Cung Minh Lan đèn đuốc sáng trưng.
Trần Loan tắm rửa xong, cả người thoang thoảng hương hoa, ba ngàn sợi tóc đen buông xõa, chỉ đơn giản được cài bằng một chiếc trâm bằng ngọc. Nàng thay một bộ váy dài bằng vải lụa màu đỏ sẫm, nhẹ nhàng mềm mại. Nàng nhắm mắt uống nốt nửa bát thuốc đen như mực, sau đó nhanh chóng nuốt xuống mứt nho ngọt ngào, vẻ mặt mệt mỏi.
Biết tâm trạng lúc này của nàng không tốt, tất cả người hầu trên dưới trong cung Minh Lan đều nín thở. Tô ma ma nghe nói buổi chiều nàng đã đứng trên tường thành một hai canh giờ, sợ nàng tích tụ buồn bực ủ rũ, vì vậy bà vội vàng khuyên: "Nương nương chớ để tâm, ba năm tuyển chọn một lần là quy củ do tổ tiên đặt ra. Đây là lần đầu tiên người thấy, hoàn toàn không cần để trong lòng. Chúng ta phải thuận lợi giữ hài tử trong bụng, người khác chỉ có thể nịnh nọt lấy lòng."
Nếu là trước đây, Trần Loan vẫn sẽ mỉm cười trả lời, ít nhiều có thể nghe theo, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy từng chiếc xe ngựa lần lượt tiến vào cung, nàng căn bản không thể thuyết phục được bản thân.
Mỗi lần nhớ đến cảnh đó, đầu đau ngực tức không thể tả.
Giống như ném một người lớn lên trong hũ mật xuống hồ sen, trong lòng Trần Loan hoảng sợ, ngay cả nụ cười gượng gạo cũng lộ ra vẻ chua xót.
Mãi cho đến lúc này, Trần Loan mới nhận ra mình đã sống những ngày thần tiên như thế nào sau khi gả cho Kỷ Hoán. Không cần lo âu, buồn bực bất cứ điều gì, và không cần lo lắng về bất cứ điều gì. Người đàn ông đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, làm chuyện có thể làm, chuyện không thể làm thì bị phá hỏng.
Nàng hoàn hồn từ trong sự hoảng hốt, đầu ngón tay mảnh khảnh day ấn đường, dặn dò Tô ma ma: "Đem danh sách tuyển chọn lần này đến đây, bổn cung xem một chút."
Tô ma ma thầm thở dài trong lòng, lại không có cách nào đành phải lấy danh sách ra, đặt vào lòng bàn tay trắng nõn của nữ nhân.
Ngoại trừ đích nữ Tư Mã gia, thiên kim đích nữ của các gia tộc quyền thế vào cung lần này về cơ bản đều là những nhân vật quen thuộc cũng đã từng có giao tiếp trước khi nàng xuất giá. Đôi mắt xinh đẹp của Trần Loan mỗi lần liếc nhìn tên một người, trái tim lại đột nhiên trĩu xuống một chút.
Lưu Nguyệt tiến lên buộc áo choàng cho nàng, lại đưa mắt ra hiệu cho Tô ma ma, sau đó nhỏ nhẹ khuyên: “Nương nương đừng xem thứ này nữa, trời cũng đã muộn rồi, vẫn là nên lên giường nhỏ nghỉ ngơi." Suy nghĩ một chút, nàng nói tiếp: "Mệt nhọc cả nửa ngày trời, tiểu chủ tử cũng mệt rồi."
Trần Loan đưa tay vuốt ve bụng dưới bằng phẳng, trong giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi, hỏi: "Các tú nữ vào cung đều được sắp xếp ở cung Trữ Tú sao?"
"Vâng ạ."
“Mọi người nhìn kỹ một chút đi, có hai người trong đó tính tình nhiều chuyện, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì rắc rối.” Nói tới đây, Trần Loan không khỏi hơi đau đầu.
Tô ma ma vội vàng nói: "Nương nương lo lắng những chuyện này làm gì. Lão nô đã sớm căn dặn kẻ dưới. Hoàng Thượng thương thân thể nương nương, cũng phái ma ma đến quản lý. Người đó, chỉ cần thoải mái nghỉ ngơi là được rồi."
Bây giờ bụng của Trần Loan mới là thứ quan trọng nhất trong hoàng cung này.
Trần Loan gật đầu, đứng dậy ngồi trên giường La Hán cạnh cửa sổ phía nam, gương mặt trầm tĩnh dịu dàng nhìn bóng cây đung đưa bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ là cuối cùng nàng cũng đứng dậy gọi người thay quần áo, cầm quyển sổ trên tay đi đến điện Dưỡng Tâm.
==
Hôm nay hiếm khi Kỷ Hoán không bận rộn đến canh ba. Dùng bữa tối xong thì tùy ý tìm một cuốn sách để đọc. Từ giờ dậu cho đến canh một, cuốn sách mỏng chỉ mới lật được mấy trang, ngay cả trà cũng đã uống được năm sáu bình rồi.
Hồ Nguyên là người đầu tiên cảm thấy không đúng, nhưng lại không có can đảm tiến lên hỏi, rụt đầu như rùa.
Chỉ âm thầm suy đoán trong lòng, hơn nửa lý do là vì cái vị đang ở cung Minh Lan.
Chỉ là không biết lần này lại chọc chủ tử tức giận cái gì nữa.
Lời nói này trong nháy mắt đã được xác thực, người đàn ông nhíu mày ném cuốn sách trong tay sang một bên, lực đạo không nhỏ, hất đổ bình sứ cảnh thái lam. Hồ Nguyên nhanh chóng bước lên phía trước đỡ lấy chiếc bình, bình tĩnh hỏi: "Chủ tử? Ngài...."
Còn chưa nói xong, người đàn ông đã híp mắt nhìn sang, sắc mặt u ám phong ba, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng hơn: "Đã đưa danh sách tú nữ trong đợt tuyển tú lần này đến cung Minh Lan chưa?"
Hồ Nguyên im lặng lúc lâu rồi nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã sớm đưa qua."
Tối nay ngài đã hỏi câu này mấy lần rồi.
Ấn đường Kỷ Hoán giật giật hai cái, lại hỏi: "Không phải nói buổi chiều Hoàng Hậu đi xem các tú nữ tiến cung rồi sao?"
Hồ Nguyên không biết nguyên do, quan sát sắc mặt người đàn ông, cẩn thận sửa lại: “Nghe người dưới bẩm báo, Hoàng Hậu nương nương không đến cung Trữ Tú gặp các tú nữ, chỉ đứng trên tường thành nhìn một lúc lâu, không nhìn người bên trong."
Người đàn ông nằm nghiêng trên chiếc giường chạm trổ, đuôi mắt đào hoa cong cong một đường cong sắc bén, khiến người ta nhìn mà sợ. Hắn phất phất tay, gọi người đến trước mặt, hỏi: "Hoàng Hậu nhìn danh sách có phản ứng thế nào?"
Có không vui? Hay là âm thầm tức giận hay không?
Hồ Nguyên nhất thời rối rắm, không biết rốt cuộc chủ tử nhà mình đang suy nghĩ cái gì.
Hoàng Hậu có thể phản ứng thế nào đây? Cho dù trong lòng có khó chịu đến đâu, cũng chỉ có thể rộng lượng tiếp nhận, ngược lại vạn tuế gia, người muốn đáp án như thế nào?
“Hoàng Hậu nương nương tính tình ôn hòa, sau khi xem danh sách, chỉ cười dặn dò Tô ma ma giám sát chặt một vài người, đừng để xảy ra chuyện gì... Còn về phản ứng, ngược lại không có."
Phản ứng hết sức bình thường.
Sắc mặt Kỷ Hoán lạnh xuống, hắn nhắm mắt, khớp ngón tay rõ ràng gõ gõ trên mép giường, trong màn đêm yên tĩnh dường như cực kỳ đường đột.
Một lúc sau, hắn khẽ hừ, tức giận cười, nhưng không thể tránh khỏi phiền muộn.
Những tú nữ kia đã vào cung rồi, sắp tiến vào hậu cung rồi, nàng còn không vội một chút nào, lại còn cười được?
Nàng đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Nàng thật sự không sợ hắn lưu luyến trong bụi hoa không quay về sao? Hay là nàng quá tin tưởng hắn, còn hơn tin tưởng vào bản thân mình?
Nửa đêm vang lên tiếng kêu của loài chim không biết tên. Trong màn đêm như thế, tiếng hoa rơi nghe rõ ràng và dịu dàng.
Lúc Hồ Nguyên đang rơi vào tình thế khó xử, thì đồ đệ Hồ Thái đi vào hành lễ bẩm báo: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đến."
Người đàn ông đứng dậy, lạnh lùng trong mắt chậm rãi tan thành một vũng nước ấm. Hắn thích ý chậc một tiếng, ống tay áo rộng rãi màu xanh khẽ phất một cái, Hồ Thái lui ra ngoài.
Một mùi hương ngọt ngào không nhanh không chậm tới gần. Kỷ Hoán giả vờ nhắm mắt lại. Mỗi lần sau khi tiểu cô nương tắm rửa xong, thân thể mềm mại lại càng thêm thơm ngát. Thân hình mảnh khảnh như hoa đào đầu xuân nở rộ, mái tóc óng mượt lại có mùi bưởi ngọt ngào. Hắn thường xuyên cảm thấy kỳ lạ, hai mùi hương khác nhau rõ rệt như vậy, không hiểu sao ở trên người nàng lại hòa hợp với nhau kỳ diệu như vậy, hấp dẫn người muốn ngừng mà không được.
Bởi vì mang thai, mỗi ngày Tô ma ma đều thay đổi cách thức bồi dưỡng thân thể, các loại thuốc bổ đều thay đổi luân phiên nhau, thoạt nhìn thân hình Trần Loan đầy đặn hơn trước đây rất nhiều. Gương mặt nhỏ nhắn cũng tròn trịa hơn, cởi ra sự quyến rũ mê người, trở nên đáng yêu hoàn toàn, trông giống như một tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê.
Trần Loan đi đến, Hồ Nguyên thức thời lui ra.
Mặc dù Trần Loan đã chuyển ra khỏi điện Dưỡng Tâm, nhưng đồ đạc bày biện trong điện vẫn giống hệt như khi nàng còn ở đó, không hề thay đổi. Nàng không khỏi sinh ra một loại ảo tưởng, dường như một ngày nào đó, nàng sẽ sống lại trong lăng tẩm Đế Vương một lần nữa.
“Hoàng Thượng kim an.” Nàng phúc thân một cách tượng trưng, giọng nói dịu dàng, người đàn ông nằm nghiêng trên giường mở mắt ra, cười nhìn nàng vẫy vẫy tay, hỏi: “Hôm nay hiểu chuyện như vậy, lại nhìn trúng thứ gì rồi?"
Hắn mở rộng vòng tay, Trần Loan tự nhiên ngồi dậy dựa vào người hắn, được hắn ôm vào lòng, hai người dính sát vào nhau. Mùi thơm vô thức xộc thẳng vào chóp mũi, người đàn ông khẽ cười thở dài một tiếng, ánh mắt lướt qua danh sách trong tay nàng, trong giọng nói cuối cùng cũng mang theo chút vui sướng: "Hay là... có chuyện khẩn cầu?"
Trần Loan nhíu mày, miệng méo xệch, dáng vẻ tủi thân. Nếu là lúc trước, nhất định sẽ nhìn một cái là yêu thương, tám mươi phần trăm đàn ông nhìn thấy đều sẽ mềm lòng. Nhưng bây giờ khi nàng nhíu mày, gương mặt nàng biến thành bánh bao, nhìn thế nào cũng thấy dễ thương.
Trong khoảng thời gian này, Kỷ Hoán cực kỳ yêu thích dáng vẻ tủi thân bám dính của tiểu cô nương, thấy thế nụ cười trên mặt càng trở nên ấm áp hơn.
Trần Loan không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nàng đưa danh sách tú nữ trong tay cho người đàn ông, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, chỉ ngập ngừng nói: “Hôm nay lúc Hồ Nguyên đưa cho thiếp, nói Hoàng Thượng đã nhìn qua, vậy thần thiếp sẽ không vòng vo nữa.”
Đôi mắt hạnh của nàng đen trắng rõ ràng, tự cho là vô cùng nghiêm túc, nhưng ở trong mắt người đàn ông, lại là vẻ ngây thơ vô tội. Hắn khẽ mỉm cười, nhéo lòng bàn tay đầy thịt của nàng, thờ ơ đáp: "Không sao, nói thẳng đi."
"Hoàng Thượng thích người nào trong danh sách này? Có thể nói trước với nô tì được không? Tránh việc ngày mai lúc giữ lại thẻ bài, không chú ý để vuột mất."
Trần Loan hỏi câu này, hơi thở theo bản năng trở nên nhẹ hơn, tim cũng suýt nữa ngừng đập.
"...."
Kỷ Hoan ngồi thẳng người, đôi mắt u ám khó hiểu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, chỉ là bị tức giận đến nỗi đầu có chút đau. Nghìn mong vạn chờ, một lòng một dạ cho rằng tiểu cô nương đã thông suốt, biết phải bảo vệ chủ quyền. Kết quả khen ngược, đặc biệt chạy tới làm hắn tức giận.
Trần Loan thấy hắn một lúc lâu không đáp, không khỏi c nghi ngờ, đành phải mím môi nói: “Nô tỳ cảm thấy Lâm Tam cô nương và đại cô nương Nguyễn gia đều thuận mắt, gia thế tướng mạo đều đứng hàng đầu, không biết... Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?"
Mặc dù nàng đã giả vờ rất tốt, nhưng dù sao vẫn chỉ là một tiểu cô nương, ngây ngô khờ khạo, không giấu được điều gì với vị quân vương đã quen nhìn thấu lòng người.
Người đàn ông hài lòng trước lời nói nghĩ một đằng nói một nẻo của tiểu cô nương, ấn đường không một tiếng động giãn ra. Hắn buông bàn tay mềm mại của tiểu cô nương, mở danh sách, tùy ý liếc nhìn, đầu ngón tay tùy ý chỉ vào một vài cái tên ở hàng phía trước, nói: "Ban ngày ta đã xem vài lần, cảm thấy mấy người ở hàng trước danh sách không tệ, diện mạo cũng xinh đẹp. Vốn sợ Loan Loan sẽ không thích, nhưng bây giờ xem ra ta đã quá lo lắng rồi."
Trần Loan hơi ngây ra rồi buồn bã cúi đầu.
Người này nói cái gì, thật sự quên mất tiêu, chỉ mới bao lâu, ngay cả bức họa tú nữ cũng xem rồi, vậy thì tiếp theo nàng không cần phải nhiều lời rồi.
Ngón tay của người đàn ông vẫn lạnh như sắt. Hắn nắm cằm Trần Loan, ép nàng phải ngước mắt lên đối diện nhìn hắn. Lúc nhìn thấy những giọt nước mắt, trái tim như ngừng đập, gần như lập tức thấy hối hận.
Tiểu cô nương đang trong thời kỳ nhạy cảm suy nghĩ nhiều, hắn không nên trêu chọc nàng như vậy. Nghĩ thế, hắn cảm thấy những lời nói của nãy của bản thân quá tổn thương người rồi.