Ngày cuối cùng của năm nay chào đón trận tuyết lớn đầu tiên, coi như là vẽ lên một dấu chấm tròn hoàn hảo cho năm cũ.
Chỉ vỏn vẹn trong một đêm, hoàng cung đã trở thành một thế giới được bọc trong một lớp hóa trang màu trắng. Bông tuyết bay phấp phới, mãi đến giữa trưa cũng không có xu hướng rơi chậm lại. Từ xa nhìn lại, tường đỏ mái xanh xung quanh đều biến mất trong tuyết. Dưới mái hiên còn treo một vài cột băng dài sắc nhọn. Cung nữ và thái giám đi lại bị gió lạnh thổi đau cả mặt, mỗi bước đi đều phải cẩn thận từng li từng tí.
Điện Dưỡng Tâm, Trần Loan đang đối diện với khung cửa sổ mở phân nửa, gió lạnh thổi vào mặt, tóc hai nhanh chóng bị gió thổi làm cho ướt đẫm, từng sợi tóc dính vào mặt. Có lẽ mặc nhiều nên nàng không cảm thấy lạnh.
Lưu Nguyệt từ bên ngoài hành lang bước vào, trong tay cầm một nắm hoa mơ. Hoa đó ở trong tuyết đỏ đến chói mắt, đặc biệt nổi bật. Nàng phủi tuyết trên người mới vén rèm đi vào, vừa cười vừa nói: "Thật là trùng hợp, tuyết mới rơi một đêm, hoa mơ ở sân sau đều nở toàn bộ. Lúc nô tỳ đi hái cành hoa mơ thì gặp người hầu hạ bên cạnh Tam công chúa."
Trần Loan xoay người lại, bình nước nóng trong tay vừa vặn che lại phần bụng hơi gồ lên. Nàng liếc nhìn hoa mơ được Lưu Nguyệt cắm vào trong bình, lắc đầu cười phá lên, nói: "Tam công chúa của chúng ta yêu thích những thứ này. Lát nữa sai người mang một vài vò rượu mơ qua, tỷ ấy thèm đã lâu rồi."
Bởi vì căn bệnh run tay quái lạ của Kỷ Thiền, non nửa năm nay nàng ấy phải kiêng rất nhiều thứ. Rất nhiều thứ yêu thích đều không thể động vào. May mà mấy ngày trước thái y đến bẩm báo, nói bệnh của nàng ấy đã tốt hơn rất nhiều rồi. Lúc này Trần Loan mới dám đưa rượu đến cung tặng nàng ấy.
Nói xong, nàng lại buồn bã thở dài, nhìn bầu trời xám xịt vẫn còn đang rơi tuyết, đầu ngón tay trắng nhạt chỉ vào giấy cắt hoa màu đỏ vui mừng, nói khẽ: "Chờ hết năm này, muốn gặp tỷ ấy không biết phải đến lúc nào nữa."
Vừa qua nguyên tiêu, Kỷ Thiền sẽ gả đến nước Tấn. Mặc dù Viên Viễn là một chốn tốt để gả, nhưng lại ở dị quốc tha hương, cách nhau muôn trùng núi sông, thân phận của hai người lại đặc biệt như vậy, lần này từ biệt nghĩa là rất nhiều năm.
Tô ma ma mỉm cười tiến lên đỡ người đến ghế nói: "Nương nương không thể nghĩ như vậy. Tam công chúa chứ không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp. Hoàng Thái Tử nước Tấn lại là người chu đáo, mệnh phú quý trời sinh như vậy, nương nương nên vui mừng thay cho công chúa."
Đương nhiên Trần Loan hiểu được điều này, nàng cười gật đầu, đặt bình nước nóng trong tay xuống, hỏi: "Hiện tại vạn tuế gia đang ở đâu?"
Khi nghe điều này, Tô ma ma, Lưu Nguyệt và Bồ Đào đều hiểu ý cười.
"Nương nương đây là đang nhớ bệ hạ, một buổi sáng mà hỏi mấy lần rồi."
Giọng nói của Bồ Đào trong trẻo: "Hoàng Thượng đang ở Ngự Thư Phòng."
Trần Loan chống người đứng lên, cũng cười nói: "Đi lấy quần áo ấm, bổn cung đi nhìn một chút."
Kể từ sau chuyện làm mình làm mẩy từ việc chọn lựa cỏn con, Trần Loan cực kỳ dính Kỷ Hoán, hoặc cũng có thể là liên quan đến cái thai. Hiện tại trong ngoài cung đều biết, đế hậu gắn bó như keo sơn, vô cùng quấn quýt.
Tô ma ma vừa cười vừa thở dài, dìu Trần Loan đi ra ngoài. Vừa mới vén rèm châu ra hai bên, thì đụng phải Kỷ Hoán và Kỷ Thiền cùng nhau đi đến.
Một năm này có Trần Loan ở giữa điều hòa, quan hệ tỷ đệ tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Tính tình Kỷ Hoán vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cũng có thể nghe theo lời của Kỷ Thiền, sau đó sẽ đáp lại.
“Loan nhi, muội định đi tìm Hoàng Thượng à?” Kỷ Thiền nhìn Trần Loan từ trên xuống dưới, rồi trừng mắt nhìn Kỷ Hoán.
Trần Loan mặt không đỏ tim không đập mở miệng nói: "Lúc nãy mới sai người đưa mấy vò rượu mơ qua cho tỷ, nghĩ ngợi lại sợ tỷ tham ăn, mới chuẩn bị đi qua xem một chút, vậy mà tỷ và Hoàng Thượng lại đến đây rồi."
Đối diện với ánh mắt cười như không cười của đế vương, da mặt Tô ma ma run lên.
Khả năng nói ra ngoài miệng của nương nương giờ đã tiến bộ hơn.
Bà không thể theo kịp nhịp điệu.
Kỷ Thiền đến không lâu thì rời đi. Người hầu hạ trong nội điện đều cực kỳ có ánh mắt lui xuống. Trần Loan đi một cách tự nhiên cởi chiếc áo choàng màu tuyết trên người Kỷ Hoán xuống. Vì vậy Kỷ Hoán nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nửa ngày mới buông ra.
"Bên ngoài trời lạnh, lần sau muốn gặp trẫm thì sai người đến truyền lời, băng tuyết phủ khắp cũng không sợ té?"
"Nào có chuyện được nuông chiều như vậy? Thái y cũng nói nên đi ra ngoài nhiều một chút, sau này mới dễ sinh."
Quả thật trên người tiểu cô nương mang đến một mùi sữa, bụng càng lớn càng lộ ra rõ ràng, giấu cũng không giấu được. Đặc biệt là ban đêm đi ngủ, có thể ép người phát điên.
Kỷ Hoán bình tĩnh vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn đã tròn trịa mềm mại lên của tiểu cô nương, vui vẻ cười: "Hôm nay mới có tuyết rơi, trên mặt đất còn kết băng, rất trơn trượt. Trẫm lo lắng nàng không chịu ngồi yên mới đi qua đây nhìn một chút."
Sau khi ăn trưa xong, Trần Loan có thói quen nghỉ ngơi. Kỷ Hoán cũng không thay quần áo mà nằm xuống với nàng. Bên ngoài băng tuyết ngập trời, nhưng bên trong nội điện lại ấm áp như ngày xuân. Hai người thân mật khắng khít, dựa sát vào nhau nói rất nhiều chuyện
Nói rồi lại nói, chủ đề đã đi chệch hướng.
Lúc Trần Loan nhận ra được có điều gì đó không đúng, quần áo đã bị cởi ra một nửa, lòng bàn tay của người đàn ông giống như sắt, mang theo nhiệt độ có thể làm người ta tan chảy. Nàng hơi co người lại, cuối cùng vẫn bị bắt lại ở trong chăn.
Nàng cẩn thận bảo vệ bụng, lập tức thay đổi thành dáng vẻ điềm đạm đáng yêu. Có lẽ bởi vì lúc nãy cố gắng trốn tránh, trên trán nàng khẽ đổ mồ hôi, hai gò má ửng đỏ giống như say rượu, trong đôi mắt hạnh hiện lên sương mù mờ mịt, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Không được, thần thiếp còn đang mang thai. Hài tử... "
Mỗi lần đều là chiêu này, dùng trên người hắn mười lần chẳng sai.
Kỷ Hoán nghiến răng nghiến lợi, kéo căng đến mức này, muốn thả người tất nhiên là điều không thể. Hắn vừa hôn lên gò má thanh tú của tiểu cô nương, vừa gần như là dỗ dành nói: "Trẫm đã hỏi thái y rồi, sau ba tháng là có thể."
Thấy nàng còn mắc kẹt lời nói trong cổ họng, giọng nói của người đàn ông lại hạ thấp vài độ, hiếm khi mang theo mấy phần uất ức: "Nàng tự tính xem, đã bao lâu rồi?"
"Trong lòng ta tự có chừng mực, sẽ không làm tổn thương nàng và hài tử."
Trần Loan bị hắn dụ dỗ đến tâm thần hỗn loạn bên lỗ tai, cả người không chịu được khẽ run lên, đến cuối cùng là tình trong như đã mặt ngoài còn e, cho hắn được toại nguyện.
Nhưng mà người đàn ông có giữ lời hứa đến đâu, lời nói lúc ở trên giường là không thể tin. Trần Loan nức nở, đầu ngón chân căng chặt lại thả lỏng. Lặp đi lặp lại, khi tỉnh dậy thì trời bên ngoài đã tối rồi.
Cơ thể nàng hơi đau nhức. Mắt còn chưa mở, tay đã vô thức sờ vào vị trí bên cạnh, khoác tay lên eo của người đàn ông.
Kỷ Hoán thỏa mãn nằm cùng nàng cả một buổi chiều. Lúc này hắn cũng mở mắt, cơ thể nóng rực lật qua, giọng nói khàn khàn tiết lộ vừa mới tỉnh dậy: "Tỉnh rồi?"
Trần Loan không muốn để ý đến hắn.
Kỷ Hoán cũng biết lúc nãy bản thân náo loạn hơi quá, hắn tiến đến trước mặt tiểu cô nương, giọng nói như lông vũ lướt nhẹ: "Ngày mai giao thừa, các nơi sẽ cống nạp rất nhiều thứ mới lạ, buổi tối ta mang đến cho nàng nhìn một chút? Chọn một vài thứ nàng thích đặt trong điện, cũng coi như thêm náo nhiệt. "
Trần Loan không nhịn được che lỗ tai, chỉ để lộ một đoạn tóc đen dài như mực. Dáng vẻ vô cớ gây sự này khiến người ngứa ngáy.
Kỷ Hoán vuốt ve mái tóc dài mượt mà của nàng, yêu thích không buông tay. Hắn thích ý nheo mắt, trầm giọng hỏi: "Như thế là không muốn gặp ta?"
Nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ hết sức lo sợ quỳ xuống đất, nhưng Trần Loan đã sớm gặp nhiều nên không lạ. Người đàn ông này không biết tính tình thay đổi như thế nào. Có người ngoài thì không có gì thay đổi, nhưng khi chỉ có hai người bọn họ, hắn bắt đầu mang bộ mặt anh tuấn này không chút kiêng kỵ tiến hành "Mỹ nam kế", lại phối hợp với giọng điệu có chút uất ức nữa.
Hiệu quả mười phần.
Trần Loan nặng nề hừ mũi, nhưng cuối cùng vẫn ló đầu ra. Gương mặt nhỏ nhắn của hiện tại đã tròn trịa, cho dù nhíu mày cũng đáng yêu lại đáng thương, hoàn toàn không giống như vẻ xinh đẹp nũng nịu lại buồn bã như lúc đầu.
Kỷ Hoán càng ngày càng trân quý yêu thương nàng hơn.
“Rõ ràng chàng nói không làm xằng bậy.” Trần Loan không vừa lòng oán giận, gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại.
Kỷ Hoán ăn no uống đủ, tâm trạng không tệ, hôn lên gương mặt trắng nõn của nàng, lại liếc nhìn bụng nàng hơi nhô lên cao, nói: "Vì tiểu tử này, ta thật sự là chịu không ít khổ."
Dân gian lưu truyền câu chua nam cay nữ, nhưng từ khi Trần Loan mang thai hài tử này, một miếng cay cũng chưa đụng đến, ngược lại quả mơ chua, hạnh chua, ăn đến độ mặt không đổi sắc.
Ngay cả Tô ma ma cũng nói cái thai này là hoàng tử.
Kỷ Hoán thấy nàng ăn uống rất vui vẻ, cũng đã từng ăn ô mai chua cùng với nàng. Nhưng mà sắc mặt lập tức tối sầm lại, uống liên tiếp mấy chén trà nhỏ cũng không vơi bớt vị chua.
Hôm sau chính là giao thừa, trong cung cũng bắt đầu bận rộn. Trần Loan đích thân ra ngoài treo đèn lồng lên cây, lại dán giấy cắt hoa lên cửa sổ nam bắc. Khắp nơi đều tràn đầy không khí lễ hội, vô cùng náo nhiệt.
Trần Loan không khỏi thở dài. Lúc nàng gả cho Kỷ Hoán chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày như vậy. Nàng thật sự coi hậu cung sâu thẳm này thành một nơi ấm áp như nhà.
Đây là sự ấm áp mà nàng khát vọng hai kiếp.
Đích thân hắn tạo ra cho nàng.
Kỷ Hoán, Kỷ Thiền, Trần Loan cùng nhau ăn bữa cơm tất niên này. Tiếng pháo hoa pháo trúc bên ngoài đồng loạt vang lên, trên bầu trời xuất hiện từng vòng tròn pháo hoa lăn tăn.
Sau khi ăn xong, Kỷ Thiền uống một chút rượu. Có lẽ bởi vì đón năm mới, hoặc là bởi vì sắp phải chia ly, nàng ấy uống hơi say, dựa vào vai Trần Loan, nói nhảm một trận.
Chờ đến khi bị dẫn đến thiên điện nghỉ ngơi, hai mắt mơ màng, khóe mắt đỏ hoe, vẫn còn trong men rượu chưa tỉnh lại.
Trần Loan nhìn bóng lưng cô đơn càng lúc càng xa, đột nhiên tiến lên phía trước ôm lấy Kỷ Hoán, dụi mặt cọ cọ vào quần áo hắn mấy cái: "Không sao, chàng còn có thiếp."
Kỷ Hoán thu lại ánh mắt đang nhìn pháo hoa rực rỡ bên ngoài, hắn khẽ cong môi, ôm người vào lòng, từ trong cổ họng ừ một tiếng, cảm xúc không phân biệt được.
Còn có nàng, cũng chỉ có nàng.
Kiếp trước không thể cho nàng thứ gì, kiếp này toàn bộ đều cho nàng.