• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính đường của Tô phủ im ắng, tiếng chim hót, tiếng côn trùng bên ngoài càng ngày càng vang vọng rõ ràng bên tai. Ánh nắng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ chạm rỗng màu vàng óng chiếu vào, từng chùm ánh sáng đan xen vào nhau, tỏa ra ánh sáng đủ màu, đúng lúc rơi trên đôi mắt như ngọc lưu ly của Trần Loan.

Cuối cùng vẫn là Tô Kỳ ho khan một tiếng, thu lại gợn sóng trên mặt, nói: "Đều ngồi xuống đi."

Vì vậy, bọn họ lần lượt ngồi xuống. Trần Loan suy nghĩ một chút, ngồi ở bên cạnh lão thái thái. Kỷ Hoán nhướng mi cười khẽ nhìn nàng, sau đó ngồi xuống bên phải nhị thúc phụ Tô Ninh của Trần Loan, sắc mặt không biết là vui hay tức giận.

Trần Loan thấy rõ ràng, lúc hắn ngồi xuống, gương mặt tuấn tú của nhị thúc phụ run lên, bàn tay vốn đang mạnh mẽ quyết đoán đặt trên lưng ghế lặng lẽ thu lại.

Cuối cùng lão thái thái cũng dám duỗi tay ra nắm lấy tay Trần Loan, ánh mắt cực kỳ hiền lành hòa ái, nhìn tỉ mỉ nàng một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng run rẩy nói: "Quả thật rất giống mẫu thân của con."

Nụ cười của Trần Loan rạng rỡ thêm mấy phần, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện ra hai lúm đồng tiền. Tô tứ cô nương đứng bên cạnh hầu hạ ngượng ngùng nói: “Cô cô là mỹ nhân, nương nương cũng rất đẹp.”

Tiểu cô nương sinh ra lớn lên ở Nguyên Thành, mặc dù học được rất nhiều điều từ lão phu nhân, nhưng hoàn cảnh ở nơi đó, nàng ta không nhìn thấy phong thái của những tài tử giai nhân ở kinh thành, chỉ có thể nhìn thấy những trắc trở nhỏ, những chuyện nhỏ ở Nguyên Thành. Dù sao tầm mắt khác nhau, cho nên lời nói ra đều mang theo sự ngây thơ chưa từng trải đời.

Bởi vì trước đây hai người chưa từng gặp mặt, đây là lần đầu tiên gặp mặt, lão phu nhân lấy chuỗi hạt trong tay xuống, dịu dàng giải thích giới thiệu với nàng: “Đây là nữ nhi của nhị thúc phụ con, nhỏ hơn nương nương một tuổi, tên chỉ có duy nhất một chữ Chúc. Nó và Hoàng Hậu là hai nữ nhi duy nhất của Tô gia, cho nên nó vẫn luôn được nuôi dưỡng bên cạnh ta.”

Trần Loan cẩn thận lắng nghe, mãi đến khi lão phu nhân nói xong, nàng mới cười nhìn Tô Chúc, nhẹ giọng nói: “Trước khi tới đây con đã nghe nói có một biểu muội như vậy. Đây xem như là được gặp mặt rồi, là một mỹ nhân, miệng cũng rất ngọt."

Trước khi xuất cung, Lưu Nguyệt và Bồ Đào đã nghe ngóng từ trên xuống dưới Tô gia. Trần Loan cũng xem qua danh sách, có phần hiểu biết tình hình hậu bối Tô gia.

Tô Chúc là đích nữ của Tô Ninh, do chính thất nhị phòng sinh ra, bên dưới còn có hai thứ đệ. Nhưng gia quy Tô gia nghiêm minh, đích thứ rõ ràng, vì vậy cho dù nhị phu nhân chỉ sinh ra một nữ nhi duy nhất Tô Chúc, địa vị không hề dao động.

Mà Tô Chúc là nữ nhi duy nhất trong số hậu bối của Tô gia, nghiễm nhiêm chính là Tô Viên năm đó, mọi người đều sủng ái nàng ta, còn được lão thái thái nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, ngay cả tiên sinh mời tới dạy dỗ cũng tốt hơn rất nhiều so với những thiên kim khác của Nguyên Thành.

Mấy người trò chuyện một lúc, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cùng nhau đi vào thư phòng. Mà Trần Loan và lão thái thái cũng đổi một nơi khác ngồi xuống. Trong đình nghỉ mát gió nhẹ hây hây, hoa sen trong kênh nhỏ nở rộ, còn có một vài đài sen treo trên cuống lá sen, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hạt sen bên trong đen thui, không ăn được nữa rồi.

Tô Chúc vẫn luôn đứng bên cạnh lão thái thái. Trần Loan nhiều lần nói nàng ta ngồi xuống, đều khiến nàng ta đỏ mặt xua tay từ chối. Lan lão thái thái thấy vậy cũng mỉm cười: “Nương nương không biết, nha đầu này da mặt mỏng, sợ người lạ, nói nó ngồi xuống ngược lại nó càng không dám ngồi."

Vì vậy Trần Loan cũng không cưỡng cầu nữa.

Dù sao giữa nữ nhân có rất nhiều chuyện để nói, Lan lão phu nhân nói hết chuyện này đến chuyện khác, nhớ tới chuyện Triệu Khiêm, mày nhíu chặt, trầm giọng nói: “Không ngờ Triệu Khiêm lại là người không biết đúng sai như vậy. Năm đó ta nghe tổ phụ con nói chuyện kia, khiếp vía một trận, chỉ sợ con gặp nguy hiểm."

Nắp và chén trà chạm vào nhau tạo nên âm thanh rất nhỏ, nụ cười trên mặt Trần Loan nhạt đi mấy phần. Một lúc sau mới thở dài nói: “Lúc bệ hạ đi thẩm vấn, Triệu Khiêm nói thiếu Tô gia một mạng, cho nên mới không ra tay với con trước, nếu không cũng khó mà nói."

Lan lão phu nhân nghe vậy thì bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt. Bà cầm chuỗi phật châu trong tay niệm A Di Đà Phật hai lần, rồi chậm rãi kể lại chuyện cũ năm xưa: “Thực ra cũng không tính ân cứu mạng gì. Năm đó Tả Tướng quân còn chưa phạm tội ngồi tù, Tiên Đế phái ngoại tổ phụ con và Tả Tướng quân đi Phúc Châu cứu trợ thiên tai. Nơi đó không phải chỗ tốt, lại thêm việc Tả Tướng quân vừa mới từ chiến trường trở về, vết thương bên ngoài hay nội thương đều chưa điều trị tốt, tất nhiên ngã bệnh."

"Bệnh tật kéo đến như núi, Tả Tướng quân sốt cao mấy ngày liền không lui. Đại phu nơi đó đều bó tay. Tình hình như vậy, quay về kinh là điều không thể, quan viên đi theo đều bỏ cuộc, chỉ có mỗi ngoại tổ phụ con mỗi ngày đi thăm dò, cuối cùng còn đưa cây nhân sâm lâu năm mà ông ấy luôn mang theo bên người giữ lại một mạng cho Tả Tướng quân.”

"Sau khi Tả Tướng quân tỉnh lại, trên miệng thường nói về chuyện này, nói rằng ông ấy nợ Tô gia của chúng ta một mạng. Nhưng thật ra người như ngoại tổ phụ của con, nhìn thấy ai trong tình huống như vậy cũng không bàng quan được."

Lúc này Trần Loan mới biết Trần Khiêm nói nợ Tô gia một mạng là có ý nghĩa gì. Ngón tay nàng xoa xoa thành cốc ấm nóng, như có điều suy nghĩ.

Tô Chúc ngước mắt lên lén nhìn Trần Loan. Trần Loan không giống hình ảnh Hoàng Hậu mà nàng ta tưởng tượng, ngược lại dịu dàng và tùy ý hơn rất nhiều, không cao cao tại thượng. Nhưng sau khi nghĩ lại, người đàn ông đi cùng Trần Loan hôm nay dịu dàng ân cần như vậy, hơn nữa hậu cung chỉ có một mình biểu tỷ của nàng ta, không cần tranh không cần đấu, tất nhiên là không giống nhau.

Nếu như...

Tô Chúc chớp mắt, mặt lạnh tanh dập tắt suy nghĩ đó.

Trần Loan không nhắc đến chủ đề nặng nề như vậy nữa, giọng nói của nàng nhẹ nhàng như bông liễu bay trong gió đầu xuân, khiến Lan phu nhân khi nói chuyện với nàng cũng không dám nói nặng nửa lời, sợ làm kinh động đến một người đáng yêu như vậy.

"Hôm nay mới gặp ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, còn chưa nói qua chuyện của mấy vị biểu huynh biểu đệ. Bệ hạ đã nói với con, nếu như bọn họ nguyện ý, có thể đến trường học trong cung học tập kiến thức, chuẩn bị kỳ khoa cử sang năm." Cổ tay Trần Loan khẽ động, lộ ra chiếc vòng tay ngọc trong suốt xinh đẹp.

Lão phu nhân bất đắc dĩ cười mắng: "Đám nhóc kia... Ta phái người đi tìm để Hoàng Hậu gặp mặt, hi vọng bọn họ sẽ không phụ lòng tốt của bệ hạ và nương nương."

Trần Loan gật đầu, ánh mắt rơi vào một khóm hoa hồng bên ngoài lan can đình nhỏ, khóm hoa hồng vừa vặn nở rộ, dưới ánh nắng, cánh hoa lộ ra một màu sắc trong suốt, lấp lánh như pha lê.

Mẫu thân nàng thích hoa hồng nhất, vì vậy Tô phủ bỏ hoang nhiều năm, nhưng hoa hồng vẫn nở rộ không ngừng. Nhưng phần tấm lòng này mạnh mẽ hơn nhiều lần so với phủ Trấn Quốc Công.

Tô Chúc tự mình đi gọi người. Lan phu nhân nhân cơ hội nắm tay Trần Loan, nhẹ giọng hỏi: "Nương nương gả cho bệ hạ đã lâu, có dự định sinh hài tử chưa?"

Da mặt Trần Loan mỏng, lão phu nhân vừa nói lời này, gương mặt lập tức ửng hồng, nàng ngập ngừng lắc đầu nói: “Lúc còn nhỏ con bị rơi xuống nước, thân thể suy nhược, bây giờ vẫn cần phải thường xuyên uống thuốc dưỡng cơ thể. Bệ hạ cũng nói không cần vội, đợi hai ba năm nữa cũng không muộn.”

Dù sao nàng và Kỷ Hoán vẫn còn trẻ, không cần phải vội.

Lão phu nhân thở dài, lo lắng thay cho nàng: "Hiện tại ta nhìn ra được, bệ hạ có lòng với con, đây là chuyện tốt. Nhưng đàn ông mà, lòng có thể thay đổi có thể thiên vị. Nhân lúc hậu cung chưa có người vào, mang thai hài tử. Con là Hoàng Hậu, lại là thân mẫu của trưởng tử, sau này cho dù Hoàng Thượng ham thứ mới sủng ái người khác, thân phận của con vẫn là độc nhất."

Trần Loan đã nghe rất nhiều người nói lời này, nhưng hễ người đàn ông quyền cao chức trọng, ai lại không thê thiếp thành đàn chứ?

Lão phu nhân cũng là suy nghĩ cho Trần Loan, Trần Loan không vì lời nói này mà khiến bản thân không vui.

Xa xa, bóng dáng Tô Chúc và một đám thanh niên từ từ đến gần. Trần Loan híp mắt nói: “Ngoại tổ mẫu nói có lý, nhưng chuyện hài tử cũng không vội được, cứ tùy duyên đi.”

Lão phu nhân nắm tay nàng, từ tận đáy lòng thở dài một tiếng, nhưng không nói gì thêm nữa.

Chuyện hài tử, nếu thật sự cầu cũng không cầu được, bằng không cũng không đến mức bao nhiêu phi tần sống trong hậu cung u uất mà chết, cả đời cũng không cầu được một đứa con.

Tô Chúc dẫn người đi qua giữa rừng hoa đỏ lá xanh, cuối cùng dừng lại ở lối vào của đình nhỏ. Hai nam tử đi đầu chững chạc, ba người đi sau nhìn thấy tuổi tác không lớn, nhưng đều hành đại lễ với Trần Loan.

Trần Loan đứng dậy, đỡ từng người một.

Lão phu nhân cũng đỡ người nhân tiện giới thiệu cho Trần Loan. Hai người tuổi hơi lớn là trưởng tử của Tô Diệu và Tô Ninh, một người là do vợ cả sinh một người là do thiếp thất sinh. Ba người còn lại, hai người là thứ đệ của Tô Chúc, một người là đích tử của Tô Diệu

Tô gia giáo dục tốt, phân biệt đích thứ không sâu, tình cảm huynh đệ không tệ.

Trần Loan nhìn một lượt, mới nghiêng đầu nói với Lưu Nguyệt: “Mang lễ vật đã chuẩn bị trước khi xuất cung đưa cho các thiếu gia và tiểu thư.”

Nếu đến đây thăm, tất nhiên không thể nào đi tay không được. Vì vậy nàng đã sớm bảo Lưu Nguyệt và Bồ Đào chuẩn bị một vài vật phẩm quý hiếm. Lúc này vừa vặn lấy ra làm quà gặp mặt.

Về phần lễ vật của các trưởng bối, chính là do Hồ Nguyên tự tay chuẩn bị, cực kỳ long trọng, do Kỷ Hoán đưa tặng.

Điều khiến Trần Loan bất ngờ là hai vị biểu huynh lớn tuổi hơn nàng cũng chuẩn bị lễ vật cho nàng. Một người trong đó gãi đầu không được tự nhiên nói: “Nhà khác đều là huynh trưởng chuẩn bị quà cho muội muội, Tô phủ buôn bán nhiều năm, cái khác không có, chỉ có đồ cổ là nhiều, không quý giá bằng bảo vật trong cung, nhưng hy vọng khiến nương nương vui vẻ."

Mặc dù lễ vật không lớn, nhưng tâm ý là thật. Trong lòng Trần Loan dâng lên tình cảm ấm áp, cười gật đầu, nhỏ giọng nói: "Hai vị huynh trưởng có lòng."

Lão phu nhân vừa nhìn vừa cười, mắt ẩm ướt.

Bà cụ tuổi tác đã lớn, mong ước lớn nhất chính là nhìn thấy những đứa nhỏ trong nhà trưởng thành lập gia đình, vui vẻ suôn sẻ. Nam tử có chí lớn, ổn định cuộc sống tận lực tận trung với đất nước. Nữ tử thì khỏe mạnh, nhà chồng tử tế. Về phần những thứ khác, đều là hư danh mà thôi, không đáng nhắc đến.

Nếu lần này không phải vì tôn nữ đáng thương này, bà và Tô Kỳ cũng sẽ không vác hai bộ xương già này đến kinh đô.

==

Thư phòng Tô phủ, dây leo xanh quanh năm mọc treo lên phía trên tường. Nhiều năm như vậy, nóc nhà hai bên đều được phủ một lớp màu xanh ngọc lục bảo, các dây leo mềm mại lần theo mái ngói nóc nhà, yên tĩnh đón ánh nắng, không ồn ào hay phô trương, tràn đầy sức sống, dạt dào màu xanh.

Người đàn ông ngồi trên ghế mây dưới cửa sổ, dáng người ngay thẳng, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, nghịch chiếc quạt ngọc trong tay, kiên nhẫn chờ đợi gì đó.

Ba người đàn ông còn lại trong thư phòng đều nhíu mày. Một lúc lâu sau, cuối cùng Tô Kỳ cũng cười khổ nói, đặt bút lông và nghiên mực trở về chỗ cũ: "Bệ hạ, lần này, lão thần hạ quyết tâm rồi."

"Thái phó và Tiên Đế có tình nghĩa thầy trò, nếu không muốn, trẫm sẽ không ép." Kỷ Hoán đứng dậy, dáng vẻ thư sinh, giọng nói ấm áp.

Tô Kỳ nhìn người đàn ông ngũ quan sắc sảo trước mặt, ánh mắt lóe lên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.

Nói là không muốn ép buộc, nhưng ông vừa gặp ngoại tôn nữ của mình, làm sao có thể để một mình nàng chìm nổi kiếm sống trong hậu cung ăn thịt người kia được?

Thấy ông do dự, Kỷ Hoán hơi nhíu mày mà không thể nhìn ra, sau đó trầm giọng nói: "Ba năm sau là Thái phó có thể hoàn toàn lui ẩn, trẫm tuyệt đối không giữ lại."

Tô Kỳ khó hiểu, trầm giọng hỏi: "Tại sao bệ hạ lại nhấn mạnh thời gian ba năm?"

"Lúc còn nhỏ Hoàng Hậu tổn thương thân thể, hiện tại không thích hợp mang thai. Sang năm cơ thể được điều dưỡng tốt, sinh hạ hoàng tử..." Ánh mắt của hắn quét qua một lượt đàn ông Tô gia, nói tiếp: "Hoàng hậu không có nhà mẹ chống đỡ, Thái Tử chưa lập, tất sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu."

Híttttt.

Tô Kỳ hít sâu một hơi, hai tay đút dưới ống tay áo không vững, ông không xác định hỏi: “Ý của Hoàng Thượng là... chỉ cần Hoàng Hậu sinh hạ trưởng tử, đứa bé đó sẽ là Thái Tử?"

Mỗi triều đình Hoàng Đế lên ngôi, nhất định đều là cuộc chiến bộc lộ tài năng tranh đoạt chi trưởng, dựa vào bản lĩnh và máu tươi để thượng vị. Đích thứ khác biệt, nhưng ngôi vị Thái Tử liên quan đến giang sơn xã tắc, không thể tùy tiện lập được.

Cho dù hài tử kia có thành tài hay không cũng rất khó nói, nếu bùn nhão không trát được tường thì cho dù sinh ra ở trung cung cũng khó khiến người tin phục, không thể gánh được ngôi vị Thái Tử.

Ngón tay thon dài của Kỷ Hoán gõ gõ trên cổ thư, phát ra từng âm thanh nhịp nhàng, giọng nói lạnh lùng: "Cho dù có là trưởng tử hay không, vị trí Thái Tử chỉ có thể là đích tử do Hoàng Hậu sinh ra."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK