“Bố, cậu ấy là bạn học của con, tính tình rất tốt, bố đừng làm gì cậu ấy nhé”.
Trần Hâm nghe Trần Điềm Điềm nói thế thì gương mặt lạnh như băng lại chợt xuất hiện vẻ tươi cười, vui vẻ nói: “Tốt quá, cuối cùng bệnh của bố cũng có thể chữa được rồi”.
“Bố, sao trước đó bố nói y thuật của bạn học con không thể chữa khỏi bệnh của bố cơ mà?”, Trần Điềm Điềm nghe Trần Hâm nói thế thì ánh mắt đầy vẻ ngơ ngác.
Trước đó khi Trần Điềm Điềm cùng Điền Duy Gia đến thành phố Minh Hiền gặp Trần Hâm.
Sau đó biết được bệnh của Trần Hâm không thể chữa được, sẽ nhanh chóng chết đi.
Trần Điềm Điềm bèn kể cho Trần Hâm nghe việc Trịnh Sở đã chữa trị cho mẹ Điền Duy Gia thế nào, muốn nhờ Trịnh Sở chữa cho Trần Hâm.
Vấn đề là Trần Hâm khinh thường khả năng chữa bệnh của Trịnh Sở, cho rằng bệnh của mình khác với bệnh của Điền Duy Gia, làm sao một sinh viên có thể chữa cho nổi.
Nay Trần Hâm nghe Trần Điềm Điềm nói thế thì trong lòng lại đầy xúc động.
Chỉ cần ông ta có thể sống được, thì nhà họ Triệu thành phố Minh Hiền này vẫn sẽ nằm trong tay ông ta.
Đến lúc đó ông ta cũng không cần phải bối rối nghĩ cách sắp xếp cho hai mẹ con Trần Điềm Điềm và Điền Duy Gia thế nào.
Trần Hâm nhìn Trần Điềm Điềm, vì quá xúc động nên giọng nói có chút run rẩy: “Con thử hỏi xem, liệu cậu Trịnh có thể chữa trị cho bố được không”.
Trần Điềm Điềm nghe Trần Hâm nói thế, đáp: “Con sẽ thử hỏi cậu ấy ngay”.
Tuy cô ấy không biết tại sao bố mình lại không tự đi hỏi, nhưng trông dáng vẻ Trịnh Sở thì dường như tất cả những người ở đây đều rất sợ anh.
Lúc này, Trịnh Sở vừa mở cửa xe, chuẩn bị ngồi vào.
Thì Trần Điềm Điềm chạy vội đến chỗ anh.
Cô ấy thở hồng hộc nhìn Trịnh Sở, mở miệng nói: “Trịnh Sở, bây giờ cậu có đang bận lắm không?”
“Sao thế?”, Trịnh Sở nghe Trần Điềm Điềm nói thế, anh cũng nhận ra cô ấy có việc muốn nhờ.
Trần Điềm Điềm không hề do dự, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tính mạng bố mình.
Cô ấy nhìn Trịnh Sở, giọng rất nhỏ: “Bố tôi mắc phải bệnh nan y, hy vọng cậu có thể chữa được cho ông ấy”.
Trần Điềm Điềm nói xong câu đó thì thấy Trịnh Sở vẫn bình tĩnh, không hề tỏ chút thái độ nào.
Đôi mắt cô bắt đầu ngân ngấn nước, hai mắt đỏ ửng lên, giọng nức nở nói: “Trịnh Sở, tôi xin cậu, cậu hãy cứu lấy tính mạng bố tôi với”.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Sở nghe Trần Điềm Điềm nhắc đến bố mình: “Bố cậu đang ở đâu?”
Trần Điềm Điềm giơ tay chỉ về phía Trần Hâm, nói: “Người đứng đó chính là bố tôi".
Trịnh Sở nhìn theo tay Trần Điềm Điềm, biết Trần Hâm chính là bố cô ấy.
Giọng anh vẫn bình thản, có thêm chút dịu dàng: “Tôi đâu có nói là không cứu, cậu khóc cái gì”.
Anh là người biết cảm ơn, lúc còn học đại học, Trần Điềm Điềm đối xử với anh rất tốt.
Nếu Trịnh Sở không có vị hôn thê thì chắc là khi đó anh đã hẹn hò với Trần Điềm Điềm rồi.
Dù không thể đến với nhau thì quan hệ của hai người cũng khá tốt.
Huống chi Trần Hâm còn là một ông lớn của thành phố Minh Hiền, chữa trị cho Trần Hâm rồi, ông ta cũng có thể giúp anh tìm kiếm ngọc ba màu.
Huống chi nơi này vẫn còn rất nhiều người máu mặt chưa rời đi, nếu để họ biết được đan dược của anh quý giá thế nào thì họ mới bán mạng tìm tung tích ngọc ba màu cho anh được.
Trịnh Sở mở cửa xe, nói với Thạch Phá Thiên đang ngồi ở ghế lái: “Tôi làm chút chuyện, mọi người ở đây chờ tôi”.
Hai người Thạch Phá Thiên, Lam Hữu Danh liên tục gật đầu.
Bọn họ thật sự không ngờ, con gái Trần Hâm lại quen biết Trịnh Sở.
Không hiểu sao trong lòng họ lại thấy may mắn, nếu khi đó Trần Hâm đã tìm đến Trịnh Sở thì thành phố Nam Kiến lấy cái gì để tranh giành lại ông ta.
Trịnh Sở và Trần Điềm Điềm sải bước đi tới trước mặt Trần Hâm.
Vệ sĩ áo đen sau lưng Trần Hâm thấy Trịnh Sở đến thì cung kính nói: “Chào cậu Trịnh”.
Trần Hâm nhìn Trịnh Sở, tuy trong lòng cứ thấy khó chịu thế nào ấy, nhưng vẫn mở miệng: “Cậu Trịnh”.
Mẹ con Trần Điềm Điềm và Điền Duy Gia nghe Trần Hâm và Trịnh Sở nói chuyện với nhau như thế khiến họ cứ thấy là lạ.
Trần Hâm là một kẻ thật sự có máu mặt ở thành phố Minh Hiền, nay lại phải gọi Trịnh Sở một tiếng cậu Trịnh.
Nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là chữa trị cho căn bệnh của Trần Hâm.
Trịnh Sở nhìn Trần Hâm, trực tiếp lấy ra một viên đan dược đưa cho Trần Hâm, nói: “Nuốt vào là khỏi”.
Trần Hâm nhìn thấy tên đan dược trong tay Trịnh Sở, nhận ra cái bình đó thuộc về Vạn Thảo Cốc.
Ông ta nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cậu Trịnh, trước đó tôi có tìm người Vạn Thảo Cốc xem thử, bọn họ cũng nói bệnh tôi không thể khỏi, cậu lại đưa đan dược của Vạn Thảo Cốc cho tôi, e là vô dụng thôi”.
Trịnh Sở bình thản nói: “Tôi biết bệnh của ông là gì, với chút tài mọn của Vạn Thảo Cốc thì đúng là không thể trị tận gốc, họ còn chẳng thể giảm bớt cơn đau cho ông”.
Trần Hâm không ngờ Trịnh Sở chỉ cần dùng mắt thường thôi đã biết được nhiều như thế.
Vẻ mặt ông ta đầy xúc động nói: “Đúng vậy, đúng vậy, bọn Vạn Thảo Cốc đó không thể tìm ra được căn nguyên của bệnh, còn chẳng thể giảm bớt chút đau đớn”.
Trịnh Sở vẫn bình tĩnh nói: “Bệnh này theo ông từ vùng tây nam, tất nhiên đan dược bình thường không thể chữa được”.
“Đan dược của tôi thì khác với số đan dược đó”.
Trần Hâm nghe thế thì trong lòng âm thầm kêu thầm.
Căn bệnh nan y này ông ta mắc phải từ lúc đến nhà họ Triệu, khi đó không quyền không thế, tất cả những việc mệt nhọc cực khổ nhất đều do một tay ông ta làm.
Những việc nguy hiểm nhất cũng do ông ta lo liệu.
Nói là ở rể, lại chẳng khác gì bán mạng.
Trần Hâm không ngờ Trịnh Sở chỉ dùng mắt thường để nhìn lại biết rõ đến thế, còn biết được nó đến từ đâu.
Trần Hâm không hề do dự, nhanh chóng nuốt đan dược Trịnh Sở ban cho.
Sau khi ông ta nuốt đan dược vào, ánh mắt của Điền Duy Gia và Trần Hâm đều nhìn chằm chằm ông ta.
Những ông lớn, những người quyền quý của thành phố khác vẫn chưa đi cũng trợn tròn mắt, muốn xem thử coi Trịnh Sở mạnh đến mức nào.
Cả bệnh nan y mà Vạn Thảo Cốc không thể trị tận gốc thì liệu Trịnh Sở có thể chữa nổi không.