổi tới đổi lui, trông như sẽ khó mà chịu được.

Trần Loan nhìn thấy cảnh này thì chóp mũi dâng lên cảm giác cay cay, trong lòng vô cùng hận, nếu không phải trên cổ có một con dao nhọn, nàng hận không thể xông lên đồng quy vu tận với người phụ nữ ngu ngốc Kỷ Cẩm Tú này.

Phu thê Định Bắc Vương hy sinh trên chiến trường, để lại danh tiếng cả đời, Xương Đế càng xem cô cháu gái này là nữ nhi mà đối đãi, thậm chí còn để ý hơn cả con của mình, cung cấp cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói.

Bây giờ Xương Đế mới mất không lâu, thi thể chưa lạnh, Kỷ Cẩm Tú đã vì một người đàn ông mà hạ độc đường muội, phạm thượng làm loạn. Trần Loan quả thật nghi ngờ có phải người này đã bị mê hoặc đến mức hoàn toàn mất đi thần trí hay không.

Lại gần nửa canh giờ trôi qua, Triệu Khiêm cuối cùng cũng được dẫn vào. Trên người ông ta đeo gông cùm xiềng xích, xích sắt thật dài kéo lê dưới chân, ngoại trừ đôi mắt thỉnh thoảng còn phát ra chút ánh sáng của con người thì cả thân thể âm u đầy tử khí.

Ông ta nhíu chặt mày, già đi rất nhiều so với lần Trần Loan gặp mặt trong nhà lao, hai bên tóc mai cũng nhiễm màu xám trắng, trên áo tù trắng bợt là vết máu loang lổ, khắp nơi đều là dấu vết của roi dài và đủ loại dụng cụ tra tấn để lại.

Kỷ Cẩm Tú vừa liếc mắt nhìn, trong lòng đã đau như cắt.

Thiên lao có nhiều cách tra tấn như vậy, mấy ngày nay sao ông ta có thể chịu đựng được?

Cho dù ông ta giết cả nhà người ta, nhưng Xương Đế cũng không phân biệt đúng sai mà tru di tam tộc phủ Tả Tướng quân, rốt cuộc Kỷ Hoán có lương tâm hay không, lại dám dùng hình với ông ta?

Ánh mắt Kỷ Cẩm Tú như dao, giọng nói lại trở nên nhu hòa, bà trầm thấp gọi: “Tứ ca ca.”

Sống lưng Triệu Khiên cứng nhắc, ông ta ngước mắt từ từ nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên con dao găm ở cổ Trần Loan, đoán được đại khái, sắc mặt ông ta phức tạp, mở miệng, giọng nói cực khàn: “Muội hà tất phải như vậy?”

Kỷ Cẩm Tú si mê nhìn ông ta, động tác trong tay lại không hề thả lỏng chút nào, bà cong môi, nụ cười xinh đẹp giống như đom đóm bất chợt phá vỡ bóng tối trong đêm hè.

Cánh môi Kỷ Cẩm Tú hơi trắng nhợt, khô khốc, bà mỉm cười không chút để ý, nhẹ giọng thì thầm: “Mười mấy năm trước Cẩm Tú không có lực lượng làm gì đó cho huynh, hôm nay không thể trơ mắt nhìn huynh đi chết được. Đây là chuyện duy nhất mà bây giờ muội có thể làm.”

Dứt lời bà quay đầu nhìn Kỷ Hoán, cương quyết nói: “Chuyện Tả Tướng quân có ý đồ mưu phản năm đó, chân tướng như thế nào, trong lòng ta và ngươi đều rõ ràng. Bây giờ gọi Ngự Sử và người của Đại Lý Tự tới ghi chép, sau đó chiêu cáo thiên hạ, rửa sạch nỗi oan cho phủ Tả Tướng quân.

Nghe đến đây, trong đôi mắt vốn mờ tối của Triệu Khiêm nổi lên ngàn vạn chùm ánh sáng, cả người đều có sức sống, sống lưng vốn bị ép cong xuống cũng dựng thẳng lên.

Kỷ Cẩm Tú nhìn cảnh này, sự dịu dàng trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp giống như sóng biếc đầu mùa xuân.

Chỉ cần ông ta vui vẻ là được.

Bà thấy Kỷ Hoán chậm chạp không hành động, không kiềm được hừ lạnh một tiếng, con dao trong tay chậm rãi nâng lên, rơi xuống khuôn mặt phù dung như ngọc của Trần Loan. Bà híp mắt, cổ tay khẽ động tạo ra một vết rách hẹp dài: “Nhanh lên, ta chờ được, chỉ sợ Hoàng Hậu của chúng ta chờ không nổi, gương mặt xinh đẹp như vậy, nếu như hỏng rồi thì làm sao đây?”

Trần Loan nhắm chặt hai mắt, vào lúc gương mặt chạm vào lưỡi dao lạnh lẽo, nàng vô thức co rúm lại, mạnh mẽ nén lại giọt nước mắt sắp rơi xuống.



Kỷ Cẩm Tú là kẻ thần kinh!

Bồ Đào và Lưu Nguyệt che miệng chặn lại tiếng kêu sợ hãi sắp bật ra, ở góc độ này, Trần Loan lại chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng của Kỷ Hoán, cùng với sự ngang ngược hung ác nham hiểm không che giấu được nơi đáy mắt hắn.

Cửu Ngũ Chí Tôn, bị uy hiếp trước mặt nhiều người như vậy, bó tay bó chân, có một khoảnh khắc Trần Loan nghĩ, nếu như hôm nay người đứng trước mặt nàng không phải là người đàn ông đó thì lần này có phải nàng thật sự sẽ viết di chúc ở đây không.

Nhưng mở mắt ra, nhìn thấy hắn, sự bối rối trong lòng toàn bộ lắng đọng lại.

Hắn chưa từng nuốt lời với nàng.

Nhưng rõ ràng người xung quanh không hề nghĩ như vậy, Tô ma ma là lão nhân trong cung, sắc mặt bà thoáng cái trắng bệch.

Nếu như nương nương này thật sự bị phá tướng, còn làm hại uy nghiêm của đế vương mất sạch, cho dù có thể sống được, sinh hạ hoàng tự thì cũng khó tránh khỏi rơi vào kết cục bị đế vương chán ghét mà vứt bỏ.

Về phần hy sinh thanh danh của tiên đế để sửa lại án sai phủ Tả Tướng quân, đó là việc không cần nghĩ tới.

Thiên hạ nhiều phụ nữ như vậy, Hoàng Hậu phải làm sao đây? Có là lời thề chân tình chân ý hơn nữa thì trước mặt đế vương anh minh cũng hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Ngón tay Kỷ Hoán dùng sức đến mức trắng xanh, nổi lên từng sợi gân mảnh, sau một lúc lâu mới mở miệng, gằn từng chữ: “Trẫm đồng ý.”

“Ngươi buông dao xuống.”

Đám người nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được, Trần Loan đứng lâu đến mức thân thể cứng nhắc, khẽ xê dịch là tê tái thấu tim, giọt nước mắt óng ánh đọng trên khóe mắt nàng, giọng nói rung động: “Hoàng Thượng không cần…”

Kỷ Cẩm Tú chuyển cổ tay, con dao rơi bên môi nàng, không để nàng nói thêm một chữ.

Thật ra Trần Loan muốn nói, nàng thật sự không muốn khiến hắn phải khó xử, bị triều thần chỉ trích, cho nên nàng không sợ.

Chỉ là một ánh mắt, Kỷ Hoán đã hiểu được ý tứ chưa nói hết của nàng.

Ánh mắt hắn rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đó, hình ảnh của kiếp trước lại trôi nổi trong đầu.

Nàng không sợ, nhưng ta sợ, sợ đến mức muốn chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK