Nến đỏ trong điện đã cháy hết, sáp nến màu đỏ chảy ra, lại ngưng kết thành vệt nước mắt cứng rắn, gió đêm mang theo hơi ẩm dày đặc thổi qua, ngọn lửa chập chờn mấy lần, chiếu rọi cảnh sắc dưới bức màn hoa sen.
Hồ Nguyên cầm đèn đứng chờ ở ngoài điện, đêm lạnh bi thảm, gió mát thổi tới. Tôi tớ gác đêm đều phải rùng mình, mãi đến khi Thái tử gia ở bên trong bình tĩnh gọi nước, lúc này mỗi người mới thực hiện công việc của mình, sau đó tự quay về phòng ngủ.
Dưới bóng đêm đen như mực, trên vài cây đào cành lá xum xuê treo đủ loại đèn lồng, giấy hỉ đỏ dán bên ngoài bị mưa làm cho phai màu, Minh Nguyệt và Bồ Đào trực đêm, tháo bỏ những chiếc đèn lồng bị thấm ướt.
Màu đỏ đã phai, treo nữa sẽ thành điềm xấu.
Bồ Đào thẳng tính, cũng biết tác dụng của việc lão thái thái đưa Minh Nguyệt đến bên cạnh chủ tử nhà mình, cuối cùng không nhịn được mà lắm miệng khuyên nhủ vài câu: “Nương nương lương thiện, tâm địa hiền lành, xưa nay không đánh phạt hạ nhân, chỉ cần ngươi trung thành, cố gắng hầu hạ thì chắc chắn cuộc sống sẽ tốt hơn bất cứ ai.”
Minh Nguyệt dừng động tác trên tay, chạm vào làm rơi quả đào chín quá nửa trên cây, hạt mưa lăn xuống theo cành lá, khiến mặt mũi nàng ta dính đầy nước.
Cuộc sống thế này nào có dính dáng đến chữ tốt?
Bây giờ nàng ta đang trẻ trung xinh đẹp, nên vì cuộc sống sau này mà liều mình một phen, nếu không đợi qua vài năm nữa, độ tuổi đẹp nhất đã qua, hoa tàn ít bướm, sống uổng phí cả đời này.
Minh Nguyệt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Đa tạ Bồ Đào tỷ tỷ đã chỉ điểm, ta đều nhớ kỹ.”
Cuối cùng Bồ Đào và Minh Nguyệt chạy tới chạy lui ba bốn lượt mới tháo hết được hết số đèn lồng treo trên cây, mệt mỏi đến mức đi ba bước nghỉ một bước. Gió đêm thổi qua người giống như thanh đao sắc bén, Minh Nguyệt run lên vì lạnh, lập tức méo miệng, càng thêm kiên định với quyết tâm nào đó.
Trong nội điện cung Dục Khánh, trong không khí lan tỏa hương hợp hoan, rèm châu hé mở, bức màn hơi cuộn lên. Trần Loan tựa đầu vào đệm mềm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương vệt nước mắt chưa khô, thoạt nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, đàn ông nhìn thấy đều sẽ sinh ra bảy tám phần thương hoa tiếc ngọc.
Trần Loan thả lỏng cổ tay, che miệng ngáp duyên, vẻ mặt có chút lười biếng.
Nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, khắp nơi trên người vẫn còn đau nhức mơ hồ, thậm chí còn thảm hơn lần ở điện Dưỡng Tâm kiếp trước một chút.
Người đàn ông không hiểu rõ trình tự quy tắc hơn cả nàng.
Nhận thức này khiến nàng không nhịn được mà đưa tay móc lấy vòng ngọc bên hông người đàn ông cầm trong tay thưởng thức, giọng nói hơi khàn, tò mò hỏi: “Trước kia ở quý phủ, điện hạ thật sự không có một hai thị thiếp thông phòng à?”
Kỷ Hoán ngồi bên mép giường, bị câu hỏi dở dở ương ương này làm cho giữa trán nhảy lên. Hắn không những không giận mà còn cười, ngón tay với những khớp xương rõ ràng chỉ lướt qua mái tóc đen tán loạn như rong biển của nàng, giọng nói khàn khàn như có điều ám chỉ đặt câu hỏi: “Mấy năm nay, ngày ngày có một người theo ta không rời, lấy đâu ra thị thiếp thông phòng?”
Từ trước đến nay hắn luôn thanh tâm quả dục, không hề xem trọng chuyện nam nữ, cộng thêm khi đó tình cảnh của bản thân cũng không quá tốt, hãm sâu vào vũng bùn lầy, chỉ có thể ngày đêm không ngừng bố trí tính toán để cầu thoát khỏi cảnh khốn đốn, tất nhiên không có thời gian nảy sinh tình cảm nam nữ.
Huống chi tiểu cô nương lại hay ghen, vô cùng để ý, trước kia nàng không biết thu liễm, ngay cả tiểu công chúa nước Tấn cũng bị nàng làm cho nghẹn họng.
Bây giờ ngẫm lại, nếu như nói giữa hai người là có tình mà không biết, chi bằng nói ngầm hiểu không phô trương.
Thân thể Trần Loan không còn sức, nàng nghe thấy lời hắn nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hiện lên nụ cười dịu dàng ấm áp, ý cười dần sâu hơn, lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào mềm mại.
Nghe chính miệng hắn thừa nhận, sự vui thích dậy lên từ đáy lòng, mà cõi lòng đã sống qua hai kiếp của nàng cũng cảm thấy gợn sóng không thôi.
Mắt hạnh mỹ nhân ngập nước, cổ tay khẽ di chuyển để lộ ra một đoạn da thịt nõn nà tựa ngó sen, phía trên đó còn có vài vết đỏ đậm nhạt, nhìn thấy mà ghê người.
Kỷ Hoán không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm than một tiếng.
Thân thể trắng mịn nõn nà này, thoáng đụng đã để lại dấu vết, hắn rõ ràng đủ kiềm chế rồi.
Mùi hương ám muội thoang thoảng trong điện, vũng nước đọng trên mái hiên bên ngoài lúc này đang rơi tí tách xuống nền đá, mí mắt Trần Loan dần trở nên nặng nề, gần như vừa dính vào gối đã chìm vào giấc ngủ.
Bức màn treo hờ hững, ánh mắt Kỷ Hoán nặng nề, hắn đứng dậy đến trước cửa sổ, nhìn qua Đông Cung sừng sững bất động trong mưa gió, ánh mắt càng trở nên u ám.
Non sông vạn dặm đều ở trước mắt, tay nắm quyền sinh sát, trọng trách trên vai hắn nặng hơn bất cứ thời điểm nào.
Thái y của Thái Y viện truyền đến mật báo, vị kia ở điện Dưỡng Tâm sợ rằng không cầm cự được bao lâu, đoán chừng cũng chỉ trong một hai tháng này.
Non sông tươi đẹp này cuối cùng rồi sẽ đổi chủ.
Người đàn ông gần như hòa vào một thể cùng bóng tối, tựa như pho tượng không có sức sống, đứng không biết bao lâu, hơi lạnh xông vào từ khe hở cửa sổ. Hắn vuốt ve nhẫn ngọc trên tay, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi sau lưng, trong ánh mắt cuối cùng cũng có chút dao động.
Trần Loan ngủ không được an ổn, trong lúc vô tình đưa tay sờ sang bên cạnh. chỉ thấy vị trí đó lạnh lẽo.
Nàng lập tức tỉnh ngủ.
Qua bức màn mơ hồ, bóng lưng người đàn ông cao lớn, uy nghiêm, đè nén đủ thứ cảm xúc, nặng nề như núi.
Nàng nhón chân khoác áo ngoài lên vai hắn, giọng nói mang theo bảy phần ngái ngủ dày đặc, cũng bởi vậy mà trông nàng càng có vẻ yêu kiều mềm mại hơn: “Gió đêm lạnh, điện hạ chú ý thân thể.”
“Không sao, vừa rồi suy nghĩ vài chuyện không ngủ được, sợ quấy rầy nàng.”
Cho nên mới xuống giường hóng gió.
Tiểu cô nương chỉ cao tới ngực hắn, lả lướt xinh xắn, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, dáng vẻ tỉnh tỉnh mê mê.
Quả nhiên là vô cùng đáng yêu.
Hắn không nhịn được mà đưa tay kéo người vào trong ngực.
Bởi vì đã đứng lâu bên cửa sổ, áo ngoài bị gió thổi lạnh buốt, thân thể ấm áp của Trần Loan dựa vào, không khỏi khẽ run rẩy.
Kỷ Hoán vuốt tóc nàng, cuối cùng hết cách, hắn cúi người ôm tiểu cô nương mềm mại lên giường, lại dùng áo ngủ bằng gấm bọc lại, sau đó ẩn chứa chút ý cười nói: “Vẫn còn một lúc nữa trời mới sáng, nàng ngủ tiếp đi.”
Ngày mai là ngày lại mặt, nếu chậm trễ canh giờ, không nói tới việc khiến người ta nghi kỵ, nếu như có người ngấm ngầm thêm dầu vào lửa, thêu dệt thổi phồng, chưa tới một ngày, chỉ sợ lời đồn tiểu cô nương ở Đông Cung không được sủng ái, không được Thái Tử coi trọng sẽ bị lan truyền khiến tất cả mọi người đều biết.
Trần Loan chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, thân thể lại từ từ xê dịch vào trong, dành đủ chỗ cho hắn.
Nến đỏ sau tấm bình phong rèm châu chập chờn, cuối cùng non nửa phần đầu của cây nến chảy đầy sáp nến, tiếng mưa gió bên ngoài cũng dần ngừng lại, tiểu cô nương để lộ ra nửa cánh tay ngọc ngà tựa ngó sen, trắng nõn đến chói mắt.
Kỷ Hoán nhớ lại tư vị mất hồn trước đó, ánh sáng trong mắt dần trở nên đen tối sâu thẳm, giọng nói cũng khàn hơn, không tập trung nói: “Qua đây, ta ôm ngủ.”
Trần Loan ngước mắt nhìn hắn, luôn cảm thấy người đàn ông này trước thành hôn và sau thành hôn khác biệt quá lớn, không giống như cùng một người.
Trước kia hắn lạnh nhạt hờ hững, từ lời nói đến hành động đều giống như trích tiên từ Cửu Trùng Thiên hạ phàm, quanh người không có chút nhân khí nào, đối với nàng cũng thường xuyên nghiêm mặt, bây giờ giống như đột nhiên được khai thông, khiến nàng có chút không biết nên ứng phó thế nào mới tốt.
Tiểu cô nương hơi cắn môi dưới, ánh mắt trong suốt, không biết đang suy nghĩ điều gì, mi tâm của Kỷ Hoán khẽ nhíu lại nhẹ đến mức không thể nhận ra, hắn dứt khoát kéo nàng ôm tới trước mặt, cánh môi lạnh buốt rơi xuống giữa vầng trán trơn bóng của tiểu cô nương, thở dài một tiếng, nói: “Đồ ngốc, ngày mai trút giận giúp nàng.”
Hắn nói lời này quá tự nhiên, tựa như chỉ đang nói đến chuyện đơn giản như ngày mai đi du ngoạn ở vùng ngoại ô vậy, nhưng Trần Loan biết lời này của hắn có ý gì.
Chắc chắn ngày mai phủ Quốc Công sẽ không được thái bình.
Trần Diên sẽ không bỏ qua cơ hội này, mà nàng lại càng không ngồi chờ chết, mặc cho bọn họ liên kết tính toán lên đầu mình.
Ngay cả tượng đất còn có ba phần khí thế, huống chi hành động lần này của phủ Quốc Công không những không xem Thái tử Phi là nàng ra gì, mà đối với Kỷ Hoán cũng chỉ có ba phần tôn kính.
Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ người trên long ỷ kia thì còn ai dám dùng cách này, cố gắng nhét người vào Đông Cung?
Cho rằng đường đường là Thái tử Đông Cung mà lại là con rối mặc cho người ta định đoạt hay sao?
Nói cho cùng là phủ Quốc Công không đủ thông minh, bọn họ vẫn còn đối xử với Kỷ Hoán như vị Bát hoàng tử ẩn nhẫn ai ai cũng có thể bắt nạt trước kia. Cho dù bây giờ ưng non trưởng thành, bay lượn trên bầu trời nhưng vẫn chịu ảnh hưởng từ chuyện cũ, vô thức lạnh nhạt đi mấy phần.
Chỉ với điểm này thôi, Trần Thân đã cực kỳ vụng về rồi.
Bản thân không thấy rõ thế cục trong triều, vui vẻ làm cỏ đầu tường, gió thổi hướng nào nghiêng hướng đó, thế nhưng lại không học được kỹ năng nịnh nọt của người ta, tự cao mình là trọng thần triều đình, không bỏ được tư thái đi lấy lòng người.
Cuối cùng mưa gió bên ngoài cửa sổ cũng dừng lại, chỉ còn lại tiếng tí tách theo quy luật của hạt mưa tích tụ trên mảnh ngói của mái hiên rơi xuống mặt đất, thời gian chậm rãi trôi qua, mang theo sự yên tĩnh tốt đẹp của năm tháng.
Trần Loan đột nhiên an lòng hơn rất nhiều, nàng khẽ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông, thở dài một tiếng, tựa như móng vuốt mèo con cào qua, ngứa ngáy tận trong tâm khảm.
Vốn dĩ vừa nếm thử tình dục, khó tránh khỏi việc ăn rồi mới biết mỹ vị, nhưng nha đầu trong ngực còn không thành thật, nũng nịu tựa yến trêu chọc lung tung, người đàn ông chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn, ẩn chứa sự cảnh cáo: “Loan Loan, nàng nên ngoan ngoãn một chút.”
“Còn lộn xộn nữa cả ta và nàng đều không cần ngủ.”
Bàn tay tiểu cô nương ngoan ngoãn cứng đờ trên túi hương bên hông hắn, sức lực nho nhỏ ở lòng bàn tay không buông, lông mi chớp loạn vài cái sau đó mới từ từ nhắm lại, ngay cả hơi thở cũng được thả cực chậm.
Sáng sớm, khi chân trời vừa ló rạng ánh sáng màu xanh đen, Trần Loan đã mở mắt, người nằm bên cạnh với những góc cạnh lạnh lùng cứng rắn. Dù là trong giấc mơ thì cũng nhíu mày thật sâu, ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, theo bản năng ấn lên mi tâm của hắn.
Ngày tháng thế này nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ là cứ trôi qua như vậy, hình như cũng không tệ.
Thái Tử Phi lại mặt là chuyện lớn, sáng sớm Hồ Nguyên đã dựa theo ý của Kỷ Hoán chuẩn bị xong lễ lại mặt, chất đầy hai ba xe, không dám chậm trễ chút nào.
Tuy Trấn Quốc Công rất không có mắt, nhưng cũng đành chịu vì người ta sinh được một nữ nhi có phúc khí, cứ thế mà trở thành đầu quả tim của Thái Tử gia.
Có lẽ bởi vì trời đã đổ cơn mưa, sự khô nóng của ngày hè đã tản đi không ít, bên cạnh những chiếc lá xanh thẫm vài chồi non đã nhú lên, khắp nơi đều là cảnh tượng rực rỡ tràn đầy sức sống.
Cửa cung đỏ thẫm rộng mở, cung điện nguy nga thành đàn, dần bị xe ngựa của Đông Cung bỏ lại phía sau, khuất đi trong sương mù dày đặc, chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.
Xe ngựa chạy vững vàng, không chút xóc nảy.