Nam Dương Vương và Kỷ Hoán nâng chén đối ẩm, rượu ngon tràn khắp môi lưỡi, hương thơm nồng toả ra bốn phía, chén rượu tinh xảo đặt trên bàn nhỏ. Nam Dương Vương vỗ tay cười sang sảng, trong mắt hiện lên sự tán thưởng, liên tục cảm thán nói: “Điện hạ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, trước đây nếu không phải có nha đầu phủ Trấn Quốc Công kia, bổn vương cũng muốn gả nữ nhi duy nhất của mình là Giai Giai cho điện hạ, kết thành quan hệ thông gia tốt đẹp.”
Kỷ Hoán lắc lắc chén rượu khảm ngọc trong tay, tự tạo ra thế giới của riêng mình, khí lạnh quanh người toả ra như suối. Hôm nay hắn thay thường phục, trường bào đen quấn chỉ vàng khiến hắn trông càng cứng rắn và cương quyết, không giống người thường.
“Vương gia nói đùa.”
Là vị vương gia khác họ duy nhất nắm giữ binh quyền trong triều, Nam Dương Vương có uy tín rất cao trong triều và quân đội. Lần này ông tỏ thái độ đứng về phía trận doanh của hắn, lại là trưởng bối, cho nên Bát hoàng tử luôn từ chối rượu cũng phải phá lệ.
Ăn uống linh đình, mật đàm (*) vui vẻ.
(*): Bí mật đàm đạo, trò chuyện, bàn công chuyện.
Thế tử Nam Dương ngồi trước thuyền hoa canh gác, cách một lớp rèm hạt hơi mỏng, người bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong thuyền, nhưng hắn muốn quan sát chuyện bên ngoài, lại là việc vô cùng đơn giản.
Phụ vương và Bát hoàng tử đang bàn bạc, hắn làm thế tử, tất nhiên cũng biết điểm lợi hại trong đó, bởi vậy không dám thả lỏng một phút nào.
Cho đến khi tiếng cười sang sảng của Nam Dương Vương truyền ra ngoài.
Thân thể căng chặt của Thẩm Huy buông lỏng, biết cuộc nói chuyện của hai người đã kết thúc, vừa định sai người đi hỏi có cần lấy thêm một vò rượu nữa không, lại thấy ánh mắt ngay thẳng của thuộc hạ tâm phúc.
“Thế tử gia, hình như… thuộc hạ nhìn thấy quận chúa.” Thị vệ kia ôm quyền, nói có chút khó khăn.
Hôm nay trước khi rời phủ, chính thế tử gia đã hạ lệnh cấm túc quận chúa.
Lúc này mới qua gần nửa ngày, sao quận chúa có thể dương dương tự đắc xuất hiện trên cầu Chu Tước? Ngay cả khăn che mặt cũng không đeo? Thoải mái như sợ Thế tử gia không nhìn thấy vậy.
Thẩm Huy nhìn theo phương hướng kia, hơi thở lập tức nghẹn trong lồng ngực, không lên mà cũng không xuống được. Hắn đứng phắt dậy, sắc mặt xanh mét, bước chân dừng lại trước khoang thuyền che rèm hạt.
“Phụ vương.” Thẩm Huy ôm quyền với người trong khoang thuyền, giọng nói trầm thấp cung kính.
Tiếng va chạm giữa chén rượu và chiếc bàn nhỏ giòn tan, Nam Dương Vương hơi thu lại nụ cười, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nhi thần vừa nhìn thấy Giai Giai trên cầu Chu Tước, nhất định lại gạt mẫu phi lẻn ra khỏi phủ, có cần tìm muội ấy tới đây không?”
Cả đời Nam Dương Vương và Vương Phi tôn trọng nhau như khách, sinh được ba nam một nữ, tin tưởng vững chắc rằng nam nhi phải được mài dũa thật nhiều, trên đời này làm gì có viên ngọc nào không được mài dũa, nhưng nữ nhi thì khác, tiểu nha đầu mong manh yếu ớt, tự nhiên được cả gia đình bảo vệ, cưng chiều như bảo bối.
Bảo vệ mãi như thế, cho tới lúc cập kê.
Tính tình nóng nảy của Thẩm Giai Giai có từ trong xương cốt, cũng coi như giống ông, chuyện này vốn không có gì không tốt, chỉ là tới tuổi kết hôn rồi, nên thu liễm một chút mới phải.
Nam Dương Vương không nhịn được mà bật cười, lắc đầu nói với Kỷ Hoán: “Trước giờ Giai Giai quen làm bậy.”
“Đã tới đây rồi, mời quận chúa tiến vào đi, thuyền hoa bên cạnh còn chưa có ai, lát nữa đua thuyền rồng, cũng có thể quan sát kỹ hơn.”
Kỷ Hoán ngồi trên chiếc ghế dài lót đệm mềm, khuôn mặt kiên nghị hiếm khi nhuốm men say, đôi mắt như mực, bộ đồ đen lạnh lùng, khi nâng chén uống rượu lại khắc hẳn phong thái phong lưu phóng khoáng thường ngày.
Nam Dương Vương không khỏi thở dài tiếc nuối trong lòng. Hiện giờ Hoàng Đế đã già yếu, liên tiếp đổ mấy trận bệnh nặng như muốn mạng, mắt thấy không thể chống đỡ qua mùa hè này, dựa vào thủ đoạn hiện tại của Bát hoàng tử, cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng Đế không thể trì hoãn thêm nữa.
Nếu không phải vương phủ đang ở thời kỳ hưng thịnh nhất, sợ quyền lực lấn át quân vương, đích nữ duy nhất này của ông, tất nhiên phải xứng đáng với nhi lang tốt nhất trên đời.
————
Mặt trời chói chang trên cao, vạn vật bị bọc trong một cái lồng hấp, không hiểu sao Trần Loan lại cảm thấy thân thể lạnh lẽo. Kỷ Tiêu mặc bộ trường bào màu xanh nhạt, gương mặt ngọc ngà như một vị quân tử khí phách, nhưng nàng biết rằng, bên trong hắn ta là một kẻ bất tài hoa mắt ù tai, tàn bạo bất nhân.
Thẩm Huy không ngờ lại gặp phải vị Đông Cung này, lập tức mặt không đổi sắc ôm quyền hành lễ, trò chuyện với nhau vài câu, khi đến trước mặt Thẩm Giai Giai, sắc mặt hắn mới mơ hồ tối sầm lại, chỉ là trong đôi mắt hổ sự bất đắc dĩ lại chiếm đa số.
Thẩm Giai Giai tự biết mình đuối lý, hành lễ với Kỷ Tiêu, rồi tự giác đứng sau lưng Thẩm Huy, lúc này sắc mặt người nọ mới thoáng dịu đi một chút.
Dưới bóng cây, ánh mặt trời chiếu xuyên qua hai ba tán cây, đốm sáng nhỏ hình tròn dừng trên má trái của Trần Loan, nửa người ở ngoài ánh sáng nửa người ở trong bóng tối, gương mặt tinh xảo kia trước sau đều không muốn nâng lên, chỉ im lặng hành lễ, môi mấp máy vài chữ: “Thần nữ thỉnh an Thái Tử điện hạ.”
Kể từ khi chuyện hôn sự được ấn định tới nay, đây là lần đầu tiên Kỷ Tiêu nhìn kỹ vị đích nữ phủ Trấn Quốc Công, xinh đẹp đoan trang nổi tiếng khắp kinh thành này.
Quả đúng là một mỹ nhân yểu điệu quyến rũ.
Trần Loan cảm nhận được tầm mắt của hắn, không khỏi lui về sau vài bước, đến gần Thẩm Giai Giai hơn một chút.
Nàng rất sợ khi mình ngẩng đầu sẽ đụng phải ánh mắt đầy toan tính của Kỷ Tiêu, không khỏi muốn xé bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa của hắn ta. Kiếp trước, nha hoàn hồi môn của nàng không một ai may mắn sống sót, để lại một mình nàng bị cầm tù trong thâm cung.
Là nàng vô dụng, một người cũng không bảo vệ được.
Thời gian như ngừng trôi, ánh sáng vàng vụn vặt rơi trên người bọn họ, giữa trán Trần Loan toát mồ hôi lạnh.
May mắn thay, cuối cùng Thẩm Huy cũng mở miệng, nói với Kỷ Tiêu: “Điện hạ, vi thần cáo lui trước, đợi ngày sau rảnh rỗi, sẽ uống rượu thoả thích cùng điện hạ, không say không về.”
Kỷ Tiêu cười gật đầu, nhưng bước chân lại đến gần Trần Loan, ý cười ấm áp, không nhanh không chậm nói: “Hiếm khi gặp Trần đại cô nương ra ngoài, trên cầu Chu Tước đông người chen chúc, chỉ sợ kẻ không có mắt va chạm cô nương, chi bằng xuống thuyền hoa của Cô ngồi một lát. Cô nhất định sẽ pha trà chào đón, mà cô nương cũng có thể ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của dòng sông Chu Tước này.”
Sắc mặt Trần Loan u ám, vừa định mở miệng, lại thấy Thẩm Giai Giai cười nói: “Điện hạ, e rằng chuyện này không thích hợp.”
Cho dù là Vương Phi tương lai của Đông Cung do Hoàng Hậu khâm định, thì cũng không thể cùng thuyền với phu quân tương lai trước mặt người khác. Ngay cả khi Thái Tử mở miệng mời trước, Trần Loan cũng sẽ bị mang tiếng là hồ ly tinh mê hoặc chủ, không tuân thủ lễ nghi phép tắc.
Kỷ Tiêu lắc lắc chiếc quạt ngọc trong tay, tiếng cười thật thà chất phác, nói: “Quận chúa lo lắng quá nhiều, đại cô nương là chính phi tương lai của Cô, trong lòng Cô tự có chừng mực, tuyệt đối không làm tổn hại danh dự của cô nương dù chỉ là nhỏ nhất.”
Đường đường là Thái Tử mà đã nói tới mức này, nếu còn tiếp tục từ chối không khỏi quá không biết tốt xấu, Trần Loan suýt chút nữa cắn vỡ răng bạc, có chút cứng ngắc ngước mắt nói: “Thần nữ cảm ơn điện hạ ban chỗ ngồi.”
Thẩm Giai Giai còn muốn nói thêm, nhưng lại bị ánh mắt Thẩm Huy ngăn cản.
Trần Loan bịt kín khăn che mặt, dưới sự che chở của Lưu Nguyệt và Bồ Đào, đi theo phía sau Kỷ Tiêu, hai người luôn cách nhau một khoảng không dài không ngắn.
Trên chiếc thuyền hoa gần bờ sông, đặt khoảng ba chậu băng, nữ tử mặc váy lụa mỏng ôm tỳ bà gảy đàn, âm thanh yếu ớt hoà vào tiếng ồn ào bên ngoài, thế nhưng lại hoà hợp với nhau một cách kỳ diệu.
Kỷ Tiêu cười trầm thấp, luôn ôn tồn lễ độ, hắn ta uống cạn chén rượu trái cây mà trước đó chưa uống xong, nói với nàng ấy: “Cô có khách quý tới chơi, Lăng Chi, nàng lui xuống trước đi.”
Trần Loan nhìn nàng kia ngoan ngoãn đứng dậy, màu sắc phức tạp trong mắt càng sâu hơn, nàng thở dài một hơi dưới đáy lòng, hơi hành lễ: “Thỉnh an Lương Đệ.”
Diện mạo của Lăng Chi không thể xem là khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại cực kỳ dễ nhìn, là dáng vẻ dịu dàng như nước của nữ tử Giang Nam, nói chuyện luôn nhẹ nhàng điềm đạm, không bao giờ ghen tuông mù quáng.
Nhưng một nữ tử như vậy, cuối cùng lại bởi vì một câu nói của phụ tá, mà bị ban cho dải lụa trắng và rượu độc, khi chết vẫn vô cùng dịu dàng, khóe miệng mang theo ý cười.
Kiếp trước Trần Loan ở trong thâm cung, khó tránh khỏi việc sinh ra chút cảm tình với nàng ấy, nhưng cuối cùng khi Lăng Chi chết, bản thân nàng còn đang gian nan tìm đường sống. Việc nàng có thể làm, dường như chỉ có sai người chuẩn bị cho nàng ấy một chiếc quan tài mỏng, để nàng ấy ra đi mà không còn nhớ mong gì.
Lăng Chi vội vàng hành lễ lại, mím môi nhẹ giọng nói: “Cô nương khiến Lăng Chi tổn thọ rồi.”
Dứt lời, nàng ấy lại hành lễ với Kỷ Tiêu: “Thiếp cáo lui.”
Sau đó ôm tỳ bà vén rèm hạt rời khỏi khoang thuyền này.
Ngay khi nàng ấy ra ngoài, rõ ràng Trần Loan nhìn thấy ý cười trên khóe miệng nàng ấy sâu hơn rất nhiều.
Không cần nhìn thấy Kỷ Tiêu thật là tốt.
Trong khoang thuyền tối tăm, vách thuyền chạm khắc đủ loại hoa văn tinh xảo, gió lạnh pha lẫn mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt, lộ ra một sự áp lực khó giải thích, lồng ngực Trần Loan nghẹn đến khó chịu, vô thức cau mày.
Phụ tá kia cũng theo sau Kỷ Tiêu, cười dịu dàng vô hại, thậm chí còn tự mình rót trà nóng cho hai người, khiến lòng bàn tay đỏ bừng.
Trần Loan ngước mắt lên, quả nhiên nhìn thấy trong đôi mắt phượng của Kỷ Tiêu chợt lóe qua cảm giác đau lòng. Nàng bình tĩnh gật đầu, hỏi: “Điện hạ mời thần nữ tới đây, chắc hẳn có việc dặn dò?”
Ánh mắt Kỷ Tiêu dừng một chút trên cặp mắt hạnh kia, sau đó cười khẽ, vén nửa góc rèm lên, ý bảo nàng nhìn ra ngoài.
“Vừa rồi nhìn thấy quận chúa Nam Dương và cô nương đứng trên đầu cầu Chu Tước, thời tiết nóng bức, cả thuyền hoa và thuyền nhỏ đều đã được đặt trước hết rồi, lúc này mới mời cô nương xuống thuyền, không đành lòng để mỹ nhân chịu khổ.”
Lời nói không chút sơ hở, nếu quý nữ nhà quyền quý nghe xong, chỉ sợ từ nay trái tim sẽ treo trên người hắn ta.
Trần Loan siết chặt khăn tay, ánh mắt đặc biệt sáng ngời, gò má ửng hồng, thấp giọng nói: “Thần nữ cảm ơn điện hạ thương xót.”
Nhưng nàng biết rõ bản tính của Kỷ Tiêu, không có việc gì sẽ không lên điện Tam Bảo. Hôm nay hắn ta mời nàng lên thuyền, tất nhiên không phải vì thương tiếc mỹ nhân như lời nói trong miệng hắn ta.
Quả nhiên, sau khi nhấp vài ngụm trà, Kỷ Tiêu thoáng thu lại ý cười, thay đổi chủ đề: “Cô và cô nương cũng coi như quen biết từ nhỏ, mặc nói không nói chuyện nhiều.”
“Bát hoàng đệ đúng là rồng phượng giữa loài người, Cô và hắn cũng là huynh đệ thân thiết, nhưng chính vì vậy mới càng phải nhắc nhở Trần đại cô nương một câu, người nàng sẽ gả, là Cô.”
Kỷ Tiêu vuốt ve cây sáo ngọc trên bàn nhỏ, mắt phượng nheo lại, cười nhạt nhìn mỹ nhân có vẻ sợ hãi ở đối diện, kéo dài giọng hỏi: “Cô nương nói xem, lời Cô nói có lý hay không?”
Trần Loan ghét nhất là vẻ mặt này của hắn ta, nếu không phải vẫn còn tồn tại một chút lý trí, nàng sẽ không nhịn được mà phản bác vài câu, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn lạnh giọng, nói: “Lời điện hạ nói, tất nhiên có lý.”
Kỷ Tiêu nặng nề nhìn nàng hồi lâu, sau đó nở nụ cười ôn tồn lễ độ, trong giọng nói mang theo chút hơi thở ái muội: “Lần tới gặp lại cô nương, e rằng sẽ ở chính điện Đông Cung.”
Trần Loan nhớ tới cảnh tượng kia, đồng tử không khỏi co lại, lông tơ khắp người dựng ngược lên.
Những búp lá xanh chìm nổi trong chén trà, nhất thời yên lặng không một tiếng động, Trần Loan cảm thấy nơi này lạnh lẽo áp lực, thật sự chịu không nổi muốn đứng dậy cáo lui.
“Thái Tử điện hạ, Bát hoàng tử và Nam Dương Vương tới.” Thuộc hạ tiến vào bẩm báo.
Trần Loan kinh ngạc ngước mắt, chậm rãi xoay người nhìn ra bên ngoài rèm, cơ thể thả lỏng tự nhiên. Kỷ Tiêu hiểu rõ phản ứng của nàng, sắc mặt lập tức trầm như nước.