Ông ta nói xong thì liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai cô y tá nghe Hoàng Thiên Hữu nói vậy thì lập tức bấm điện thoại gọi cho Trần Điềm Điềm.
Điện thoại đã đổ chuông nhưng không có ai nghe máy.
Nét mặt của hai cô y tá trở nên rất khó coi, không biết phải giải thích thế nào với Hoàng Thiên Hữu.
Hoàng Thiên Hữu cau mày nói: "Con người bây giờ thật khiến cho người ta thất vọng".
Vừa dứt lời, ông ta lại nói tiếp với hai cô y tá: "Thu dọn đồ đạc đi, có thể đi được rồi".
Hai cô y tá nhìn nhau nhưng vẫn không thu dọn đồ đạc.
Hai người biết rằng nếu như bọn họ bỏ đi thì bệnh nhân nằm trên giường nhất định sẽ chết.
Thấy hai cô y tá không chịu dọn dẹp, Hoàng Thiên Hữu lạnh lùng nói: "Nếu như hai người còn không chịu thu dọn thì tiền lương tháng này của hai người sẽ bị trừ năm trăm tệ".
Nói xong, ông ta liền thẳng thừng bước ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, Trịnh Sở và Trần Điềm Điềm mới chạy tới bên ngoài phòng bệnh.
Trần Điềm Điềm nhìn thấy Hoàng Thiên Hữu mặc trang phục bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh thì liền hỏi: "Bác sĩ, tình trạng của mẹ tôi thế nào rồi?"
Hoàng Thiên Hữu thờ ơ nhìn Trần Điềm Điềm rồi nói: "Cô có mang theo tiền không?"
Nếu Trần Điềm Điềm không mang theo tiền thì ông ta sẽ không lãng phí thời gian và sức lực của mình để cứu chữa cho bệnh nhân.
Trần Điềm Điềm kích động nói: "Tôi có mang theo tiền, tôi có mang theo ba trăm ngàn tệ".
Nghe nói Trần Điềm Điềm có mang theo tiền đến, Hoàng Thiên Hữu mới nói: "Cô đi thanh toán tiền đi thì mới có thể làm phẫu thuật".
Ông ta nói bằng giọng rất thờ ơ, rõ ràng không hề quan tâm đến chuyện sống chết của mẹ Trần Điềm Điềm.
Trần Điềm Điềm gật đầu rồi chạy nhanh về phía quầy thu ngân với Trịnh Sở.
Sau khi Trần Điềm Điềm và Trịnh Sở thanh toán tiền, Hoàng Thiên Hữu mới vỗ tay nói với hai y tá bên trong: "Được rồi, bắt đầu làm việc".
Trong lúc nói chuyện, cánh cửa phòng bệnh đã bị đóng chặt, không cho người ngoài tiến vào.
Sắc mặt của Trần Điềm Điềm lúc này tái nhợt, tim đập dữ dội.
Cô ấy rất sợ phẫu thuật sẽ thất bại, mẹ của cô ấy sẽ chết đi.
Nếu như mẹ của cô ấy chết đi thì cô ấy sẽ trở thành trẻ mồ côi.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Trần Điềm Điềm, Trịnh Sở an ủi nói: "Đừng lo lắng, mẹ cậu sẽ không sao đâu".
Trần Điềm Điềm nghe lời an ủi đơn giản của Trịnh Sở thì căng thẳng trong lòng cũng giảm đi một chút.
Cô ấy gật đầu nói: "Mẹ tôi là người tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu".
Vừa nói xong thì hai mắt của cô ấy đã đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.
Trịnh Sở vỗ nhẹ vào lưng Trần Điềm Điềm, tiếp tục an ủi: "Nếu bác sĩ cứu không được thì còn có tôi ở đây, tôi có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ cậu".
Trịnh Sở cảm thấy Trần Điềm Điềm là một người tốt.
Khi còn đi học, thời gian anh nghèo túng nhất thì Trần Điềm Điềm cũng không hề coi thường anh, vẫn thường xuyên nói chuyện với anh.
Trịnh Sở là một người đàn ông có tình nghĩa, có một số người anh nhất định sẽ giúp cho dù chuyện đó không mang cho anh lợi ích.
Trần Điềm Điềm nghe Trịnh Sở nói vậy thì tất nhiên không tin rằng Trịnh Sở có thể chữa khỏi căn bệnh mà ngay cả bác sĩ cũng không thể chữa khỏi.
“Trịnh Sở, cảm ơn cậu đã an ủi tôi”, Trần Điềm Điềm chỉ xem như Trịnh Sở đang an ủi mình.
Trịnh Sở cười nói: "An ủi, xem như an ủi đi".
Trần Điềm Điềm và Trịnh Sở hồi hộp chờ đợi suốt một giờ đồng hồ bên ngoài phòng bệnh.
Bây giờ đã là hơn năm giờ sáng.
Trần Điềm Điềm đã thức trắng đêm, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, trạng thái tinh thần rất kém.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh mới được mở ra.
Hoàng Thiên Hữu cúi đầu, ra vẻ thất vọng giả tạo bước ra khỏi phòng bệnh.
Vì Trần Điềm Điềm mang tiền đến quá muộn, mẹ của Trần Điềm Điềm đã bị mất thời gian tốt nhất để phẫu thuật cho nên đã qua đời trong quá trình phẫu thuật.
"Nói để các người chuẩn bị tốt...", Hoàng Thiên Hữu giả vờ khổ sở nói.
Trước khi ông ta nói xong thì Trần Điềm Điềm đã đoán được Hoàng Thiên Hữu sẽ nói gì tiếp theo.
Nước mắt của cô ấy rơi như mưa, nức nở nói: "Không, mẹ của tôi không thể chết như vậy được, mẹ của tôi là người tốt như vậy, mẹ không thể chết được".
Trong khi nói chuyện, Trần Điềm Điềm liền chạy vào phòng bệnh nhìn thi thể của mẹ mình.
Hoàng Thiên Hữu bình thản nói: "Tôi đã cố gắng hết sức".
Nói xong, ông ta liền chậm rãi bước vào phòng nghỉ, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ngay khi Hoàng Thiên Hữu chuẩn bị rời đi thì Trịnh Sở đã đi vào phòng bệnh an ủi Trần Điềm Điềm: "Có lẽ mẹ cậu vẫn chưa chết hẳn".
Hoàng Thiên Hữu nghe Trịnh Sở nói vậy thì trong mắt liền hiện lên vẻ giễu cợt nói: “Cậu bạn này, trong bệnh viện không thể làm những chuyện xằng bậy đâu, tôi nói bà ấy đã chết rồi, nếu như cậu dám động chạm vào thi thể thì cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu".
Trịnh Sở phớt lờ lời nói của Hoàng Thiên Hữu, chỉ đi thẳng vào phòng bệnh.
Anh đường đường là độ kiếp tiên tôn, làm gì có chuyện không gánh nổi trách nhiệm ở trái đất này?
Khi Trịnh Sở bước vào phòng bệnh, anh thấy hai y tá mặc đồng phục y tá màu hồng đang nhìn Trần Điềm Điềm bằng ánh mắt thương xót.
Trần Điềm Điềm ôm thi thể lạnh ngắt của mẹ mình rồi khóc lóc thảm thiết, thương tâm không biết để đâu cho hết.
Trịnh Sở thi triển cửu huyền linh công, nhìn người phụ nữ trung niên đang nằm trên bàn mổ.
Trong mắt Trịnh Sở, bên trong cơ thể người phụ nữ trung niên này vẫn còn một tia sinh mệnh, cho dù rất mỏng manh.
Tia sáng này chưa tắt thì bà ấy vẫn chưa chết hẳn.
Trịnh Sở ho khan hai tiếng, nói với Trần Điềm Điềm: "Điềm Điềm, cậu có muốn mẹ mình khỏe lại không?"
“Sao?”, hai mắt Trần Điềm Điềm đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy dài trên má, cô ấy nói: “Mẹ tôi đã chết rồi, cậu đừng an ủi tôi nữa”.
Trịnh Sở bình thản nói: "Điềm Điềm, nếu như cậu tin tôi thì cậu hãy ra khỏi phòng phẫu thuật ngay bây giờ, tôi sẽ tự mình chữa trị cho mẹ của cậu".
Trần Điềm Điềm nghe Trịnh Sở nói vậy thì mở to hai mắt, nét mặt khó có thể tin nói: "Trịnh Sở, cậu thật sự có thể làm được sao?"
Cô ấy không tin rằng Trịnh Sở có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ mình, ngay cả Hoàng Thiên Hữu cũng đã nói rằng mẹ cô ấy đã chết.
Trịnh Sở nhìn vẻ mặt sững sờ của Trần Điềm Điềm thì chỉ cười nói: "Cơ hội chỉ có một lần, nếu như cậu còn không rời đi thì mẹ cậu thật sự sẽ chết".
Chương 54: Cải tử hoàn sinh
Trần Điềm Điềm thấy thế thì nào dám tiếp tục ở lại phòng phẫu thuật nữa, lập tức chạy ra ngoài.
Hai nữ y tá nhìn Trịnh Sở, gương mặt sửng sốt.
Người phụ nữ trung niên này đã không còn sức sống nữa rồi, làm sao mà cứu lại được?”
Người thanh niên nhìn có vẻ đẹp trai này chắc muốn tán Trần Điềm Điềm nên mới cố tình chém gió đây mà.
Trịnh Sở nhìn ánh mắt lạ thường của hai nữ y tá, bình thản nói: “Hai người cũng đi ra đi”.
Hai nữ y tá sợ Trịnh Sở làm loạn khiến cho danh tiếng của bệnh viện bị xấu đi.
Bọn họ cùng nói: “Đây là bệnh viện, anh đừng làm loạn, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của bệnh viện”.
Trịnh Sở vẫn bình tĩnh, giọng nói hơi lạnh lùng: “Tôi bảo các cô ra ngoài mà, có cần tôi nhắc thêm lần nữa không?”
Hai nữ y tá nhìn Trịnh Sở, chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo tràn ngập toàn thân.
Hai người không do dự nữa, lo lắng bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Trịnh Sở và mẹ của Trần Điềm Điềm.
Anh đóng chặt cửa phòng lại, đến bàn phẫu thuật, đặt mẹ của Trần Điềm Điềm vào trạng thái ngồi thiền.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Trịnh Sở lấy ra mười cây ngân châm phát ra ánh sáng bạc.
Anh cầm ngân châm trong tay, bắt đầu châm vào huyệt vị quan trọng trên thân thể của mẹ Trần Điềm Điềm.
Ngân châm cắm vào từng huyệt vị trên người mẹ của Trần Điềm Điềm.
Ngọn lửa sinh mệnh trong cơ thể mẹ Trần Điềm Điềm bắt đầu mạnh mẽ hơn một chút.
Sau khi Trịnh Sở châm xong thì ngọn lửa sinh mệnh của mẹ Trần Điềm Điềm đã bùng cháy như người bình thường.
Tay phải của Trịnh Sở khẽ cử động, mười cây ngân châm cùng rung lên một lúc.
Linh lực mỏng manh bám trên ngân châm lúc này như dòng suối ấm hướng vào trái tim của mẹ Trần Điềm Điềm.
Rồi thuận theo trái tim mà chảy về toàn thân.
Thịch.
Thịch.
Thịch.
Trái tim vốn đã ngừng đập của mẹ Trần Điềm Điềm giờ khắc này chậm rãi nhảy lên.
Vết mổ trước đó cũng hoàn toàn lành lại, giống như chưa từng trải qua cuộc phẫu thuật nào.
Một lát sau, mẹ của Trần Điềm Điềm mở mắt.
Khi vừa mở mắt, mẹ của Trần Điềm Điềm khiếp sợ vô cùng. Bà ấy nhìn phòng phẫu thuật nồng nặc mùi thuốc, nghi ngờ hỏi: “Không phải mình đã chết rồi ư? Sao mình vẫn còn ở đây?”
Trịnh Sở nhìn cảm xúc kinh ngạc của Trần Điềm Điềm, nói: “Cô ơi, cô chưa chết đâu, ban nãy cô chỉ sốc tạm thời thôi”.
Điền Duy Gia nghe Trịnh Sở nói vậy thì càng nghi hoặc hơn: “Thật sao?”
Trịnh Sở gật đầu, đỡ Điền Duy Gia xuống bàn phẫu thuật, đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng phẫu thuật.
Hoàng Thiên Hữu giễu cợt nhìn Trần Điềm Điềm: “Bạn trai cô đúng là không biết trời cao đất dày, đã không còn sức sống nữa mà vẫn còn tốn thời gian ở trong đó làm gì không biết”.
Nếu không vì lo lắng Trịnh Sở làm loạn, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện thì ông ta đã đi nghỉ từ lâu rồi.
Hai nữ y tá cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Hoàng Thiên Hữu.
Dù gì lúc Trịnh Sở ở trong phòng phẫu thuật thì bọn họ cũng chỉ khuyên nhủ, chứ không kéo anh đi ra.
Trần Điềm Điềm kiên quyết nói: “Tôi tin cậu ấy có thể chữa khỏi cho mẹ tôi”.
Hoàng Thiên Hữu nghe Trần Điềm Điềm nói thế thì chỉ cho rằng đầu óc cô ấy có vấn đề.
“Tên đó cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì mà cô mù quáng đến mức này vậy? Thế mà cô cũng tin?”, Hoàng Thiên Hữu rất khó chịu, vốn dĩ tối nay phải tăng ca đã làm ông ta không vui vẻ gì rồi.
Kết quả sau khi phẫu thuật xong thì Trịnh Sở lại chạy vào làm ầm lên, đúng là tức chết ông ta mà.
Trần Điềm Điềm nghe Hoàng Thiên Hữu nói vậy, chỉ đáp: “Tôi tin Trịnh Sở, tin từng câu từng chữ mà Trịnh Sở nói”.
Hoàng Thiên Hữu cho là Trần Điềm Điềm đã bị tẩy não rồi, nên mặc kệ cô ấy.
Ông ta đi đến cửa phòng bệnh, định đẩy cửa ra.
Nhưng khi ông ta vừa định chạm vào cửa thì đã thấy cửa phòng được mở ra.
Điền Duy Gia bị Hoàng Thiên Hữu “phán tử hình” lúc này đã xuất hiện, sắc mặt hồng hào, tinh thần thoải mái.
Hoàng Thiên Hữu sợ hãi lui về sau mấy bước, hoảng loạn nói: “Cương thi, đã là năm nào rồi mà còn có cương thi thế này”.
Hai nữ y tá cũng bị dọa sợ không ít, cũng lui lại phía sau, thần sắc bất an.
Trần Điềm Điềm thấy Điền Duy Gia thì kích động, nước mắt tuôn rơi: “Mẹ, con biết là mẹ sẽ không chết mà”.
Cô ấy tin tưởng Trịnh Sở sẽ chữa khỏi cho mẹ mình.
Điền Duy Gia cùng Trần Điềm Điềm ôm nhau thật chặt: “Điềm Điềm, mẹ cứ ngỡ mẹ sẽ không được thấy con nữa”.
Lúc này, Hoàng Thiên Hữu từ trong hoảng loạn đã bình tĩnh trở lại.
Hoàng Thiên Hữu nhìn Điền Duy Gia sắc mặt hồng hào, nhìn không giống cương thi mà đang là một người bình thường.
Hoàng Thiên Hữu nhìn Trịnh Sở, hồ nghi hỏi: “Cậu chữa khỏi cho bà ấy kiểu gì vậy?”
Trịnh Sở bình thản nói: “Trả lại ba trăm ngàn cho Trần Điềm Điềm đi”.
“Cái gì!”, Hoàng Thiên Hữu còn chưa lên tiếng thì Điền Duy Gia đã nói trước: “Ba trăm ngàn, đó là tích lũy của cả nhà chúng ta mà!”
Trần Điềm Điềm nhìn mẹ mình, nói nhỏ: “Chỉ cần chữa khỏi cho mẹ thì ba trăm ngàn có đáng gì đâu”.
Điền Duy Gia thở dài: “Lần sau con đừng như vậy nữa, tiền này để làm của hồi môn cho con mà”.
Hoàng Thiên Hữu nhíu chặt mày, lắc đầu nói: “Không thể, tiền đã giao cho bệnh viện rồi, làm gì có chuyện trả lại”.
“Các người làm phẫu thuật nhưng không chữa khỏi cho bà ấy, còn nói bà ấy phải chết, thế mà cũng có mặt mũi nhận ba trăm ngàn?”, Trịnh Sở nói, ngữ điệu đã dần lạnh xuống.
Hoàng Thiên Hữu cảm thấy sự lạnh lẽo trong lời nói của Trịnh Sở, cả người không khỏi run lên.
Nhưng ông ta vẫn giữ nguyên thái độ đó: “Bệnh viện trước giờ chỉ có nhận tiền chứ không trả tiền”.
Điền Duy Gia nhìn Trịnh Sở, nói: “Thôi cháu ạ, không cần ba trăm ngàn đó nữa, đâu phải lần phẫu thuật nào cũng thành công chứ”.
Bà ấy nói xong thì ngừng lại một chút: “Cô cảm ơn cháu nhiều lắm, nếu không có cháu thì cô đã chết rồi”.
Trịnh Sở bình thản đáp: “Chuyện nhỏ thôi ạ, không có gì đâu cô”.
Chương 55: Bí thuật gia truyền
Anh nói xong thì quay ra nhìn Hoàng Thiên Hữu: “Tôi cho ông thêm một cơ hội nữa, có trả lại không?”
Hoàng Thiên Hữu nghe ra được sự lạnh lẽo trong lời nói của Trịnh Sở, cả người đổ mồ hôi lạnh. Từng giọt mồ hôi rơi xuống đất mang theo tiếng tách tách.
Ông ta cảm nhận được sát khí đáng sợ từ trên người Trịnh Sở, nếu ông ta dám nói không thì chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Hoàng Thiên Hữu nuốt nước bọt, cười khan: “Tôi trả, tôi trả”.
Ông ta nói xong thì bảo hai nữ y tá đến quầy thu ngân, lấy ba trăm ngàn trả lại cho Trần Điềm Điềm.
Vì bây giờ đã tối, y tá ở quầy thu ngân đang làm đối soát, chưa nhập tiền vào, định chờ ngày mai bàn giao cho ca sáng.
Hai nữ y tá nhanh chóng lấy lại ba trăm ngàn rồi đưa cho Trịnh Sở.
Trịnh Sở cầm tiền, khẽ liếc, xác định số tiền đã đủ thì giao lại cho Điền Duy Gia.
Hoàng Thiên Hữu thấy tiền của mình rơi vào tay Trịnh Sở rồi, nếu không hỏi thì đúng là quá phí.
“Cậu chữa khỏi cho bà ấy bằng cách nào vậy? Lúc trước sức sống của bà ấy đã biến mất hoàn toàn mà”, Hoàng Thiên Hữu giống như một học sinh ham học nghiêm túc nhìn Trịnh Sở.
Trịnh Sở bình thản nói: “Đây là bí thuật gia truyền, không truyền ra ngoài được”.
Anh nói xong thì dẫn Trần Điềm Điềm cùng Điền Duy Gia rời khỏi bệnh viện.
“Bí thuật gia truyền?”, Hoàng Thiên Hữu khẽ lẩm bẩm: “Không lẽ trên đời này thật sự có gia tộc sở hữu bí quyết cải tử hoàn sinh sao?”
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên Hữu càng đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn, trong lòng run rẩy, nói với hai nữ y tá: “Đừng kể chuyện hôm nay cho ai biết”.
Ba người Trần Điềm Điềm, Điền Duy Gia cùng Trịnh Sở ra khỏi bệnh viện.
Sau đó, Trần Điềm Điềm mới nghi hoặc nhìn Trịnh Sở: “Trịnh Sở, mẹ tôi đã khỏe lại rồi sao?”
Theo như cô ấy biết, nếu người bệnh được chữa khỏi thì cũng phải nằm trong bệnh viện theo dõi mấy ngày, đề phòng bất trắc.
Trịnh Sở nghe Trần Điềm Điềm nói vậy thì cười đáp: “Cứ tin tôi, bây giờ mẹ cậu đã khỏe hẳn rồi, sau này sẽ không còn bị bệnh gì nữa đâu”.
“Thần kỳ vậy cơ á?”, Trần Điềm Điềm kinh hãi, nếu Trịnh Sở nói thật thì đúng là quá thần kỳ.
Điền Duy Gia nghe cuộc trò chuyện của Trịnh Sở và con gái mình thì nói: “Điền Điền, mẹ cảm thấy từ sau khi tỉnh lại thì cả người rất thoải mái, không ốm yếu như trước”.
Lúc trước bà ấy chỉ khẽ cử động thì sẽ đau khắp người, đầu váng mắt hoa, tốn tiền khám bệnh cũng không ra nguyên nhân.
Lần này bệnh tim tái phát, được Trịnh Sở chữa cho mà bệnh cũ cũng khỏi hẳn luôn.
Trần Điềm Điềm nghe mẹ mình nói vậy thì càng thêm tin tưởng về lời nói của Trịnh Sở.
Cô ấy nói rất nhỏ với Trịnh Sở: “Cảm ơn cậu nhiều”.
“Chuyện nhỏ ấy mà, không cần cảm ơn”, Trịnh Sở bình thản, giống như đây là một chuyện không đáng nhắc tới.
Điền Duy Gia cảm thán: “Điền Điền, nếu con bằng được một nửa của người ta thì tốt biết bao”.
Bà ấy kinh ngạc về tài năng của Trịnh Sở vô cùng, chỉ thoắt cái là đã chữa khỏi bệnh cho bà ấy.
Trần Điềm Điềm yêu kiều hứ một tiếng: “Mẹ, để có được bản lĩnh như Trịnh Sở đâu có dễ dàng gì, nếu dễ học thì cả nước mình đã là thần y hết rồi”.
Trịnh Sở nghe hai mẹ con nói vậy thì chỉ mỉm cười, cùng bọn họ đi về nhà của Trần Điềm Điềm.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện.
Hơn mười phút sau, Trịnh Sở thấy nếp nhăn quanh mắt của Điền Duy Gia rất sâu, còn có một nốt mụn nhỏ.
Anh nhìn nốt mụn đó, hỏi: “Cô ơi, dạo này cô có nhiều tâm sự hả?”
Điền Duy Gia nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, không hiểu sao Trịnh Sở lại biết.
Đến cả Trần Điềm Điềm suốt ngày ở bên bà ấy mà cũng không biết bà ấy suy nghĩ gì.
Điền Duy Gia cố gắng kiềm chế sự tò mò trong lòng, hỏi Trịnh Sở: “Sao cháu lại thấy thế?”
Trần Điềm Điềm nghe Trịnh Sở và mẹ mình nói chuyện, cũng tò mò: “Trịnh Sở, sao tự nhiên cậu lại hỏi thế?”
Trịnh Sở lạnh nhạt đáp: “Vì dạo này mẹ cậu có nhiều tâm sự, khiến thể chất đi xuống, cộng thêm ăn uống không có quy luật gì, làm bệnh tim đột nhiên tái phát đấy”.
“Nếu mẹ cậu vẫn cứ suy nghĩ nhiều như thế thì dù tôi có phép thuật thông thiên cũng không trị được tận gốc”.
Điền Duy Gia nghe Trịnh Sở nói thế thì biết ngay là anh đang nói thật.
“Cô biết mà, cô cũng định đến thành phố Minh Hiền để giải sầu một phen đây”, Điền Duy Gia đáp lời, mày hơi nhăn lại, giống như nghĩ đến chuyện gì đó không vui.
Trần Điềm Điềm nghe vậy thì lạ lẫm nhìn mẹ mình, hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ? Sao mẹ lại như thế?”
Từ trước đến giờ, cô ấy chưa từng thấy mẹ mình khác lạ như vậy.
Nhưng mấy tuần nay Điền Duy Gia ngủ rất muộn, thậm chí có hôm còn thức trắng, còn lấy nước mắt rửa mặt.
Điền Duy Gia cười lúng túng: “Có những chuyện con cũng không cần biết đâu”.
Bà ấy không muốn nói chuyện này cho Trần Điềm Điềm biết mà muốn tự đến thành phố Minh Hiền để tìm người kia nói chuyện một phen.
Khi Điền Duy Gia nói xong thì không khí trở nên gượng gạo.
Trần Điềm Điềm mở to đôi mắt, nhìn Điền Duy Gia, ý nói bản thân đã lớn, có những chuyện mà cô ấy nên được biết.
Lúc này đã là sáu giờ sáng.
Sắc trời đã sáng, sao cũng lặn từ lâu.
Để hóa giải bầu không khí ngượng ngùng, Điền Duy Gia chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời.
Ba người đi thêm mười mấy phút nữa thì mới thấy có taxi ở ven đường để bắt.
Chương 56: Hang Vạn Thảo
Trần Điềm Điềm và Điền Duy Gia thấy có taxi thì vẫy một chiếc, chào tạm biệt Trịnh Sở.
Sau khi nhìn hai người rời đi, Trịnh Sở cũng về nhà.
Lúc đến cửa nhà, Trịnh Sở nhìn lên tầng hai, thấy đèn phòng Hứa Thanh Vân vẫn chưa tắt.
Anh khó hiểu, đã hơn sáu giờ sáng rồi mà Hứa Thanh Vân vẫn còn chưa tắt đèn, rốt cuộc là cô làm gì vậy?
Trịnh Sở tò mò mở cửa nhà, đi lên tầng 2.
Cộc cộc cộc.
Trịnh Sở gõ nhẹ lên cửa phòng Hứa Thanh Vân: “Thanh Vân, cô đang làm gì vậy?”
Hứa Thanh Vân ở trong phòng, nghe thấy tiếng Trịnh Sở thì mệt mỏi nói: “Tôi đang xem công thức nấu ăn, sao vậy?”
Trịnh Sở nhìn cửa phòng, nói: “Cô không biết nấu ăn thì đừng mở tiệm cơm nữa, không chỉ làm mình mệt mà còn không kiếm được tiền”.
“Ai nói vậy, tôi chỉ muốn phát triển kỹ năng nấu ăn của mình thôi”, Hứa Thanh Vân nói xong thì hỏi lại: “Sao anh về muộn vậy?”
“Tối qua tôi đi làm việc”, Trịnh Sở đáp lời, không định che giấu.
Hứa Thanh Vân rõ ràng là không tin Trịnh Sở thì làm được việc gì, chau mày nói: “Anh giờ không phải thiếu gia nhà họ Trịnh nữa đâu, đừng cứ chơi bời mãi, cố gắng kiếm tiền đi chứ”.
“Tôi biết rồi”, Trịnh Sở lạnh nhạt nói, không có mấy hứng thú với chuyện cũ.
Hứa Thanh Vân thấy không khuyên bảo được Trịnh Sở thì cũng chán, nói tiếp: “Tôi mệt rồi, anh cũng ngủ sớm đi”.
Nói xong, cô bèn tắt đèn phòng ngủ.
Trịnh Sở thấy Hứa Thanh Vân đã tắt đèn thì quay về phòng mình ở dưới tầng.
Trịnh Sở định đến 10 giờ trưa thì sẽ tới hang Vạn Thảo, thảo dược trong đó có lẽ sẽ giúp quá trình tu luyện của anh được nhanh hơn.
Nghĩ vậy, Trịnh Sở cầm điện thoại lên nhắn tin cho Tạ Bá Ngọc, bảo ông ta chuẩn bị một chút.
Đảo mắt mà đã đến hơn 10 giờ trưa.
Trịnh Sở ngồi thiền trên giường tu luyện, cho tinh thần của bản thân không bị buồn ngủ.
Cộc cộc cộc.
Rầm.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộn xộn, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ.
“Mọi người nhẹ tay thôi, đừng làm vỡ mấy món đồ kia chứ”, Hứa Thanh Vân nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ thì nhỏ giọng nhắc nhở.
Trịnh Sở chau mày, nghe những tiếng ồn ào bên ngoài thì thầm nghĩ: “Có người dám đến nhà mình làm loạn cơ à”.
Anh nhanh chóng mặc quần áo vào, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài là năm người đàn ông mặc đồng phục màu xanh lam, chất đầy dụng cụ làm bếp vào phòng bếp.
Hứa Thanh Vân đứng ở bên cạnh với sắc mặt lạnh nhạt, chỉ huy nhóm người chuyển đồ vào đúng vị trí và chú ý an toàn.
Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân lúc này giống hệt con gấu trúc, hai mắt thâm đen, biết là cô vẫn thức từ tối qua đến giờ.
“Cô làm gì vậy? Chuyển nhà hả?”
Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói vậy thì mới biết là anh đã tỉnh.
“Giờ không có đủ tài chính để vận chuyển, nên tôi di dời đồ dùng trong bếp nhà mình đến cửa hàng”, cô ngừng lại rồi nói tiếp: “Sau này anh cứ đến cửa hàng ăn cơm luôn nhé”.
Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì đáp: “Tôi sẽ lo chuyện tiền nong, cô không cần phải làm vậy đâu”.
“Anh đừng có làm mấy việc xấu đấy”, Hứa Thanh Vân sợ Trịnh Sở dựa vào sức mình để đi làm mấy chuyện cướp tiền cướp của.
Trịnh Sở cười nhạt: “Tôi khinh thường làm mấy chuyện dơ bẩn đó”.
Anh vừa nói xong thì nghe thấy một âm thành già nua vang lên: “Cậu Trịnh có đó không?”
Hứa Thanh Vân nghe thấy tiếng thì lập tức có dự cảm không tốt.
Cô nhìn Trịnh Sở: “Còn nói anh không gây chuyện? Nếu anh không gây chuyện thì sao lại có người già đến tìm anh hả?”
Trịnh Sở lắc đầu: “Tôi không biết, để tôi ra ngoài xem”.
Trịnh Sở đi ra, thì thấy một ông già đầu tóc trắng phơ, mặc vest đen đang đứng ngoài cửa.
Bên cạnh ông ta là Tạ Tiểu Mẫn với bộ tóc ngắn nhuộm vàng, mặc quần áo thể thao, thần sắc thận trọng.
“Cậu Trịnh, giờ chúng ta đi thôi nhỉ?”, Tạ Thừa chưa hề nghe Tạ Bá Ngọc nói về chuyện xảy ra ở hội đấu võ hôm qua.
Hôm qua, ngoại trừ những người có mặt ra thì không một ai biến về chuyện ở hội đấu võ hết.
Toàn là danh gia vọng tộc đến xem hội đấu võ của Giang Nam cả.
Nhà họ Lý đã chạy trốn ra nước ngoài chỉ trong một đêm.
Vương Nhất Pháp của nhà họ Vương cũng rời đi với dáng vẻ bán sống bán chết.
Chỉ còn lại hai nhà Chu – Tạ là biết rõ kết cục.
Người nhà họ Chu biết chuyện này quá mức xấu hổ, cho nên không để ai truyền ra ngoài.
Tạ Bá Ngọc thì lại thấy không cần thiết phải truyền tin này ra, nên cũng không cho ai kể chuyện ra ngoài.
Ấn tượng của Tạ Thừa về Trịnh Sở vẫn dừng lại ở giây phút dưới chân núi lần trước, khá là phiến diện.
Tạ Tiểu Mẫn thì không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó, muốn nói gì đấy nhưng lại sợ mình nói sai.
Khi biết Trịnh Sở vô cùng mạnh mẽ như vậy, cô ta không dám khinh thường Trịnh Sở hay đòi khiêu chiến Trịnh Sở nữa.
Trịnh Sở lạnh nhạt nhìn Tạ Thừa cùng Tạ Tiểu Mẫn, nói: “Giờ ta đi thôi”.
Hứa Thanh Vân lúc này cũng đi ra, nhìn Trịnh Sở hỏi: “Các anh đi đâu vậy?”
Cô đang rất sợ Trịnh Sở làm chuyện gì xấu xa, đến lúc ấy lại rơi vào kết cục không tốt đẹp gì.
Hứa Thanh Vân không muốn thấy cảnh ấy, nếu không cô không biết phải nói thế nào với mẹ của Trịnh Sở.
Trịnh Sở mỉm cười: “Tôi đến hang Vạn Thảo thôi”.
Anh không định lừa dối gì Hứa Thanh Vân, huống hồ Hứa Thanh Vân cũng biết hang Vạn Thảo.
Trịnh Sở còn nhớ cái ngày mà anh và Hứa Thanh Vân đi lên hang Vạn Thảo, cả hai đã bị người của hang Vạn Thảo vây đánh.
Lúc ấy Hứa Thanh Vân mới chỉ 18 tuổi, bị đánh rất đau, suýt thì mất mạng.
Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở muốn đến hang Vạn Thảo thì hơi sững sờ, bóng ma tâm lý về ngày ấy hiện về khiến cho cô run rẩy cả người: “Anh không sợ chết thì cứ đi đi!”
Cô nói xong thì quay người vào phòng, tâm trạng phức tạp, hai tay run run tiếp tục chỉ huy nhân viên vận chuyển đồ đạc.