• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện tiền triều, ít nhiều gì Trần Loan cũng từng nghe qua, chẳng qua nàng không còn tốn tâm tư đi phỏng đoán nữa.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời hiếm khi nghỉ phép không lộ mặt, bầu trời như một bức tranh sơn dầu nhợt nhạt, trong đó, những đám mây trắng đan xen vào nhau, dịch chuyển để tự thành hình.

Hàng liễu cúi đầu rủ tán bên hồ, vài cành quá dài rung rinh trong gió, rủ xuống lăn tăn trên mặt hồ, khung cảnh này tựa như một cuộn tranh về sự yên bình thoải mái giữa nhân gian.

Bên ngoài cung Minh Lan có đào một cái hồ nhỏ, nước từ bên ngoài chảy vào trong, hai ba chiếc lá sen cao vút, hoa sen nở rộ lớn bằng miệng bát, để lộ ra đài sen và nhuỵ hoa vàng nhạt bên trong, thu hút mấy con chuồn chuồn vỗ cánh bay thấp.

Mọi vật đều mang dáng vẻ tươi tốt phồn thịnh, mặc dù chủ nhân cũ của tòa thành này mới qua đời, nhưng chẳng mấy ai đắm chìm trong hồi ức đau khổ dài lâu.

Vinh quang cũ và nỗi buồn đều đã qua, bọn họ phải bận bịu đón chào cuộc sống mới, chủ nhân mới.

Cũ mới thay đổi, cuộc sống trước giờ luôn như thế.

Trần Loan ngồi trên ghế đá cạnh hàng rào hồ nước nhỏ, trong tay cầm quyển sách vốn có chút ố vàng. Tiểu nha hoàn mặc cung trang màu xanh ngọc bẩm báo với nàng từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nàng thờ ơ lắng nghe, thỉnh thoảng nhíu mày, không biết là do quyển sách trên tay hay bởi vì lời nói của cung nữ.

“Thử váy cưới?” Cuối cùng Trần Loan cũng ngẩng đầu, đặt cuốn sách cổ có chút cũ nát trong tay lên bàn đá, mắt hạnh khẽ nheo, nhẹ giọng lặp lại, sắc mặt nghiêm túc.

“Bẩm nương nương, hôm trước nhị tiểu thư rời phủ, đến thôn trang thu xếp cho Khang di nương ở ngoại ô kinh thành. Sau khi trở về, nàng ta như biến thành một người khác, không khóc lóc ồn ào. Hôm nay khi nô tỳ ra ngoài, nhị tiểu thư đang thử váy cưới ở trong phòng, thoạt nhìn không còn miễn cưỡng như mấy ngày hôm trước.” Tiểu nha hoàn trông có vẻ thông minh, nói chuyện cũng nhanh nhẹn lưu loát.

Ngón tay ngọc ngà của Trần Loan giống như cọng hành, gương mặt tựa hoa sen, đuôi mắt hơi nhướng lên, vuốt phẳng nếp gấp trên ống tay áo từng chút một, mở miệng hỏi: “Có biết bọn họ nói gì không?”

“Gần đây nhị tiểu thư rất đề phòng đám hạ nhân, nô tỳ vô dụng, chưa tìm hiểu được nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người.”

Đúng như dự đoán, Trần Loan nới lỏng cổ tay, chiếc vòng ngọc dương chi trơn bóng lấp lánh ánh nước, càng tôn lên vẻ dịu dàng linh động của nàng, chỉ là những vết xanh xanh tím tím ẩn dưới ống tay áo rộng, thoạt nhìn có chút vi diệu.

“Tiếp tục theo dõi, nếu phát hiện bất cứ điều gì bất thường phải lập tức báo cho bổn cung.” Trần Loan nâng mi, nhìn về phía tiểu nha hoàn đang quỳ trên mặt đất, trong giọng nói mang theo chút ý cười: “Xem ra cũng là người lanh lợi, chuyện này làm không tồi, lát nữa đi xuống nhận thưởng rồi hãy trở về.”

Đây có nghĩa là vô cùng hài lòng.

Nha hoàn kia thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vui vẻ theo Bồ Đào lui xuống.

Gió hè mềm mại ấm áp hiếm hoi khẽ lướt qua gương mặt, Trần Loan đứng dậy, mấy con cá chép đuôi đỏ trong hồ nước nhỏ đang tung tăng bơi lội, động tác không nhanh không chậm, thản nhiên tự đắc, nàng không khỏi cong môi, ý cười nhàn nhạt không chạm tới đáy mắt.

Những ngày qua, không phải chỉ có một mình nàng sống không thoải mái, phủ Trấn Quốc Công còn ầm ĩ ồn ào hơn. Lão thái thái vốn định nằm trên giường tu dưỡng một thời gian, mặc kệ những chuyện vặt vãnh luôn quấy nhiễu sự yên tĩnh của con người, nhưng tin tức trong cung vừa truyền ra ngoài, bà sợ tới mức lập tức xuống giường, đêm đến còn chống quải trượng đi tới Ngọc Sắc Các, chỉ vào Khang di nương sắc mặt tái nhợt như tờ giấy mà mắng chửi.

Khang di nương có một người đệ đệ ẩn nấp bên người phế Thái Tử, bà ta vẫn luôn che giấu chuyện quan trọng như vậy, nhưng lại lộ tẩy vào đúng thời điểm mấu chốt. Một khi dính dáng đến, hở ra là tội lớn tru cửu tộc, người khác tránh còn không kịp, phủ Trấn Quốc Công bọn họ thì hay rồi, vô duyên vô cớ bị một người phụ nữ ngu xuẩn làm liên lụy, kéo vào vũng nước đục này.

Lão thái thái tức giận tới mức lồng ngực bỏng rát đau đớn, phát tác ra ngay cả Trần Thân cũng chỉ có thể nghe giáo huấn, không dám nói nửa lời.

Nếu là trước kia, đương nhiên rót một ly rượu độc là chấm hết, cũng để tân đế nhìn thấy thái độ của bọn họ, nhưng nhìn vào vùng bụng đã lộ rõ của Khang di nương, lại nghĩ đến việc con nối dõi của phủ Quốc Công khó khăn, cuối cùng vẫn không đành lòng.

Chỉ là dù có không đành lòng thế nào, cũng tuyệt đối không thể sống trong phủ, ăn ngon mặc đẹp, người hầu kẻ hạ. Lão thái thái hành động như sấm rền gió cuốn, nói một không hai, sáng sớm ngày hôm sau đã sai người thu dọn tay nải, đưa Khang di nương đến thôn trang ở ngoại ô kinh thành, nói cho hay là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Khang di nương dù ngốc đến đâu cũng biết, lần này rời đi chỉ sợ sẽ không bao giờ quay về được. Ngày sau đợi bà ta sinh hạ cốt nhục trong bụng, không biết lão thái thái sẽ xử trí thế nào.

Tốt nhất là dành cả quãng đời còn lại ở thôn trang, tệ nhất là một ly rượu độc xuyên thủng ruột.

Cuối cùng bà ta cũng sinh ra chút hối hận, nếu bà ta không thèm khát vị trí đương gia chủ mẫu, coi nó là vật trong tay, nếu không gây chuyện với Trần Loan ở khắp nơi, nếu không dặn dò Khang Thiền cẩn thận mài giũa nhuệ khí của Trần Loan…

Cho dù bà ta vẫn chỉ là một di nương trong phủ, nhưng cơm no áo đủ, cuộc sống vô lo, con cái hầu hạ dưới gối, nhìn vào tình cảm bao nhiêu năm, quốc công gia cũng sẽ cho bà ta vài phần thể diện.

Đợi ngày sau Hằng ca nhi học hành thăng tiến, trở thành nhân tài trụ cột của Đại Yến, bà ta chưa chắc đã không thể vinh hiển nhờ con.

Nhiều năm chịu đựng như thế, cuộc sống quá mức an nhàn, thế nhưng bà ta lại bị cái tôn quý bày ra trước mắt làm mê muội đầu óc.

Chẳng qua lúc này hối hận thì đã quá muộn.

Sẽ không có ai cho bà ta cơ hội để bắt đầu lại.

Hại người cuối cùng thành hại mình, nửa đời còn lại, bà ta cũng nên nếm thử trái đắng do mình gây ra.

Sau bữa trưa, mặt trời phá tan tầng mây dày đặc để ló dạng, Trần Loan có thói quen nghỉ ngơi buổi trưa, nàng vừa mới nằm xuống chiếc giường dứa lớn chạm trổ hoa văn khảm ngọc, Hồ Nguyên tươi cười từ bên ngoài tiến vào, sau khi hành lễ liền đi thẳng vào vấn đề, nhỏ giọng nói: “Nương nương, Hoàng Thượng mời ngài đến điện Dưỡng Tâm hầu giá.”

Trần Loan khẽ chớp lông mi, vài giọt nước mắt ngái ngủ bị dồn xuống đuôi mắt, nàng dùng khăn cẩn thận lau đi, sau đó đứng dậy thay bộ váy áo màu vàng nhạt, đi tới điện Dưỡng Tâm.

Trong điện Dưỡng Tâm đặt vài chậu băng, vừa đặt chân vào đã có thể cảm nhận được hơi lạnh phả tới trước mặt, hoà cùng vị the mát của lá bạc hà, thấm vào ruột gan.

Bước chân Trần Loan đột nhiên dừng lại, thật ra Kỷ Hoán thích mùi trúc đắng hơn, chỉ khi bực bội mất kiên nhẫn cực độ, mới sai người đốt lá bạc hà.

Nàng nghiêng đầu nhìn Hồ Nguyên, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc, người sau cười ngượng ngùng, sau đó yên lặng cúi đầu, không dám nói lời nào.

Trần Loan hiểu ra, chợt không nhịn được mà bật cười.

Nàng cùng đám người Hồ Nguyên, Phương Hàm đều là người quen cũ, có thể khiến người khôn khéo như thái giám tổng quản lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy, nàng không cần đoán cũng biết tâm trạng của người đàn ông bên trong không được tốt.

Nhưng suy nghĩ lại, Kỷ Hoán vừa mới đăng cơ, căn cơ chưa vững, hiện giờ đúng là thời điểm mượn sức triều thần, nhưng vì mình, hắn kiên quyết hạ thánh chỉ kêu nàng dời cung. Sáng nay lâm triều, đương nhiên không thể tránh khỏi một số tranh chấp.

Nàng mím môi tay chân nhẹ nhàng tiến vào nội điện.

Người đàn ông quyết đoán đang ngồi trên chiếc ghế tử đàn chạm khắc hoa văn rồng năm móng, mày kiếm mắt sáng, tư thế rồng phượng, khi Trần Loan lặng lẽ đến gần, lại thoáng sững sờ trong chốc lát.

Trước giờ hắn luôn tuấn tú như vậy, ban đầu chính vẻ ngoài xuất sắc đó đã hấp dẫn nàng, tựa như thần tiên trên thiên cung hạ phàm, như ánh trắng sáng chói, điệu bộ sáng ngời.

Kỷ Hoán tập võ từ nhỏ, nên những bước chân hơi lộn xộn đó tất nhiên không thể giấu được lỗ tai hắn. Hắn nâng mí mắt, có chút không kiên nhẫn ngước mắt lên, trong đôi mắt đen láy vẫn còn khí lạnh chưa tan hết, bất ngờ chạm phải đôi mắt hạnh với những vì sao và chút si mê của tiểu cô nương, bốn mắt nhìn nhau, khung cảnh tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, hắn đặt tấu chương trong tay xuống, khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói mang theo chút ý cười, hỏi: “Ta tuấn tú lắm sao?”

Cuối cùng Trần Loan cũng ngượng ngùng, hơi nghiêng đầu, mỉm cười không nói lời nào, nàng máy móc đi tới gần vài bước, còn chưa đi đến trước bàn đã bị người đàn ông ôm lấy eo, hơi thở ấm áp quét qua cần cổ như ngọc trên cổ, nàng hơi co người lại một chút.

Ý cười xẹt qua đôi mắt đen láy của người đàn ông, hắn vươn tay ôm tiểu cô nương đến trước mặt, động tác vô thức khắc chế bảy tám phần, vòng eo thanh mảnh tới mức không thể nắm chặt, dường như chỉ cần dùng sức là có thể cắt đứt.

Còn thân thể băng cơ ngọc cốt kia (*), không biết đã trưởng thành thế nào.

(*): Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.

Thật sự cuốn hút.

Trần Loan ngước mắt lên, khó giấu được vẻ ưu sầu giữa mi tâm, đôi môi mỏng khẽ mở, hỏi: “Bệ hạ vì chuyện của thần thiếp mà bị Tả Tướng làm khó sao?”

Kỷ Hoán từ chối cho ý kiến, mày kiếm hơi nhướng lên, đầu ngón tay lành lạnh lướt qua gương mặt non mịn của tiểu cô nương, ánh mắt giằng co trên cổ tay mảnh khảnh của nàng, cong môi cười vài tiếng, thản nhiên: “Biết là khó xử, đêm qua còn muốn chuốc say ta?”

Mặc dù giọng điệu chất vấn, nhưng nghe tiếng thở dài thỏa mãn trong giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, rõ ràng là thực tủy biết vị (*), vô cùng hài lòng.

(*): Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

Trần Loan không tránh thoát được, dứt khoát dồn phần lớn trọng lượng cơ thể lên người hắn, duỗi tay xoa giữa trán, có chút không xác định hỏi: “Hôm qua thần thiếp say rượu, có nói mấy lời mê sảng không?”

Tửu lượng của nàng không cao, nhưng có một điểm tốt, sau khi say rượu nàng không khóc cũng không làm ồn, chỉ yên lặng đi ngủ. Ngày hôm sau thức dậy, người khác có thể cảm thấy đau đầu như búa bổ, nhưng nàng thì không, ngược lại hoàn toàn giống như người bình thường.

Chỉ là sống lại một lần nữa, trong lòng nàng có rất nhiều bí mật, những chuyện đó quá mức kinh người, dù có nói ra cũng chẳng ai tin.

Nghĩ như vậy, sợi dây vẫn luôn căng chặt trong lòng nàng mới lặng lẽ buông lỏng.

Ánh mắt sâu thẳm của Kỷ Hoán xẹt qua đôi mắt thuy thuỷ hơi bối rối của nàng, ngón trỏ khựng lại, sau đó cúi người ngậm lấy đôi môi đỏ ấm áp mềm mại, che giấu đi hai ba phần phức tạp và u ám trên gương mặt, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Hôm qua nói những gì, thoạt nhìn có vẻ nàng quên hết rồi.”

Trần Loan bị hơi thở của người đàn ông bao phủ, cả người mơ màng mặc hắn sắp xếp, chỉ có tiếng nức nở rất nhỏ giữa môi răng.

Ánh mắt Kỷ Hoán lập tức đen như nghiên mực bị đánh đổ, hơi thở của hai người tách ra, hắn giữ hàm dưới của tiểu cô nương, đáy lòng bùng lên một ngọn lửa, càng cháy càng mạnh.

Hắn rất muốn hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những lời thật thật giả giả đêm qua có ý gì, nhưng những lời này chỉ quanh quẩn trong cổ họng, rồi đột ngột rẽ sang hướng khác, giọng nói phát ra dịu dàng chưa từng có.

“Loan Loan, đêm qua nàng cũng ôm eo ta như vậy, say đến mơ hồ, hơi rời xa một lát cũng không được, nhất định lúc nào cũng phải ôm nàng mới được sống yên ổn.” Lồng ngực hắn dao động phập phồng vài cái, thể hiện rõ sự thương yêu chiều chuộng, dù sao cũng có vài phần bất đắc dĩ.

Trêu chọc hắn xong thì quên sạch mọi chuyện, hiếm khi hôm qua nàng say rượu, giọng điệu nỉ non gọi nhiều tiếng A Hoán như vậy.

“Rượu hôm qua không tệ, sau này rảnh rỗi lại uống cùng ta vài chén, được không?”

Trần Loan nghiêng người liếc mắt nhìn hắn, trong đôi mắt hạnh mờ mịt chứa đầy nước mùa thu, tựa như oán như giận, sau đó im lặng rũ mắt, vành tai trắng nõn nhuốm màu hồng đào.

Nghĩ tới hình ảnh kia, tuy rằng quả thực có chút mất mặt, nhưng cũng may vẫn khá yên phận, không nói hết những lời trong lòng ra ngoài.

Dạo này tiểu cô nương có vẻ thích hương hoa đào, không nói đến mùi thơm ngọt ngào toả ra khắp cơ thể mềm mại của nàng, mà ngay cả từng bông hoa trên cây trâm bộ diêu cài trong búi tóc cũng được vẽ bằng những sợi chỉ bạc tinh xảo, thật sự khiến nàng giống như nàng tiên hoa bước ra từ cuộn tranh.

Các góc cạnh lạnh lùng cứng rắn của Kỷ Hoán mềm mại hơn một chút, những ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng quấn quanh lọn tóc đen hơi rũ xuống của nàng, một vẻ đẹp bình dị đến lạ lùng.

Hắn cười khẽ, hỏi: “Lúc này lại biết thẹn thùng?”

Trước đó khi cướp mất toàn bộ thần trí của hắn, không thấy nàng có nửa phần tự giác.

Trần Loan lặng lẽ cong cong mắt như hoạ mi, cánh tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại tránh thoát khỏi sự giam giữ của người đàn ông, tiếp đó ôm lấy gương mặt kiên nghị của hắn, nhẹ nhàng cọ lên, âm thanh yếu ớt sợ hãi, hai từ bật ra giữa môi răng: “A Hoán…”

Chỉ hai chữ này, thân thể cao lớn của người đàn ông đột nhiên cứng đờ, hương thơm nhàn nhạt sót lại trên má, yết hầu hắn di chuyển lên xuống vài cái, rồi hắn bất chợt nhắm mắt lại.

Thật là chí mạng mà.

Đôi mắt hạnh sương mù mênh mông của Trần Loan khẽ chớp, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói cẩn trọng của Hồ Nguyên ở bên ngoài tấm rèm hạt và bình phong: “Hoàng Thượng, nương nương, Tả Tướng cầu kiến.”

Kỷ Hoán nâng mí mắt, bàn tay to ấm áp vuốt ve mái tóc mềm mại của tiểu cô nương, nhìn ra suy nghĩ của nàng, hắn nói: “Không cần phải cố tình né tránh, ngồi sau tấm rèm bên trong là được.”

Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu, thân mình duyên dáng yểu điệu nhanh chóng bị tầng tầng lớp lớp lụa mỏng che giấu, chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ màu vàng nhạt.

Người đàn ông thu ánh mắt về, ngón trỏ thon dài chạm vào hàm dưới vừa được tiểu cô nương cọ xát, dường như nơi đó vẫn còn sót lại chút nhiệt độ lạnh lẽo.

Tê dại, rung động.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, người đàn ông lấy lại tâm trí, nhặt lại tấu chương vốn bị hắn ném sang một bên, nghĩ đến Tư Mã Nam vội vàng chạy tới, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, có chút không kiên nhẫn phất tay áo: “Cho tiến vào.”

Đây không phải lần đầu tiên Tả Tướng Tư Mã Nam tiến vào điện Dưỡng Tâm nghị sự, nhưng lại là lần đầu ông ta cảm thấy thấp thỏm bất an như vậy. Ông ta làm quan nhiều năm, từ lâu đã được mài giũa đến nhuần nhuyễn lõi đời, mọi việc đều theo ý quân vương, nhưng lần này thì khác.

Ông ta phải đấu tranh vì con gái của mình một lần.

Tư Mã Nguyệt trời sinh thông minh, làm việc theo quy củ. Ngay cả tiên hoàng cũng từng khen ngợi, rằng nàng ta có phong thái của mẫu nghi thiên hạ. Nếu nói điều duy nhất ông ta không tính đến, chính là vị đích nữ phủ Trấn Quốc Công lại có phúc như vậy, ngay cả hôn sự cũng có thể nói đổi là đổi.

Cho dù thời gian trước phủ Quốc Công hãm sâu vào trung tâm của vòng xoáy tin đồn, nhưng người đó cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Có thể thấy rằng, nàng được vị tân đế ngồi trên long ỷ bảo vệ tốt tới mức nào.

Hôm nay, việc của phụ tá kia đã được xoay chuyển, trong nháy mắt, một tờ thánh chỉ đã chuyển Trần Loan từ cung Dục Khánh sang cung Minh Lan, có thể thấy được Hoàng Thượng không nỡ để vị kia phải chịu một chút ấm ức nào.

Tư Mã Nam hừ lạnh một tiếng trong lòng, ngược lại ông ta muốn nhìn xem, đoạn tình cảm thời niên thiếu này, có thể kéo dài bao lâu?

Khi tân đế còn là hoàng tử, có thể nhìn ra chút manh mối, hắn tuyệt đối không phải người có thể bị nhi nữ tình trường vây khốn, lý tưởng, khát vọng trong lòng hắn là quốc gia, là thiên hạ, là nhất thống tứ phương.

Sự nghiệp vĩ đại như vậy, Tư Mã gia có thể giúp hắn thực hiện, mà phủ Trấn Quốc Công thì không.

Hiện thực chính là như thế, người có năng lực mới có thể sống.

Lần này Tư Mã Nam đến đây, cũng không vòng vo dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, những người thông minh sẽ mở cửa sổ nói chuyện thẳng thắn với nhau, chẳng qua là thay đổi phương pháp mà thôi.

“Hoàng Thượng, mặc dù thời gian để tang của tiên hoàng chưa qua, lúc này rầm rộ tuyển tú quả thực không ổn, nhưng hậu cung chỉ có một vị Hoàng Hậu, điều đó thực sự trái với lẽ thường. Sau khi bàn bạc với các vị đại thần, chúng thần nhất trí cảm thấy trước tiên hãy lựa chọn những nữ tử có độ tuổi phù hợp từ các phủ tại kinh thành tiến cung, để sinh con nối dõi cho hoàng thất, đồng thời lấp đầy hậu cung, hầu hạ Hoàng Thượng.”

Trong mắt người thường, một thương nhân hơi giàu có một chút mà hậu viện chỉ có một chính thê cũng là chuyện hiếm lạ, huống chi là hậu cung của vua một nước. Nếu việc này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến các quốc gia khác chê cười hay sao?

Kỷ Hoán liếc nhìn cuốn sổ con trên tay, nguyên nhân và tác hại trong đó được trình bày hùng hồn tới mức khiến người ta nhức óc, hắn nhíu chặt mày, kéo căng giọng nói: “Tây Nam khô hạn, cuộc sống dân chúng khốn khổ, trôi dạt khắp nơi. Tả Tướng không nghĩ cách giải quyết chuyện này, ngược lại còn khoa tay múa chân với hậu cung của trẫm?”

Hắn bỗng chốc nhếch môi, giọng nói lạnh lùng, mỗi chữ đều nặng nề: “Chi bằng trẫm nhường ngôi vị Hoàng Đế này cho Tư Mã Nam ngươi đảm đương?”

Thân thể Tư Mã Nam căng chặt muốn chết, trong đại điện yên tĩnh không một tiếng động, âm thanh đầu gối chạm đất vô cùng rõ ràng: “Vi thần không dám.”

Trên đường đến đây, ông ta không ngừng suy nghĩ, trên đời này thật sự có người đàn ông không thích mỹ nhân sao?

Đáp án đương nhiên là không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK