Thành phố Giang Nam, khu Thiên Nguyên.
Trên bầu trời có mây đen dày đặc, thỉnh thoảng lại có vài tia chớp xẹt qua bầu trời đêm.
Một người đàn ông đẹp trai nhưng bê bết máu, trên người mặc y phục cổ xưa, tóc dài đến thắt lưng, đang đứng trầm tư.
Trịnh Sở nhìn cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, trong lòng tràn đầy suy nghĩ: "Ba ngàn năm, suốt ba ngàn năm, không ngờ ở trái đất này thì chỉ mới có ba năm trôi qua".
Anh vẫn còn nhớ rõ ràng ba năm trước anh bất ngờ bị bố đuổi ra khỏi gia tộc, cùng năm đó mẹ của anh cũng qua đời một cách khó hiểu.
Trong khoảng thời gian đó, Trịnh Sở đã dùng rượu để tự làm mình tê liệt, sống những ngày tháng ù lì bê tha.
Nếu không có Hứa Thanh Vân thì rất có thể anh đã chết đói đầu đường xó chợ rồi.
Trong một lần đi du lịch nước ngoài giải sầu, anh đã bị một kẻ lạ mặt đẩy xuống sườn núi, vô tình xuyên vào thế giới tu tiên thần bí.
Trong thế giới tu tiên, Trịnh Sở chỉ là một người phàm, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Bởi vì những người tu tiên ở thế giới đó hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của người phàm, họ coi người phàm như cặn bã, muốn giết liền giết, muốn đùa bỡn trong lòng bàn tay thế nào tùy thích, người phàm bọn họ trong mắt đám người tu tiên chẳng khác gì súc sinh, không nhận được chút tôn trọng hay cảm thông nào.
Sau khi chứng kiến những đám người tu tiên tàn sát một thôn trang cùng thành trì, Trịnh Sở liền âm thầm thề trong lòng rằng anh nhất định phải có được năng lực tự bảo vệ bản thân mình.
Dưới sự nỗ lực rèn luyện, Trịnh Sở từng bước trưởng thành, cuối cùng mất năm trăm năm để từ một người phàm nhỏ bé vô danh trở thành độ kiếp tiên tôn.
Trong thời gian anh trở thành tiên tôn, hàng ngày đều có vô số cường giả muốn đến nịnh bợ lấy lòng Trịnh Sở.
Nhưng anh lại càng ngày càng chán ngán cuộc sống này, trong lòng càng ngày càng nhớ về trái đất, muốn trở về trái đất trước kia.
Cho dù anh biết rằng cố nhân trên trái đất đều đã chết đi nhưng ý nghĩ muốn quay trở lại trái đất trong anh càng ngày lại càng trở nên sâu nặng hơn.
Cuối cùng, Trịnh Sở dựa vào tu vi của mình đã mạnh mẽ mở ra được một con đường nối với trái đất, sau đó liền từ thế giới tu tiên trở về trái đất.
Anh thật sự không ngờ sau khi trở lại trái đất thì tu vi của độ kiếp tiên tôn đều đã tiêu tán, bên trong cơ thể của anh bây giờ chỉ còn lại một tia linh lực nhỏ bé.
Trong lúc Trịnh Sở còn đang chìm trong kí ức thì đã nghe thấy cách đó không xa có tiếng bước chân truyền tới bên này.
Anh nhìn theo hướng thanh âm phát ra thì thấy một người phụ nữ có khuôn mặt lạnh lùng nhưng hết sức xinh đẹp đang mặc một bộ âu phục màu đen, trong tay còn cầm theo một chiếc ô màu đen đi vào con hẻm.
Phía sau người phụ nữ có một người đàn ông cũng mặc âu phục màu đen với mái tóc húi cua, khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng đang nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Thanh Vân, chồng em đã chết ba năm rồi, tại sao em cứ liên tục từ chối tấm lòng của chứ?"
Chu Khang nói xong lời này thì giọng điệu lại đột nhiên trở nên dung tục: "Ba năm qua em vẫn không chịu ly hôn, thủ thân như ngọc suốt thời gian qua chắc là cô đơn tĩnh mịch lắm".
Khi gã nói đến những lời này thì tay của gã lại đột nhiên tóm lấy Hứa Thanh Vân.
Hứa Thanh Vân thấy vậy thì liền cau mày thật chặt, cố gắng tránh đi, lạnh lùng cất tiếng nói: "Chu Khang, cuộc sống của tôi như thế nào cũng không liên quan đến anh. Tôi sắp về đến nhà rồi, anh cũng hãy về đi".
"Con hẻm này vắng vẻ không người, anh chỉ sợ em gặp nguy hiểm thôi", Chu Khang không hề quan tâm đến lời nói lạnh lùng của Hứa Thanh Vân, vẫn kiên quyết đưa Hứa Thanh Vân về nhà.
Đêm nay gã đã có ý đồ với Hứa Thanh Vân, làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy được?
Nghĩ đến đây, một nụ cười nham hiểm hiện lên trên khóe miệng Chu Khang.
Trong ba năm qua đã có rất nhiều người cầu hôn Hứa Thanh Vân, loại đàn ông mặt dày vô sỉ như Chu Khang cô cũng đã gặp rất nhiều.
Cô hừ lạnh một tiếng, đề phòng Chu Khang, nhanh chóng đi vào trong hẻm.
Chu Khang nhìn vóc dáng đầy đặn của Hứa Thanh Vân thì trong lòng chỉ cảm thấy nóng bừng bừng, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Người phụ nữ thối tha, bất kể như thế nào thì đêm nay tôi cũng sẽ xử lý cô, cho cô biết sự lợi hại của tôi, từ nay về sau cô không thể nào rời khỏi tôi được nữa".
Gã sải bước đi về phía Hứa Thanh Vân nói: "Thanh Vân, em đi từ từ thôi, ở đây có rất nhiều lưu manh".
Nhưng Hứa Thanh Vân không hề để ý đến lời nói của gã, chỉ cố gắng đi nhanh hơn về nhà.
Trịnh Sở nghe được hai người nói chuyện, trong lòng lẩm bẩm: "Hứa Thanh Vân, đây không phải là tên vợ mình sao?"
Mặc dù anh và Hứa Thanh Vân có danh nghĩa vợ chồng nhưng họ không phải là vợ chồng thật.
Cuộc hôn nhân của hai người chỉ là do hai bên gia đình sắp xếp, giữa hai người một chút tình cảm cũng không có. Trong đời sống hôn nhân Hứa Thanh Vân cũng không hề tỏ ra quá hòa nhã với Trịnh Sở, suốt ngày trưng ra vẻ mặt khó chịu.
Mặc dù vậy, Trịnh Sở cũng biết rằng khi Hứa Thanh Vân kết hôn với anh thì đã phải trả giá không ít.
Mỗi ngày sau khi tan sở, ngoài việc phải chăm sóc mẹ ốm nặng thì cô còn phải chăm sóc cho một kẻ thất nghiệp như anh.
Trong khi Trịnh Sở lại đang chìm vào ký ức thì bên kia đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn: "Chu Khang, anh làm gì vậy?"
Chu Khang dùng lực nắm lấy cổ tay của Hứa Thanh Vân rồi ép cô vào vách tường.
"Hứa Thanh Vân, con quỷ cái này, tôi đối xử với cô tốt như thế mà cô vẫn mãi không chịu ở bên tôi hả?", Chu Khang dữ tợn nói, sau đó lại nở nụ cười khả ố nhìn chằm chằm vào thân thể của Hứa Thanh Vân: "Đêm nay tôi nhất định phải làm xong việc với cô".
Hứa Thanh Vân cảm thấy rất sợ hãi, ở đây không có người xung quanh, rõ ràng không ai có thể giúp đỡ cô.
Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt dữ tợn của Chu Khang quát lớn: "Chu Khang, anh dám ra tay với tôi mà không sợ nhà họ Trịnh ở Vân Châu sẽ gây phiền toái cho mình sao?"
“Đương nhiên là tôi sợ nhà họ Trịnh ở Vân Châu, nhưng bây giờ nhà họ Trịnh đã đuổi cổ Trịnh Sở, hơn nữa nhà họ Trịnh cũng không quan tâm đến cô, tại sao tôi phải sợ nữa chứ?”, gã nói xong còn nói thêm: "Hơn nữa, cô dám đem chuyện này nói với nhà họ Trịnh ở Vân Châu hay sao? Cô không sợ nhà họ Trịnh vì mặt mũi gia tộc mà giết cô luôn sao?"
Nói xong, Chu Khang lại áp sát Hứa Thanh Vân, chuẩn bị hôn lên môi Hứa Thanh Vân.
Hứa Thanh Vân liều mạng vùng vẫy, cố tránh né cái hôn của Chu Khang, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nước mắt đã tuôn rơi lã chã.
Chu Khang thấy Hứa Thanh Vân né tránh thì tức giận nói: "Con đàn bà thối tha, ông đây đã cho cô mặt mũi mà cô còn không biết điều!"
Chương 2: Hãm hại
Vừa dứt lời thì gã đã vung tay tát thẳng vào mặt Hứa Thanh Vân.
Nhưng khi tay của Chu Khang sắp chạm vào mặt của Hứa Thanh Vân thì liền có một bàn tay đẫm máu khác đã nắm lấy cánh tay của gã.
"Đứa nào dám phá hỏng chuyện tốt của tao, biết tao là ai không?", Chu Khang khó chịu nói, ở thành phố Giang Nam này làm gì có được mấy người dám phá hỏng chuyện tốt của gã.
Trịnh Sở không để ý đến lời nói của Chu Khang, anh vung tay phải ném Chu Khang thật mạnh xuống đất.
Ầm!
Chu Khang nặng nề ngã xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng, toàn thân vô cùng đau đớn, không còn sức mà đứng dậy.
“Thằng chó, mày dám tấn công tao sao?”, Chu Khang đau đớn đến vặn vẹo khuôn mặt, gã nhìn thấy Trịnh Sở mặc quần áo cổ đại kỳ lạ, toàn thân lại đẫm máu cho nên liền cho rằng anh bị bệnh tâm thần.
Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở, ánh mắt hoảng sợ dần chuyển thành nghi hoặc. Cô cảm thấy người đàn ông này trông rất quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Nhưng bởi vì trên khuôn mặt Trịnh Sở lúc này toàn là máu cho nên cô không thể nhận ra anh là ai.
"Mày dám động vào người phụ nữ của tao", Trịnh Sở lạnh lùng nói, nhìn Chu Khang đang ngã trên mặt đất với khuôn mặt vặn vẹo thống khổ vì đau đớn.
Chu Khang phẫn nộ như có núi lửa phun trào trong lòng, quắc mắt nhìn Trịnh Sở quát: "Mẹ kiếp, mày nghĩ rằng thằng vô dụng như mày mà là Trịnh Sở sao? Ngay cả Trịnh Sở trong mắt tao cũng chỉ là thằng vô dụng mà thôi".
Gã nói xong còn dừng lại một chút rồi nói thêm: "Mày biết tao là ai không mà dám ra tay với tao? Đúng là không biết sống chết, mày mau quỳ xuống đất cầu xin tao tha thứ đi, có khi tao còn thương xót để cho mày bớt chịu khổ".
Trịnh Sở đã ở thế giới tu tiên lâu như vậy mà còn không có kẻ nào dám nói chuyện với anh bằng thái độ đó.
Bây giờ vừa trở về trái đất thì đã nghe thấy có kẻ dám kiêu ngạo với mình.
Trịnh Sở vẫn lạnh lùng nhìn Chu Khang đang ngã trên mặt đất, nói bằng chất giọng lạnh như băng: "Mày có biết mày đang nói chuyện với một sự tồn tại như thế nào không?"
"Tao nhổ vào, mày là cái quái gì chứ?", Chu Khang cảm thấy Trịnh Sở chắc chắn là một kẻ điên.
Trịnh Sở ngay lập tức giơ chân phải lên đá thật mạnh vào bụng của Chu Khang.
Bang!
Chu Khang cảm thấy ổ bụng của mình như muốn vỡ tung, miệng há ra ngáp khí, thân thể như con diều đứt dây đập mạnh vào góc con hẻm nơi có đầy rác thải hôi thối rồi ngất đi.
Hứa Thanh Vân nhìn bộ quần áo cổ đại kỳ lại cùng mái tóc đen dài của Trịnh Sở, tuy rằng cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn cười nói: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ, không biết tôi nên gọi anh là gì?"
Trịnh Sở thấy Hứa Thanh Vân không nhận ra mình, liền ngẫm nghĩ một chút.
Đã ba năm hai người không gặp nhau, hơn nữa bây giờ anh còn ăn mặc rất kỳ quái, trên người lại toàn là máu, cô có thể nhận ra anh mới là lạ.
“Tôi tên là Trịnh Sở”, Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân, bình thản nói.
“Cái gì!”, Hứa Thanh Vân nghe được câu trả lời của Trịnh Sở thì còn tưởng rằng mình nghe lầm, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cô chỉ cảm thấy Trịnh Sở rất quen, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, bây giờ Trịnh Sở nói ra lời này thì cô lại càng càng cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như người chồng đã biến mất ba năm trước của mình.
Đã ba năm cô không nghe được bất cứ tin tức gì của Trịnh Sở. Tất cả những người xung quanh cô đều biết Trịnh Sở là điều cấm kị trong lòng cô cho nên cũng rất ít có người nhắc tới chuyện của anh.
Năm xưa nhà họ Trịnh đã dựa vào cường thế ép buộc Hứa Thanh Vân kết hôn với Trịnh Sở.
Người nhà họ Hứa lại thèm muốn quyền thế của nhà họ Trịnh cho nên làm sao có thể không đồng ý, ngay lập tức cũng ép Hứa Thanh Vân kết hôn với Trịnh Sở.
Khi đó Hứa Thanh Vân vẫn còn là một cô gái trẻ, mang đầy khao khát về một tình yêu đẹp nhưng lại phải kết hôn với một cậu chủ vô dụng như Trịnh Sở, điều này đã khiến cho cô vô cùng đau khổ.
Cuối cùng, Trịnh Sở bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh, cuộc sống của anh xuống dốc không phanh, nếu như không có tiền tiết kiệm của cô thì Trịnh Sở và mẹ của anh đã chết đói từ lâu rồi.
Nhưng điều khiến cho Hứa Thanh Vân cảm thấy không chịu nổi nhất chính là chuyện ba năm trước khi Trịnh Sở ra ngoài du lịch thì lại biến mất, ba năm nay một chút tin tức về anh cũng không có, giống như anh đã bốc hơi khỏi thế giới vậy.
Sau đó cô đã bị rất nhiều người vu khống, họ nói rằng cô không chịu nổi người chồng vô dụng Trịnh Sở của mình cho nên đã ra tay sát hại anh.
Mấy năm qua xung quanh cô luôn có những lời đồn đại như vậy.
Hứa Thanh Vân đã nghĩ đến việc ly hôn rồi rời khỏi thành phố nhưng nhà họ Hứa nhất quyết không đồng ý.
Cho dù Trịnh Sở là đứa con đã bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh, cho dù bây giờ anh đã chết.
Nhưng chỉ cần Hứa Thanh Vân không ly hôn thì nhà họ Hứa sẽ có thể tiếp tục hưởng ké hào quang của nhà họ Trịnh.
Đây chính là tính toán của người nhà họ Hứa, bọn họ rõ ràng mặc kệ Hứa Thanh Vân sống chết thế nào, chỉ xem cô như một công cụ để đạt được lợi ích của mình.
Chính vì vậy, sự oán hận của Hứa Thanh Vân đối với Trịnh Sở không hề thuyên giảm trong suốt ba năm Trịnh Sở biến mất, ngược lại còn ngày càng sâu đậm hơn.
Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân nói: "Tôi biết cô không thích tôi. Nếu như cô muốn ly hôn thì tôi sẽ đi cùng cô bất cứ lúc nào".
"Không cần", Hứa Thanh Vân dần dần điều chỉnh cảm xúc, nói tiếp: "Hộ khẩu của anh đã bị gạch bỏ rồi".
Trịnh Sở cười nói: "Đúng vậy, biến mất ba năm, hộ khẩu bị gạch bỏ cũng là chuyện bình thường".
"Chờ tôi làm lại được hộ khẩu thì tôi sẽ đi cùng cô", Trịnh Sở lại bình thản nói.
Anh biết Hứa Thanh Vân không thích anh, vì vậy tốt hơn hết là cô nên theo đuổi cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.
“Được”, Hứa Thanh Vân nhẹ giọng đáp.
Hai người sau đó không nói thêm bất kỳ lời thăm hỏi dư thừa nào, chỉ chậm rãi đi về phía cuối con hẻm.
Không lâu sau, bọn họ đi đến một ngôi nhà hai tầng đơn giản.
Hứa Thanh Vân lấy chìa khóa ra, mở cửa bước vào.
Trịnh Sở nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Khi anh bước vào trong, Hứa Thanh Vân ngồi trên sô pha, lãnh đạm nói: "Biệt thự cũ của anh đã bị em trai anh lấy lại rồi".
Trịnh Sở không hề có một chút tình cảm nào với người em trai cùng cha khác mẹ của mình, từ khi còn bé cho đến khi trưởng thành nó luôn muốn tranh giành tất cả những thứ thuộc về anh.
Chương 3: Cậu cả nhà họ Trịnh
Anh thoáng nhíu mày: “Thu lại từ bao giờ?”
“Sau khi anh mất tích nửa năm”, Hứa Thanh Vân nói xong câu này thì ngừng lại trong chốc lát: “Phòng của anh ở tầng một”.
Nói xong, cô đi về phía tầng hai, biểu cảm rất lạnh lùng.
Trịnh Sở nhìn gương mặt lạnh nhạt của Hứa Thanh Vân, trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều về thái độ của cô với mình, dù sao mấy năm nay anh đã nợ cô quá nhiều.
Anh tới căn phòng sơ sài của mình, khóa trái cửa, chuẩn bị tu luyện lần nữa.
Trong thế giới tu tiên, anh là độ kiếp tiên tôn chí tôn vô thượng, bây giờ ở Trái Đất, anh và người bình thường chẳng khác gì nhau, trong cơ thể chỉ còn sót lại một chút linh lực rất mỏng manh.
Anh phải nhân lúc linh lực trong cơ thể còn chưa tiêu tan hết mà bước chân vào hàng ngũ tu tiên giả lần nữa.
Chỉ có thực lực mới khiến Trịnh Sở cảm thấy yên tâm.
Hiện giờ Trái Đất linh lực rất loãng, căn bản không thể nào giúp con người tu tiên được.
Trịnh Sở lấy từ trong tay áo ra một hạt châu màu đen, to bằng khoảng đầu ngón tay cái.
Hạt châu này, anh kiếm được từ một di tích nào đó ở thế giới tu tiên.
Kể cả khi đạt tới độ kiếp tiên tôn, Trịnh Sở vẫn chưa nắm bắt được bí mật của hạt châu này, chỉ biết rằng nó rất kỳ lạ, vô cùng hữu dụng với việc tu luyện.
Điều khiến anh không ngờ tới là bao nhiêu pháp bảo đem theo tới Trái Đất bị tiêu tán hết, chỉ còn mỗi hạt châu màu đen này vẫn hoàn hảo.
Trịnh Sở khoanh chân ngồi trên giường, lưu chuyển cửu huyền linh công, hút hết linh lực trong phạm vi hàng ngàn mét vào trong cơ thể.
Linh lực mỏng manh khi gặp được hạt châu đen tuyền bỗng chốc trở nên nồng đượm và tinh túy.
Trịnh Sở dựa vào năng lực đặc thù của viên châu đen tuyền mà không ngừng hấp thu linh lực, bồi đắp cơ thể, cải thiện thể chất.
Sau một đêm.
Khi anh mở mắt ra lần nữa đã là hơn tám giờ sáng.
Sau ngày dài tu luyện, thực lực của anh đã đạt tới sơ kỳ của kỳ luyện khí, vẫn cách cảnh giới mà anh từng đạt được rất xa xôi.
Ọc ọc ọc.
Bụng của Trịnh Sở reo lên, dù việc tu luyện đêm qua giúp thực lực của anh tiến bộ, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều thể lực.
Anh không nóng lòng ăn cơm mà lấy ra một bộ quần áo để tắm rửa, đồng thời cắt ngắn mái tóc dài của bản thân.
Đợi khi Trịnh Sở làm xong mọi thứ, mở cửa phòng tới gian bếp, xem xem có thứ gì có thể lấp đầy dạ dày.
Trên bàn cơm ngoài tờ tiền một trăm tệ màu đỏ ra thì chẳng để lại thứ gì.
Trịnh Sở nhìn cảnh tượng này mà hiểu rằng Hứa Thanh Vân vẫn như lúc xưa, không để lại cơm sáng, chỉ đưa tiền cho anh tự đi mua.
Anh giơ tay lấy tờ một trăm tệ, vẫn ra ngoài ăn sáng như ngày thường.
Trịnh Sở đi trên đường nhỏ trong tiểu khu, thấy các hàng quán hai bên chẳng hề thay đổi, đến cả dì bán đồ ăn sáng cũng vẫn như lúc trước.
Anh vẫn giống ngày xưa, tới trước cửa tiệm bán sữa đậu nành và bánh quẩy, gọi một lượt mấy món mà mình muốn ăn.
Dì bán hàng nhanh chóng đưa bánh quẩy và sữa đậu nành mà Trịnh Sở cần tới trước mặt anh.
Khi Trịnh Sở chuẩn bị bắt đầu ăn thì một cô gái mặc áo sơ mi trắng và quần jeans màu đen, diện mạo tươi tắn rạng rỡ bỗng tiến về phía anh.
Cô ấy nhìn Trịnh Sở bằng ánh mắt ngờ vực rồi khẽ gọi: “Trịnh Sở?”
Trịnh Sở nhìn cô gái với khí chất rạng rỡ trước mặt, lập tức nhận ra thân phận của cô ấy: “Trần Điềm Điềm, sao cậu lại ở đây?”
Anh vẫn còn nhớ, thời Đại Học, anh và Trần Điềm Điềm chơi với nhau khá thân thiết, cô ấy thường xuyên rủ anh đi xem phim và ăn uống, có vấn đề cũng chủ động giúp anh giải quyết, quan hệ đôi bên rất bền chặt.
Trần Điềm Điềm nghe giọng nói của Trịnh Sở là biết mình không nhận nhầm người nên kích động hẳn lên: “Trịnh Sở, cậu biến mất ba năm trời, ba năm qua cậu đi đâu vậy?”
Cô ấy rất tò mò, trong ba năm qua, rốt cuộc Trịnh Sở đã trải qua những gì? Để đến độ bây giờ gặp Trịnh Sở, cô ấy cứ cảm thấy anh có điều gì đó khác biệt.
Trịnh Sở cười cười: “Ba năm qua đi du lịch bộ hành, giải tỏa tâm trạng”.
Trần Điềm Điềm “ồ” một tiếng, rất tin tưởng lời nói của anh.
Bởi vì từ sau khi nhà họ Trịnh đuổi Trịnh Sở ra khỏi gia tộc, Trịnh Sở làm việc gì cũng không được như ý.
Trong tình cảnh như vậy, ra ngoài giải tỏa tâm trạng cũng là điều bình thường thôi,
Khi Trần Điềm Điềm đang định hỏi thăm quan hệ của Trịnh Sở và vợ anh thế nào thì một giọng nói quái gở của đàn ông vang lên ở phía sau: “Đây không phải là cậu cả nhà họ Trịnh sao?”
Bên trong chiếc BMW A5 màu đen, một chàng trai gầy gò yếu đuối mặt quắt tai dơi, mặc âu phục cao cấp màu đen đang nhìn Trịnh Sở bằng ánh mắt khinh thường.
Trịnh Sở nghe thấy giọng nói phía sau, làm sao có thể quên được chủ nhân của âm thanh này.
Năm đó, khi anh còn ở Trái Đất, Lý Bưu thấy anh là con cả nhà họ Trịnh, ngày ngày nghĩ cách nịnh nọt lấy lòng anh.
Sau khi biết anh bị nhà họ Trịnh đuổi đi, gã lập tức thay đổi sắc mặt, suốt ngày coi việc bắt nạt Trịnh Sở như nhiệm vụ của mình, ngày ngày đi theo Lý Đại Dũng.
Lý Bưu nhanh chóng theo chân Lý Đại Dũng, trở thành một “đàn em” dưới trướng gã. Sau này, nghe nói nhờ có Lý Đại Dũng nâng đỡ, gã cũng trở thành ông chủ của một công ty nhỏ.
“Lý Bưu, bây giờ Trịnh Sở đã thế này rồi, cậu vẫn còn muốn bắt nạt cậu ấy sao?”, Trần Điềm Điềm nhìn Lý Bưu mà tức nghẹn trong lòng.
Cô ấy cảm thấy Lý Bưu quá đê tiện, khi gia đình gã nghèo nhất, khó khăn nhất, nếu không nhờ Trịnh Sở ra tay, chắc đã chết đói rồi.
Lý Bưu nghe Trần Điềm Điềm nói xong thì cười khẩy: “Năm đó tôi cố gắng nịnh nọt lấy lòng cậu ta chỉ vì quyền thế của cậu ta, bây giờ cậu ta chẳng là cái thá gì nữa, tại sao tôi phải như trước kia chứ?”
Chương 4: Hái thảo dược
Trần Điềm Điềm nghe câu trả lời của Lý Bưu mà mặt mũi đỏ phừng phừng vì tức giận, vô cùng ác cảm với hành vi của Lý Bưu.
Lý Bưu nhìn Trần Điềm Điềm mà cười khà khà: “Tôi khuyên cậu nên tránh xa Trịnh Sở ra, nếu để Lý Đại Dũng trông thấy, miếng đất của nhà cậu có lẽ sẽ bay mất đấy”.
“Cậu…”, Trần Điềm Điềm cảm nhận được sự uy hiếp từ Lý Bưu.
Lý Đại Dũng được bố của gã giúp sức nên đã trở thành sếp lớn của một công ty bất động sản ở thành phố Giang Nam, chuẩn bị mua đất Giang Nam với giá thấp để xây dựng nhà đất.
Có điều đất đai không dễ tìm, Lý Đại Dũng vẫn đang đau đầu đi tìm đất,
Lý Bưu thấy Trần Điềm Điềm tức xì khói thì bật cười chế nhạo: “Trịnh Sở, hôm nay họp lớp đấy, Hứa Hàn Băng cũng đến, cậu không đi gặp cô ấy à?”
Vì từng là “bạn thân” của Trịnh Sở nên gã biết anh cũng có một thời điên cuồng theo đuổi Hứa Hàn Băng.
Khi Trịnh Sở sắp theo đuổi thành công thì bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh, Hứa Hàn Băng cũng vì thế mà từ chối lời tỏ tình của anh.
Năm ấy sự việc này là đề tài bàn tán sôi nổi trong trường Đại học, tin tức ngoài lề râm ran suốt nửa năm, đám học sinh mới dần dần thôi nghị luận.
Trần Điềm Điềm cũng biết rất rõ sự việc này.
Lúc đó cô ấy còn từng giúp đỡ Trịnh Sở “nghĩ mưu tính kế”, hẹn Hứa Hàn Băng đi ăn uống, xem phim.
Bây giờ nghe Lý Bưu nhắc tới việc này lần nữa, Trần Điềm Điềm khẽ nhíu mày: “Lý Bưu, đừng tưởng rằng bây giờ cậu là ông chủ rồi thì có thể tùy tiện sỉ nhục người khác!”
“Có bản lĩnh thì cậu cũng làm sếp làm chủ đi”, Lý Bưu đáp lại rồi quăng một tấm danh thiếp ra khỏi xe: “Là thằng đàn ông thì vác mặt tới đây!”
Nói xong câu ấy, gã đạp chân ga lao vụt đi, thần thái rất lạnh lùng.
Trần Điềm Điềm nhìn thái độ của Lý Bưu, tức giận đến mức cắn chặt môi, giậm chân nói: “Cái tên Lý Bưu này đáng ghét quá, không nghĩ mà xem năm đó ai đã cứu mạng cả gia đình cậu ta”.
Dù gì Trịnh Sở cũng là nhân vật tầm cỡ độ kiếp tiên tôn, sao có thể bị chọc giận bởi mấy câu của Lý Bưu chứ.
Trần Điềm Điềm lo rằng lòng tự tôn của Trịnh Sở sẽ gặp phải đả kích nên an ủi anh: “Trịnh Sở, chúng ta đừng chấp nhặt với mấy người đó”.
Trịnh Sở cười nhạt: “Họ có xứng đâu”.
“Đúng vậy, họ làm gì đủ tư cách chứ”, Trần Điềm Điềm phụ họa.
Đột nhiên, Trần Điềm Điềm nhớ ra nên nhắc nhở: “Hình như tối nay Lâm Đức Vương cũng đến đấy”.
Lâm Đức Vượng là bạn cùng phòng ký túc xá của Trịnh Sở hồi Đại học, quan hệ của hai người thân thiết như anh em ruột, có chuyện gì cũng giúp nhau vô điều kiện.
Ngay đêm trước khi Trịnh Sở bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh, Lâm Đức Vượng rời Hoa Hạ ra nước ngoài học tập vì nguyên nhân từ người thân.
Từ đó về sau hai người mất hẳn liên lạc.
Trần Điềm Điềm nhìn Trịnh Sở: “Lâm Đức Vượng quay về rồi, cậu có muốn gặp cậu ta không?”
Trịnh Sở cũng ba ngàn năm rồi chưa gặp Lâm Đức Vượng nên gật đầu: “Được!”
“Cậu để lại số điện thoại đi, tối nay chúng ta cùng đi”, Trần Điềm Điềm vội vàng yêu cầu Trịnh Sở để lại phương thức liên lạc.
Trịnh Sở mỉm cười lúng túng: “Tôi không có điện thoại”.
“Sao lại thế được!”, hiển nhiên Trần Điềm Điềm không tin lời Trịnh Sở, bây giờ là thời đại nào rồi, sao mà không có điện thoại được?
Trịnh Sở đáp: “Thế này đi, cậu để lại số điện thoại, tôi mua điện thoại rồi gọi cho cậu”.
Trần Điềm Điềm đưa số điện thoại cho Trịnh Sở, không quên uy hiếp: “Nếu cậu dám quên gọi điện thoại cho tôi, xem tôi giáo huấn cậu thế nào!”
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Trịnh Sở thấy vẫn còn vài giờ nữa mới tới buổi họp lớp nên tạm biệt Trần Điềm điềm, đi vào rừng lâu năm trên núi cao.
Trịnh Sở định dùng khoảng thời gian này để lên núi tìm rừng, xem xem có thứ thảo dược nào giúp tu vi mình tăng tiến hay không.
Thành phố Giang Nam giáp với Đông Hải, khí hậu ẩm ướt, năm nào cũng có báo.
Bởi vì lượng mưa dồi dào nên cây cối trong rừng lâu năm thường cao tới năm mươi, sáu mươi mét, cây cao nhất lên đến gần cả trăm mét.
Trịnh Sở thân thể nhanh nhẹn, chạy băng băng trong rừng.
Trong mắt anh, tất cả cây cỏ đều biến thành màu trắng, chỉ có một số loại thảo dược hiện ra màu xanh lá cây khá nhạt.
Trịnh Sở chỉ cần những loại thảo dược hiện ra với màu xanh nhạt kia, thế nhưng linh lực bên trong số thảo dược này quá mong manh, căn bản chẳng có thứ gì đáng giá lắm.
Không hài lòng thì không hài lòng, Trịnh Sở không hề dừng lại, giơ tay phải ra túm lấy cây thảo dược rồi quăng vào chiếc sọt sau lưng mình. Dù sao bây giờ anh rất thiếu tiền, không có tiền thì không thể nào đẩy nhanh tốc độ tu luyện được.
Chẳng bao lâu sau, chiếc sọt sau lưng Trịnh Sở đã đựng đầy thảo dược.
Những thảo dược này nếu đem tới chợ dược liệu, có thể bán được hai mươi tới ba mươi ngàn tệ.
Trịnh Sở không định rời đi mà tiếp tục đi sâu vào trong khu rừng.
Trước ánh mắt của anh, lượng thảo dược xuất hiện màu xanh lá cây bên trong khu rừng ngày một nhiều.
Chẳng bao lâu sau, anh tới trước một cây thảo dược, nó hiện ra với màu xanh ngọc bích.
Trịnh Sở biết rằng linh lực của cây thảo dược này còn nhiều hơn chỗ thảo dược trong sọt cộng lại.
Cơ thể anh nhanh chóng hướng về phía cây thảo dược.
Khi Trịnh Sở đến gần cây thảo dược mới thấy bên trên dính ít máu tươi.
“Chuyện gì thế này?”, Trịnh Sở nhìn xung quanh, nhưng không thấy bất kỳ dã thú nào.
Anh không do dự, giơ bàn tay phải ra tóm lấy cây thuốc.
Sau khi lấy được cây thảo dược, Trịnh Sở lập tức điều chuyển cửu huyền linh công, sau đó cây thảo dược héo lập tức héo vàng đi với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được, sau cùng biến thành tro bụi, không còn thấy được nữa.
Trịnh Sở hấp thu xong linh lực của cây thảo dược, cảm thấy linh lực của mình trở nên tràn trề, năng lực phản ứng của cơ thể cũng mạnh hơn về mọi mặt.
“Cứu với, ai tới cứu chúng tôi với!”, một tiếng hô đầy vô vọng của cô gái nào đó vọng ra từ trong rừng sâu.
Trịnh Sở nghe thấy âm thanh này, không định để tâm.
Quá trình trưởng thành mất ba ngàn năm khiến tâm thế của anh khác hẳn người bình thường.
Ngay khi Trịnh Sở định bỏ đi thì âm thanh vô vọng kia lại lần nữa vang lên: “Ai tới cứu chúng tôi với, tôi có thể cho người đó cây nhân sâm trăm năm trị giá cả triệu tệ”.
Nghe thấy bốn chữ “nhân sâm trăm năm”, Trịnh Sở lập tức hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, chuẩn bị cứu lấy cô bé kia để đổi lấy cây nhân sâm trăm năm trong tay cô bé.
Chương 5: Đánh gục gấu xám
Chẳng mấy chốc, Trịnh Sở đã đến nơi phát ra tiếng hét.
Anh nhìn về phía trước không xa, nơi đó có một cô gái có dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, mái tóc ngắn màu vàng óng.
Bộ quần áo thể thao của cô gái đã rách nát, cơ thể cô ta chảy nhiều máu đến mức máu nhuộm đỏ cả mặt đất.
Bên cạnh cô gái có một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi mặc bộ quần áo truyền thống màu đen, mái tóc ông ta đã bạc trắng, lúc này ông ta đang ngã trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn.
"Tiểu Mẫn, cháu không cần kêu nữa, chỗ này không có người, không cần lãng phí sức lực", ông cụ nhìn Tạ Tiểu Mẫn, đau khổ nói.
Nghe lời ông cụ nói, Tạ Tiểu Mẫn bật khóc: "Ông ơi, tất cả là lỗi của cháu. Nếu không phải do cháu thì ông đã không đến đây để gặp phải hoàn cảnh khó khăn này".
Tạ Bá Ngọc nói: "Tiểu Mẫn, chuyện này không thể trách cháu được, đây đều là do ông nội không khỏe mà còn nhất quyết muốn tới nơi này tìm dược thảo".
Trước mặt hai ông cháu là một con gấu xám to lớn cao hơn một con người. Bộ lông của nó cũng dính không ít máu tươi, trên ngực còn có máu tươi chảy ra nhỏ xuống đất.
Đôi mắt của con gấu xám lớn đỏ ngầu, hôm nay hai ông cháu này nhất định sẽ trở thành bữa ăn của nó, nó sẽ không buông tha cho bọn họ.
"Á!", Tạ Tiểu Mẫn đột nhiên hét lên, bởi vì cô ta thấy con gấu xám đang giơ chân trước lên muốn vồ lấy mình.
Cô ta nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng này.
Vào lúc con gấu xám vồ tới, Tạ Bá Ngọc đã vội vàng đứng chắn ở trước mặt cháu gái, đẩy cháu gái về phía sau.
Nếu như Tạ Tiểu Mẫn bị con gấu xám vồ trúng thì nhất định sẽ bị biến thành một quả dưa hấu vỡ vụn.
Chân của con gấu xám chỉ cách đầu của Tạ Bá Ngọc khoảng nửa mét, nhưng nó đã không hạ xuống thêm nữa.
Ầm!
Thân hình to lớn của con gấu xám ngã thẳng xuống đất khiến cho mặt đất tung tóe bụi mù.
Khi con gấu xám ngã xuống, Tạ Bá Ngọc nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trịnh Sở thì liền nói: "Cậu bạn trẻ, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ".
Tạ Tiểu Mẫn nghe thấy Tạ Bá Ngọc lên tiếng thì lập tức mở mắt và nhìn thấy Trịnh Sở.
Trịnh Sở chậm rãi nói: "Tôi đến đây để lấy nhân sâm trăm năm".
Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở nói vậy thì cười đáp: "Cháu gái của tôi đang giữ nhân sâm trăm năm".
Trong khi nói ông ta còn ra hiệu cho Tạ Tiểu Mẫn lấy ra nhân sâm trăm năm giao cho ân nhân cứu mạng.
Tạ Tiểu Mẫn ngây người, nhìn vóc dáng bình thường của Trịnh Sở thì cảm thấy chuyện anh đánh ngã con gấu xám rất khó tin.
Phải biết rằng ông nội của cô ta là võ giả cảnh giới hóa huyền, địa vị trong giới võ giả cũng không hề thấp, còn được mệnh danh là võ đạo tông sư.
Cho dù hiện tại ông nội không được khỏe thì người bình thường cũng không thể nào so sánh được với ông.
Ngay cả ông nội còn không thể đánh lại con gấu xám, sao Trịnh Sở gầy yếu này lại có thể đánh gục nó được?
Tạ Tiểu Mẫn nhăn nhó nói: "Ông nội, con gấu xám này đã bị ông đánh gần chết rồi, người này rõ ràng chỉ vô tình chớp được thời cơ nên mới đánh gục được con gấu xám mà thôi".
Trong lòng cô ta đang nghĩ như vậy, nếu không phải vậy thì Trịnh Sở không thể nào đánh gục được con gấu xám.
Nhưng Tạ Bá Ngọc thì không nghĩ như vậy. Cho dù con gấu xám đã bị thương nhưng chưa quá nặng, nó vẫn có dư thừa sức lực, rõ ràng không thể bị người thường dễ dàng đánh gục. Chàng trai trước mặt bọn họ ít nhất cũng phải có thực lực của võ giả minh kính sơ kì.
Chỉ có võ giả minh kính mới có thể đánh gục con gấu xám chỉ bằng một đòn.
"Tiểu Mẫn, mau đưa nhân sâm cho cậu ấy", Tạ Bá Ngọc nghiêm túc nhìn về phía Tạ Tiểu Mẫn nói.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông nội, Tạ Tiểu Mẫn tuy rằng rất buồn bực nhưng vẫn lấy ra nhân sâm trăm năm đưa cho Trịnh Sở.
Trịnh Sở cầm lấy cây nhân sâm trăm năm sau đó lại vươn tay lôi xác con gấu xám cao hơn con người rời khỏi.
Tạ Tiểu Mẫn nhìn thấy Trịnh Sở rời đi liền phẫn nộ nói: "Người này, anh cứ rời đi mà để chúng tôi lại đây sao? Sao anh không đưa chúng tôi ra ngoài?"
"Hai người đã không còn nguy hiểm nữa, không cần tôi phải mang hai người đi", Trịnh Sở chỉ để lại lời này rồi liền biến mất không thấy nữa.
Tạ Tiểu Mẫn nghe Trịnh Sở nói vậy thì cắn môi lẩm bẩm: "Không biết xấu hổ, sớm biết như vậy thì đã không đưa nhân sâm cho anh ta".
Tạ Bá Ngọc chịu đựng cơn đau trên người, chậm rãi đứng dậy, vừa nhìn theo bóng lưng Trịnh Sở rời đi vừa tán dương nói: "Những người có bản lĩnh luôn cao ngạo".
Tạ Tiểu Mẫn nghe Tạ Bá Ngọc nói vậy thì cau mày thật chặt, trong lòng cảm thấy không phục.
Trịnh Sở lôi xác con gấu xám đi vào một hang động trong rừng sâu.
Sau khi vào hang động, anh lập tức kích hoạt cửu huyền linh công để hấp thụ tinh hoa của con gấu xám.
Sau khi Trịnh Sở hấp thụ hết tinh hoa của gấu xám, con gấu xám to lớn chỉ còn lại một bộ da và một đống xương.
Anh cảm thấy mình đã thu hoạch được rất nhiều sau chuyến đi vào rừng này, thực lực của anh đã từ luyện khí sơ kỳ đạt tới luyện khí trung kỳ.
Trịnh Sở cầm lấy nhân sâm trăm năm cùng với giỏ dược liệu đi về phía chợ dược liệu Giang Nam.
Ở chợ dược liệu Giang Nam, nơi nào cũng có những người thu mua dược liệu cùng những người buôn lậu dược liệu.
Trịnh Sở đến một hiệu thuốc khá có uy tín, anh định bán các loại dược liệu trong giỏ, còn nhân sâm trăm năm thì anh sẽ giữ lại luyện thành đan dược.
Hiệu quả của dược liệu đã được luyện chế thành đan dược sẽ tốt hơn gấp bội dược liệu ban đầu.
Chủ hiệu thuốc cũng rất sòng phẳng, sau khi cân đo giá trị của dược liệu liền đưa cho Trịnh Sở hai mươi ngàn tệ.
Trịnh Sở lấy hai mươi ngàn tệ tiền mặt dạo một vòng chợ dược liệu thì nhận thấy nguồn dược liệu ở đây không tốt lắm.
Sau khi rời khỏi chợ dược liệu, Trịnh Sở tìm một cửa hàng bán điện thoại di động, bỏ ra vài trăm tệ để mua một chiếc điện thoại di động và một thẻ sim.
Anh cầm điện thoại di động nhìn lướt qua thời gian hiển thị trên đó, còn nửa tiếng nữa thì bữa tiệc mới bắt đầu.