Ầm!
Lại Vĩ Khang hóa thành hung hồn, mở cái miệng như một chậu máu và nuốt chửng nó về phía vị trí của Trịnh Sở.
Hắn muốn nuốt sống Trịnh Sở xuống bụng và luyện hóa anh thành một bãi máu.
Trịnh Sở nhìn hung hồn đột ngột xuất hiện này vẫn giữ nguyên giọng điệu thờ ơ, sắc bén quát: "Binh khí ngũ hành”.
Vừa dứt lời trong tay anh liền xuất hiện một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng trắng được ngưng tụ từ linh lực.
Ầm.
Sau khi hóa thành hung hồn Lại Vĩ Khang đã sớm đánh mất lý trí, nhìn thanh trường kiếm linh lực trong tay Trịnh Sở mà há to miệng, giữ nguyên ý định muốn nuốt chửng anh.
Ba người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng thấy dáng vẻ này của hung hồn thì hoảng sợ không thôi, hai hàm răng không kìm được va vào nhau cầm cập.
Họ đưa mắt nhìn Trịnh Sở lại thấy vẻ mặt anh vẫn duy trì nét an tĩnh giống như hung hồn trước mắt chỉ là giả tạo không hề tồn tại.
Cả ba thực sự không hiểu tại sao Trịnh Sở lại có thể điềm tĩnh lạ thường tới vậy.
Phải biết rằng Lại Vĩ Khang là một tông sư võ đạo ở cảnh giới hóa huyền, sau khi hóa thành hung hồn thực lực cũng sẽ được nâng lên một cảnh giới lớn.
Trừ khi là võ giả cảnh giới thần, hoặc là thuật pháp chân nhân nếu không căn bản không người nào có thể đối phó được.
Về phần Trịnh Sở, hạ gục được một võ giả ở cảnh giới bán thần không đồng nghĩa với việc anh sở hữu thực lực cảnh giới thần.
Trịnh Sở thấy Lại Vĩ Khang hóa thành hung hồn hung hăng bổ nhào tới, thanh trường kiếm linh lực phảng phất ánh sáng trắng trong tay anh cũng đồng thời chém ra.
Bùm.
Trường kiếm linh lực như chém lên thực thế bắn ra từng đóa hoa lửa.
Lại Vĩ Khang rít gào vì đau đớn, khiến gương mặt vốn đã đáng sợ của hắn nay càng thêm khủng bố.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Hắn không ngừng thống khổ gầm gừ, trạng thái vốn đã khó kiểm soát nay càng điên loạn như ngựa đứt dây cương.
“Tao… phải giết mày… giết tất cả bọn mày”, lời Lại Vĩ Khang nói ra rất mơ hồ khiến người ta không phân biệt được.
Ánh mắt Trịnh Sở lãnh đạm nhìn hung hồn đang điên loạn gầm thét kia, anh một lần nữa vung lên thanh trường kiếm linh lực trong tay, mạnh mẽ chặt xuống.
Bùm.
Dưới thế tới hung mãnh của một đường kiếm này, hung thú vỡ nát thành hai nửa và biến thành một vũng máu.
Mặt đất cũng bị một kiếm này của Trịnh Sở chém thành một vết nứt sâu dài không đáy.
Ba người kia thấy anh dễ dàng giết chết Lại Vĩ Khang như vậy thì há hốc mồm gần như có thể nhét một quả bóng rổ vào trong, đôi mắt cũng kinh ngạc trợn trừng đến mức sắp rơi xuống đất.
“Gia chủ… gia chủ uy vũ”.
Ba người trong cơn thảng thốt, nói chuyện còn mang theo chút cà lăm.
Ngay khi Trịnh Sở chuẩn bị đứng dậy rời đi, một người phụ nữ gợi cảm cũng bước ra khỏi nhà kho, cô ta nhìn Trịnh Sở, mở miệng cứng ngắc, âm tiết phát âm không rõ ràng: “Chủ nhân, hai người kia chết rồi”.
Trịnh Sở nghe được câu này của Trần Anh lập tức sải chân đi về phía nhà kho.
Vừa đặt chân vào nhà kho liền thấy cơ thể hai người Lại Mộng Linh cùng Trịnh Thiên lạnh ngắt không còn sức sống.
Trịnh Sở nhìn hai người họ, lạnh nhạt nói: “Cứ như vậy chết à?”
Anh còn nhớ sự tra tấn mà mẹ mình từng phải trải qua kéo dài đằng đẵng trong suốt ba tháng!
Kết quả hai người này chịu giày vò chưa tới hai ngày đã đi chầu Diêm vương.
Vẻ mặt thản nhiên của Trịnh Sở không đổi, trên tay phải anh xuất hiện một ngọn lửa ảm đạm.
Ngọn lửa giống như tinh linh nhảy nhót vờn quanh trên đầu ngón tay Trịnh Sở trong chốc lát, giống như một con rắn lửa nhỏ cuốn lấy thi thể của Lại Mộng Linh cùng Trịnh Thiên.
Trong nháy mắt đã thiêu đốt thân xác họ thành tro bụi, không một vết tích.
Sau khi xử lý xong tất cả mọi việc Trịnh Sở liền dẫn theo Trần Anh rời khỏi nhà kho và đi về phía biệt thự.
Anh biết sau khi nhà họ Lại nhận được tin báo Lại Vĩ Khang cùng Ngụy Hoa lìa đời tại nhà Trịnh chắc chắn sẽ phát điên tới tìm anh gây rắc rối.
Trịnh Sở đã sẵn sàng để bản thân đạt đến cảnh giới tiên thiên một cách nhanh nhất, chỉ có trở nên càng lớn mạnh mới có thể đem lại cho anh cảm giác an toàn.
Sau khi hai người Trịnh Sở cùng Trần Anh rời khỏi.
Dòng suy nghĩ của Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng mới hồi phục lại.
Bọn họ bắt đầu sôi nổi thảo luận.
"Phải làm sao đây, tây nam Bách Quỷ Giáo rất mạnh, tuy rằng thực lực gia chủ mạnh mẽ nhưng cũng không thể một mình chống chọi với cả tây nam Bách Quỷ Giáo mà”.
“Không chỉ tây nam Bách Quỷ Giáo, nhà họ Lại bên kia cũng sẽ tới gây phiền phức cho gia chủ”.
“Tôi rất muốn chạy trốn nhưng nếu đã uống đan dược của gia chủ, một khi làm tổn hại tới lợi ích của cậu ấy, tôi sẽ chết ngay lập tức”.
Sau khi nghiêm túc thảo luận một hồi, họ đều nhận định hiện tại chỉ quyết một lòng đi theo Trịnh Sở thì bản thân mới có thể sống lâu hơn một đoạn thời gian.
Bên trong một biệt thự sang trọng to lớn.
Trịnh Sở nhắm nghiền hai mắt ngồi một mình trên chiếc giường lớn rộng lớn mềm mại.
Bên cạnh anh trôi nổi một lượng lớn dược liệu quý hiếm.
Tinh túy màu xanh của những thảo dược này đang được chậm rãi chiết xuất từng chút từng chút một sau đó hóa thành từng giọt chất lỏng màu xanh lá cây tràn vào trong cơ thể Trịnh Sở.
Trịnh Sở hiện tại không có dự định sẽ luyện đan dược mà chỉ lấy ra một ít thảo dược, trực tiếp vận hành cửu long huyền công luyện hóa chúng thành linh lực rồi hấp thụ vào trong cơ thể.
Đối với những tu tiên giả khác, đây tuyệt đối là một hành động lãng phí rất lớn.
Nhưng với Trịnh Sở nó không quá nghiêm trọng.
Anh sở hữu hạt châu đen tuyền trong tay giúp linh lực hấp thụ từ dược liệu quý hiếm cuối cùng sẽ trở nên càng thêm tinh thuần.
Chỉ cần đợi đến sáng hôm sau, anh tự tin nắm chắc thực lực của bản thân sẽ thăng cấp tới cảnh giới tiên thiên sơ kỳ.
Rốt cuộc giữa anh và người bình thường có điểm bất đồng bởi anh từng trải qua độ kiếp tiên tôn.
Hiện tại tu luyện trở lại, chỉ cần nước chảy thành sông liền có thể dễ dàng đạt được.
Bên ngoài căn phòng nơi Trịnh Sở đang ở, trên người Trần Anh với đôi mắt đờ đẫn toát ra hơi thở dữ tợn, tay phải cô ta nắm chặt một con dao găm sắc bén.
Cô ta đang canh gác cho Trịnh Sở, một khi có người cứng rắn muốn xông vào quấy nhiễu tới quá trình tu luyện của anh, Trần Anh sẽ không suy nghĩ mà giải quyết đối phương.
Đã hơn ba giờ đêm.
Khoảng thời gian mà lẽ ra nên chìm vào giấc ngủ.
Trong khu biệt thự tại Phương Châu nơi nhà họ Lại tọa lạc lại không bóng người gác đèn.
Toàn bộ các thành viên cao cấp của nhà họ Lại đều xuất hiện trong hội trường nghị sự vớivẻ mặt bàng hoàng lo sợ.
Trên vị trí gia chủ của nhà họ Lại.