Mọi người cứ trơ mắt Trịnh Sở xa xỉ đến mức cắt một miếng ngọc thạch lớn thành từng miếng nhỏ, giá trị đã giảm xuống rất nhiều.
Họ quả thật không biết trong nhà Trịnh Sở nhiều tiền cỡ nào mà dám lãng phí tiền như thế, điều này khiến họ đau lòng không thôi.
Ngay cả Tạ Bá Ngọc biết Trịnh Sở có năng lực đó thì cũng không ngờ anh lại có khả năng xem ngọc siêu như thế.
Ban đầu ông ta chỉ nghĩ là đưa năm mươi triệu cho Trịnh Sở để cắt ra xem thử, nhưng chẳng ngờ lại là ngọc thạch thật.
Tạ Bá Ngọc đã quyết định phải bám vào “cây cao” Trịnh Sở, như vậy nhánh này của nhà họ Tạ mới có thể bay cao hơn.
Lúc này Thạch Phá Thiên đã đến khu vực này, nhìn thấy hết toàn bộ sự việc trước đó.
Ông ta rất bội phục mắt nhìn của Trịnh Sở, mà cũng chỉ bái phục mà thôi.
Dù sao, trong thế giới này, mắt nhìn của anh có tốt cũng vô dụng, quan trọng nhất vẫn là thực lực.
Chỉ thực lực đủ mạnh mới có thể không sợ hãi điều gì.
Thạch Phá Thiên thấy Tạ Bá Ngọc gọi Trịnh Sở là cậu Trịnh lại không hiểu nổi đầu óc Tạ Bá Ngọc đang nghĩ cái gì.
Ông ta ra sức lau mồ hôi, xác nhận bản thân mình không nhìn lầm mới mỉm cười nói: “Thú vị đấy, mấy năm nay nhà họ Tạ ở thành phố Giang sống càng tệ hay là lai lịch của tên nhóc này quá trâu bò?”
Nói rồi, Thạch Phá Thiên cất bước đi đến trước mặt Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở cười nói: “Bá Ngọc, vị khách mà ông tôn kính là cậu ta sao?”
Lúc nhìn Trịnh Sở, ông ta quả thật không nhìn ra Trịnh Sở có điểm gì kỳ lạ, lẽ nào khả năng xem ngọc khá chuẩn xác lại khiến Tạ Bá Ngọc tôn kính như thế?
Tạ Bá Ngọc nói: “Phá Thiên, đợi lúc nào đó ông sẽ được chiêm ngưỡng bản lĩnh của cậu Trịnh thì hiểu thôi, trước khi được nhìn thấy thì nói cái gì cũng vô dụng thôi”.
Thạch Phá Thiên nghe Tạ Bá Ngọc nói thế thì bật cười nói: “Có lẽ cả đời này tôi cũng không có cơ hội hiểu đâu”.
Nói rồi, ông ta ngừng một chốc lại nói: “Tôi hơi đói rồi, đi ăn gì đó không?”
“Ông đi đi, tôi phải ở bên cạnh cậu Trịnh!”, Tạ Bá Ngọc từ chối.
Thạch Phá Thiên nói: “Kẻ nhàm chán chỉ có thể co mình vào trong một góc ở thành phố Giang Nam, chẳng bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng”.
Tạ Bá Ngọc nghe Thạch Phá Thiên có lời ngoài ý trong như thế thì lạnh lùng nói: “Đã nhiều năm qua rồi, ông vẫn tự phụ giống năm đó, có vài việc tự phụ quá mức sẽ gây ra phiền phức không đáng”.
Trịnh Sở không có hứng thú nghe cuộc cãi vã của Tạ Bá Ngọc và Thạch Phá Thiên.
Anh sử dụng Cửu Huyền Linh Công, những nơi anh nhìn đến đều xuất hiện từng luồng ánh sáng xanh.
Trịnh Sở nhìn thấy ánh sáng này thì khẽ lắc đầu nói: “Haizz, đều là vài thứ vô dụng, chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Mặc dù số ngọc thạch còn lại không phải vô dụng hoàn toàn nhưng cũng chẳng tốt hơn là mấy.
Đa số đều là không lỗ không lãi, cùng lắm cũng chỉ kiếm được vài triệu.
Trịnh Sở sao có thể để tâm đến số tiền nhỏ thế chứ, thấy ngọc thạch tốt nhất đã bị mình lấy đi bèn đi về phía khu vực đồ ăn thức uống. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Lúc này ở trước cổng tầng một trung tâm mua sắm Phú Vinh.
Lâm Đức Vượng, Hứa Hàn Băng đang nghiêm túc chờ, ánh mắt thân hòa nhìn phía trước.
Một chiếc xe Rolls-Royce màu trắng đang lái đến ở phía trước hai người.
Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng thấy chiếc Rolls-Royce màu trắng, sắc mặt hiện lên vẻ phấn khích.
Họ đến cậu chủ Vương đã đến, họ có thể ở bên cạnh cậu chủ Vương để hưởng phúc.
Vương Nhất Pháp đeo kính râm bước xuống chiếc xe Rolls-Royce.
Gã vừa bước xuống khỏi xe đã nhìn thấy Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng đang vui mừng chạy đến chỗ mình từ cổng trung tâm thương mại.
“Cậu chủ Vương, anh đến rồi!”, Lâm Đức Vượng mừng rỡ nở nụ cười, có thể làm đàn em của Vương Nhất Pháp khiến gã cảm thấy rất hạnh phúc.
Hứa Hàn Băng nhìn Vương Nhất Pháp mỉm cười nói: “Cậu chủ Vương, hôm nay anh muốn cho chúng tôi mở mang tầm mắt à”.
Vương Nhất Pháp cười nói: “Lát nữa hai người đi bên cạnh tôi, tôi sẽ cho hai người mở mang kiến thức”.
Vừa dứt lời Vương Nhất Pháp dẫn Hứa Hàn Băng và Lâm Đức Vượng đi lên tầng tám của trung tâm mua sắm Phú Vinh.
Lúc này Trịnh Sở đang ngồi trong sảnh tiệc, vừa cầm dao nĩa ăn beefsteak vừa thưởng thức rượu vang.
Tạ Bá Ngọc ở bên cạnh Trịnh Sở đang ăn từng miếng bánh mì.
Ông ta vừa ăn bánh mì vừa không quên rót thêm rượu vang cho Trịnh Sở hệt như người hầu.
Thạch Phá Thiên ngồi ở một bàn khác, nếu không phải quen với Tạ Bá Ngọc, còn biết ông ta là người nắm quyền số một thành phố Giang Nam.
Thì khi nhìn thấy hành động này của Tạ Bá Ngọc, chắc chắn sẽ nghĩ ông ta là cấp dưới của Trịnh Sở.
Thạch Phá Thiên cảm thấy thật sự khó hiểu, rốt cuộc Trịnh Sở có thân phận gì mà lại khiến người như Tạ Bá Ngọc phải cun cút đi theo như thế?
Trước đây ông ta chưa từng gặp Trịnh Sở, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của anh không hề giống người quyền quý.
Thạch Phá Thiên không biết chuyện hội đấu võ lần trước, thế nên không hiểu chuyện gì.
Lúc này Vương Nhất Pháp dẫn theo Lâm Đức Vương và Hứa Hàn Băng đi vào trong nhà hàng.
Gã định sau khi ăn thì sẽ đi đổ thạch một lúc, tham gia buổi đấu giá.
Khi đang tìm vị trí trống, Vương Nhất Pháp vừa lúc nhìn thấy Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đang ăn trưa.
Gã nở nụ cười nhìn Trịnh Sở nói: “Này, không ngờ anh vẫn chưa chết”.
Sau khi bị thương trong hội đấu võ lần trước, Vương Nhất Pháp đã đến bệnh viện.
Gã vừa xuất viện được hai ngày nay, cũng không biết rõ kết quả của hội đấu võ.
Vương Nhất Pháp không cần nghĩ cũng biết, dù sao Trần Hổ cũng có thực lực mạnh như thế mà, nghĩ cũng biết là nhà họ Chu thắng rồi.
Hơn nữa nhà họ Chu và nhà họ Tạ không truyền chuyện về hội đấu võ ra bên ngoài, quan hệ của nhà họ Vương và hai nhà này lại không hòa hợp nên cũng không muốn biết.
“Hửm?”, nghe Vương Nhất Pháp nói, hai tay cầm dao nĩa của Trịnh Sở dừng động tác.