Cơ thể Thạch Khoan như con diều đứt dây, ầm ầm bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ cả sảnh khách sạn.
Hai võ giả áo xanh thấy cậu chủ nhà mình bị đánh cũng không dám ra tay.
Đối phương là đệ tử của Vạn Thảo Cốc đấy, nếu bọn họ mà ra tay thì sẽ rước lấy phiền toái rất lớn.
Sau một phen đấm đá, hai đệ tử Vạn Thảo Cốc sẵng giọng, nhìn Thạch Khoan nói: “Lần sau còn dám bất kính với cô Lam Hinh nữa thì sẽ không chỉ là dạy dỗ đơn giản thế thôi đâu”.
Vừa nói dứt lời đã xoay người đi ra khỏi khách sạn.
Không một ai trong khách sạn dám lớn tiếng, ai cũng biết hai người đó là đệ tử Vạn Thảo Cốc, thân phận tôn quý.
Thạch Khoan trúng một đá, đầu óc trống rỗng, nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo.
Hắn ta nhìn theo bóng lưng hai đệ tử Vạn Thảo Cốc rời đi, lòng thầm hung hăng nói: “Lam Hinh, con tiện nhân này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô”.
Thạch Khoan nói xong câu đó thì trực tiếp ngất xỉu.
Lam Hinh thấy Thạch Khoan đã ngất đi thì lập tức rời khỏi sảnh khách sạn, đi về phía Trịnh Sở.
Cô ấy nhìn Trịnh Sở, ánh mắt đầy biết ơn, nói: “Thật lòng cảm ơn anh, nếu không có những lời của anh thì tôi không biết mình còn phải chịu thêm bao nhiêu lời mắng nhiếc và đánh đập nữa”.
Trịnh Sở cười nhạt, nói: “Không cần phải cảm ơn tôi, đó đều là chuyện nhỏ mà thôi”.
Anh giúp Lam Hinh là vì tình trạng của Lam Hinh rất giống với Hứa Thanh Vân.
Hơn nữa trông Lam Hinh cũng không lớn lắm, lại gặp phải người đàn ông như vậy, có thể tưởng tượng ra được nửa đời sau của cô gái này sẽ cực kỳ thê thảm.
Tạ Thừa thấy sắc trời đã bắt đầu tối sầm xuống bèn nói với Trịnh Sở: “Bây giờ đã là hơn bảy giờ tối rồi, chúng ta ăn tối xong rồi mai hẵng quay về nhà được chứ?”
Ông ta không dám tự quyết định, có chuyện gì cũng phải hỏi ý Trịnh Sở xem thế nào.
Lúc này, ánh mắt Tạ Tiểu Mẫn đang dại ra, lúc nhìn Trịnh Sở lại thấy anh quá bí ẩn, lần nào cũng có điều bất ngờ xảy ra.
Trịnh Sở nghe Tạ Thừa nói thế, đáp: “Ngày mai hẵng xuất phát”.
Nói xong, đám người Trịnh Sở lần lượt tiến vào trong khách sạn để ăn tối, sau đó tự trở về phòng mình ngủ.
Vì trời đã tối nên đệ tử Vạn Thảo Cốc bèn thuê một phòng khách sạn nghỉ lại, chờ đến hừng đông mới rời đi.
Trịnh Sở đi vào phòng khách sạn, ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, vận cửu huyền linh công, bắt đầu hấp thu linh lực yếu ớt trong vòng bán kính bốn kilometer.
Nay thực lực của anh đã là cảnh giới trúc cơ sơ kỳ, phải tăng tốc độ lu luyện lên để cảnh giới bản thân anh đạt tới sự hoàn hảo nhất.
Thế thì khi trở lại thành phố Giang Nam, luyện chế thảo dược lấy được ở Vạn Thảo Cốc thành đan dược sẽ rất có lợi cho anh.
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời vừa mới ló dạng.
Trịnh Sở ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi mở mắt ra, chuẩn bị ăn sáng xong sẽ rời khỏi thành phố Thanh Nham.
Trong phòng buffet của khách sạn.
Ba người Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn, Lam Hinh ngồi cùng một bàn, trên bàn là bữa sáng phong phú được bày biện sẵn.
Ba người họ lại chậm chạp không chịu ăn, chờ Trịnh Sở tới mới dám cầm đũa.
Trịnh Sở cười khẽ nói: “Mau ăn đi, ăn xong còn phải quay về”.
Anh nói dứt lời nhưng ba người kia vẫn không có ý định gắp thức ăn.
“Cậu Trịnh, cậu chưa ăn thì chúng tôi không dám ăn trước”, Tạ Thừa nói với giọng đầy cung kính.
Trải qua chuyện hôm qua, ông ta đã thật sự choáng váng bởi vũ lực của Trịnh Sở.
Trịnh Sở thấy thế bèn ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn ống.
Khi đám Trịnh Sở đang ăn bữa sáng.
Thì Thạch Khoan và hai võ giả bên cạnh hắn ta cũng đã tỉnh lại, đi tới chỗ ăn buffet.
Trong mắt hắn ta là ngọn lửa giận vô tận, thấy Trịnh Sở với Lam Hinh ngồi cùng nhau, dường như có hàng vạn con thần thú đang điên cuồng chạy loạn trong lòng hắn ta.
“Con đàn bà chết tiệt này, thân là vợ tôi mà lại thân thiết với người đàn ông khác như thế, chẳng có chút liêm sỉ nào”, Thạch Khoan không dám nói thẳng mặt, chỉ có thể thầm oán trong lòng.
“Lần này trở về thành phố Nam Kiến rồi tôi nhất định phải khiến cho cô nhục mặt ra, còn phải khiến cho nhà họ Lam khốn khổ”, Thạch Khoan âm thầm thề, cầm một cái bánh bao trong tay đưa lên miệng
Kết quả, vì hôm qua bị đánh quá đau, nên vừa đưa lên miệng cắn một cái đã cảm nhận được cơn đau không thể tả nổi.
Chẳng mấy chốc, nhóm Trịnh Sở đã ăn sáng xong.
Hai đệ tử của Vạn Thảo Cốc đã lên đường quay về Vạn Thảo Cốc.
Ba người Trịnh Sở, Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Thừa lái chiếc Porsche màu đen, chào tạm biệt Lam Hinh rồi cũng quay trở về thành phố Giang Nam.
Khi chiếc xe sắp khởi động thì Trịnh Sở gọi Lam Hinh đến bên hông cửa xe, nói với cô ấy: “Những lời trước đó tôi đã nói với cô, cô cứ cẩn thận suy nghĩ lại cho kỹ”.
Anh nhận ra Thạch Khoan có sự thù oán sâu đậm với Lam Hinh, nếu Lam Hinh cứ tiếp tục sống cùng với Thạch Khoan thì sớm muộn gì quả đắng cũng sẽ tặng cho cô ấy hết, thậm chí còn có thể bị tra tấn đến chết.
Lam Hinh nghe Trịnh Sở nói thế, trong lòng biết anh đang quan tâm mình, mỉm cười nói: “Chờ chuyện trong gia tộc được hoàn thành rồi tôi sẽ cân nhắc thật kỹ”.
“Tùy cô vậy”, Trịnh Sở cũng không thích cưỡng cầu người khác, huống chi đây còn là việc riêng của người ta. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Anh nói xong bèn bảo Tạ Thừa nhấn chân ga, lái về phía thành phố Giang Nam.
Thạch Khoan thấy trước khi đi Trịnh Sở còn vừa nói vừa cười, to nhỏ với Lam Hinh thì lửa giận trong lòng tăng vọt, trong mắt hừng hực lửa nóng.
Nay thấy Lam Hinh đứng đó lẻ loi một mình, bèn nói với hai võ giả áo xanh bên cạnh: “Đánh cô ta cho tôi, cướp lại huyết tâm hoàn cho tôi”.
Hai võ giả áo xanh nghe Thạch Khoan nói thế lại chậm chạp không dám ra tay.
Bọn họ cảm thấy Lam Hinh và Trịnh Sở thân thiết với nhau như thế, Trịnh Sở lại có quan hệ sâu xa với người của Vạn Thảo Cốc.
Bọn họ ra tay với cô ấy, nếu sau đó xảy ra chuyện gì thì hai người họ sẽ là kẻ đầu tiên rời khỏi cõi đời này.
Võ giả áo xanh cũng chỉ là người làm công cho nhà họ Thạch mà thôi, không phải là nô lệ của họ thật sự, tất nhiên sẽ không đi làm mấy chuyện tạo thành nguy hiểm cho tính mạng của mình như thế.
Thạch Khoan thấy hai người không chịu đi bèn cau mày nói: “Các người… Các người cứ chống mắt chờ đó cho tôi”.
Vừa mới nói xong thì Thạch Khoan thấy hai võ giả áo xanh đi tới bên cạnh Lam Hinh.
Chương 80: Không đưa thì đập
Hắn ta nhìn thấy cảnh tượng đó thì lòng thầm cười lạnh, chuẩn bị xem Lam Hinh bị đánh tơi tả.
“Hả?”, nhưng những gì diễn ra ngay sau đó khiến Thạch Khoan cảm thấy mình như kẻ ngáo ngơ.
Hai võ giả áo xanh như một người hầu, vẻ mặt tươi cười bày tỏ sự thân thiết với Lam Hinh khiến Thạch Khoan tức đến hộc máu.
Lúc này, Tạ Thừa đang lái chiếc Porsche màu đen, giẫm chân ga thật mạnh, lái về thành phố Giang Nam với tốc độ nhanh nhất.
Khi trở lại thành phố Giang Nam thì đã là hơn chín giờ tối.
Tạ Thừa muốn đưa Trịnh Sở về nhà, nhưng khi lướt qua cửa nhà Trịnh Sở.
Anh thấy nhà mình tắt đèn tối om, biết Hứa Thanh Vân không có nhà bèn bảo Tạ Thừa lái xe đến trước cửa hàng Hứa Thanh Vân vừa mới chuyển đến.
Trịnh Sở tới trước cửa tiệm, quả nhiên trông thấy Hứa Thanh Vân đang đứng đó một mình bận rộn.
Anh lập tức xuống xe, đi vào trong.
Tạ Thừa thấy thế bèn lên tiếng: “Cậu Trịnh, chúng tôi ở đây chờ cậu”.
Trịnh Sở hất tay, ý bảo Tạ Thừa không cần chờ anh, cứ trực tiếp rời đi.
Tạ Thừa thấy thế mới lái xe đi.
Ông ta còn phải trở lại biệt thự nhà họ Tạ, báo cho Tạ Bá Ngọc biết những chuyện xảy ra trong chuyến đi Vạn Thảo Cốc này.
Báo cáo hết một lượt tất cả những biểu hiện của Trịnh Sở ở Vạn Thảo Cốc.
Trong một nhà hàng làm ăn cũng khấm khá.
Hứa Thanh Vân mặc trang phục đầu bếp màu trắng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, đang xào một món ăn trông rất ra dáng.
Sau khi xào xong, Tạ Phi Phi sẽ đi tới bưng thức ăn lên bàn cho khách.
Khi Trịnh Sở đi tới trước mặt Hứa Thanh Vân thì cô vẫn chưa phát hiện bên cạnh có người, vẫn nghiêm túc đứng đó xào rau.
Anh nhìn dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của Hứa Thanh Vân, bình thản nói: “Hay là đổi một công việc khác nha?”
Hứa Thanh Vân nghe thấy giọng Trịnh Sở, quay sang thấy bóng dáng Trịnh Sở thì nói với giọng đầy hờ hững: “Tại sao anh lại trở về?”
Sau lưng, Tạ Phi Phi cũng đi tới.
Cô ấy thấy Trịnh Sở đã về đến thì nói với vẻ căng thẳng: “Anh rể, hình như anh đi đâu rồi cơ mà? Sao lại trở về vào lúc này?”
Trịnh Sở nhìn vẻ mặt hai người thì biết đã có chuyện gì đó xảy ra.
Anh nhìn Hứa Thanh Vân: “Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao tôi lại không được trở về?”
Hứa Thanh Vân lạnh lùng nói: “Anh vào sau bếp chờ một lát, xong xuôi chuyện tối nay rồi tôi sẽ nói với anh”.
Cô nói xong, thấy Trịnh Sở vẫn còn đứng sừng sững ở đây thích thúc giục: “Mau vào đi”.
Tạ Phi Phi bên cạnh cũng lên tiếng, nói: “Anh rể, anh nghe lời chị họ em đi, mau vào trong đi”.
Trịnh Sở rất muốn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng hai người họ vẫn không chịu nói, anh đành phải ra sau bếp.
Dù sao cũng chỉ cách sảnh trước có mấy mét, một khi có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn có thể chạy ngay ra ngoài.
Tạ Phi Phi thấy Trịnh Sở đã ra sau bếp thì nói với với vẻ căng thẳng.
“Chị họ, chị nói xem lần này phải làm sao đây? Anh rể họ không về sớm cũng chẳng về trễ, cố tình canh đúng lúc này trở về”.
Gương mặt lạnh lẽo của Hứa Thanh Vân đầy lo lắng nói: “Còn có thể làm gì được nữa, tiếp tục lừa đám côn đồ đó, nói Trịnh Sở không có ở đây thôi”.
Tạ Phi Phi run như cầy sấy, nói: “Đám đó nói nếu tối nay Trịnh Sở vẫn chưa về thì sẽ đập phá quán, bắt chúng ta mang đi bán, em sợ”.
“Có chị họ ở đây, chị sẽ không để em xảy ra chuyện chẳng lành”, Hứa Thanh Vân nói đầy nghiêm túc.
Vừa mới dứt lời thì đã trông thấy sáu tên côn đồ trẻ tuổi, ăn mặc lòe loẹt, tóc nhuộm đủ thứ màu.
Khoảnh khắc đám côn đồ đó tiến vào, sắc mặt Tạ Phi Phi và Hứa Thánh Vân đều tái đi.
Không ngờ vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới, khiến bọn họ giật mình.
“Ông chủ của chúng mày vẫn chưa về hả?”, một tên côn đồ nhuộm tóc vàng nhìn Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi, nói với vẻ lưu manh.
“Anh ấy vẫn còn làm việc ở xa, phải mấy ngày nữa mới về”, tuy trong lòng Hứa Thanh Vân đang sợ hãi, nhưng trên mặt không hề thể hiện ra.
“Hôm qua tao đã nói rồi, nếu hôm nay ông chủ của chúng mày không về thì cũng được thôi, tao bàn với mày, giao tiền bảo kê ra đây rồi sẽ bình yên vô sự”, giọng Vương Mậu cực kỳ tàn nhẫn.
“Tiền bảo kê gì?”, hôm qua Hứa Thanh Vân không nghe Vương Mậu nói gì về tiền bảo kê cả.
Chỉ nghe Vương Mậu bảo gọi ông chủ của cái tiệm này ra để tâm sự với gã chuyện mở hàng mở quán thôi.
Hứa Thanh Vân không có nhiều cổ phần trong tiệm này nên cứ tưởng là Vương Mậu muốn gây chuyện với Trịnh Sở.
Nào ngờ chúng chỉ tới để thu tiền bảo kê.
Vương Mậu thấy Hứa Thanh Vân nghệt mặt ra thì cười ha hả nói: “Cả tiền bảo kê cũng không biết mà cũng dám mở tiệm hả?”
Gã ta nói xong thì vung tay phải lên: “Đập cái tiệm này cho tao”.
Hứa Thanh Vân thấy thế lập tức lên tiếng ngăn cản: “Chúng tôi mở tiệm làm ăn đàng hoàng, tại sao phải giao tiền bảo kê”.
Vương Mậu cười lạnh nói: “Bởi vì chúng mày bắt buộc phải giao”.
Hứa Thanh Vân nghe thế thì chìm vào suy nghĩ.
Nếu để Trịnh Sở biết chuyện này, với tính tình của anh thì chắc chắn sẽ ra tay dạy dỗ dám người này.
Cái đám này là bá vương của cái chốn này, nghe nói đại ca chúng còn có quan hệ nhất định với nhà họ Tạ.
Đắc tội với chúng, dù Trịnh Sở có quan hệ khá tốt với nhà họ Tạ cũng chưa chắc đã có tác dụng gì.
Vương Mậu thấy Hứa Thanh Vân ngây người thì cười ha hả nói: “Mày nghệt mặt ra như thế chứng tỏ ông chủ của tiệm này đã trở về”.
Gã nói xong thì đảo mắt nhìn những khách hàng đang dùng bữa trong tiệm, giận dữ hét lên: “Nhìn cái gì đấy, mau cút ra ngoài cho tao”.
Khách khứa nghe Vương Mậu nói thế thì lập tức để đũa xuống, chạy ra khỏi tiệm.
Chờ bọn họ đều ra khỏi tiệm rồi, đôi mắt Vương Mậu mới hiện lên vẻ tham lam nhìn Hứa Thanh Vân.
“Tiền bảo kê mỗi tháng năm mươi ngàn, nếu mày không giao thì đừng hòng buôn bán gì ở đây nữa”.
Trình Sở nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Chương 81: Bạo lực có giải quyết hết không?
Thoạt đầu anh còn tưởng là Tạ Phi Phi khắc khẩu chút chuyện nhỏ với khách hàng, nên cũng không tính nhúng tay vào.
Nay anh đã biết bên ngoài xảy ra chuyện nên lập tức chạy từ sau bếp ra.
Trịnh Sở với vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện và đứng chắn trước mặt Hứa Thanh Vân cũng như Tạ Phi Phi.
Vương Mậu thấy bóng dáng Trịnh Sở bèn hừ lạnh nói: “Mày chính là ông chủ của chúng nó đó hả?”
Gã cảm thấy ngoài cái mã đẹp trai ra thì Trịnh Sở chẳng có chút gì giống với một ông chủ cả.
Trịnh Sở không quan tâm tới những lời Vương Mậu nói, vung tay tát vào mặt Vương Mậu một cái.
Tiếng bốp vang lên.
Má phải Vương Mậu sưng đỏ lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy một vết máu.
Trịnh Sở nhìn Vương Mậu bị đánh sưng cả má phải, sẵng giọng nói: “Anh vừa mới nói anh đòi bao nhiêu tiền bảo kê, nói lại lần nữa xem”.
Vương Mậu đang tính nổi điên lên thì chợt trông thấy ánh mắt lạnh nhạt của Trịnh Sở, lòng bàn chân chợt có khí lạnh thoát ra.
Gã nhìn Trịnh Sở, lòng không ngừng cổ vũ cho bản thân mình, ra vẻ hung ác nói: “Năm chục ngàn, mỗi tháng một lần!”
Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở đang đứng chắn trước mặt mình, nhỏ giọng nói: “Trịnh Sở, anh đừng làm bậy, bọn họ không phải là người mà anh có thể đụng vào đâu”.
Trịnh Sở nở nụ cười khẽ, nói: “Tôi biết chừng mực”.
Anh nói xong lại vung tay phải lên, tát thật mạnh vào hai má Vương Mậu.
Bốp!
Má trái Vương Mậu đã trúng một cái tát của Trịnh Sở, cũng sưng đỏ lên, cả gương mặt trông cứ như đầu heo.
Trịnh Sở sẵng giọng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Vương Mậu, nói: “Còn đòi tiền nữa không?”
Vương Mậu cảm nhận bên má mình đang nóng như lửa đốt, nhưng sau lưng vẫn còn đàn em đang nhìn, nếu chịu thua, sau này gã phải làm đại ca bọn nó thế nào được nữa.
Gã đứng thẳng dậy, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén nhưng trong lòng thì sợ hãi muốn chết: “Năm mươi ngàn, không được thiếu một đồng xu cắc bạc nào”.
“Tôi thỏa mãn yêu cầu của anh”, Trịnh Sở lại vung tay lên, đánh về phía mặt Vương Mậu.
Bốp bốp bốp bốp bốp.
Trịnh Sở liên tục đánh năm cái, khiến cả gương mặt Vương Mậu như sắp rơi khỏi đầu gã đến nơi, không còn nhận ra hình dạng ban đầu được nữa.
Sau cái tát đầu tiên của Trịnh Sở thì Vương Mậu đã định giơ tay đánh trả, kết quả là tay phải gã chạm vào tay Trịnh Sở thì cũng bị gãy xương theo.
Mặt Vương Mậu trắng bệch, trán cứ vã mồ hôi lạnh.
Gã thấy hôm nay mình cắn nhầm đá tảng rồi, phải nhờ đến đại ca giải quyết thôi.
“Ranh con, có bản lãnh thì mày ở đây chờ, tao đi gọi đại ca tao tới, để coi mày sẽ chết như thế nào”.
Trịnh Sở ừ một tiếng, nhấc chân đá vào ngực Vương Mậu, khiến gã văng xa, bàn ghế đều bị gã đụng ngã.
Ngực Vương Mậu đau nhức, tay phải ôm ngực, nhìn Trịnh Sở nói: “Mày chờ đó cho tao, bây giờ tao sẽ đi gọi đại ca tao đến, mày nhất định phải chết, mày chết chắc với tao rồi”.
Gã nói xong thì vẻ mặt đầy kích động chạy ra khỏi quán.
Mấy đàn em Vương Mậu dẫn theo thấy thủ đoạn ra tay của Trịnh Sở thì đã sớm sợ đến nỗi nghệt cả mặt ra rồi.
Nay nhìn thấy đại ca của mình đã bỏ chạy thì làm sao dám đứng đây nữa, bèn lũ lượt chạy ra khỏi tiệm.
Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở lại dùng bạo lực để giải quyết vấn đề thì chân mày nhíu chặt, giọng lạnh lùng nói.
“Trịnh Sở, anh cảm thấy bạo lực có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề ư? Hay là anh không sợ sẽ gặp phải phiền toái lớn gì?”
Vẻ mặt Trịnh Sở vẫn bình thản, thoải mái nói: “Tôi có cách giải quyết”.
Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói thế thì chân mày sắp nhíu vào một chỗ: “Đại ca của bọn họ chính là người thân thiết với con trai trưởng nhà họ Tạ thành phố Giang Nam, anh đắc tội gã thì có lợi gì cho anh?”
Tạ Phi Phi từ đầu đến cuối vẫn ngơ ngác không nói gì, nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì gật gật đầu nói thêm vào: “Anh rể họ à, có một số chuyện không thể giải quyết được bằng bạo lực đâu, chuyện hôm nay là lỗi của anh đấy”.
“Lỗi của tôi?”, Trịnh Sở cười ha hả: “Người ta đã leo lên đầu ngồi đến nơi rồi vẫn không được đánh trả hả? Chẳng lẽ hai người muốn đưa tiền năm chục ngàn tiền bảo kê?”
Anh biết Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi cũng chỉ muốn tốt cho mình, sợ anh chọc phải phiền toái.
Nhưng nếu như bản thân mình có đủ sức mạnh thì cần gì phải sợ phiền toái? Dám đụng vào thì cứ trực tiếp đánh ngã là xong.
Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở không hề ăn năn hối lỗi thì hừ lạnh nói: “Trịnh Sở, tôi tưởng anh biến mất ba năm, sau khi trở về sẽ trở nên tốt đẹp hơn, kết quả là anh còn chẳng bằng mình của ba năm trước”.
“Ít nhất anh của ba năm trước sẽ không đi gây chuyện khắp nơi, chỉ biết giữ nề nếp và sống một cuộc đời bình thường”.
Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói thế đã hiểu ngay cô đang quan tâm mình.
Nụ cười treo trên môi anh, nói: “Nếu bọn họ dám báo thù, tôi tuyệt đối sẽ không để hai người xảy ra chuyện gì”.
Giọng Hứa Thanh Vân dần yếu đi, nói: “Không phải tôi lo họ sẽ làm hại đến tôi, mà tôi lo anh lại bị người ta hãm hại và lợi dụng”.
Trịnh Sở nở nụ cười nhạt, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không chết dễ dàng như vậy”.
Tạ Phi Phi thấy chủ đề hai người nói ngày càng quỷ dị thì vội vàng chuyển sang chuyện khác, nói.
“Nay sắc trời cũng không còn sớm, cái bàn lúc nãy cũng bị đánh hỏng rồi, chúng ta đi dọn lại một chút đi”.
Cô ấy nói xong thì lập tức đi dọn bàn.
Hứa Thanh Vân thấy hết sức bất đắc dĩ, chỉ mong Trịnh Sở có thể trưởng thành lên, đừng ngu ngơ như ngày trước, chẳng biết gì nên bị người ta lợi dụng.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu xuống bắt đầu dọn dẹp bàn ghế bị phá hư cùng với chén bát không còn trọn vẹn.
Trịnh Sở thấy hai cô gái đang bận rộn thì cũng phụ giúp một tay, nhanh chóng dọn dẹp quán cho xong còn cho hai người họ tan làm về nhà nghỉ ngơi.
Về phần bọn Vương Mậu, Trịnh Sở định bụng sẽ chờ bọn họ quay lại nhanh một chút, giải quyết đại ca sau lưng họ thật nhanh rồi lại đi.
Sau khi đám Trịnh Sở dọn dẹp quán cũng được kha khá thì đã là hơn một giờ khuya.
Trịnh Sở vẫn đang chờ đám Vương Mậu đi gọi cứu binh tới, kết quả là anh chờ mãi vẫn không thấy gã dẫn theo ai xuất hiện.
Chương 82: Gặp lại bạn cũ
Trịnh Sở nhìn Tạ Phi Phi nói: “Phi Phi, em không đi học hả? Tại sao lại ở đây phụ giúp thế này?”
Tạ Phi Phi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chị họ buôn bán cũng khá tốt, nên em đến đây phụ kiếm chút tiền tiêu vặt thôi”.
Cô ấy nói xong thì chuyển tầm mắt sang Hứa Thanh Vân.
Hứa Thanh Vân bèn gật đầu, nói: “Dù sao cũng phải thuê người, Phi Phi còn là em họ tôi, nên dứt khoát nhận con bé vào phụ giúp chút việc”.
Trịnh Sở thấy trễ rồi mà bọn Vương Mậu vẫn chưa tới bèn mỉm cười nói: “Nay sắc trời cũng không còn sớm, em mau về nghỉ ngơi sớm một chút đi”.
Tạ Phi Phi ừm một tiếng, cùng Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân rời khỏi quán, khóa lại cẩn thận.
Trịnh Sở thấy ngã tư đường bên ngoài là một mảnh tối đen, nói: “Phi Phi, ký túc xá của em có xa nơi này lắm không? Nếu xa thì anh với Thanh Vân đưa em về nhà”.
Tạ Phi Phi lắc đầu nói: “Ký túc xá của em ở ngay gần đây này”.
Cô ấy nói xong bèn vẫy tay chào tạm biệt Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân rồi đi.
Chờ đến khi Tạ Phi Phi đi rồi.
Hứa Thanh Vân lại nhìn Trịnh Sở, cơn tức trong lòng vẫn chưa hề nguôi ngoai.
“Trịnh Sở, lần sau anh đừng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề nữa được không vậy?”, lòng Hứa Thanh Vân cực kỳ lo lắng, Trịnh Sở cứ dùng bạo lực để giải quyết thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn mà thôi.
Huống chi trong xã hội hiện đại này, đấm đá giỏi thì sao, người ta có tiền có thế, muốn giải quyết một người thì chỉ cần bỏ tiền ra thuê một kẻ giỏi hơn, hoặc là lén lút tặng cho một viên kẹo đồng thì anh cũng chỉ có thể chờ chết.
Trịnh Sở cười cười nói: “Tôi sẽ cố gắng”.
Hứa Thanh Vân bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng có cách nào với Trịnh Sở.
Khi hai người về đến nhà, Hứa Thanh Vân chỉ thấy cơ thể mình mệt muốn chết.
Hôm nay những âm thanh tất bật trong quán vang lên từ sáng sớm đến tận chiều tối, cô còn chẳng có nổi chút thời gian để nghỉ ngơi.
Cứ tưởng có thể kiếm được mấy ngàn, kết quả là Trịnh Sở với Vương Mậu đánh nhau, trực tiếp phá hỏng bàn ghế và những thứ trong quán, kéo tuột tiền lời hôm nay về con số không.
Trịnh Sở đi vào bếp, mang ba hộp dược thảo quý hiếm lấy về từ Vạn Thảo Cốc, thả vào nồi áp suất theo công thức luyện chế đan dược.
Dùng nồi áp suất để luyện chế đan dược.
Chẳng mấy chốc, trong bếp đã tràn ngập mùi thuốc của đan dược đan luyện chế.
Hứa Thanh Vân vốn đã rất mệt mỏi rồi, khi ngửi thấy mùi thuốc thì cảm thấy cơ thể trở nên thoải mái, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Trịnh Sở đã luyện chế cả hộp dược thảo thành đan dược thật nhỏ.
Vẫn còn hai hộp dược thảo quý hiếm chưa được luyện chế, vẫn cất trong phòng.
Hứa Thanh Vân dậy từ rất sớm, ngáp một cái rõ to.
Giấc ngủ đêm qua cực kỳ chất lượng, là buổi tối yên bình nhất của cô trong mấy năm nay.
Cô ngửi thấy mùi thuốc tràn ngập trong phòng, nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: “Trịnh Sở lại luyện chế nước thuốc cho ông Tạ hả?”
Khóe miệng Hứa Thanh Vân chợt cong lên nụ cười khẽ, cho rằng Trịnh Sở biết sợ rồi, đang luyện chế nước thuốc cho Tạ Bá Ngọc để nhận lỗi.
Cô tin Tạ Bá Ngọc sẽ tha thứ cho Trịnh Sở, từ nay về sau Trịnh Sở sống cho hết cuộc đời này.
Trịnh Sở nấu thức ăn trong bếp, thấy Hứa Thanh Vân xuống lầu thì nhoẻn miệng cười khẽ: “Dậy rồi hả”.
“Hôm qua anh không ngủ hả?”, Hứa Thanh Vân nhìn thùng rác trong bếp đã sắp chứa đầy bột thuốc.
Trịnh Sở nói: “Đêm qua khá tỉnh táo nên không ngủ”.
Hứa Thanh Vân cười ha hả nói: “Bây giờ anh biết hối cải là tốt rồi, ngoan ngoãn sống đến hết đời là xong thôi”.
Cô cứ tưởng đêm qua Trịnh Sở sợ đến nỗi ngủ không yên.
Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì chẳng hiểu mô tê gì, anh làm sai cái gì rồi, hối cải cái gì mới được chứ.
Hứa Thanh Vân thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trịnh Sở thì cười cười, không vạch trần, để anh giữ được chút thể diện.
Hai người giải quyết xong bữa sáng rất nhanh.
Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở nói: “Hôm nay anh có bận chuyện gì không vậy?”
“Không có”, Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân, khó hiểu nói: “Sao dưng không lại hỏi thế”.
Hứa Thanh Vân bình thản nói.
“Sáng Phi Phi phải đi học, anh không bận chuyện gì thì tới quán phụ giúp một tay đi, anh cũng là cổ đông rất lớn của quán mà”.
Cô thấy rất khó hiểu, từ lần trước Trịnh Sở bày biện đủ thứ trong quán thì việc làm ăn của quán tốt lên rất nhiều.
Khi đó Hứa Thanh Vân cực kì khinh thường, kết quả là hôm sau vừa mở cửa bán thì việc làm ăn đã lên như diều gặp gió.
Đúng là Trịnh Sở không bận rộn gì thật, còn chuyện đột phá lên cảnh giới trúc cơ trung kỳ thì cũng không nóng vội nhất thời, chậm rãi tôi luyện đến cảnh giới hoàn hảo nhất rồi hẵng đột phá.
Trịnh Sở gật đầu, cùng Hứa Thanh Vân đến quán.
Khi Hứa Thanh Vân và Trịnh Sở đến quán thì chỉ mới hơn tám giờ sáng.
Hai người cứ tưởng là bên ngoài quán không có ai.
Nào ngờ khi họ tới thì bên ngoài đã có hơn mười người, vẻ mặt đầy nôn nóng chờ đợi quán mở cửa.
Hứa Thanh Vân thấy thế thì mặt đầy tươi cười, lập tức mở cửa quán, bắt đầu rửa nguyên liệu nấu ăn.
Trịnh Sở cũng theo vào, giúp Hứa Thanh Vân cắt nguyên liệu nấu ăn xong thì bắt đầu luôn tay luôn chân bưng món lên bàn.
Hứa Thanh Vân vừa nấu ăn vừa nhìn dáng vẻ Trịnh Sở bưng bê, cười nói: “Thế này có phải tốt hơn không, cần gì cứ phải đánh đấm suốt ngày thế”.
Bất tri bất giác đã là một giờ trưa, khách trong quán cũng vơi dần đi.
Hứa Thanh Vân lau gương mặt đầy mồ hôi, tạp dề trên người cũng đã bẩn.
Cô nhìn Trịnh Sở, mỉm cười nói: “Mệt lắm rồi đúng không, mau nghỉ ngơi một lát đi, sau bốn giờ lại bắt đầu có khách vào”.
Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân, hỏi: “Sao không trực tiếp thuê thêm người?”
Anh đường đường là độ kiếp tiên tôn, giúp vợ bưng thức ăn, rửa rau rửa thịt thì cũng không sao.
Nhưng đây rõ ràng là vấn đề có thể giải quyết bằng cách thuê thêm người, sao không làm thế luôn đi cho dễ.
Hứa Thanh Vân nói: “Tôi đang tiết kiệm tiền cho anh đó, sau này việc làm ăn thuận lợi rồi, mở một cái quán lớn hơn nữa, dần dần phát triển lên…”
Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì hết sức cạn lời.
Đường đường là độ kiếp tiên tôn mà cũng cần phải kiếm tiền bằng mấy cái thủ đoạn đó ư?
Sau lưng, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Hàn Băng, nghe nói quán ăn này nấu nướng khá ngon, bây giờ là hơn một giờ rồi, không còn đông đúc như trước nữa, chúng ta vào trong nếm thử xem”.
Trịnh Sở nghe thấy giọng nói đó thì lập tức ngước lên, quay lại nhìn, trông thấy Lâm Đức Vượng trong bộ tây trang phẳng phiu, mặt đầy tươi cười cùng Hứa Hàn Băng bước vào quán.
Khi Hứa Hàn Băng vào trong quán mới trông thấy Trịnh Sở đang lau bàn.
Cô ta hết sức ngạc nhiên, miệng há thành hình chữ O: “Trịnh Sở, không ngờ cậu lại lau bàn ở đây!”