Trịnh Sở lấy ra số điện thoại di động mà Trần Điềm Điềm đã cho anh trước đó rồi ấn nút gọi.
“Xin chào, ai vậy?”, điện thoại vừa kết nối thì giọng nói nghi hoặc của Trần Điềm Điềm đã lập tức truyền đến.
Trịnh Sở đáp: "Tôi là Trịnh Sở, hiện giờ bữa tiệc sắp bắt đầu rồi".
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”, Trần Điềm Điềm trở nên nhiệt tình hơn khi cô ấy biết người ở đầu dây bên kia là Trịnh Sở.
Trịnh Sở nói: "Tôi đang ở bên chợ dược liệu".
“Sao cậu lại đến chợ dược liệu? Cậu không khỏe sao?”, khi Trần Điềm Điềm nghe Trịnh Sở nói mình đang ở chợ dược liệu thì đây là phản ứng đầu tiên của cô ấy.
Trịnh Sở nghe Trần Điềm Điềm hỏi nhưng không đáp, chỉ nói: "Chúng ta hãy gặp nhau ở trước cửa khách sạn Thiên Quan".
Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Sở bắt một chiếc taxi để đi đến khách sạn Thiên Quan.
Khi đến khách sạn Thiên Quan, anh nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc đang tụ tập trò chuyện theo từng nhóm.
Khi nhìn thấy Trịnh Sở bước xuống taxi, họ chỉ phớt lờ Trịnh Sở và tiếp tục nói cười, xem Trịnh Sở như không khí.
Quan hệ của Trịnh Sở với những người bạn học này vốn dĩ không quá thân thiết, cho nên thấy họ đối xử với mình như vậy thì anh cũng cảm thấy bình thường.
Anh đến đây chỉ để gặp lại Lâm Đức Vượng và hỏi thăm xem dạo này cậu ta sống thế nào.
Không lâu sau, một chiếc Porsche màu đen chạy tới.
Khi các bạn trong lớp nhìn thấy chiếc Porsche, họ liền đi về phía nó với nụ cười tươi trên môi.
"Chiếc xe này hình như là phiên bản giới hạn".
"Công việc kinh doanh của sếp Lý đúng là càng ngày càng lớn mạnh".
Trên chiếc Porsche màu đen có một người đàn ông mập mạp có mái tóc húi cua, mặc bộ vest trắng bạc bước xuống với vẻ mặt đầy cao ngạo.
Gã vừa bước xuống thì đã nhìn thấy Trịnh Sở, liền nở một nụ cười chế nhạo nói: "Ồ, không phải cậu chủ Trịnh đây sao? Không ngờ hôm nay cậu cũng đến đây".
Lý Đại Dũng nhiệt tình đi tới trước mặt Trịnh Sở, khoác tay lên vai anh nói: "Đã ba năm không gặp rồi, chụp ảnh lưu niệm một chút đi".
Trịnh Sở vỗ nhẹ vào cánh tay của Lý Đại Dũng rồi lãnh đạm nói: "Tôi không có hứng thú".
"Cậu... cậu dám từ chối yêu cầu của tôi?", Lý Đại Dũng mấy năm nay đã trở thành nhân vật nổi tiếng ở trong thành phố Giang Nam, không ngoa khi nói rằng đa số mọi người đều rất ngoan ngoãn nghe theo lời của gã.
Trịnh Sở chỉ là một cậu chủ vô dụng đã bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh ở Vân Châu vậy mà lại dám từ chối yêu cầu của gã sao?
Các bạn học xung quanh thấy Trịnh Sở dám đối xử với Lý Đại Dũng bằng thái độ như vậy thì đều bắt đầu lên tiếng chỉ trích.
"Trịnh Sở, cậu cho rằng mình vẫn là cậu chủ nhà họ Trịnh sao?"
"Cậu bây giờ chẳng phải là cái thá gì cả, chỉ biết sống bám vào vợ, cậu dám làm như vậy với sếp Lý có phải là chán sống rồi không?"
Trịnh Sở nghe những tiến chỉ trích xung quanh thì chỉ phớt lờ.
Đối với anh thì đám người này không khác gì sâu bọ, anh có thể giết chết bất cứ lúc nào, anh sao có thể quan tâm đến lời nói chỉ trích vớ vẩn của bọn sâu bọ được.
Lý Đại Dũng thấy tất cả các bạn cùng lớp xung quanh đều đang chỉ trích Trịnh Sở cho nên mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn giả vờ khoan dung nói: "Tất cả đều là bạn học của nhau, bây giờ Trịnh Sở sống khổ sở như vậy, chúng ta cũng nên thông cảm và để ý đến cảm xúc của cậu ta".
Lời nói thì dễ nghe nhưng thật ra mục đích của gã là đả kích Trịnh Sở thêm một lần nữa, muốn nhấn mạnh hoàn cảnh khổ sở của anh và bảo mọi người quan tâm đến kẻ nghèo hèn như anh.
Các bạn học xung quanh nghe lời Lý Đại Dũng nói thì đều tươi cười, cảm thấy Lý Đại Dũng rất khoan dung.
Trịnh Sở không hề hứng thú với những lời vô nghĩa của đám người này.
Anh chỉ hướng ánh mắt về đám đông để tìm xem Lâm Đức Vượng có ở đây hay không.
Tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Đức Vượng đâu, trong lòng Trịnh Sở thầm đoán cậu ta có chuyện gì đó cho nên hôm nay không thể đến được.
“Mọi người đừng đứng ngoài đây nữa, tôi đã đặt sẵn phòng bao rồi”, Lý Đại Dũng không để ý đến các bạn cùng lớp nữa, vừa nói vừa đi thẳng vào khách sạn Thiên Quan.
Bây giờ gã là người nổi bật nhất trong đám bạn học cũ cho nên các bạn học khác đều phải đi theo sau gã.
Khi các bạn học nhìn thấy Lý Đại Dũng đi vào thì cũng lần lượt đi theo, không chờ đợi thêm nữa.
“Trịnh Sở, sao cậu không vào?”, Trần Điềm Điềm lái chiếc Audi A5 màu trắng đến, sau khi đậu xe thì liền đi đến bên cạnh Trịnh Sở.
Trần Điềm Điềm mặc một chiếc váy dài màu xanh lam nhã nhặn, làm nổi bật khí chất thanh tao thoát tục đặc biệt của cô ấy.
Trịnh Sở nhìn Trần Điềm Điềm nói: "Có lẽ hôm nay cậu ta sẽ không đến đây".
Anh và Lâm Đức Vượng là bạn thân thời đại học cho nên anh biết rất rõ tính khí của Lâm Đức Vượng.
Anh biết Lâm Đức Vượng là người sẽ không đến muộn. Hiện giờ chỉ còn 5 phút nữa là buổi tiệc bắt đầu mà vẫn chưa thấy bóng dáng của cậu ta đâu thì có lẽ cậu ta sẽ không đến.
"Chúng ta vào thôi", Trần Điềm Điềm nói rồi cùng Trịnh Sở đi vào khách sạn Thiên Quan.
Bên trong phòng 202 khách sạn Thiên Quan có ba bàn tiệc.
Một bàn dành cho người có tiền có thế, một bàn dành cho người có tiền không thế, còn một bàn dành cho những người không tiền không thế.
“Hàn Băng, người theo đuổi cậu đến rồi kìa”, Lý Bưu và Lý Đại Dũng ngồi cùng nhau, liếc nhìn Trịnh Sở bằng ánh mắt chế giễu.
Hứa Hàn Băng ngồi ở bên phải Lý Đại Dũng, nghe Lý Đại Dũng nói xong liền cảm thấy rất khó chịu, lạnh lùng nói: "Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa".
Lý Bưu cười nói: "Hàn Băng, nghe nói chồng cậu dạo này rất khá, đã là phó chủ tịch ngân hàng thành phố Giang Nam rồi. Nếu như tôi cần vay vốn làm ăn thì cậu phải nói với chồng giúp tôi một chút nhé".
Hứa Hàn Băng cười nói: "Dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi".
Ở bàn của những người có tiền không thế cũng đã bắt đầu xì xầm cười đùa nói chuyện, nhớ về những chuyện đã xảy ra ngày xưa ở trường.
Còn ở bàn của những người không tiền không thế thì trông rất thảm thương, tất cả các bạn học đều im lặng, dường như không ai muốn mở miệng nói chuyện.
Chương 7: Bạn thân trở mặt
Họ đã ở dưới đáy xã hội ngần ấy năm, làm đủ thứ nghề bẩn thỉu nhưng vẫn không kiếm được bao nhiêu tiền.
Trịnh Sở nhìn sắc mặt của các bạn cùng bàn, mặc dù năm xưa ở trường anh không nói chuyện nhiều với bọn họ nhưng anh vẫn ngồi ở đây.
Nhìn thấy Trịnh Sở ngồi ở bàn này, Trần Điềm Điềm cũng ngồi xuống theo.
“Điềm Điềm, sao cậu lại ngồi ở đó?”, Lý Bưu lập tức lên tiếng ngăn cản khi nhìn thấy Trần Điềm Điềm ngồi ở bàn của Trịnh Sở.
“Điềm Điềm, chỉ có những bạn học không tiền không thế mới ngồi ở cái bàn đó thôi. Cậu không cảm thấy xấu hổ khi ngồi ở cái bàn đó sao?”, lúc còn đi học Hứa Hàn Băng cũng có quan hệ tốt với Trần Điềm Điềm cho nên liền lên tiếng nhắc nhở.
Dù không vui nhưng Lý Đại Dũng vẫn tỏ ra rất khoan dung nói: "Điềm Điềm thích ngồi bàn nào cũng được, ngồi bàn nào cũng giống nhau cả thôi".
Khi các bạn học nghe Lý Đại Dũng nói vậy thì đều vỗ tay tán dương sự độ lượng của Lý Đại Dũng, không coi thường các bạn học vì thân phận thấp kém của bọn họ.
"Bắt đầu lên món đi", Lý Đại Dũng nói với người phục vụ, sau đó lại nói với các bạn học: "Trong nhà Lâm Đức Vượng có chút việc, khoảng nửa tiếng nửa mới đến, cậu ta không muốn phiền chúng ta dùng bữa nên chúng ta cứ vào tiệc trước".
Trịnh Sở nghe nói rằng Lâm Đức Vượng sẽ đến cho nên rất muốn biết cuộc sống của Lâm Đức Vượng thế nào.
Về phần Lý Đại Dũng hỏi anh đến khi nào thì cũng là chuyện bình thường, dù sao Lý Đại Dũng cũng là người đã khởi xướng bữa tiệc này trong khi gã không biết anh đã quay lại.
Không lâu sau thức ăn và đồ uống đều đã được dọn ra.
Một số bạn học uống quá chén bắt đầu rơi nước mắt, kể cho nhau nghe những chuyện cực khổ đã trải qua mấy năm nay.
Cũng có một số bạn học khi say liền bắt đầu kể về những chuyện tốt trong cuộc sống của mình, so sánh với những người khác trong nhà có bao nhiêu tiền, vợ chồng của mình giàu có thế nào,...
Lúc này, một người đàn ông cao một mét chín có khuôn mặt bình thường nhưng sáng sủa, mặc áo ngắn tay màu trắng từ ngoài phòng bào bước vào, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi các cậu, tôi có một số việc ở nhà nên đến muộn, đã khiến mọi người chờ lâu rồi".
Trịnh Sở nghe được giọng nói quen thuộc liền quay đầu nhìn liền thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Lâm Đức Vượng dường như không nhìn thấy Trịnh Sở, ngay lúc gã bước vào thì đã ôm chầm lấy Lý Đại Dũng cùng Lý Bưu giống như những người anh em cũ lâu ngày không gặp.
“Trịnh Sở, sao bạn thân của cậu lại trở thành bạn thân của người khác vậy?”, Trần Điềm Điềm nhỏ giọng thì thầm.
Trịnh Sở cười nói: "Có lẽ cậu ta không nhìn thấy tôi".
Anh vừa dứt lời Lý Đại Dũng đã đặt tay lên vai Lâm Đức Vượng rồi chỉ vào Trịnh Sở nói: "Cậu không đi ôm bạn thân chí cốt năm xưa của cậu sao?"
Lâm Đức Vượng lắc đầu, hờ hững nhìn Trịnh Sở nói: "Bạn thân năm xưa chỉ là bạn thân năm xưa, bây giờ bạn thân chí cốt của tôi chính là các cậu".
Sau khi nói xong thì gã liền tiếp tục uống rượu với mấy người Lý Đại Dũng.
“Trịnh Sở, cậu đừng buồn”, Trần Điềm Điềm ngay lập tức an ủi Trịnh Sở khi nhìn thấy cảnh này.
Trịnh Sở thật ra cũng không bị ảnh hưởng nhiều bởi thái độ hiện tại của Lâm Đức Vượng.
Mỗi người đều có con đường riêng để đi, con đường khác nhau thì không thể nói chuyện được nữa thôi.
Lý Đại Dũng thì lại cảm thấy rất khó hiểu khi thấy Trịnh Sở không hề tỏ ra xấu hổ.
Không phải Trịnh Sở là bạn thân của Lâm Đức Vượng sao? Sao lại không hề tỏ thái độ khi thấy bạn thân chí cốt của mình phản bội mình chứ?
Chẳng mấy chốc Lý Đại Dũng đã tự suy đoán rằng Trịnh Sở là một kẻ vô dụng đến mức không cảm thấy gì với những chuyện thế này.
Ngay sau đó, đám người Lý Đại Dũng đã uống đến mức toàn thân toát ra mùi rượu nồng nặc.
Bởi vì họ uống quá nhiều mà nhà vệ sinh trong phòng bao đã có người dùng cho nên họ phải đi tới nhà vệ sinh công cộng bên ngoài.
Sau khi tất cả đi ra ngoài, ánh mắt lãnh đạm của Hứa Hàn Băng lại nhìn về phía Trịnh Sở.
Ánh mắt Lâm Đức Vượng cũng nhìn về phía Trịnh Sở.
Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng đều cảm thấy rất thất vọng về Trịnh Sở, dù sao cũng từng là cậu chủ nhà họ Trịnh mà bây giờ lại thành ra bộ dạng này, năm xưa bọn họ thân thiết với Trịnh Sở ở trường, giờ nghĩ lại liền cảm thấy xấu hổ.
Nếu sớm biết bây giờ sẽ như vậy thì năm xưa bọn họ đã giống như Lý Bưu đi theo lấy lòng Lý Đại Dũng rồi.
Trịnh Sở cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của hai người họ nhưng vẫn vô tư ăn những món ăn trên bàn, hoàn toàn không thèm để ý đến họ.
Mười lăm phút trôi qua.
Lâm Đức Vượng không thấy đám người Lý Đại Dũng và Lý Bưu quay lại thì hơi cau mày nói: "Tại sao Lý Đại Dũng và Lý Bưu vẫn chưa quay lại?"
"Chắc không phải là đã gặp chuyện gì đó chứ?", có một bạn học đoán.
"Nên có ai đó ra ngoài tìm thử".
Lâm Đức Vượng tỏ ra nghiêm túc đứng lên trước và nói: "Tôi sẽ ra ngoài xem đã có chuyện gì xảy ra".
Bây giờ gã không muốn ở chung một chỗ với Trịnh Sở nữa, cho dù ở bên cạnh vẫn còn có rất nhiều người khác thì cũng không được.
Hứa Hàn Băng nhìn thấy Lâm Đức Vượng rời đi và trong phòng bao chỉ còn lại những người bạn học không tiền không thế thì cũng lập tức nói: "Tôi sẽ đi với cậu".
Ngay khi hai người chuẩn bị bước ra khỏi phòng bao thì đã thấy đám người Lý Đại Dũng và Lý Bưu trở về với vẻ mặt đắc thắng.
“Đám nhóc con đó dám ra tay trước mặt chúng ta, thật không biết sống chết”, Lý Bưu lộ ra vẻ tự mãn nói.
Lý Đại Dũng cũng cười nói: "Bọn nó nghĩ mình là cái thá gì chứ? Ở trước mặt tôi thì bọn nó chẳng qua chỉ là đám lưu manh rẻ rách".
Đám người Lý Đại Dũng trở về bàn, bắt đầu uống rượu rồi kể lại những chuyện vừa xảy ra.
"Là anh Báo rẻ rách nào? Tưởng mình là cái thá gì chứ? Sếp Lý của chúng ta một mình có thể đánh gục cả mười thằng như vậy".
"Đúng vậy, dám khiêu khích sếp Lý của chúng ta, chết như thế nào cũng không biết".
Chương 8: Anh Báo tới trả thù
"Lúc nãy sếp Lý ra tay hơi nhẹ, đáng ra phải đá thêm vài cước mới đúng".
Lý Đại Dũng nghe các bạn học tâng bốc thì tỏ vẻ đắc ý nói: "Thỉnh thoảng luyện võ không ngờ lại có ích lợi".
Khi Hứa Hàn Băng và Lâm Đức Vượng thấy mọi người tâng bốc thì ngay lập tức đứng lên hùa theo.
"Không được nhìn thấy cảnh tượng oai phong của sếp Lý lúc nãy thật đúng là đáng tiếc".
Trần Điềm Điềm nghe đám bạn học liên tục tâng bốc thì trong mắt liền hiện lên một tia chán ghét, nói: "Một đám nịnh hót chỉ biết quỳ xuống liếm láp chân kẻ khác".
Đám người Lý Bưu, Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng ngay lập tức tỏ ra không hài lòng khi nghe những lời nói của Trần Điềm Điềm.
Những lời này của Trần Điềm Điềm cũng giống như đang mắng vào mặt bọn họ vậy.
Lý Đại Dũng cũng không vui khi nghe thấy những lời nói của Trần Điềm Điềm, liền nói: "Điềm Điềm, sao cậu có thể nói như vậy? Nếu như lúc nãy không có tôi thì tất cả bọn họ đã gặp chuyện không may rồi".
Gã vừa dứt lời thì cánh cửa phòng bao đã bị người khác đá văng và bị vỡ làm đôi.
Những người ở trong phòng bao nhìn thấy cảnh này thì nét mặt đều đông cứng lại. Đang ăn uống bình thường sao tự nhiên lại có người đạp cửa xông vào như thế?
“Là tên khốn kiếp nào, không biết sếp Lý đang ăn cơm ở đây hay sao?”, Lý Bưu đột nhiên đứng lên, trong tay cầm một chai rượu vang hung hãn nhìn về phía người đàn ông vừa đạp cửa.
"Nếu như không muốn chết thì hãy mau chóng quỳ xuống dập đầu, bằng không thì đừng trách tao không nương tay", Lý Đại Dũng lạnh lùng nói, không xem đối phương ra gì.
"Tụi mày nghĩ tụi mày là ai mà dám đánh anh em của tao?", một người đàn ông mặc áo ngắn tay họa tiết da báo, tóc nhuộm vàng lạnh lùng nhìn đám người Lý Đại Dũng nói.
"Ồ, mày chính là anh Báo mà bọn nó luôn miệng nhắc đến đó hả?", Lý Đại Dũng nhìn người đàn ông mặc áo tay ngắn họa tiết da báo khinh thường nói.
Anh Báo nghe Lý Đại Dũng nói vậy thì liền tát vào mặt Lý Đại Dũng một cái thật mạnh khiến cho toàn bộ khuôn mặt của gã đỏ bừng rồi sưng tấy.
"Mày dám đánh tao?", Lý Đại Dũng ôm khuôn mặt sưng tấy của mình quát lên, hai mắt đỏ ngầu.
Thấy Lý Đại Dũng quát anh Báo, Lý Bưu liền định đập mạnh chai rượu vang vào đầu anh Báo.
Bang!
Chai rượu vang vỡ tan tành, mảnh thủy tinh rơi vãi khắp nơi.
Anh Báo không bị làm làm sao cả, hắn ta vươn tay ra nắm lấy cổ tay Lý Bưu vừa mới vung chai rượu lên sau đó dùng lực bóp chặt.
“Á!”, Lý Bưu bị trật khớp cổ tay, sắc mặt tái nhợt, kêu lên một tiếng như heo bị chọc tiết.
Anh Báo không để ý đến tiếng hét của Lý Bưu, tiếp tục dùng chân phải đá vào bụng Lý Bưu khiến cho gã văng vào góc tường.
Lý Đại Dũng đã thấy vậy thì làm sao có thể tha thứ cho anh Báo được? Hắn ta đã đánh anh em của gã ngay trước mặt gã, khiến cho gã mất hết mặt mũi.
Gã nắm chặt tay rống lên: "Thằng chết tiệt, mày dám đánh bạn học của tao?"
Lý Đại Dũng vừa quát lên vừa muốn đấm vào bụng đối phương.
Anh Báo không hề né tránh, chỉ đứng tại chỗ lãnh nắm đấm của Lý Đại Dũng.
Sau khi bị Lý Đại Dũng tấn công, hắn ta vẫn không mảy may suy suyễn, chỉ nhìn Lý Đại Dũng nói: "Đánh xong chưa?"
Lý Đại Dũng không ngờ thân thể của anh Báo lại cứng cáp như vậy, khi gã đánh vào bụng hắn ta cũng chẳng khác gì đánh vào sắt đá.
Lúc này gã mới lập tức thay đổi sắc mặt nói: "Chuyện lúc nãy chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi".
Anh Báo hoàn toàn không để ý đến lời nói của Lý Đại Dũng, chỉ vươn tay phải ra nắm lấy cổ tay của Lý Đại Dũng và ném gã ra ngoài.
Ầm!
Lý Đại Dũngbị ném bay ra ngoài thì liền cảm thấy xương cốt của mình đã nứt vỡ hết cả, cơn đau làm cho gương mặt gã tái đi, đau đớn đến mức không thể nói nổi.
"Bắt hết những đứa vừa nãy đánh tụi mày ra đây cho tao", anh Báo lạnh lùng ra lệnh cho đám đàn em bắt người.
Ngay sau đó, đám bạn học cùng đi nhà vệ sinh trước đó đều bị đám côn đồ bắt ra ngoài đánh đến nửa sống nửa chết, đầu bê bết máu.
Đám người Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng nhìn thấy anh Báo đáng sợ như vậy thì bắt đầu cảm thấy may mắn vì lúc nãy không đi ra ngoài, nếu không thì bây giờ họ cũng sẽ gặp nạn.
Hai người khẽ run rẩy ngồi xuống bàn, cố gắng không chạm mắt với anh Báo.
"Con nhỏ này không tệ nha", một tên côn đồ có mái tóc màu đỏ rực lập tức trở nên thích thú khi nhìn thấy người có khí chất cao ngạo Hứa Hàn Băng.
"Các người đừng có mà làm bậy, chồng của tôi là phó giám đốc ngân hàng", Hứa Hàn Băng nhìn thấy tên côn đồ nhìn mình chằm chằm thì không khỏi tỏ ra sợ hãi vô cùng.
Cô ta nhìn sang Lâm Đức Vượng, hy vọng Lâm Đức Vượng có thể đứng ra bảo vệ mình.
Lâm Đức Vượng cảm nhận được ánh mắt của Hứa Hàn Băng nhưng ngay lập tức quay đầu đi, không muốn dính dáng đến Hứa Hàn Băng nữa.
Hứa Hàn Băng lại liếc nhìn các bạn học khác, hy vọng rằng họ có thể ra tay giải vây cho mình.
Tuy nhiên các bạn học khác đều cúi đầu, không để ý đến ánh mắt tuyệt vọng của Hứa Hàn Băng.
Cuối cùng, Hứa Hàn Băng nhìn sang Trịnh Sở, hy vọng người trước kia từng theo đuổi mình sẽ đến cứu mình.
Trịnh Sở hoàn toàn không để ý đến Hứa Hàn Băng, vẫn thản nhiên cầm đũa ăn.
Mọi thứ diễn ra trước mắt đối với anh dường như đều chưa từng xảy ra.
"Các người có còn là đàn ông không?", Hứa Hàn Băng tức giận nói.
Trần Điềm Điềm ngồi bên cạnh Trịnh Sở cũng sợ hãi, tay run rẩy nắm lấy cánh tay của Trịnh Sở nói: "Trịnh Sở, phải làm sao bây giờ?"
“Có tôi ở đây, cậu sẽ không sao đâu”, Trịnh Sở chậm rãi nói, nói xong lại tiếp tục ăn.
Thấy Trịnh Sở tự tin như vậy, Trần Điềm Điềm tuy vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn nói: "Tôi tin cậu".
“Anh Báo, con nhỏ bên kia trông có vẻ đẹp hơn”, có một vài tên côn đồ đã chú ý đến Trần Điềm Điềm.
Anh Báo nhìn theo ánh mắt của tên đàn em, vừa thấy Trần Điềm Điềm thì liền cười nói: "Quả thật không tệ, so với bà già này thì đẹp hơn nhiều".
Hứa Hàn Băng luôn cho rằng mình có vẻ ngoài nổi bật hơn hẳn Trần Điềm Điềm nhưng trong mắt đám côn đồ này thì cô ta không thể sánh được Trần Điềm Điềm, cơn tức giận bùng lên trong lòng cô ta nhưng cô ta cũng không dám nói lời nào.
Trần Điềm Điềm nghe tên côn đồ nói vậy thì rất sợ hãi nhưng vẫn mở miệng nói: "Các người đừng có làm bậy, tôi còn chưa kết hôn".
"Nếu vẫn chưa kết hôn thì càng thú vị", anh Báo phất tay ra hiệu cho đám đàn em ra tay với Hứa Hàn Băng, muốn giữ lại Trần Điềm Điềm cho riêng mình thưởng thức.
Chương 9: Tầng hai khách sạn Thiên Quan
Trần Điềm Điềm nhìn anh Báo đi về phía mình mà tim gan đập thình thịch, vô cùng hối hận, ban nãy mình không nên nói câu đó.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút một, khoảng cách giữa anh Báo và Trần Điềm Điềm càng lúc càng gần.
Hắn ta dang hai tay, đi về phía Trần Điềm Điềm: “Em gái nhỏ à, cứ hô lên đi! Em mà không hô thì lúc chơi sẽ chán lắm!”
Trần Điềm Điềm nhìn biểu cảm gian xảo của anh Báo, bàn tay phải càng lúc càng siết chặt cánh tay Trịnh Sở.
Ngay khi hai tay anh Báo sắp túm lấy Trần Điềm Điềm, Trịnh Sở đột nhiên giơ tay ra, tóm gọn cổ tay của anh Báo.
“Thằng nhãi, dám ngăn cản chuyện tốt của tao à!”, trong ánh mắt của anh Báo thoáng lộ vẻ độc ác, định vùng ra, sau đó đấm to đầu Trịnh Sở, biến hắn thành kẻ nhược trí.
Thế nhưng mặc cho anh Báo giãy giụa thế nào cũng không thể thoát được khỏi Trịnh Sở.
Hắn ta nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi, trên người cũng bắt đầu vã mồ hôi lạnh: “Sao thế này? Lẽ nào mày cũng là võ giả?”
Trịnh Sở chẳng buồn để tâm tới anh Báo, giơ chân đạp vào bụng hắn ta khiến hắn ta văng ra xa, miệng phun máu tươi, ngất xỉu ngay lập tức.
Vì thực lực hiện giờ của anh chưa đủ mạnh, giết anh Báo sẽ rước thêm phiền phức không đáng có, nếu không Trịnh Sở đã giết hắn ta từ lâu rồi.
Đám đệ tử mà anh Báo dẫn tới thấy Trịnh Sở giơ chân đạp hắn ta sống dở chết dở, máu me phun ầm ầm thì căng thẳng vô cùng.
Chúng biết rõ thực lực của anh Báo, một mình hắn ta đánh hai mươi người cũng không thành vấn đề.
Bây giờ chàng thanh niên trông có vẻ bình thường này dễ dàng hạ gục anh Báo, đám người như chúng không thể là đối thủ của anh được.
Đám côn đồ hết sức do dự, dù muốn thể hiện lòng trung thành trước mặt anh báo, nhưng cũng lo rằng mình sẽ bị tẩn cho một trận nhớ đời.
“Cút!”, Trịnh Sở cất giọng bình thản, không coi đám tép riu này ra gì.
Đám côn đồ nghe Trịnh Sở nói vậy thì đưa mắt nhìn nhau trong thoáng chốc, nhưng vẫn không đủ dũng cảm để đánh anh.
Sau cùng chúng chạy tới trước mặt anh Báo, khiêng anh Báo đang bị thương không hề nhẹ lên rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trần Điềm Điềm nhìn sức mạnh mà Trịnh Sở thể hiện ra, mỉm cười nói: “Trịnh Sở, ba năm không gặp, cậu khỏe lên nhiều ghê”.
Cô vẫn còn nhớ, thời Đại học, Trịnh Sở còn là một chàng trai nho nhã nhưng yếu ớt.
Mới ba năm không gặp, chẳng những bề ngoài đẹp lên, sức mạnh của anh cũng tăng lên đến mức đáng sợ.
Các bạn cùng lớp khác trông thấy biểu hiện của Trịnh Sở đều vỗ tay tán thưởng.
Hứa Hàn Băng hướng về phía Trịnh Sở bằng ánh mắt xin thỉnh giáo, nhưng anh không ngó ngàng tới.
Một Trần Điềm Điềm mà để anh phải ra tay, điều này khiến Hứa Hàn Băng rất khó chịu.
Cô ta cho rằng Trịnh Sở thay lòng đổi dạ rồi, không còn thủy chung son sắt, cô ta nói gì là làm đó như trước kia nữa.
Lý Đại Dũng, Lý Bưu và mấy người kia đau nhức toàn thân, hết sức khó chịu.
Buổi họp lớp này đâu thể tiếp tục được nữa, phải lập tức tới bệnh viện điều trị thôi.
Khi được đưa tới bệnh viện trị thương, Lý Đại Dũng, Lý Bưu và đám con trai bị Trịnh Sở đánh đều thấy căm hận anh.
Họ cho rằng anh cố tình không xuất đầu lộ diện, đợi khi họ bị đánh mới chịu ra tay.
Khi Trịnh Sở bước ra, Hứa Hàn Băng bước tới trước mặt anh, mỉm cười và nói: “Trịnh Sở, hôm nay cảm ơn cậu”.
Cô ta thầm nghĩ, nhất định phải nắm lấy trái tim của Trịnh Sở lần nữa, để anh trở thành nô lệ của cô ta.
“Hửm?”, Trịnh Sở nghe thấy Hứa Hàn Băng nói vậy, không hiểu cô ta muốn cảm ơn vì điều gì.
Hứa Hàn Băng mỉm cười điệu đà: “Cậu còn giả bộ làm gì, cậu tưởng tôi không biết ban nãy cậu ra tay là để cứu tôi sao”.
Trần Điềm Điềm đứng bên cạnh Trịnh Sở, nghe Hứa Hàn Băng nói xong chỉ thấy lợm giọng.
Trước đó cô gái này tỏ thái độ với Trịnh Sở, bây giờ lại tỏ ra thân mật với anh, mặt dày tới cùng cực.
“Con người cậu vô liêm sỉ cực độ như thế, cũng thật hiếm gặp!”, Trần Điềm Điềm chẳng hề nhẹ nhàng.
Hứa Hàn Băng nghe Trần Điềm Điềm đáp trả mà khó chịu, nhưng vẫn mỉm cười: “Bạn Điềm Điềm à, năm đó, khi còn học Đại học, Trịnh Sở theo đuổi tôi chứ đâu phải cậu, ban nãy cậu ấy ra tay chắc chắn cũng là vì tôi, chỉ vì ngại nên không muốn thể hiện quá rõ thôi”.
Trần Điềm Điềm nghe xong chỉ cười khẩy: “Năm ấy là năm ấy, làm sao giống bây giờ được?”
Đúng lúc này, Lâm Đức Vượng cũng bước tới.
Gã nhìn Trịnh Sở với ánh mắt phức tạp: “Nếu như không có cậu, không biết chúng tôi còn gặp phải chuyện gì nữa”.
Trịnh Sở đáp lại bằng giọng điệu lãnh đạm: “Có một số chuyện đã qua tức là đã qua rồi, sau này chúng ta cũng chẳng còn gì để nói”.
Lâm Đức Vượng không hề thấy lúng túng: “Tôi biết ban nãy tôi hơi thân thiết quá đà với mấy người Lý Đại Dũng, nhưng xã hội này là như thế đấy, tại sao cậu không thể chín chắn hơn một chút?”
Trịnh Sở nghe Lâm Đức Vượng nói vậy chỉ cảm thấy nực cười.
Tuổi tác thật hơn ba ngàn đã biến anh thành lão quái vật đúng nghĩa. So bì quá trình trưởng thành? Họ đủ tư cách à?
Trịnh Sở lười nói nhảm với họ.
Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng thấy Trịnh Sở ngó lơ họ nên tức tối trong lòng, cho rằng Trịnh Sở trở nên ti tiện thấp hèn, không còn dễ lừa như lúc trước.
“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về”, Trần Điềm Điềm nhìn Trịnh Sở, nhẹ nhàng mỉm cười.
Trịnh Sở lắc đầu: “Không cần đâu, tôi còn việc khác”.
Trần Điềm Điềm thấy Trịnh Sở vẫn còn việc riêng: “Nếu đã như thế thì cậu cứ làm đi”.
Trịnh Sở “ừm” một tiếng, quay người đi về phía tầng hai của khách sạn Thiên Quan.
Khi vừa mới bước ra, anh nhìn thấy Hứa Thanh Vân cùng ba người đàn ông đi về phía tầng hai của khách sạn Thiên Quan.
Ánh mắt của ba tên này tràn ngập vẻ gian ác và xảo quyệt.
Trịnh Sở lo rằng Hứa Thanh Vân sẽ gặp bất trắc.
Bên trong phòng đặt riêng số 8, tầng hai khách sạn Thiên Quan.
Chương 10: Không viết được
Ba người đàn ông mặc âu phục màu đen, tóc tai rụng gần hết, mặt mũi đỏ bừng đang cầm ly rượu vang trong tay, uống hết ly này tới ly khác.
Ở phía đối diện, Hứa Thanh Vân cầm ly rượu vang kính rượu với họ, gương mặt tuy lạnh lùng nhưng vẫn xinh đẹp.
Trên bàn còn đặt sẵn một xấp hợp đồng dày cộp.
Bây giờ Hứa Thanh Vân chỉ cần uống rượu cùng họ là có thể ký được hợp đồng, kiếm kha khá hoa hồng.
Tửu lượng của Hứa Thanh Vân rất đỉnh, uống liên tục rượu vang mà vẫn không có dấu hiệu say.
Ngược lại, bàn tay phải cầm ly rượu vang của ba ông sếp kia đã bắt đầu run rẩy, tim gan đang nhộn nhạo không yên.
Ba ông sếp kia lăn lộn chốn thương trường nhiều năm, có ai không phải kẻ lõi đời.
Ánh mắt của họ liếc về phía nhau trong chốc lát đã biết trong đầu đối phương suy tính điều gì.
Ba người thấy Hứa Thanh Vân uống được rượu, nếu cứ để cô uống tiếp, đừng mơ tới việc chuốc cô say, chưa làm được gì thì họ đã bất tỉnh nhân sự trước rồi.
Hai ông sếp nhanh chóng thu hút sự chú ý của Hứa Thanh Vân, người còn lại lén lút bỏ thuốc vào chai rượu vang, sau cùng rót rượu ra ly cho cô.
Hứa Thanh Vân mải nói chuyện cùng hai người kia nên không chú ý rằng một người khác đang giở trò.
Cô uống cạn ly rượu vang mà người đó đưa tới, hàng lông mày khẽ nhíu lại: “Bây giờ chúng ta vào việc chính được rồi chứ?”
Ba vị sếp lớn cười cười rồi đáp: “Trưởng phòng Hứa uống hay quá, nếu cô có thể uống hết chai rượu này trong một lần, chúng tôi sẽ ký hợp đồng ngay lập tức”.
“Được”, Hứa Thanh Vân không nói nhiều, cầm chai rượu vang dốc thẳng vào miệng.
Ba lão già kia nhìn tư thế uống rượu của Hứa Thanh Vân, gương mặt lộ ra một nụ cười bỡn cợt.
Chẳng bao lâu sau, thuốc bắt đầu ngấm.
Gò má Hứa Thanh Vân hồng ửng lên, tim đập nhanh hơn, toàn thân cứ tê dại.
Cô phát hiện ra điều gì đó không ổn, muốn đứng dậy bỏ đi nhưng cơ thể nặng nề, dù chỉ là đứng lên cũng không làm nổi.
“Trưởng phòng Hứa, cô sao thế?”
“Sao không nhúc nhích gì rồi?”
“Trưởng phòng Hứa, tửu lượng không ổn thì cô cứ nói thẳng ra”.
Ba lão già kia cười khà khà, ánh mắt không thèm che giấu vẻ gian xảo.
“Các ông dám bỏ thuốc vào rượu!”, Hứa Thanh Vân cắn chặt môi, giọng nói lạnh như băng.
Ba ông sếp hói đầu đồng loạt cười như điên: “Chúng tôi bỏ thuốc vào rượu? Cô phải lấy ra chứng cứ nhé, vu oan giá họa cho người khác là bị phạt đấy”.
“Các ông...”, Hứa Thanh Vân chưa kịp hoàn thành câu nói đã chẳng nói được gì thêm, toàn thân nóng bừng bừng vô cùng khó chịu, hai tay không ngừng tự sờ mó trên cơ thể.
Ba ông già trông thấy cảnh tượng này mà cười hềnh hệch.
Họ đã thèm thuồng nhan sắc của Hứa Thanh Vân từ lâu rồi, bây giờ chỉ muốn vác cô vào phòng vệ sinh “hành sự” ngay thôi.
Đùng!
Ngay khi đôi tay của những kẻ này sắp chạm vào cơ thể yêu kiều của Hứa Thanh Vân thì cửa phòng riêng bị người ta đạp bung ra.
Ba người thấy cảnh ấy mà giật mình thon thót, sau đó nhìn thấy một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai tiến vào thì giận dữ thét lên: “Thằng nhãi ranh từ đâu chui ra dám làm hỏng chuyện vui của các ông!”
“Cút mẹ mày đi, nếu không ông cho mày biết mùi!”
Ba người này đều là sếp lớn trong công ty, ngày thường quát nạt chửi bới cấp dưới đã thành thói, bây giờ thấy có người quấy rầy, nghiễm nhiên coi anh chẳng khác nào cấp dưới.
Trịnh Sở nhìn ba lão già hói trụi đầu rồi nhìn biểu cảm của Hứa Thanh Vân là biết cô bị người ta chuốc thuốc.
Giọng điệu của anh cũng trở nên lãnh đạm: “Dám động vào vợ tao, thích chết à?”
Ba lão già nghe thấy câu nói của Trịnh Sở bèn quay ra nhìn nhau.
Họ biết Hứa Thanh Vân có một người chồng, là cậu con trưởng đã bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh.
Nhưng cậu trai đó đã mất tích ba năm rồi, bây giờ nghe nói đột nhiên quay về.
“Hóa ra là cậu cả bị phế truất của nhà Trịnh à, dám tới đây gây sự cơ đấy”.
“Bọn tao “chấm” vợ mày là phúc phần của mày đấy, mau cút đi cho khuất mắt, đến lúc đó sẽ cho mày mấy trăm ngàn tệ, không thì bọn tao đánh què hai chân mày luôn!”
Họ sợ nhà họ Trịnh nhưng chẳng hề sợ Trịnh Sở vô dụng bị đuổi khỏi nhà, cho rằng cứ dọa nạt vài câu là xua được anh đi.
Trịnh Sở nghe xong lời dọa nạt của ba lão hói mà quơ lấy một chiếc ghế, đập mạnh vào một lão hói.
“Ô, phế vật cũng dám đánh người à?”
“Hôm nay thằng vô dụng này làm bọn tao mở mang tầm mắt quá!”
“Chén con vợ nó trước mặt nó luôn đi, liệu có thích lên tận óc không nhỉ?”
Ba lão già hói đầu chẳng hề kiêng dè Trịnh Sở, cả ba nở nụ cười xảo quyệt rồi nhìn Hứa Thanh Vân, không coi anh ra gì.
Đùng!
Chiếc ghế đập vào đầu một lão già.
Lão già kia thậm chí chẳng có cơ hội để phản ứng, phần đầu bị thương nặng, máu tươi chảy ròng ròng, toàn thân nhũn oặt trên nền đất.
Động tác của Trịnh Sở quá nhanh, sau khi đánh xong lão này, anh quơ ghế lên lần nữa, đánh vào đầu của một trong hai lão còn lại.
Hai lão già đầu hói không ngờ Trịnh Sở sẽ ra tay ác đến vậy nên thấy khiếp sợ vô cùng.
Họ hoảng hồn nói: “Mày đừng làm bậy, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”.
“Vợ mày làm ăn cùng bọn tao mà, nếu mày gây sự, chuyện làm ăn không thành, vợ mày cũng mất việc đấy!”
Trịnh Sở cười khà khà, tay cầm ghế, chân bước về phía hai lão già kia: “Tất nhiên là tao có cách!”
Trong lúc này, anh giơ ghế lên, nện vào người hai lão già hói.
Răng rắc.
Nhiều lần hứng chịu đòn tấn công thô bạo của Trịnh Sở khiến xương cốt trên người hai lão già như sắp gãy vụn ra vậy, chỉ cần cử động nhẹ cũng có thể rên la nửa ngày trời.
Hai kẻ này mặt mày sưng vù, nhìn Trịnh Sở với vẻ bất lực, run rẩy nói: “Đừng đánh nữa, chúng tôi không dám nữa đâu”.
“Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói”, trong ánh mắt chúng tràn ngập vẻ khiếp hãi.
Trịnh Sở lấy xấp hợp đồng trên mặt bàn, nói với chúng: “Nếu đã như thế, sao không nhanh tay ký vào đây?”
Hai kẻ này nhìn Trịnh Sở mà kinh hãi: “Tay chúng tôi không cầm được bút, run lắm!”
“Không viết được à?”, Trịnh Sở lạnh giọng: “Thế thì đánh cho què thôi”.
“Đừng... đừng thế mà, để tôi nghĩ cách!”, lão già hói đầu dùng hết sức bình sinh từ thuở còn ti sữa để cầm bút ký tên, sau đó cầm con dấu đóng dấu.
Lão già hói đã chết ngất kia, Trịnh Sở cũng không có ý định bỏ qua.