Đương nhiên, Vương Thành Nhân chỉ mới đến cảnh giới cảnh giới hóa huyền đại thành, vẫn chưa đạt tới cảnh giới thần.
Vì thế nên bay một lát lại phải nghỉ một lát, bay một lát nghỉ một lúc, tốc độ khá chậm.
Chờ Vương Thành Nhân đến tới thành phố Giang Nam.
Thì phần lớn các nhân vật quyền quý đều đã nhận được tin tức, lập tức lái xế hộp đắt tiền vọt tới.
Bọn họ đều muốn là người đầu tiên đến chỗ Vương Thành Nhân, nịnh bợ lấy lòng ông ta một phen.
Vương Thành Nhân bôn ba suốt cả một đường, vừa đến thành phố Giang Nam đã nhìn thấy hơn mười chiếc limousine vô giá dừng lại cách đó một trăm mét trước mặt mình.
Vẻ mặt ông ta khá bình tĩnh, sải bước đi về phía trước.
Vừa mới đi được mấy bước thì chủ nhân của hơn mười chiếc xế hộp hàng hiệu kia đã bước từ trên xe xuống.
Bọn họ vừa mới xuống xe đã lập tức quỳ rạp xuống đất, cùng hô to: “Chúc mừng đại sư Vương xuống núi”.
Giọng bọn họ rất to, khiến cả vùng trời vang vọng âm thanh chúc mừng đại sư Vương xuống núi.
Vương Thành Nhân cực kỳ hờ hững, chỉ cười nói: “Tin tức cũng nhanh nhạy đấy”.
Thành phố Giang Nam, hơn tám giờ tối.
Hơn mười người đàn ông mặt mũi dữ tợn, cao tầm mét tám, mét chín xuất hiện ở nhà hàng của Hứa Thanh Vân.
Hứa Thanh Vân nhìn hơn mười người đàn ông trước mặt, dù trong lòng có chút hoảng hốt nhưng sắc mặt vẫn khá là bình tĩnh: “Các anh muốn dùng món gì?”
Từ bọn họ toát lên vẻ dữ tợn và hung hãn khiến Hứa Thanh Vân thấy hơi đáng sợ.
Hơn mười người kia nghe Hứa Thanh Vân hỏi nhưng hoàn toàn ngó lơ.
Trong đó có người cao mét tám, mặc áo trắng đảo mắt quan sát khắp nhà hàng một lượt, mở miệng hỏi: “Người đâu?”
“Ai?”, trong lòng Hứa Thanh Vân dần có dự cảm chẳng lành, có vẻ đám người này đến tìm Trịnh Sở gây chuyện.
Nguyên Tu nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì hừ lạnh một tiếng, nói: “Tất nhiên là Trịnh Sở”.
Bây giờ ông ta cũng lười chẳng muốn gọi là Trịnh Sở là cậu Trịnh làm gì nữa.
Đùa, nay Vương Thành Nhân đã tới để giải quyết Trịnh Sở rồi.
Ông ta lại gọi Trịnh Sở là cậu Trịnh thì có khác gì tự tìm đường chết đâu.
Đầu tiên phải tóm được Trịnh Sở đã, về lại báo cáo lại cho Vương Thành Nhân, chiếm được chút quả ngọt rồi lại tính tiếp.
Nghĩ thế, Nguyên Tu thầm thấy may mắn, cũng may lần trước ông ta tìm thấy một viên ngọc ba màu nhưng vẫn chưa giao cho Trịnh Sở.
Nay dâng cho Vương Thành Nhân, sau này sẽ có rất nhiều trái ngon quả ngọt.
Hứa Thanh Vân nghe đối phương đến tìm Trịnh Sở gây chuyện thật thì đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại: “Tôi không biết anh ấy đang ở đâu”.
Nguyên Tu nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì cười ha hả, nói: “Cô không biết hả? Cô là vợ cậu ta mà cô lại không biết ư?”
Ông ta nghĩ Hứa Thanh Vân cố tình nói thế để bảo vệ Trịnh Sở.
Dù sao Vương Thành Nhân cũng có thực lực mạnh mẽ như thế, có là Trịnh Sở thì đối mặt với Vương Thành Nhân cũng phải chết mà thôi.
Hứa Thanh Vân thật sự không biết Trịnh Sở đang ở đâu.
Từ đêm hôm qua sau khi tạm biệt Trịnh Sở thì cô không còn thấy mặt anh nữa.
Còn điện thoại của anh thì đã hỏng từ lâu rồi, muốn liên lạc với anh cũng không biết phải liên lạc thế nào.
Nguyên Tu sẵng giọng nói: “Mấy người các cậu vào trong sục soát đi, để xem Trịnh Sở có ở trong đó hay không”.
Ông ta vừa dứt lời thì hơn mười người đàn ông trung niên phía sau lập tức hùng hổ lao vào trong quán, lục soát tìm kiếm tung tích Trịnh Sở.
Vài phút sau, bọn họ quay trở lại trước mặt Nguyên Tu, lắc đầu ý bảo bên trong không có bóng dáng Trịnh Sở.
Nguyên Tu nhíu mày, trong lòng hết sức bực bội, lần này không tìm thấy Trịnh Sở thì sau này chắc chắn sẽ phải muối mặt ở trước mặt Vương Thành Nhân.
Đến lúc đó muốn có được thứ gì từ chỗ Vương Thành Nhân, e là khó khăn.
Nguyên Tu hừ lạnh một tiếng, ý bảo hơn mười người đàn ông vạm vỡ kia phá nát nhà hàng.
Hơn mười người kia nghe thấy mệnh lệnh của Nguyên Tu thì cười hà hà, giơ nắm đấm lên bắt đầu phá.
Khách khứa trong nhà hàng thấy đám người đó thì nào dám mở miệng nói gì.
Tranh thủ lúc bọn họ vẫn chưa bắt đầu đập phá, chạy vội ra ngoài.
Rầm rầm rầm.
Chẳng mấy chốc, bàn ghế trong nhà hàng đều bị phá hư.
Nguyên Tu nhìn Hứa Thanh Vân, bày ra vẻ mặt trêu tức: “Dẫn người đi”.
Hơn mười người kia lại vươn tay ra, chộp tới Hứa Thanh Vân, muốn bắt cô đi.
Mặt Hứa Thanh Vân trắng bệch như tờ giấy, sợ không sao tả được.
Dù sao cô cũng là con gái, một mình đối mặt với đám người đó thì trong lòng không hoảng hốt cũng lạ.
Khi đám người cao lớn vạm vỡ kia sắp chạm vào Hứa Thanh Vân thì Kỳ Phong Đạo Nhân và Tạ Phi Phi từ bên ngoài bước vào quán.
Hai người bọn họ vừa mới sang ngã tư kế bên mua ít rượu về uống.
Bởi vì Kỳ Phong Đạo Nhân uống quá tốt, trong vòng một ngày có thể uống hết hai ba vò rượu trắng.
Tứ Lượng Dịch lại đắt, một vò thôi cũng đã hơn một ngàn rồi.
Tiền trong người ông ta nhanh chóng cạn sạch, lại bảo Tạ Phi Phi bỏ tiền mua rượu giúp ông ta.
Tạ Phi Phi đang mỉm cười thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi sau khi thấy những gì đang xảy ra trong nhà hàng.
Cô ấy trợn trừng mắt, nhìn bàn ghế trong quán bị phá không còn gì thì tức giận nói: “Các người đang làm cái gì thế?”
Tạ Phi Phi tưởng mấy người kia là đám du côn, lại không biết thân phận và sức mạnh thật sự của họ là gì.
Nguyên Tu nghe Tạ Phi Phi lớn tiếng quát tháo thì cười ha hả nói: “Thì ra là còn một cô gái nữa”.
Ông ta nói xong thì cười vui vẻ nói: “Bắt cả cô gái này về luôn cho tôi”.
Tạ Phi Phi giơ tay phải ra nhéo Kỳ Phong Đạo Nhân, ý bảo ông ta mau dùng chút thủ đoạn của mình đi.