“Ta sẽ không trừng phạt nghiêm khắc.”
Ánh trăng sáng chậm rãi đổ xuống tấm màn lụa, rồi uốn lượn khắp mặt đất, tựa như một lớp lụa mỏng trong suốt, bao phủ lên sườn mặt của người đàn ông, vô cớ tăng thêm ba phần lạnh lùng.
Trần Loan đột nhiên ngước mắt, trong nháy mắt nàng còn nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm.
Trong đôi mắt hạnh ngập nước của tiểu cô nương không thể che giấu vẻ kinh ngạc, mê mang, trông thật sự đáng yêu, ngược lại rất giống dáng vẻ bánh bao sữa khi còn nhỏ. Trái tim Kỷ Hoán khẽ nhúc nhích, vẻ lạnh lùng giữa đôi lông mày giảm đi tám chín phần mười.
Đã lâu rồi hắn không được nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.
Gió đêm chậm rãi phất qua tóc mai trên thái dương, sau đó lại thổi những sợi tua rua ở ngọc bên hông nàng đong đưa trái phải, ngay cả chiếc chuông bạc treo trên màn giường cũng phát ra tiếng leng keng giòn tan, suy nghĩ của Trần Loan đột nhiên bị kéo về, đối diện với đôi mắt hàm súc uy nghiêm của người đàn ông.
Vẻ mặt nghiêm túc uy phong như vậy, cho dù nhìn thế nào cũng không nên nói ra lời này.
Nàng nghiêng đầu, đuôi mắt uốn lượn như nước dưới ánh trăng, khiến con người trở nên dịu dàng quyến rũ. Nàng có phần không chắc chắn, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Thượng vừa nói gì?”
Kỷ Hoán tìm một chiếc ghế mềm ngồi xuống, mày kiếm hơi nhướng lên, ung dung đáp lời, nhưng giọng nói lại không lạnh lùng nổi, nàng hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo: “Chẳng phải trước kia nàng vẫn luôn nói với Kỷ Thiền anh hùng khó qua ải mỹ nhân, sớm muộn gì cũng khiến ta ngã xuống phàm trần hay sao?”
Hắn cong môi, hiếm khi lộ ra độ cong nhàn nhạt, cười nhạt nhìn tiểu cô nương, nói tiếp: “Nếu hôm nay ta thực sự không vượt qua được ải mỹ nhân của Loan Loan…”
“Vậy thì mối quan hệ giữa Khang Thiền và phủ Trấn Quốc Công là giả. Loan Loan cảm thấy thế nào về vụ cá cược này?”
Mọi người đều biết, trong hàng loạt các lý do thoái thác từ miệng tả tướng, chỉ có mối quan hệ không minh bạch giữa phụ tá Khang Thiền và phủ Quốc Công là thực sự trí mạng, vừa không thể tự mình chứng minh sự trong sạch, cũng không thể bởi vậy mà định tội, mỗi khi có người nhắc đến, chỉ có thể yên lặng đội chiếc mũ đen nửa thật nửa giả này.
Cho dù trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, việc này do Dung Vương Kỷ Tiêu dốc sức gây ra, nhưng cũng không có ai muốn nhảy vào vũng bùn, đắc tội với phe Tả Tướng thanh thế lớn mạnh lấy lại công bằng cho một phủ Trấn Quốc Công căn cơ không vững, lung lay sắp đổ.
Mất nhiều hơn được.
Nhưng nếu có thể chứng minh Khang Thiền không hề có quan hệ huyết thống với vị di nương kia của phủ Trấn Quốc Công, thì tất cả mọi tin đồn sẽ tự tiêu tan, mà những lời nói xấu xa vô căn cứ, lòng người sáng suốt tự nhiên sẽ bỏ qua.
Ý tứ trong lời nói của hắn không thể rõ ràng hơn, Trần Loan khẽ chớp lông mi, không biết nghĩ tới điều gì, vành tai trắng nõn như ngọc từ từ đỏ lên, nàng nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng luôn thích xem chuyện đáng chê cười của thần thiếp.”
Khi đó, nàng còn nhỏ tuổi, cơ thể vẫn chưa nẩy nở hoàn toàn đã là mỹ nhân nổi tiếng khắp kinh thành, tình đầu chớm nở, lại xuất thân từ thế gia, thế nên đã buông không ít lời hào sảng với Kỷ Thiền và Thẩm Giai Giai, nhất định phải sưởi ấm trái tim giá lạnh của Kỷ Hoán.
Cũng không biết đã nói bao nhiêu lời mạnh miệng.
Thế nhưng chính chủ lại biết tất cả ư?
Kỷ Hoán không tỏ rõ ý kiến, ngón trỏ thon dài như ngọc gõ nhẹ lên bàn trà, tiết tấu rất nhịp nhàng, nhưng lại khiến người ta có chút cảm giác áp bách, giọng người đàn ông êm dịu trầm thấp, xen lẫn ba phần dỗ dành: “Thế nào?”
Trần Loan khẽ cắn môi dưới, đi vài bước tới gần người đàn ông, đôi mắt hạnh cong cong ầng ậng nước, trên khuôn mặt nhỏ có ba phần trong sáng dễ thương, mỗi một bước đều giống như giẫm trên mây.
Bất kể thế nào, dù sao nàng cũng phải tranh thủ cơ hội cho bản thân mình.
Huống chi hai người còn bên nhau từ nhỏ, nàng biết rõ sở thích người đàn ông, dỗ hắn vui vẻ, cũng không phải chuyện gì khó.
Một vụ đánh cược chẳng ra gì như vậy, nàng lại chiếm hết lợi thế.
Bàn tay trắng nõn thon dài của mỹ nhân, mang theo hương thơm lướt qua chóp mũi người đàn ông, nàng đưa tay móc lấy ngón út có chút thô ráp của hắn, gần như chỉ cần một động tác nhỏ bé như vậy cũng có thể khiến thân thể Kỷ Hoán đột nhiên cứng đờ, ánh mắt tối sầm u ám.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh, không chút dao động, mặc nàng làm bậy.
Trần Loan bất chợt cong môi cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền mềm mại, bật ra hơi thở như lan bên tai người đàn ông: “Hai ngày trước thần thiếp tới chỗ Thiền Nhi, tình cờ lấy được ba vò rượu Tang La.”
“Tửu lượng của Hoàng Thượng tốt như vậy, chỉ rót vài chén, tất nhiên sẽ không ảnh hưởng đến buổi lâm triều ngày mai đúng không?”
Giọng nói của tiểu cô nương cực dễ nghe, dịu dàng kéo dài quấn lấy trái tim, đã là đàn ông đều không nỡ lòng từ chối.
Cho dù đối tượng là Kỷ Hoán – người trước nay luôn thờ ơ với tình cảm con người.
Hắn nhỏ giọng ừm một tiếng trong cổ họng, quấn một lọn tóc dài của nàng quanh ngón tay mảnh khảnh, ý tứ sâu xa nói: “Không sao, tối nay Loan Loan rót chén nào, ta uống chén đó.”
Trần Loan nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay hắn, mềm mại quyến rũ, muốn cự còn nghênh, ánh mắt người đàn ông nóng bỏng như một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, dõi theo động tác của nàng, cho đến khi muốn nuốt chửng người nào đó mới bằng lòng bỏ qua.
Hắn chưa từng nhìn thấy một mặt này của tiểu cô nương.
Tựa như tinh linh được sinh ra từ tinh hoa của đất trời, linh động phô trương, đôi mắt đầy sao, quyến rũ lòng người.
Nến đỏ lay động, từ cửa sổ phía nam nhìn ra ngoài, toàn bộ hoàng cung khí thế nguy nga, mơ hồ nhìn thấy một góc đường nét sâu thẳm của núi băng, như những võ sĩ cổ đứng lặng yên trong bóng tối, trầm lắng và cổ kính, bảo vệ bí mật và huyết thống được lưu truyền bởi một thế hệ.
Vò rượu vẽ những hoạ tiết cổ xưa không rõ đã mở ra, hương rượu êm dịu át đi mùi hoa đào thoang trong điện, người đàn ông mặc bộ đồ vàng tươi rực rỡ, uy phong lẫm liệt, nheo mắt tiếp nhận chén rượu tinh xảo tiểu cô nương đưa tới, hắn cũng không vội vã uống một hơi cạn sạch, mà nhấm nháp từng ngụm một.
Mà Trần Loan ngồi đối diện hắn, sau ba chén rượu nhỏ xuống bụng, gương mặt dâng lên nét ửng hồng. NNàng lấy tay chống cằm, để lộ chiếc vòng san hô trên cổ tay, nó được Kỷ Hoán phái người đưa tới mấy ngày trước.
Mới chỉ qua thời gian uống một chén trà nhỏ, trước mắt Trần Loan đã xuất hiện bóng đen lờ mờ, cuối cùng dung hợp thành một bóng hình, người nọ mặc bộ đồ vàng tươi rực rỡ, rồng vàng năm móng vươn tới, tựa như thần tiên trên Cửu Trọng Thiên hạ phàm.
Mặc dù đầu óc hỗn loạn sau khi uống rượu, nàng vẫn lập tức nhận ra hắn.
Gió đêm lùa qua tiền sảnh, màn giường bay phấp phới, hương hoa đào quyện với cái mát lạnh độc đáo của rượu Tang La, càng khiến người ta say đắm.
Trần Loan cảm thấy mình đã uống rất nhiều, đủ để người đàn ông phát huy hết tính tình, nhưng hắn lại chậm chạp không đứng dậy, dáng vẻ trông cũng không mấy vui vẻ.
Không biết vì sao, nàng đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, kiếp trước nàng ngã xuống đất trong điện Cam Tuyền, chết trong vòng tay của Kỷ Hoán. Kiếp này đề phòng khắp nơi, nhưng vẫn bị phủ Trấn Quốc Công đẩy ra ngoài làm một quân cờ vô dụng, ở trong mắt người phụ thân ruột thịt của nàng, nàng còn không quan trọng bằng một thứ nữ.
Người trước chu toàn ngăn nắp, người sau lặng lẽ nén giận.
Từ kiếp trước đến kiếp này, nàng luôn thận trọng từng bước, giống như đi trên tảng băng mỏng, sợ bước sai một bước sẽ không còn cơ hội bắt đầu lại, ngay cả một phút thả lỏng nàng cũng không thể có.
Trong thâm cung trùng điệp này, thế nhưng lại không có chỗ cho nàng dung thân.
Sắc mặt Trần Loan đờ đẫn, ngón tay mảnh khảnh đặt trên chén rượu, dùng sức đến mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nàng nâng cánh tay, muốn giao chén rượu vào tay người đàn ông.
“Lạch cạch.”
Một tiếng giòn tan, chén rượu tuột khỏi ngón tay Trần Loan, rơi thẳng từ không trung xuống dưới, sau đó lăn một vòng, rượu bên trong rải đầy đất.
Kỷ Hoán cau mày liếc nhìn chén rượu lăn đến góc bàn, sau đó ánh mắt dán chặt lên người tiểu cô nương ở đối diện.
Rượu này tác dụng chậm nhưng rất mạnh, nàng có vẻ say lắm rồi, hai má ửng hồng làm say đắm lòng người, nhưng không biết từ biết khi nào trong mắt nàng lại nổi lên ánh nước lấp lánh, giống như bị dọa sợ. Nước mắt nhanh chóng chảy khỏi hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống vò rượu đặt trên bàn, bắn toé ra thành vũng nước nhỏ.
Động tác trong tay cứng lại, hắn đứng dậy, vài bước đến trước mặt Trần Loan, vừa định duỗi tay ôm nàng đến bên người, lại thấy nàng xách góc váy vội vàng lảng tránh.
Ánh mắt người đàn ông chợt lạnh đi.
Trần Loan uống say thật rồi, đầu đau như búa bổ, những tiếng ong ong hỗn loạn gào thét. Trước mắt nàng xuất hiện năm sáu người, lúc thì là vẻ mặt âm u lạnh lùng của Kỷ Tiêu, lúc lại là vẻ mặt cười nhạo của tên phụ tá kia, cuối cùng biến thành một bóng người có ba bốn phần tương tự nàng.
Là Trần Diên.
Nàng ta bưng chén nước thuốc đen thẫm trên tay, bước từng bước lại gần nàng, vừa đi vừa nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, cuối cùng tỷ tỷ vẫn thua bởi muội.”
Trần Loan đột nhiên ngẩng đầu, đuôi mắt ửng đỏ, lạnh lùng nói từng chữ: “Ta không thua ngươi.”
Kỷ Hoán sửng sốt, có chút dở khóc dở cười phụ họa theo, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Phải, Loan Loan không thua ta.”
Trần Loan khẽ chớp lông mi, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm gối lặng lẽ khóc nức nở, thấy nàng nước mắt lưng tròng, cổ họng Kỷ Hoán như thắt lại, rồi lòng hắn mềm nhũn, bước đến kéo thân thể mềm mại của tiểu cô nương vào trong lòng, im lặng thở dài một tiếng.
Sớm biết nàng sẽ say thành như vậy, hắn không nên trêu chọc nàng.
Người đàn ông uống không ít rượu, nhưng thoạt nhìn cũng không có men say, ngược lại mùi trúc thanh nhã trên người bị mùi rượu áp chế, Trần Loan yếu ớt dựa vào ngực hắn, không tự chủ được mà nức nở.
Kỷ Hoán đỡ người đến bên giường, cầm chiếc khăn trắng như tuyết trong tay nàng lau khoé mắt đỏ hoe vì khóc của tiểu cô nương từng chút một, động tác không dám quá mạnh, nhẹ nhàng lướt qua, nhưng mặt mày vẫn cau có, thấp giọng nói: “Nàng khóc cái gì?”
Trần Loan bĩu môi, dựa vào gối mềm, yên lặng nhắm mắt lại, trông dáng vẻ vẫn không được thoải mái cho lắm, cũng phớt lờ câu hỏi của hắn.
Kỷ Hoán đứng dậy, chuẩn bị gọi người nấu canh giải rượu đưa vào.
Nhưng hắn vừa đứng vững, một đôi tay đã vòng qua ôm lấy eo hắn, thân thể mềm nhũn cả người lượn lờ mùi rượu dán lên. Người đàn ông im lặng, nghiêng đầu thương lượng với tiểu cô nương: “Loan Loan, ta đi gọi người nấu canh giải rượu.”
“Uống canh giải rượu, cơ thể nàng sẽ không còn khó chịu, được không?”
Trần Loan dùng gương mặt nóng bừng cọ cọ lên cổ người đàn ông, không nói lời nào, cũng không nghe lời mà buông tay, chỉ nhắm hai mắt dáng vẻ vô cùng khó chịu.
Trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng, cuối cùng cố định ở một hình ảnh. Ngày hôm ấy, Xương Đế và Hứa Hoàng Hậu đều đang hỏi tin tức trong bụng nàng, khi đó mỗi tối nàng và Kỷ Tiêu đều chia giường ngủ, hai người nhìn nhau không vừa mắt, chỉ hận không thể khiến đối phương biến mất vĩnh viễn, đừng bao giờ lộ mặt.
Nhưng vì lời thúc giục đó, buổi tối Kỷ Tiêu đã tới cung của nàng.
Trần Loan tựa nghiêng đầu trên vai Kỷ Hoán, mi tâm nhíu chặt, lẩm bẩm cực khẽ: “Kỷ Tiêu…”
Chỉ với một tiếng này, thân thể Kỷ Hoán hoàn toàn cứng đờ, trong máu như có thứ gì đó kêu gào muốn vỡ vụn, hắn đột nhiên nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, sự dịu dàng vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, một đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ, giông bão sắp ập đến.
“Trần Loan, nàng biết mình đang nói gì không?” Hắn khàn giọng, cố nén giận hỏi, âm thanh tựa như hoà lẫn với tuyết bọt bay trong mùa đông cuối năm, nhiệt độ lạnh giá.
Trần Loan không kiên nhẫn hất bàn tay đang vươn ra của hắn, giọng nói tràn đầy vẻ chán ghét, mang theo chút hơi rượu: “Ngươi biết, ta thích Kỷ Hoán.”
“Chuyện dơ bẩn của ngươi và… tên phụ tá kia, ta thay ngươi che giấu, diễn trò trước mặt người ngoài. Ngươi cũng nên tuân thủ hứa hẹn… không được chạm vào ta.”
Nàng nói chuyện ngắt quãng, chữ không thành câu, như thể đang ở trong một cơn ác mộng, đôi môi đỏ thắm dần rút đi màu sắc, cuối cùng chỉ còn lại vẻ tái nhợt.
Đêm càng lúc càng sâu, vầng trăng sáng tỏ bị mây mù bao phủ, ánh sao càng trở nên rực cháy, đèn trong sáng quắc, sáng tỏ một góc, âm thanh nói mớ của nàng nghe có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Kỷ Hoán ngồi trở lại mép giường, tiểu cô nương vốn đang ghé vào lưng hắn, lúc này cũng thuận thế nhẹ nhàng ngã vào vòng tay hắn, mặt mày tinh xảo, giọng nói yêu kiều, rõ ràng là say rượu.
Nàng chỉ nói vài câu ít ỏi cũng có thể khơi dậy vô vàn sóng gió trong lòng hắn, thay đổi quá nhanh, e rằng trên thế gian không còn ai có bản lĩnh như vậy.
Kỷ Hoán ôm tiểu cô nương vào trong ngực, trái lại lúc này nàng rất ngoan ngoãn nghe lời, hắn chỉ khẽ di chuyển cánh tay, nàng đã dựa lại gần theo.
Hiện giờ gió mang hơi se lạnh, luồn qua khe hở cửa sổ ùa vào, Trần Loan lại chui vào lòng người đàn ông, tinh tế run rẩy.
“Lạnh sao?” Mặt mày Kỷ Hoán hơi dịu lại, nhìn vào đôi mắt mông lung ngập nước của nàng: “Mau nằm xuống giường, để ta gọi người tiến vào hầu hạ nàng tắm gội thay quần áo.”
Trần Loan yên lặng nhìn hắn hồi lâu, giống như đang cẩn thận phân biệt điều gì đó, một lát sau mới khàn giọng thử thăm dò: “Kỷ Hoán?”
Đã lâu rồi hắn không nhìn thấy ánh mắt chuyên chú nóng bỏng như vậy.
“Là ta.”
Trần Loan chớp chớp mắt, sau đó nàng đột nhiên nức nở, yếu ớt níu thắt lưng hắn, một giọt nước mắt lớn run rẩy đọng lại trên hàng mi, muốn rơi lại không thể rơi, yếu ớt đáng thương tới mức có thể lấy mạng người đàn ông.
“A Hoán, vì sao… vì sao chàng không thích ta? Ta đợi chàng rất lâu rất lâu, chờ đến khi ta sắp gả cho người khác, chàng vẫn… vẫn không thích ta.”
Những lời này giống như loại rượu mạnh nhất, khiến cơ thể người đàn ông đột nhiên cứng đờ, máu chảy ngược. Hắn khẽ mím môi, há miệng thở dốc, nhưng không biết nên nói gì.
“Nếu chàng thật sự không thích ta, vì sao chàng luôn bảo vệ ta, mỗi lần đều cho ta chút hy vọng?” Đôi mắt Trần Loan to tròn đờ đẫn, ánh mắt xám xịt, nàng thả lỏng ống tay áo màu vàng tươi của người đàn ông, rồi vuốt ve gương mặt tuấn tú lạnh lùng kia.
Nhiệt độ trên đầu ngón tay lạnh lẽo, nàng hơi giật mình dừng động tác, ngược lại hỏi hắn: “A Hoán, chàng có lạnh không?”
“Lúc ta chết, mặt chàng cũng lạnh như vậy, lạnh tới mức tay cũng run lên.”
“A Hoán, chàng đừng để ý tới Trần Diên. Ta không thích chàng ở bên cạnh nàng ta, nhìn dáng vẻ hai người đi bên nhau, hai mắt ta lại chua xót.”
Nàng vuốt ve gương mặt với những góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, tự mình nói rất nhiều lời, dường như có chút mệt mỏi, bàn tay trượt khỏi gương mặt hắn, lại bị một bàn tay ấm áp bao bọc chặt chẽ, bên tai vang lên lời hứa hẹn khàn khàn trầm thấp của người đàn ông.
“Được, đều nghe Loan Loan của chúng ta, không để ý tới nàng ta.”
Trần Loan có chút lưu luyến cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, mặt mày cong cong, sụt sịt mũi, có chút tủi thân oán giận: “Trước đây chàng chưa bao giờ gọi ta là Loan Loan.”
Ngón trỏ thon dài của Kỷ Hoán khẽ nhúc nhích, mơn trớn mặt mày tinh xảo của nàng từng chút một, giọng nói khàn khàn đến lạ: “Sau này sẽ luôn gọi nàng như vậy.”
Ồn ào như thế một hồi, men say ập tới, mái tóc đen như mực như rong biển của Trần Loan rủ xuống, uốn lượn trên long bào của người đàn ông, tựa như đoá hoa màu đen nở trên nền vàng tươi.
Kỷ Hoán nhẹ nhàng đặt nàng trên chiếc gối mềm thêu long phượng, trái tim rối bời, đó là một loại cảm xúc khó có thể diễn tả, máu toàn thân xung đột, ngực căng trướng muốn chết.
Cố tình tiểu cô nương vẫn dùng sức nắm ống tay áo hắn, ánh mắt rời rạc, đôi môi mấp máy: “Chàng đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn, ta không ham vị trí Thái Tử Phi. Ta chỉ muốn ở bên chàng.”
“Chàng đừng không cần ta.”
“A Hoán…”
Tiếng A Hoán thoát ra khỏi miệng nàng, nghiễm nhiên trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, vành mắt người đàn ông ửng đỏ, cúi người phủ lên thân thể mềm mại ấm áp kia, gặm cắn bừa bãi, tựa như muốn phát tiết ra những cảm xúc gần như không thể kìm nén dưới đáy lòng.